Bác sĩ Christian Ntizimira được Chúa kêu gọi chăm sóc cho những bệnh nhân trong giai đoạn cuối đời tại những vùng khó khăn ở quê hương Rwanda của ông. Nhiều đồng nghiệp không hiểu giá trị của công việc ấy, vì họ cho rằng “những bệnh nhân đó đã vô vọng rồi”. Nhưng Ntizimira nhận ra rằng đối với bệnh nhân và gia đình họ, sự hiện diện của ông đã “nhen lại niềm hy vọng khi mọi thứ tưởng chừng như chấm hết”. Ntizimira được khích lệ trong công việc bởi ông tin rằng sự chết và sự sống lại của Chúa Jêsus có thể thay đổi cách chúng ta đối diện với cái chết, vì “sự chết của Đấng Christ chính là nguồn sự sống”.
Trong II Ti-mô-thê, sứ đồ Phao-lô làm chứng rằng Chúa Jêsus “đã tiêu diệt sự chết, dùng Tin Lành làm sáng tỏ sự sống và sự bất diệt” (1:10). Lẽ thật này đã thay đổi cách Phao-lô nhìn nhận sự chịu khổ của mình. Dù đang bị giam cầm và đối diện với án tử hình (2:9), sự sống lại của Chúa Jêsus giúp ông vững lòng trong sự kêu gọi của mình để đem mọi người đến với sự cứu rỗi trong Đấng Christ (c.10). Vì “nếu chúng ta đã chết với Ngài, thì cũng sẽ sống với Ngài; Nếu chúng ta chịu gian khổ, thì sẽ cùng cai trị với Ngài” (c.11-12).
Đồng chết với Chúa Jêsus không chỉ nói đến cái chết thể xác của người tín hữu, mà còn là sự chết về mặt thuộc linh đối với tội lỗi. Phao-lô giải thích trong thư Rô-ma rằng: phép báp-têm là hình ảnh cho sự hiệp một của chúng ta với Chúa, qua sự đồng chết và đồng sống lại với Ngài bởi Thánh Linh (Rô-ma 6:4-8).
Vì Đấng Christ sống trong chúng ta, nên ngay cả khi đối diện với nỗi kinh hoàng của sự chết, chúng ta vẫn có thể sống cuộc đời sáng danh Ngài.
