Luật về Tội Phạm Đặc Biệt
Tội phạm thường được định nghĩa là những vi phạm đối với xã hội (trái ngược với sai phạm dân sự chỉ ảnh hưởng đến cá nhân). Tội phạm thường bị phạt bằng tiền phạt, tù giam, và thậm chí tử hình, trong khi sai phạm dân sự được giải quyết bằng các hình thức bồi thường khác nhau – thường là bằng tiền. Trong chế độ thần quyền của Israel, có nhiều tội phạm bị xử tử không thuộc các loại tội phạm truyền thống, và những tội thuộc loại tội phạm truyền thống lại không bị xử tử. Hoàn toàn không có hình phạt bỏ tù. Ví dụ, tội trộm cắp bị phạt bằng hình thức phạt tiền và bồi thường. (Do đó, danh mục tội phạm đặc biệt được trình bày dưới đây được phân loại một cách tùy ý dựa trên cách phân loại tội phạm truyền thống hơn.)
Để đảm bảo sự tôn trọng đối với sinh mạng con người, nguyên tắc đạo đức cơ bản nhất về sự sống được ban ra.
(Xuất) 5 17 Ngươi chớ giết người.
Tội sát-nhơn
(Xuất) 21 12 Kẻ nào đánh chết một người, sẽ bị xử-tử. 13 Nhược bằng kẻ đó chẳng phải mưu giết, nhưng vì Đức Chúa Trời đã phú người bị giết vào tay kẻ đó, thì ta sẽ lập cho ngươi một chỗ đặng kẻ giết người ẩn thân. 14 Còn nhược bằng kẻ nào dấy lên cùng người lân-cận mà lập mưu giết người, thì dẫu rằng nó núp nơi bàn-thờ ta, ngươi cũng bắt mà giết đi.
(Dân số) 35 20 Nếu một người nào vì lòng ganh-ghét xô-lấn một người khác, hay là cố-ý liệng vật chi trên mình nó, và vì cớ đó nó bị chết; 21 hoặc vì sự thù đánh bằng bàn tay, và vì cớ đó nó bị chết, thì người nào đánh đó hẳn phải bị xử-tử. Ấy là một kẻ sát-nhơn; người báo thù huyết khi nào gặp kẻ sát-nhơn phải làm cho nó chết đi.
16 Nhưng nếu người ấy đánh bằng đồ sắt, và người bị đánh chết đi, ấy là một kẻ sát-nhơn; kẻ sát-nhơn hẳn phải bị xử-tử. 17 Nếu người đánh bằng một cục đá cầm nơi tay có thế làm chết, và người bị đánh chết đi, ấy là một kẻ sát-nhơn; kẻ sát-nhơn hẳn phải bị xử-tử. 18 Cũng vậy, nếu người đánh bằng đồ cây cầm nơi tay có thế làm chết, và người bị đánh chết đi, ấy là một kẻ sát-nhơn; kẻ sát-nhơn hẳn phải bị xử-tử. 19 Ấy là kẻ báo thù huyết sẽ làm cho kẻ sát-nhơn phải chết; khi nào kẻ báo thù huyết gặp kẻ sát-nhơn thì phải làm cho nó chết đi.
29 Bất-luận các ngươi ở nơi nào, đều nầy phải dùng làm một luật-lệ xét-đoán cho các ngươi trải qua các đời.
30 Nếu ai giết một người nào, người ta sẽ cứ theo lời khai của những người chứng mà giết kẻ sát-nhơn; nhưng một người chứng không đủ có đặng giết ai.
31 Các ngươi chớ lãnh tiền chuộc mạng của một người sát-nhơn đã có tội và đáng chết, vì nó hẳn phải bị xử-tử.
33 Các ngươi chớ làm ô-uế xứ mà các ngươi sẽ ở; vì huyết làm ô-uế xứ. Nhược bằng có kẻ làm đổ huyết ra trong xứ, nếu không làm đổ huyết nó lại, thì không thế chuộc tội cho xứ được. 34 Vậy, các ngươi chớ làm ô-uế xứ, là nơi các ngươi sẽ ở, và chánh giữa đó là nơi ta sẽ ngự; vì ta là Đức Giê-hô-va ngự giữa dân Y-sơ-ra-ên.
Luật trộm-cắp
(Xuất) 22 2 Nếu kẻ trộm đương cạy cửa mà bị bắt và đánh chết đi, thì kẻ đánh chết chẳng phải tội sát-nhơn. 3 Song nếu đánh chết trong khi mặt trời đã mọc rồi, thì bị tội sát-nhơn.
(Dân số) 35 22 Nếu vì tình-cờ, vẫn hòa-thuận nhau, mà người có lấn-xô, hoặc liệng vật chi trên mình người kia, 23 hoặc nếu không phải thù-nghịch chẳng có ý làm hại, lại không thấy mà làm rớt một cục đá trên mình người kia, có thế làm chết được, và nếu người chết đi, 24 thì cứ theo luật-lệ nầy, hội-chúng phải xử-đoán cho kẻ đã đánh và kẻ báo thù huyết: 25 hội-chúng sẽ giải-cứu kẻ sát-nhơn khỏi tay người báo thù huyết, và biểu người trở về thành ẩn-náu, là nơi người đã chạy ẩn mình; và người phải ở đó cho đến chừng nào thầy tế-lễ thượng-phẩm đã được xức dầu thánh qua đời.
(Phục) 19 4 Vả, nầy là cách mà người ta phải đãi kẻ sát-nhơn ẩn-núp tại đó đặng bảo-tồn sự sống mình. Nếu ai vì vô-ý đánh chết kẻ lân-cận mình, không có ganh-ghét trước; 5 thí-dụ, nếu người đó đi cùng kẻ lân-cận mình vào rừng đốn củi, tay người đương giơ rìu ra đốn, rủi lưỡi rìu sút cán trúng nhằm kẻ lân-cận, làm cho kẻ ấy bị chết đi, thì người phải chạy ẩn-núp mình trong một của ba cái thành nầy, đặng bảo-tồn sự sống mình. 6 Bằng chẳng, kẻ báo-thù huyết, vì nóng-giận chạy đuổi theo kẻ sát-nhơn đó, và nếu đường dài quá, theo kịp và đánh người chết đi, mặc dầu người không đáng chết, bởi từ trước người không có ganh-ghét kẻ lân-cận mình.
(Dân số) 35 9 Đoạn, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 10 Hãy nói cùng dân Y-sơ-ra-ên rằng: Khi nào các ngươi đã đi qua sông Giô-đanh đặng vào xứ Ca-na-an, 11 thì phải lựa những thành dùng làm thành ẩn-náu cho mình, là nơi kẻ sát-nhơn, vì vô-ý đánh chết ai, chạy ẩn-náu mình được. 12 Những thành đó sẽ dùng làm thành ẩn-náu để trốn khỏi kẻ báo thù huyết, hầu cho kẻ sát-nhơn không chết cho đến chừng nào ứng hầu trước mặt hội-chúng đặng chịu xét-đoán. 13 Vậy, trong những thành các ngươi nhường cho, sẽ có sáu thành ẩn-náu cho các ngươi. 14 Các ngươi phải chỉ ba thành phía bên kia sông Giô-đanh, và lập ba thành khác trong xứ Ca-na-an; ấy sẽ là những thành ẩn-náu. 15 Sáu thành nầy sẽ dùng làm chỗ ẩn-náu cho dân Y-sơ-ra-ên, luôn cho khách ngoại-bang và kẻ nào kiều-ngụ ở trong dân đó, để ai vì vô-ý đánh chết một người có thế chạy ẩn mình tại đó.
(Phục) 19 1 Khi Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đã diệt các dân-tộc của xứ mà Ngài ban cho ngươi, khi ngươi đã đuổi chúng nó đi, được ở trong các thành và các nhà chúng nó rồi, 2 thì phải để riêng ba cái thành giữa xứ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi nhận lấy. 3 Ngươi phải dọn đường, chia ra làm ba phần địa-phận của xứ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi làm sản-nghiệp: ấy hầu cho kẻ sát-nhơn ẩn-núp tại đó.
7 Vì vậy, ta dặn và phán cùng ngươi rằng: Hãy để riêng ba cái thành.
8-9 Nếu ngươi cẩn-thận làm theo các điều-răn nầy mà ta truyền cho ngươi ngày nay, tức là thương-mến Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, bằng đi theo đường-lối Ngài, thì Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi sẽ mở rộng bờ-cõi ngươi, y như Ngài đã thề cùng tổ-phụ ngươi, và ban cho ngươi cả xứ mà Ngài đã hứa ban cho tổ-phụ ngươi, — rồi bấy giờ, ngươi phải thêm ba thành nữa vào ba thành trước; 10 hầu cho huyết vô-tội không đổ ra giữa xứ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi làm sản-nghiệp, và không có huyết trên mình ngươi.
(Dân số) 35 26 Nhưng nếu kẻ sát-nhơn đi ra ngoài giới-hạn của thành ẩn-náu, là nơi người đã chạy ẩn mình, 27 và nếu kẻ báo thù huyết gặp, giết người ở ngoài giới-hạn thành ẩn-náu, thì kẻ báo thù huyết sẽ không mắc tội sát-nhơn. 28 Vì kẻ sát-nhơn phải ở trong thành ẩn-náu cho đến chừng nào thầy tế-lễ thượng-phẩm qua đời; nhưng sau khi thầy tế-lễ thượng-phẩm qua đời, kẻ sát-nhơn sẽ được trở về trong sản-nghiệp mình.
(Phục truyền) 19 11 Nhưng nếu ai ganh-ghét kẻ lân-cận mình, gài mưu hại người, nổi lên đánh người chết, rồi chạy ẩn-núp mình trong một của các thành ấy, 12 thì những trưởng-lão của thành kẻ đó, phải sai đi kéo nó ra khỏi nơi, nộp vào tay kẻ báo-thù huyết, để nó chết đi. 13 Mắt ngươi sẽ không thương-xót nó; nhưng phải trừ huyết người vô-tội khỏi Y-sơ-ra-ên, thì ngươi sẽ được phước.
(Dân số) 35 32 Các ngươi đừng lãnh tiền chuộc kẻ đã chạy ẩn mình trong thành ẩn-náu, hầu cho nó trở về ở trong xứ sau khi thầy tế-lễ qua đời.
(Xuất) 21 22 Nếu người ta đánh nhau, đụng nhằm một người đờn-bà có thai, làm cho phải sảo, nhưng chẳng bị sự hại chi khác, thì kẻ đánh nhằm đó phải bồi-thường theo lời chồng người sẽ định, và trả tiền trước mặt quan-án.
Báo phục hình
23 Còn nếu có sự hại chi, thì ngươi sẽ lấy mạng thường mạng, 24 lấy mắt thường mắt, lấy răng thường răng, lấy tay thường tay, lấy chơn thường chơn, 25 lấy phỏng thường phỏng, lấy bầm thường bầm, lấy thương thường thương.
16 Kẻ nào bắt người và bán, hoặc giữ lại trong tay mình, sẽ bị xử-tử.
(Phục) 24 7 Khi người ta gặp ai có ăn-cướp một người anh em mình trong dân Y-sơ-ra-ên, và đã bắt làm mọi hay là đã bán người, thì tên bợm ấy phải bị xử-tử; ngươi sẽ trừ sự ác khỏi giữa mình vậy.
(Lê-vi) 24 19 Khi một người nào làm thương-tích cho kẻ lân-cận mình, thì người ta phải làm thương-tích cho người đó lại như chính người đã làm: 20 gãy đền gãy, mắt đền mắt, răng đền răng. Người ta sẽ làm cho người ấy đồng một thương-vít như chính người đã làm cho người khác.
Sự rủi-ro, đều thiệt-hại
(Xuất) 21 26 Nếu ai đánh nhằm con mắt đầy-tớ trai hay gái mình, làm cho mất đi, thì hãy tha nó ra tự-do, vì cớ mất con mắt. 27 Nếu ai làm rụng một răng của đầy-tớ trai hay gái mình, thì hãy tha nó ra tự-do, vì cớ mất một răng.
(Phục) 22 25 Nhưng nếu người nam gặp con gái hứa gả tại trong đồng ruộng, hành-hung nằm với nàng, thì chỉ người nam phải chết một mình mà thôi; 26 chớ làm đều chi cho con gái trẻ đó, vì nàng không có phạm tội đáng chết. Việc nầy giống như sự một người dấy lên cùng kẻ lân-cận mình và giết người đi; 27 vì người nam gặp con gái trẻ đã hứa gả đó ở ngoài đồng: nàng có thế la lên, mà không ai giải-cứu.
28 Nếu một người nam gặp một con gái trẻ đồng-trinh, chưa hứa gả, bắt nàng nằm cùng, mà người ta gặp tại trận, 29 thì người nam đã nằm cùng con gái trẻ đó phải nạp cho cha nàng năm mươi siếc-lơ bạc, rồi nàng sẽ làm vợ người, bởi vì người có làm nhục nàng. Người còn sống ngày nào, thì chẳng được phép đuổi nàng đi.
(Xuất) 21 15 Kẻ nào đánh cha hay mẹ mình, sẽ bị xử-tử.
18 Khi hai người đánh lộn nhau, người nầy đánh người kia bằng đá hay là đấm-cú, không đến đỗi phải chết, nhưng phải nằm liệt giường, 19 nếu đứng dậy chống gậy đi ra ngoài được, người đánh đó sẽ được tha tội. Nhưng chỉ phải đền tiền thiệt-hại trong mấy ngày nghỉ, và nuôi cho đến khi lành mạnh.
20 Khi người chủ lấy gậy đánh đầy-tớ trai hay gái mình và chết liền theo tay, thì chắc phải bị phạt. 21 Song nếu đầy-tớ trai hay gái còn sống một hai ngày, người chủ khỏi tội, vì nó vốn là tài-sản của chủ.
(Phục) 25 11Khi hai người đánh lộn nhau, nếu vợ của một trong hai người đến gần đặng giải-cứu chồng khỏi tay kẻ đánh, và nàng giơ tay nắm nhằm chỗ kín của kẻ ấy, 12thì ngươi phải chặt tay nàng đi; mắt ngươi chớ thương-xót nàng.
5 19Ngươi chớ trộm cướp.
Luật trộm-cắp
(Xuất) 22 1 Ví ai bắt trộm bò hay chiên, rồi giết hoặc bán đi, thì phải thường năm con bò cho một con, và bốn con chiên cho một con. 2 Nếu kẻ trộm đương cạy cửa mà bị bắt và đánh chết đi, thì kẻ đánh chết chẳng phải tội sát-nhơn. 3 Song nếu đánh chết trong khi mặt trời đã mọc rồi, thì bị tội sát-nhơn. Kẻ trộm phải bồi-thường; bằng chẳng có chi, thì sẽ bị bán vì tội trộm-cắp mình. 4 Nếu vật mà kẻ trộm đã lấy, hoặc bò, lừa hay chiên, hãy còn thấy sống trong tay, thì kẻ trộm phải bồi-thường gấp hai.
(Phục) 19 14 Ngươi chớ dời mộc-giới của kẻ lân-cận mình mà các tiên-nhơn ngươi đã cắm nơi sản-nghiệp ngươi sẽ nhận được, tại xứ Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi nhận lấy.