Luật về Chính Quyền
Thông thường, những luật quan trọng nhất của bất kỳ quốc gia nào là những luật tạo nền tảng cho chính quyền, là cơ sở cho mọi luật lệ khác. Tuy nhiên, trong một chế độ thần quyền, chức năng lập pháp hay hành chính được giữ ở mức tối thiểu. Đấng cai trị là Đức Chúa Trời, và chính Ngài là Đấng quyết định luật pháp của quốc gia, cũng như phương hướng của dân sự—về mặt chính trị, quân sự và kinh tế.
Trong hơn bốn thập kỷ, Môi-se đã phục vụ với tư cách lãnh đạo của Y-sơ-ra-ên. Dưới sự điều khiển trực tiếp của chính Đức Chúa Trời, Môi-se đã dạy dỗ như một tiên tri, cầu thay như một thầy tế lễ, và lập pháp như một nhà làm luật. Các thầy tế lễ cả, A-rôn và Ê-lê-a-sa, đã chia sẻ trách nhiệm với Môi-se trong việc lãnh đạo các hoạt động tôn giáo, vốn là một phần thiết yếu trong đời sống hàng ngày của dân Y-sơ-ra-ên. Ngoài ra, một hội đồng gồm 70 trưởng lão đã được bổ nhiệm để giúp đỡ trong việc quản lý các công việc quốc gia. Và không thể quên vai trò lãnh đạo theo chế độ tộc trưởng liên tục được thực hiện bởi các tộc trưởng và người lãnh đạo trong mỗi chi tộc.
Với một cơ cấu như vậy, thật đáng chú ý khi Đức Chúa Trời đã tiên liệu được mong muốn có một vị vua của dân sự trong tương lai và thực sự đã ban cho một số hướng dẫn ngay từ thời điểm sớm này.
Sự chọn vua, và phận-sự của vua
(Phục) 17 14 Khi ngươi đã vào xứ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho, được nhận lấy và ở tại xứ đó rồi, nếu ngươi nói: Tôi sẽ lập một vua lên cai-trị tôi, như các dân-tộc chung-quanh, 15 thì khá lập một vua lên cai-trị ngươi, mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi sẽ chọn; phải lập lên một vua thuộc về anh em ngươi; chớ nên lập một người ngoại-bang lên, không phải anh em ngươi. 16 Song vua ấy chẳng nên lo cho có nhiều ngựa, chớ vì muốn thêm nhiều ngựa mà dẫn dân-sự trở lại xứ Ê-díp-tô; bởi Đức Giê-hô-va đã phán cùng các ngươi rằng: Các ngươi sẽ chẳng trở về đường đó nữa. 17 Vua cũng không nên kén nhiều phi tần, e lòng người trở xấu-xa; lại chẳng nên thâu-góp nhiều bạc vàng. 18 Vừa khi tức-vị, vua phải chiếu theo luật-pháp nầy mà những thầy tế-lễ về dòng Lê-vi giữ, chép một bổn cho mình. 19 Bổn ấy phải ở bên vua trọn đời, vua phải đọc ở trong, để tập biết kính-sợ Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình, cẩn-thận làm theo các lời của luật-pháp nầy, và hết thảy điều-răn nầy, — 20 kẻo lòng vua lướt trên anh em mình, xây về bên hữu hay bên tả, lìa bỏ điều-răn nầy, — hầu cho vua và con-cháu vua được trị-vì lâu ngày giữa Y-sơ-ra-ên.
Tôn Trọng Người Cai Trị
Dù là một vị vua tương lai hay một nhà lãnh đạo hiện tại ở bất kỳ cấp độ thấp hơn nào, người dân cần thể hiện sự tôn trọng đúng mực đối với những người đại diện được Chúa chọn.
(Xuất) 22 28 Ngươi chớ nên nói lộng-ngôn cùng Đức Chúa Trời, và cũng đừng rủa-sả vua-chúa của dân-sự ngươi.
Hệ Thống Tư Pháp
Một quốc gia của luật pháp phải có tòa án, các quan tòa, và thiết lập các quy tắc về thủ tục. Môi-se đã hành động một mình như một quan tòa cho đến khi gánh nặng trở nên quá lớn (Theo lời đề nghị của cha vợ ông (Giê-trô)). Những người đàn ông được chọn làm quan tòa cai quản các chi tộc và gia đình của họ, và chỉ giữ lại những vụ việc khó khăn. Khi quốc gia tiến về phía trước, Đức Chúa Trời đã quy định một cơ cấu tư pháp chính thức hơn.
Phép xử-đoán
(Phục) 16 18 Ngươi phải tùy từng chi-phái mình lập những quan án trong các thành mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi; những quan án ấy sẽ xử-đoán dân-sự cách công-bình.
17 8 Khi nào trong thành mình có một sự tranh-tụng, hoặc vì đổ huyết, hoặc vì giành-xé, hay là vì thương-tích, mà ngươi phân-xử lấy làm khó quá, thì phải đứng dậy, đi lên chỗ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi sẽ chọn, 9 đến gần những thầy tế-lễ về chi-phái Lê-vi, cùng người đương khi ấy làm quan án, mà hỏi-han họ; họ sẽ tỏ cho mình biết sự phán-xét đáng định. 10 Ngươi phải làm y theo lời họ tỏ-dạy cho mình tại nơi Đức Giê-hô-va sẽ chọn, và khá cẩn-thận làm theo mọi lời dạy của họ. 11 Phải làm theo luật-pháp họ dạy cho, và sự phán-xét họ giảng ra, chớ xây về bên hữu hay bên tả mà bỏ các đều giảng của họ. 12 Song người nào ở cách kiêu-ngạo, không khứng vâng theo thầy tế-lễ đứng tại đó đặng hầu việc Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, hay là không vâng quan án, thì người đó phải chết, và ngươi sẽ cất sự ác khỏi giữa Y-sơ-ra-ên. 13 Cả dân-sự sẽ nghe đều ấy và bắt sợ, không còn buông theo sự kiêu-ngạo nữa.
(Xuất) 23 8 Ngươi chớ nhậm của hối-lộ, vì của hối-lộ làm mờ mắt người thượng-trí, và làm mất duyên-do của kẻ công-bình.
(Lê-vi) 19 15 Các ngươi chớ phạm sự bất-nghĩa trong việc xét-đoán, chớ thiên-vị người nghèo, chớ nể kẻ quyền-thế; hãy cứ theo công-bình mà xét-đoán kẻ lân-cận ngươi.
(Phục) 24 17 Chớ đoán-xét bất-công khách lạ hay là kẻ mồ-côi; và chớ chịu cầm áo-xống của người góa-bụa. 18 Khá nhớ rằng mình đã làm tôi-mọi nơi xứ Ê-díp-tô, và Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đã chuộc ngươi khỏi đó. Cho nên ta dặn-biểu ngươi phải làm như vậy.
16 19 Ngươi chớ làm dịch sự chánh-trực, chớ thiên-vị ai, cũng chẳng nên nhận của hối-lộ; vì của hối-lộ làm cho mù mắt kẻ khôn-ngoan, và làm rối lời của người công-bình. 20 Ngươi phải theo sự công-bình cách trọn-vẹn, để ngươi được sống và nhận lấy xứ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi.
5 20 Ngươi chớ làm chứng dối cho kẻ lân-cận mình.
Các luật-pháp đặng giữ sự công-bình
(Xuất) 23 1 Ngươi chớ đồn huyễn; chớ hùa cùng kẻ hung-ác đặng làm chứng dối.
2 Ngươi chớ hùa đảng đông đặng làm quấy; khi ngươi làm chứng trong việc kiện-cáo, chớ nên trở theo bên phe đông mà phạm sự công-bình.
7 Ngươi phải tránh xa các lời giả-dối; chớ giết kẻ vô-tội và kẻ công-bình, vì ta chẳng hề tha kẻ gian-ác đâu.
(Phục) 19 16 Khi một người chứng dối dấy lên cùng kẻ nào đặng phao tội cho, 17 thì hai đàng có tranh-tụng nhau phải ứng-hầu trước mặt Đức Giê-hô-va, trước mặt những thầy tế-lễ và quan án làm chức đương thì đó. 18 Các quan án phải tra xét kỹ-càng, nếu thấy người chứng nầy là chứng dối, đã thưa gian cho anh em mình, 19 thì các ngươi phải làm cho hắn như hắn đã toan làm cho anh em mình; vậy, ngươi sẽ cất sự ác khỏi giữa mình. 20 Còn những người khác hay đều đó, sẽ sợ, không làm sự hung-ác như thế ở giữa ngươi nữa. 21 Mắt ngươi chớ thương-xót: mạng đền mạng, mắt đền mắt, răng đền răng, tay đền tay, chơn đền chơn.
15 Chứng độc-chiếc không đủ cớ định tội cho người nào, bất-luận gian-ác, tội-lỗi nào mà người đã phạm; cứ theo lời của hai hay ba người chứng, thì sự mới định tội được.
16 Chớ vì con mà giết cha, cũng đừng vì cha mà giết con. Phàm người nào phạm tội, thì phải giết người nấy.
Luật về đánh đòn
25 1 Khi nào người ta có tranh-tụng nhau, đi đến tòa để cầu quan án xét-đoán, thì phải định công-bình cho người công-bình, và lên án kẻ có tội. 2 Nhược bằng kẻ có tội đáng bị đánh đòn, quan án phải khiến người nằm xuống đất, đánh người trước mặt mình, số bao nhiêu đòn tùy theo lỗi của người đã phạm. 3 Quan án khiến đánh đòn người đến bốn chục, chớ đánh quá, kẻo nếu cứ đánh hơn, thì anh em ngươi vì cớ hình-phạt thái-quá ấy phải ra hèn trước mặt ngươi chăng.
Luật về thây của kẻ bị xử-tử
21 22 Khi một người nào phạm tội đáng chết, thì hãy giết nó, và treo lên trụ hình, 23 thây nó chớ để treo trên trụ hình cách đêm, song phải chôn trong nội ngày đó; vì kẻ nào bị treo ắt bị Đức Chúa Trời rủa-sả. Như vậy, ngươi chẳng làm ô-uế đất mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi làm sản-nghiệp.