Quy tắc dành cho các Thầy tế lễ
Tại trọng tâm của các nghi lễ thờ phượng là chức vụ thầy tế lễ. Để cho nhiều của lễ và sự dâng hiến được thánh khiết trước Đức Chúa Trời, bản thân các thầy tế lễ phải thánh khiết.
Luật về thầy tế-lễ và tang-chế họ
(Lê-vi ký) 21 1 Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se rằng: Hãy nói cùng những thầy tế-lễ, là các con trai A-rôn, mà rằng: Thầy tế-lễ chớ vì một người chết trong dân-sự mà làm cho mình ra ô-uế; 2 trừ ra vì bà-con thân-thích mình, vì mẹ, cha, con trai, con gái, anh em mình, 3 và vì chị em ruột mình còn đồng-trinh, chưa chồng, thì người được vì chị em đó làm cho mình ra ô-uế. 4 Người là đầu-trưởng trong dân-sự mình, chớ làm mình ra tục mà bị ô-uế.
5 Các thầy tế-lễ chớ nên làm sói trên đầu; chớ cạo mép râu mình, đừng cắt thịt mình. 6 Họ sẽ biệt riêng ra thánh cho Đức Chúa Trời mình, và chớ làm ô danh Ngài, vì họ dâng cho Đức Giê-hô-va các của-lễ dùng lửa thiêu; tức là thực-vật của Đức Chúa Trời mình: họ phải nên thánh.
Sự hôn-nhơn của thầy tế-lễ
7 Thầy tế-lễ chớ nên cưới một người kỵ-nữ hay là kẻ dâm-ô; cũng chẳng nên cưới người bị chồng để, vì thầy tế-lễ đã biệt riêng ra thánh cho Đức Chúa Trời mình. 8 Vậy, ngươi hãy kể thầy tế-lễ như thánh, vì người dâng thực-vật của Đức Chúa Trời người; người sẽ là thánh cho ngươi, vì ta, Đức Giê-hô-va, là thánh, Đấng làm cho các ngươi nên thánh vậy.
9 Nếu con gái thầy tế-lễ đi dâm-ô, tự làm nên kỵ-nữ, ấy là làm ô danh cho cha nó, nó phải bị thiêu lửa.
10 Thầy tế-lễ được quyền trọng hơn các anh em mình, — đã được rưới dầu-xức trên đầu mình, được biệt riêng ra thánh, để mặc mình bằng bộ áo thánh, — chẳng nên để đầu trần và xé áo mình. 11 Người chớ đi đến cùng một kẻ chết, chớ vì cha hay mẹ mà làm mình ra ô-uế. 12 Người chẳng nên đi ra khỏi nơi thánh, đừng làm cho nơi thánh của Đức Chúa Trời mình ra ô-uế, vì cái mão dầu-xức của Đức Chúa Trời vẫn ở trên đầu người: Ta là Đức Giê-hô-va.
13 Người phải cưới gái đồng-trinh làm vợ. 14 Người chẳng nên cưới đờn-bà góa, bị để, dâm-ô hay là kỵ-nữ, nhưng phải cưới một người đồng-trinh trong vòng dân-sự mình. 15 Người chẳng nên làm ô danh dòng-họ mình giữa dân-sự người, vì ta là Đức Giê-hô-va làm cho người nên thánh.
Người có tật-bịnh không được làm chức tế-lễ
16 Đức Giê-hô-va còn phán cùng Môi-se rằng: 17 Hãy nói cùng A-rôn mà rằng: Phàm ai trong dòng-họ ngươi, trải các đời, có một tật-bịnh trong thân-thể, chớ đến gần mà dâng thực-vật cho Đức Chúa Trời mình. 18 Phàm ai có một tật không được đến gần, như đây: người mù, què, sệp mũi hay là tứ-chi không đều; 19 người gãy chơn hay gãy tay, 20 người có bướu hay là lỏng-khỏng, có vảy cá mắt hay là có ghẻ chốc, có lát hay là có hòn nang dập. 21 Phàm con cháu thầy tế-lễ A-rôn, có tật trong mình, không được đến gần dâng của-lễ dùng lửa dâng lên cho Đức Giê-hô-va. Nếu có một tật trong mình, không được đến gần dâng thực-vật cho Đức Chúa Trời mình. 22 Người được ăn thực-vật của Đức Chúa Trời mình, là các vật chí-thánh và các vật biệt riêng ra thánh; 23 nhưng không được đi đến bức màn, và cũng không được đi đến gần bàn-thờ, vì có tật nơi mình. Người chớ làm các nơi thánh ta ra ô-uế, vì ta, Đức Giê-hô-va, làm các nơi đó nên thánh.
24 Môi-se nói như vậy cho A-rôn và các con trai người, cùng cho cả dân Y-sơ-ra-ên.
Thầy tế-lễ buộc phải thanh-sạch trong việc dùng các vật thánh
22 1 Đức Giê-hô-va lại phán cùng Môi-se rằng: 2 Hãy truyền cho A-rôn và các con trai người rằng phải kiêng-cữ những của-lễ thánh của dân Y-sơ-ra-ên, dâng biệt riêng ra thánh cho ta, hầu cho chúng chớ làm ô danh thánh ta: Ta là Đức Giê-hô-va.
3 Hãy nói với họ rằng: Phàm ai trong dòng-giống các ngươi và trong vòng con-cháu các ngươi đã bị ô-uế, đến gần các vật thánh mà dân Y-sơ-ra-ên biệt riêng cho Đức Giê-hô-va, thì ai đó sẽ bị truất khỏi trước mặt ta: Ta là Đức Giê-hô-va.
4 Phàm ai là con cháu của A-rôn bị bịnh phung hay là bạch-trược, thì chẳng được ăn vật biệt riêng ra thánh cho đến chừng nào được tinh-sạch. Ai đụng đến một người đã bị ô-uế bởi xác chết, ai có di-tinh, 5 hay là ai đụng đến hoặc loài côn-trùng, hoặc một người bị sự ô-uế nào làm cho mình ô-uế, thì cũng phải một thể ấy. 6 Ai đụng đến các vật đó sẽ bị ô-uế đến chiều tối, không được ăn vật biệt riêng ra thánh, nhưng phải tắm mình trong nước. 7 Sau khi mặt trời lặn, người sẽ được sạch lại, rồi mới được phép ăn các vật thánh, vì là đồ-ăn của người. 8 Người chẳng nên ăn một con thú nào chết tự-nhiên hay là bị xé, hầu khỏi bị ô-uế: Ta là Đức Giê-hô-va. 9 Vậy, họ phải giữ đều ta phán dặn, kẻo mang tội-lỗi và chết chăng, vì đã làm các vật thánh nầy ra ô-uế: Ta là Đức Giê-hô-va làm cho họ nên thánh.
Luật về sự ăn các vật thánh
10 Chẳng một kẻ khách ngoại-bang nào được ăn vật thánh; kẻ nào ở tại nhà thầy tế-lễ hay là người làm mướn, cũng chẳng được ăn vật thánh. 11 Nhưng kẻ nào thầy tế-lễ lấy bạc mua về, và kẻ sanh-đẻ tại nhà người, thì được phép ăn đồ-ăn của người. 12 Nếu con gái của thầy tế-lễ kết-thân cùng kẻ khách ngoại-bang, thì sẽ không được ăn vật thánh dâng giơ lên. 13 Còn nếu con gái của thầy tế-lễ đã góa hay là bị để, không có con, trở về nhà cha ở như buổi còn thơ, thì nàng sẽ được ăn đồ-ăn của cha mình, nhưng chẳng kẻ khách ngoại-bang nào nên ăn.
14 Nếu ai lầm ăn một vật thánh, thì phải đền lại cho thầy tế-lễ giá của vật thánh đó, và phụ thêm một phần năm. 15 Thầy tế-lễ chớ làm ô-uế của-lễ mà dân Y-sơ-ra-ên dâng giơ lên cho Đức Giê-hô-va. 16 Ai ăn vật thánh đã dâng như vậy sẽ mang tội mình đã phạm, vì ta là Đức Giê-hô-va làm cho các vật đó nên thánh.
Năm Sa-bát
Ngoài ngày Sa-bát hàng tuần để nghỉ ngơi và thờ phượng, còn có một thời kỳ nghỉ ngơi cho đất đai cứ mỗi năm thứ bảy.
Năm sa-bát
25 1 Đức Giê-hô-va cũng phán cùng Môi-se tại trên núi Si-na-i rằng: 2 Hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: Khi các ngươi đã vào xứ ta sẽ ban cho rồi, thì đất phải nghỉ, giữ một lễ sa-bát cho Đức Giê-hô-va. 3 Trong sáu năm, ngươi sẽ gieo ruộng và hớt nho mình, cùng thâu-hoạch thổ-sản. 4 Nhưng năm thứ bảy sẽ là năm sa-bát, để cho đất nghỉ, tức là một năm sa-bát cho Đức Giê-hô-va; ngươi chẳng nên gieo ruộng mình hay là hớt nho mình; 5 chẳng nên gặt lại những chi đã tự mọc lên sau khi mùa-màng, và đừng hái nho của vườn nho không hớt-sửa: ấy sẽ là một năm cho đất nghỉ. 6 Phàm vật gì mà đất sanh-sản trong năm sa-bát, sẽ dùng làm đồ-ăn cho ngươi, cho tôi trai tớ gái ngươi, cho kẻ làm thuê của ngươi, và cho kẻ ngoại-bang kiều-ngụ với ngươi; 7 cùng luôn cho lục-súc và thú-vật ở trong xứ ngươi nữa; hết thảy thổ-sản dùng làm đồ-ăn vậy.
(Xuất) 23 10 Trải sáu năm ngươi hãy gieo trong đất, thâu lấy hoa-lợi, 11 nhưng qua năm thứ bảy hãy để đất hoang cho nghỉ; hầu cho kẻ nghèo-khổ trong dân-sự ngươi được nhờ lấy hoa-quả đất đó, còn dư lại bao nhiêu, thú-vật ngoài đồng ăn lấy. Cũng hãy làm như vậy về vườn nho và cây ô-li-ve.
Năm Hân Hỉ
Cứ mỗi 50 năm sẽ có một Năm Hân Hỉ đặc biệt kéo dài một năm, bắt đầu vào Ngày Chuộc Tội với tiếng kèn trang nghiêm. Đây sẽ là một năm thánh, giống như các năm Sa-bát, trong đó đất được để hoang. Một trong những đặc điểm đáng chú ý nhất của Năm Hân Hỉ là khái niệm về sự cứu chuộc, trong đó các cơ nghiệp được phục hồi, nô lệ được giải phóng, và tài sản đã bán trước đó có thể được mua lại hoặc tự động được hoàn trả. Đây vừa là một điều khoản nhân đạo cao quý vừa là sự nếm trước của sự cứu chuộc thuộc linh còn vĩ đại hơn trong thời đại Đấng Mê-si-a.
Năm hân-hỉ
25 8 Ngươi cũng hãy tính bảy tuần năm, tức bảy lần bảy năm; thì-giờ của bảy tuần năm nầy sẽ là bốn mươi chín năm; 9 rồi đến ngày mồng mười tháng bảy, tức là ngày chuộc tội, các ngươi phải thổi kèn vang trong khắp xứ. 10 Các ngươi phải làm cho năm thứ năm mươi nên thánh, và rao-truyền sự tự-do cho hết thảy dân trong xứ. Ấy sẽ là năm hân-hỉ cho các ngươi; ai nấy đều được nhận lại cơ-nghiệp mình, và ai nấy đều trở về gia-quyến mình. 11 Năm thứ năm mươi nầy là một năm hân-hỉ cho các ngươi, không nên gieo, không nên gặt vật chi đất tự sanh-sản, và cũng chẳng nên hái nho không có hớt-sửa, 12 vì là một năm hân-hỉ, sẽ làm thánh cho các ngươi; phải ăn những thổ-sản. 13 Trong năm hân-hỉ nầy, các sản-nghiệp đều sẽ trở về nguyên-chủ.
Về việc bán và chuộc các sản-nghiệp
14 Nếu các ngươi bán hay là mua vật chi với kẻ lân-cận mình, thì chớ lận anh em mình. 15 Ngươi sẽ cứ lấy số năm từ sau năm hân-hỉ mà mua với kẻ lân-cận mình; còn người, cứ lấy theo số năm có hoa-lợi mà bán. 16 Tùy theo số năm sau năm hân-hỉ, ngươi sẽ bù thêm giá; tùy theo số năm ít, ngươi sẽ giảm bớt giá; vì theo số mùa gặt mà người bán cho ngươi. 17 Chớ ai trong vòng các ngươi làm lận kẻ lân-cận mình; nhưng hãy kính-sợ Đức Chúa Trời, vì ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các ngươi.
18 Các ngươi khá làm theo mạng-lịnh ta, gìn-giữ luật-pháp ta và noi theo, như vậy sẽ được ăn ở bình-yên trong xứ. 19 Đất sẽ sanh-sản hoa-lợi cho các ngươi, các ngươi sẽ ăn no và được ở bình-yên trong xứ. 20 Ví các ngươi nói rằng: Nếu chúng tôi chẳng gieo, chẳng gặt mùa-màng, thì trong năm thứ bảy sẽ lấy chi mà ăn? 21 Năm thứ sáu, ta sẽ giáng phước cho các ngươi, và năm ấy sẽ trúng mùa bù ba năm. 22 Năm thứ tám, các ngươi sẽ gieo và ăn hoa-lợi của mùa-màng cũ cho đến mùa-màng mới của năm thứ chín.
23 Đất không được đoạn-mãi; vì đất thuộc về ta, các ngươi ở cùng ta như kẻ khách ngoại-bang và kẻ kiều-ngụ. 24 Trong khắp xứ mà các ngươi sẽ được làm sản-nghiệp, hãy cho phép chuộc đất lại. 25 Nếu anh em ngươi trở nên nghèo, và bán một phần sản-nghiệp mình, thì người bà-con gần có quyền chuộc lại, phải đến chuộc phần đất anh em người đã bán. 26 Nếu người nào không có ai được quyền chuộc lại, nhưng tự lo cho có chi chuộc lại được, 27 thì phải tính từ năm đã bán bồi số trội cho chủ mua, rồi người sẽ được nhận sản-nghiệp mình lại. 28 Nếu nguyên-chủ không tìm đủ giá đặng trả cho, đất bán sẽ thuộc về người chủ mua cho đến năm hân-hỉ; đoạn đất sẽ ra khỏi tay chủ mua và về nguyên-chủ.
29 Nếu người nào bán một cái nhà ở trong thành có vách bọc, thì có được phép chuộc lại cho đến giáp một năm sau khi bán; phép chuộc lại của người chỉ trong một năm trọn vậy. 30 Còn nếu không chuộc lại trước khi giáp hạn một năm trọn, thì nhà ở trong thành có vách bọc đó sẽ về chủ mua và dòng-dõi người mãi mãi; đến năm hân-hỉ nhà đó không ra khỏi tay họ. 31 Nhưng các nhà ở nơi hương-thôn không có vách bọc lấy, thì kể như ruộng đất; chủ bán có phép chuộc lại; đến năm hân-hỉ nhà sẽ về nguyên-chủ. 32 Còn về các thành của người Lê-vi, và về các nhà của họ ở trong thành đó, thì người Lê-vi luôn luôn có quyền chuộc lại. 33 Ai mua của người Lê-vi một cái nhà tại trong thành người Lê-vi, đến năm hân-hỉ nhà đó sẽ về nguyên-chủ; vì các nhà cửa tại trong những thành người Lê-vi là sản-nghiệp của họ giữa dân Y-sơ-ra-ên. 34 Những ruộng đất thuộc về thành người Lê-vi không phép bán, vì là nghiệp đời đời của họ.
Về người nghèo-khổ
35 Nếu anh em ở gần ngươi trở nên nghèo-khổ, tài-sản người lần lần tiêu-mòn, thì hãy cứu giúp người, mặc dầu là kẻ khách kiều-ngụ, hầu cho người cứ ở cùng ngươi. 36 Chớ ăn lời, cũng đừng lấy lợi người; nhưng hãy kính-sợ Đức Chúa Trời mình, thì anh em ngươi sẽ ở cùng ngươi. 37 Chớ cho người vay bạc ăn lời và đừng cho mượn lương-thực đặng lấy lời. 38 Ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời các ngươi, Đấng đã đem các ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô, đặng ban cho các ngươi xứ Ca-na-an, và làm Đức Chúa Trời của các ngươi.
Về tôi-mọi
39 Nếu anh em ở gần ngươi trở nên nghèo-khổ, đem bán mình cho ngươi, chớ nên bắt người làm việc như tôi-mọi; 40 người ở nhà ngươi như kẻ làm thuê, người ở đậu, sẽ giúp việc ngươi cho đến năm hân-hỉ: 41 đoạn người và con-cái người thôi ở nhà ngươi, trở về nhà và nhận lấy sản-nghiệp của tổ-phụ mình. 42 Vì ấy là những tôi-tớ ta mà ta đã đem ra khỏi xứ Ê-díp-tô; không nên bán họ như người ta bán tôi-mọi. 43 Ngươi chớ lấn-lướt mà khắc-bạc họ, nhưng phải kính-sợ Đức Chúa Trời ngươi. 44 Còn tôi trai tớ gái thuộc về ngươi, thì sẽ do các dân chung-quanh mình mà ra; ấy do nơi những dân đó mà các ngươi mua tôi trai tớ gái. 45 Các ngươi cũng có phép mua tôi-mọi trong bọn con-cái của kẻ khách kiều-ngụ nơi mình và của họ-hàng chúng nó sanh ra trong xứ các ngươi; vậy, họ sẽ làm sản-nghiệp của các ngươi. 46 Các ngươi để họ lại làm cơ-nghiệp cho con cháu mình; hằng giữ họ như kẻ tôi-mọi. Nhưng về phần anh em các ngươi, là dân Y-sơ-ra-ên, thì không ai nên lấn-lướt mà khắc-bạc anh em mình.
47 Khi một khách ngoại-bang hay là một người kiều-ngụ nơi ngươi trở nên giàu, còn anh em ngươi ở cùng họ lại nên nghèo, đem bán mình cho kẻ khách ngoại-bang kiều-ngụ nơi ngươi, hay là cho một người nào trong nhà kẻ khách ngoại-bang ấy, 48 sau khi đã đem bán mình rồi, thì sẽ có phép chuộc lại: một anh em người được chuộc người lại, 49 hoặc bác chú, hoặc con của bác chú; hoặc một người thân-thích cũng được chuộc người lại; hay là nếu người có thế, thì chánh người phải chuộc mình lấy. 50 Người sẽ tính cùng chủ mua từ năm nào mình đã bán mình cho đến năm hân-hỉ; và giá bán sẽ tính theo số năm nhiều hay ít: tức là tính như ngày công của người làm thuê vậy. 51 Nếu còn nhiều năm, thi hãy cứ số năm nầy, cân phân theo giá đã bán mình mà chuộc lại; 52 nếu đến năm hân-hỉ còn ít năm, thì hãy tính với chủ mua cứ theo số năm nầy mà thối hồi số mua mình lại. 53 Họ đối cùng chủ như một người làm thuê năm, chủ không nên lấn-lướt mà khắc-bạc người trước mặt ngươi. 54 Nếu người không được chuộc lại bởi các thế ấy, đến năm hân-hỉ người và các con trai người sẽ được ra tự-do. 55 Vì dân Y-sơ-ra-ên là tôi-tớ ta, tức các tôi-tớ ta đã đem ra khỏi xứ Ê-díp-tô. Ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các ngươi.