Có ăn cam mới biết chua hay ngọt.
Nhìn vỏ thôi cố đoán có khi lầm.
Đức Chúa Trời, Đấng có thật hay không?
Xin sống đạo thành tâm thì sẽ rõ.
Nhiều bằng chứng vẫn sờ sờ ra đó,
Mà lòng người vì cứng cỏi chẳng tin.
Mãi đến khi sự chết đến “sờ” mình,
Mới sực tỉnh kêu cầu danh Thượng Đế!
Có những việc ta tin vì ta thấy.
Có nhiều điều chẳng thấy, vậy mà tin.
Ví dụ sơ thôi về cái chữ TÌNH,
Chẳng ai thấy nhưng thảy đều nhận có.
Bởi vì nó trình rõ ràng, sáng tỏ:
Cha mẹ YÊU con, chồng vợ YÊU nhau…
Ai biết tình ra sao? hình dạng? sắc màu?
Và trọng lượng? Chứng minh giùm tôi với!
Ai thấy gió? Vậy mà công nhận có!
Điện có không? Sao đèn lại sáng lên?
Nên khi nhìn cao ốc đứng chênh vênh,
Tôi tin chắc có người xây dựng nó.
Đây đất, kia trời, trăng sao, biển cả…
Vũ trụ, muôn loài ai đã dựng nên?
Và còn nữa bạn: TÌNH YÊU, TRÍ KHÔN…
Phải chăng tất cả tự nhiên mà có?
Tôi tin Chúa, chẳng phải vì tôi thấy
Bằng mắt trần xác thịt bởi con ngươi.
Nhưng tôi tin, vì vinh hiển của Ngài
Đã bày tỏ cho tôi bằng linh giác.
Và Lẽ Thật, Ngài hà hơi bàn bạc
(trong Thánh Kinh).
Tôi phó thác cho Ngài.