Ngày 24 tháng Ba

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Các Quan xét 17:1-18:31

Mi-ca và người Đan

Ngay cả khi Chúa đang thực hiện những điều kỳ diệu thông qua các nhà lãnh đạo được chọn đặc biệt của Ngài, vẫn có nhiều người Israel tiếp tục bị thu hút bởi các thần tượng và tập tục ngoại đạo. Sau đây là câu chuyện về một người Israel như vậy, người đã thỏa hiệp và làm sai lệch việc thờ phượng chân chính, và thậm chí còn thuyết phục được một người Lê-vi tham gia. Có lẽ ý nghĩa lớn hơn của câu chuyện nằm ở việc tội lỗi của một người cuối cùng dẫn đến việc cả một bộ tộc thực hành thờ thần tượng ngoại đạo. Sức mạnh của ảnh hưởng cá nhân thể hiện rõ ràng trong sự đi chệch có vẻ như được thúc đẩy tốt và vô tội này khỏi khuôn mẫu mà Chúa đã chỉ định.

Mi-ca và hình-tượng người

17   1 Trong núi Ép-ra-im, có một người nam tên là Mi-ca. 2 Người nói cùng mẹ mình rằng: Mười một trăm miếng bạc người ta ăn cắp của mẹ, mà mẹ đã rủa-sả trước mặt con, và buông những lời trù-ẻo chính tai con đã nghe, nầy bạc đó hiện ở trong tay con, ấy là con đã lấy. Mẹ người đáp rằng: Nguyện Đức Giê-hô-va ban phước cho con! 3 Mi-ca trả lại cho mẹ mình mười một trăm miếng bạc ấy. Mẹ bèn nói cùng người rằng: Tôi biệt bạc nầy riêng ra cho Đức Giê-hô-va, để làm cho con trai tôi một cái tượng chạm luôn với cái chơn bằng gang. Vậy mẹ trả bạc lại cho con bây giờ. 4 Song Mi-ca lại trả bạc cho mẹ mình; mẹ bèn lấy hai trăm miếng trao cho thợ đúc, làm một tượng chạm luôn với cái chơn bằng gang, để trong nhà Mi-ca. 5 Như vậy, nhà Mi-ca trở nên một cái đền thờ thần. Người cũng làm một cái ê-phót, và những thê-ra-phim, rồi lập một con trai mình làm thầy tế-lễ.

6 Trong lúc đó, không có vua nơi Y-sơ-ra-ên, mọi người cứ làm theo ý mình tưởng là phải.

7 Bấy giờ, ở Bết-lê-hem tại xứ Giu-đa, về nhà Giu-đa, có một gã trai-trẻ là người Lê-vi, kiều-ngụ trong thành ấy. 8 Người đó bỏ thành Bết-lê-hem tại xứ Giu-đa, đặng đi kiếm nơi nào kiều-ngụ được. Đương đi đàng, người tới núi Ép-ra-im, qua nhà Mi-ca. 9 Mi-ca hỏi rằng: Ngươi ở đâu đến? Người Lê-vi đáp: Tôi ở Bết-lê-hem trong xứ Giu-đa đến, toan đi tới nơi nào tôi kiều-ngụ được. 10 Mi-ca nói: Hãy ở đây với ta, làm cha và thầy tế-lễ cho ta, ta sẽ cấp cho ngươi mỗi năm mười miếng bạc, một bộ -xống, và những vật cần nuôi mình. Người Lê-vi bèn vào, 11 bằng lòng ở cùng Mi-ca, và Mi-ca coi người trẻ ấy như một con trai của mình. 12 Mi-ca lập người Lê-vi làm thầy tế-lễ cho mình, và người ở trong nhà Mi-ca. 13 Mi-ca nói: Bây giờ ta biết rằng Đức Giê-hô-va sẽ làm ơn cho ta, bởi vì ta có người Lê-vi nầy làm thầy tế-lễ.

Chi-phái Đan cướp lấy hình-tượng của nhà Mi-ca, và xâm-chiếm thành La-ít

18   1 Đương lúc đó, chẳng có vua nơi Y-sơ-ra-ên; chính hồi ấy, chi-phái Đan đi tìm một địa-phận đặng lập nghiệp; vì từ trước đến giờ, trong các chi-phái Y-sơ-ra-ên, chi-phái nầy chưa nhận được sản-nghiệp nào hết. 2 Vậy, người Đan chọn trong chi-phái mình năm người mạnh-dạn, sai từ Xô-rê-a và Ê-ta-ôn đi khắp nơi do-thám xứ, và dặn họ rằng: Hãy đi do-thám xứ. Chúng sang qua núi Ép-ra-im, đến nhà Mi-ca, và ngủ đêm tại đó. 3 Chúng đương ở gần bên nhà Mi-ca, thì nghe tiếng của gã trẻ tuổi, là người Lê-vi, bèn lại gần mà hỏi rằng: Ai dẫn ngươi đến đây? Ngươi ở đây làm chi, và ở chỗ nầy có gì? 4 Người đáp: Mi-ca có đãi tôi thế nầy, thế nầy, cấp cho tôi lương-tiền, dùng tôi làm thầy tế-lễ cho người. 5 Chúng tiếp: Thế thì, hãy hỏi ý Đức Chúa Trời, để chúng ta biết con đường chúng ta đi đây sẽ có may-mắn chăng. 6 Thầy tế-lễ đáp: Hãy đi bình-an, Đức Giê-hô-va đoái đến con đường của các ngươi đi.

7 Vậy, năm người ấy lên đường, đến La-ít, thấy dân-sự tại đó có thói-tục dân Si-đôn, ở an-ổn, bình-tịnh, và vững-chắc. Trong kẻ quản-hạt xứ đó, chẳng có ai làm cho chúng bị hại chút-đỉnh nào hết; chúng vốn cách xa dân Si-đôn, chẳng có việc chi với ai cả.

8 Kế ấy, năm người trở về cùng các anh em mình tại Xô-rê-a và Ê-ta-ôn, thì anh em hỏi chúng rằng: Các anh đã làm gì? 9 Năm người đáp: Hè! hãy đi lên đánh chúng nó, vì chúng tôi có thấy xứ ấy thật lấy làm tốt nhứt. Uả kìa! anh em ở đó chẳng làm chi sao? Chớ nên biếng-nhác mà đi lên đến chiếm lấy xứ ấy làm sản-nghiệp. 10 Khi anh em vào xứ đó, sẽ đến cùng một dân ở an-ổn. Xứ ấy thật rất rộng, và Đức Chúa Trời đã phó nó vào tay anh em; quả thật một nơi chẳng thiếu vật chi đất sanh-sản. 11 Vậy, sáu trăm người về dòng Đan cầm binh-khí, đi từ Xô-rê-a và Ê-ta-ôn 12 lên đóng trại tại Ki-ri-át-Giê-a-rim, trong đất Giu-đa; nên chỗ đó hãy còn gọi là trại-quân Đan cho đến ngày nay; nó ở phía sau Ki-ri-át-Giê-a-rim. 13 Từ đó chúng đi sang núi Ép-ra-im và đến nhà Mi-ca.

14 Bấy giờ, năm người đã đi do-thám xứ La-ít cất tiếng nói cùng anh em mình rằng: Trong nhà nầy có một cái ê-phót, những thê-ra-phim, và một tượng chạm với chơn bằng gang; anh em có biết chăng? Vậy, bây giờ, hãy xem đều anh em phải làm. 15 Chúng bèn lại gần, vào nhà người Lê-vi trẻ tuổi, tức là vào nhà của Mi-ca, và chào người. 16 Sáu trăm người về dòng Đan cầm binh-khí giữ ở ngoài cửa. 17 Nhưng năm người đã đi do-thám xứ, đi lên, vào nhà, và cướp lấy tượng chạm, chơn bằng gang, ê-phót, và những thê-ra-phim, đương khi thầy tế-lễ đứng tại cửa cùng sáu trăm người cầm binh-khí. 18 Năm người đó vào nhà cướp lấy các vật ấy rồi, thầy tế-lễ bèn hỏi chúng nó rằng: Các ngươi làm chi vậy? 19 Chúng đáp rằng: Hãy nín đi, lấy tay bụm miệng lại, và đến cùng chúng ta, làm cha và thầy tế-lễ cho chúng ta. Ngươi làm thầy tế-lễ cho một nhà, hay làm thầy tế-lễ cho một chi-phái, một họ-hàng trong Y-sơ-ra-ên, đều nào là khá hơn? 20 Thầy tế-lễ mừng lòng, lấy ê-phót, những thê-ra-phim, và tượng chạm, rồi nhập với bọn ấy.

21 Chúng bèn xây lại, lên đường, để cho con trẻ, súc-vật, và đồ hành-lý đi trước.

22 Chúng đã đi xa khỏi nhà Mi-ca rồi, có những kẻ ở gần nhà Mi-ca nhóm lại đuổi theo người Đan. 23 Vì chúng kêu-la sau họ, người Đan xây lại mà nói cùng Mi-ca rằng: Ngươi có đều chi? Vì sao ngươi có nhóm lại những kẻ đó? 24 Mi-ca đáp: Các ngươi đã cướp lấy các thần ta đã làm nên, và luôn thầy tế-lễ, mà đi. Còn chi lại cho ta? Sao các ngươi còn hỏi rằng ta có đều chi? 25 Người Đan đáp cùng Mi-ca rằng: Chớ cho ta nghe tiếng ngươi nữa, e có người nổi giận xông-hãm các ngươi, làm cho ngươi và nhà ngươi đều bị mất sự sống chăng. 26 Bấy giờ người Đan cứ đi đường, còn Mi-ca thấy chúng mạnh hơn mình, bèn trở về nhà mình.

27 Ấy vậy, sau khi đã cướp lấy vật của Mi-ca đã chế ra, và thầy tế-lễ mà người đã có trong nhà mình, thì chúng xông vào dân La-ít, là một dân ở bình-tịnh, vững-chắc, lấy gươm giết dân đó, rồi châm lửa đốt thành đi. 28 Chẳng có ai đến tiếp-cứu dân La-ít, vì thành ở xa Si-đôn, và không giao-thiệp với ai hết; nó ở trong trũng chạy về hướng Bết-Rê-hóp.

Người Đan xây đắp thành lại, và ở tại đó; 29 lấy tên Đan, là tổ-phụ mình, con trai của Y-sơ-ra-ên, mà đặt cho thành; còn trước kia tên thành ấy là La-ít. 30 Đoạn, người Đan dựng tượng chạm, rồi Giô-na-than, con trai Ghẹt-sôn, cháu Môi-se, và hết thảy hậu-tự của người, đều làm thầy tế-lễ trong chi-phái Đan cho đến ngày chúng bị đày khỏi xứ. 31 Chúng giữ tượng chạm của Mi-ca làm nên trọn trong lúc đền Đức Chúa Trời ở tại Si-lô.

< Lui     Trang Lịch     Tới >