Đọc Xuất Ê-díp-tô ký 1:1 – 4:31
SỰ THIẾT LẬP MỘT DÂN TỘC
(Khoảng 1525-1400 TCN)
Môi-se Nổi Lên như một Nhà Lãnh Đạo
Sau khi Giô-sép qua đời, sách Sáng thế ký kết thúc và khoảng 400 năm trôi qua trước khi Kinh thánh lại ghi chép về con cháu Y-sơ-ra-ên tại Ai Cập. Trong thời kỳ được ghi lại trong sách Sáng thế ký, Áp-ra-ham là nhân vật nổi bật nhất trong số những người của Đức Chúa Trời. Ông là người khai sinh ra dân tộc được Đức Chúa Trời chọn, và đức tin cùng sự tin cậy của ông nơi lời hứa của Đức Chúa Trời đã khiến ông trở thành tấm gương về đức tin cho muôn đời.
Khi sách Xuất Ê-díp-tô ký mở đầu, một nhà lãnh đạo thuộc linh mới xuất hiện từ giữa dân sự của Đức Chúa Trời – đó là Môi-se. Ông là người có học thức, được đào tạo và nuôi dưỡng trong hoàng gia, phù hợp với thời đại văn minh lúc bấy giờ. Môi-se không chỉ là một tác giả, nhà lập pháp, kiến trúc sư và nhà lãnh đạo quân sự, mà quan trọng hơn, giống như Áp-ra-ham, ông là người có đức tin nơi Đức Chúa Trời và đóng vai trò trung gian giữa Đức Chúa Trời và dân sự Ngài.
Câu chuyện về sự thăng tiến của Môi-se thể hiện rõ bàn tay quan phòng của Đức Chúa Trời, từ việc ông sinh ra trong hoàn cảnh thấp kém của một người Hê-bơ-rơ cho đến khi được nâng lên địa vị cao trọng trong hoàng gia Pha-ra-ôn. Sau đó, trong thời gian lưu đày tại xứ Ma-đi-an (phía đông bán đảo Si-nai, đối diện với vịnh A-ca-ba), Môi-se kết hôn với Sê-phô-ra, con gái của Rê-u-ên (cũng được biết đến với tên Giê-trô).
Chính tại Ma-đi-an, Đức Chúa Trời kêu gọi Môi-se dẫn dắt dân tộc Hê-bơ-rơ thoát khỏi cảnh nô lệ áp bức kể từ thời Giô-sép. Ban đầu, Môi-se tỏ ra miễn cưỡng nhận lãnh trách nhiệm này, nhưng Đức Chúa Trời đã bày tỏ quyền năng sẽ ban cho ông để hoàn thành sứ mệnh. Gần núi Hô-rếp (hay núi Si-nai), Đức Chúa Trời hiện ra với Môi-se, và chính trên ngọn núi này, một trong những sự kiện quan trọng nhất trong lịch sử dân tộc Hê-bơ-rơ sẽ diễn ra.
Sách Xuất Ê-díp-tô ký bắt đầu từ điểm kết thúc của sách Sáng thế ký, với bản liệt kê cuối cùng về các con trai Y-sơ-ra-ên – những người đầu tiên di cư đến Ai Cập.
Dân Y-sơ-ra-ên bị làm tôi-mọi tại xứ Ê-díp-tô, sau được tha ra
(Từ đoạn 1 đến 15 : 21)
Số dân Y-sơ-ra-ên và sự sanh-tức tại Ê-díp-tô
1 1 Đây là tên các con trai của Y-sơ-ra-ên, mỗi người đều dẫn người nhà mình đi với Gia-cốp đến xứ Ê-díp-tô: 2 Ru-bên, Si-mê-ôn, Lê-vi, và Giu-đa; 3 Y-sa-ca, Sa-bu-lôn, và Bên-gia-min; 4 Đan, Nép-ta-li, Gát, và A-se. 5 Hết thảy những người bởi Gia-cốp sanh ra, được bảy mươi người; Giô-sép đã ở tại xứ Ê-díp-tô.
6 Vả, Giô-sép và anh em người cùng mọi kẻ đồng đời đó đều chết hết. 7 Con cháu Y-sơ-ra-ên thêm nhiều lạ-lùng, nẩy-nở ra, và trở nên rất cường-thạnh; cả xứ đều đầy-dẫy.
Dân Y-sơ-ra-ên bị Pha-ra-ôn ép làm công-việc cực-nhọc
8 Nhưng bấy giờ tại nước Ê-díp-tô, có một vua mới lên ngôi, chẳng quen biết Giô-sép. 9 Vua phán cùng dân mình rằng: Nầy, dân Y-sơ-ra-ên đông và mạnh hơn chúng ta; 10 hè! ta hãy dùng chước khôn-ngoan đối cùng họ, kẻo họ thêm nhiều lên, một mai nếu có cơn chinh-chiến xảy đến, họ sẽ hiệp cùng quân nghịch đánh lại ta, và ra khỏi xứ chăng. 11 Vậy, người Ê-díp-tô bèn đặt các kẻ đầu xâu để bắt dân Y-sơ-ra-ên làm xâu khó-nhọc; họ xây thành Phi-thom và Ram-se dùng làm kho-tàng cho Pha-ra-ôn. 12 Nhưng người Ê-díp-tô càng bắt làm khó-nhọc chừng nào, dân Y-sơ-ra-ên càng thêm nhiều lên, và tràn ra chừng nấy. Người Ê-díp-tô bèn đem lòng ghen-ghét dân Y-sơ-ra-ên, 13 bắt làm công-việc nhọc-nhằn, 14 gây cho đời dân ấy nên cay-đắng, vì nỗi khổ-sở nhồi đất, làm gạch và mọi việc khác ở ngoài đồng. Các công-việc nầy người Ê-díp-tô bắt dân Y-sơ-ra-ên làm nhọc-nhằn lắm.
Pha-ra-ôn tìm cách tuyệt nòi-giống Y-sơ-ra-ên
15 Vua xứ Ê-díp-tô cũng phán cùng các bà mụ của dân Hê-bơ-rơ, một người tên Siếp-ra và một người tên Phu-a, 16 mà rằng: Khi các ngươi đi rước thai cho người đờn-bà Hê-bơ-rơ, hễ thấy sanh con trai, thì hãy làm cho chết đi; còn con gái, thì hãy để cho sống. 17 Nhưng các bà mụ kính-sợ Đức Chúa Trời, chẳng làm theo lời vua Ê-díp-tô phán dặn, đều để cho các con trai sống hết. 18 Vua xứ Ê-díp-tô bèn đòi những bà mụ mà phán rằng: Sao các ngươi làm như vậy, để cho những con trai sống? 19 Các bà mụ tâu rằng: Ấy tại người đờn-ba Hê-bơ-rơ chẳng phải như người đờn-bà Ê-díp-tô; vì họ mạnh-khoẻ hơn, đã sanh-nở trước khi mụ đến. 20 Đức Chúa Trời ban ơn cho những bà mụ; dân-sự gia-thêm và trở nên đông-đúc. 21 Ấy vậy, vì bà mụ có lòng kính-sợ Đức Chúa Trời, nên Ngài làm cho nhà họ được thạnh-vượng.
22 Pha-ra-ôn bèn truyền lịnh cho cả dân mình, rằng: Phàm con trai của dân Hê-bơ-rơ mới sanh, hãy liệng xuống sông; còn con gái, thì để cho sống.
Môi-se sanh ra và nhờ con gái Pha-ra-ôn cứu-vớt
2 1 Vả, có một người trong họ Lê-vi đi cưới con gái Lê-vi làm vợ. 2 Nàng thọ-thai, và sanh một con trai; thấy con ngộ, nên đem đi giấu trong ba tháng. 3 Nhưng giấu lâu hơn nữa không được, nàng bèn lấy một cái rương mây, trét chai và nhựa thông, rồi để đứa trẻ vào, đem thả trong đám sậy dựa mé sông. 4 Người chị đứa trẻ đứng xa nơi đó đặng cho biết nó sẽ ra sao. 5 Vả, bấy giờ, con gái Pha-ra-ôn xuống sông tắm, còn các con đòi đi dạo chơi trên mé sông; công-chúa thấy cái rương mây đó giữa đám sậy, bèn sai con đòi mình đi vớt lên. 6 Công-chúa mở rương ra, thấy đứa trẻ, là một đứa con trai nhỏ đương khóc, bèn động lòng thương-xót mà rằng: Ấy là một đứa con của người Hê-bơ-rơ. 7 Người chị đứa trẻ bèn nói cùng công-chúa rằng: Tôi phải đi kêu một người vú trong bọn đờn-bà Hê-bơ-rơ đặng cho đứa trẻ bú chớ? 8 Công-chúa đáp rằng: Hãy đi đi. Người gái trẻ đó đi kêu mẹ của đứa trẻ. 9 Công-chúa nói rằng: Hãy đem đứa trẻ nầy về nuôi bú cho ta, ta sẽ trả tiền công cho. Người đờn-bà ẵm đứa trẻ mà cho bú. 10 Khi lớn khôn rồi, người bèn dẫn nó vào cho công-chúa, nàng nhận làm con, và đặt tên là Môi-se (nghĩa là được cứu khỏi nước), vì nàng nói rằng: Ta đã vớt nó khỏi nước.
Môi-se giết một người Ê-díp-tô, rồi trốn qua xứ Ma-đi-an
11 Vả, đương lúc đó, Môi-se đã lớn khôn rồi, ra đi đến cùng anh em mình, xem thấy công-việc nhọc-nhằn của họ; cũng thấy một người Ê-díp-tô đánh một người Hê-bơ-rơ trong vòng anh em mình; 12 ngó quanh-quất chẳng thấy ai, bèn giết người Ê-díp-tô đem vùi trong cát. 13 Qua ngày sau, Môi-se đi ra nữa, thấy hai người Hê-bơ-rơ đánh lộn, bèn nói cùng người có lỗi rằng: Sao ngươi đánh người đồng-loại mình? 14 Nhưng người đó đáp rằng: Ai đặt ngươi làm vua, làm quan án cho chúng ta? Có phải muốn giết ta như đã giết người Ê-díp-tô kia chăng? Môi-se sợ, nói rằng: Chắc thật, việc nầy phải lậu rồi. 15 Pha-ra-ôn hay việc đó, thì tìm giết Môi-se; nhưng người trốn đi khỏi mặt Pha-ra-ôn, dừng chơn tại xứ Ma-đi-an, và ngồi gần bên một cái giếng.
16 Vả, thầy tế-lễ xứ Ma-đi-an có bảy con gái; các nàng đó đến giếng xách nước đổ đầy máng đặng cho bầy chiên cha mình uống. 17 Nhưng các kẻ chăn chiên đến đuổi đi; Môi-se bèn đứng dậy, binh-vực các nàng đó và cho những bầy chiên uống nước. 18 Khi mấy nàng trở về nhà Rê-u-ên, cha mình, thì người hỏi rằng: Sao bữa nay các con về sớm vậy? 19 Thưa rằng: Một người Ê-díp-tô cứu chúng tôi ra khỏi tay bọn chăn chiên, và cũng có xách nước nhiều quá cho bầy chiên uống nữa. 20 Cha lại hỏi rằng: Người đó bây giờ ở đâu? Sao các con bỏ người đi? Hãy mời đến đặng ăn bánh. 21 Môi-se ưng ở cùng người nầy, người bèn gả Sê-phô-ra, con gái mình, cho Môi-se. 22 Nàng sanh một con trai; Môi-se đặt tên là Ghẹt-sôn (nghĩa là khách ngoại-bang), vì nói rằng: Tôi kiều-ngụ nơi ngoại-bang.
23 Sau cách lâu, vua xứ Ê-díp-tô băng; dân Y-sơ-ra-ên than-thở kêu-van vì phải phục-dịch khổ-sở; tiếng kêu-van lên thấu Đức Chúa Trời. 24 Ngài nghe tiếng than-thở chúng, nhớ đến sự giao-ước mình kết-lập cùng Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp. 25 Đức Chúa Trời đoái lại dân Y-sơ-ra-ên, nhận biết cảnh-ngộ của chúng.
Đức Chúa Trời hiện ra cùng Môi-se trong bụi gai cháy
3 1 Vả, Môi-se chăn bầy chiên cho Giê-trô, ông gia mình, là thầy tế-lễ tại xứ Ma-đi-an; dẫn bầy chiên qua phía bên kia đồng vắng, đến núi của Đức Chúa Trời, là núi Hô-rếp. 2 Thiên-sứ của Đức Giê-hô-va hiện ra cùng người trong ngọn lửa, giữa bụi gai kia. Người nhìn thấy cả bụi gai đương cháy, nhưng không hề tàn. 3 Môi-se bèn nói rằng: Ta hãy tẻ bước lại đặng xem sự lạ lớn nầy, vì cớ sao bụi gai chẳng tàn chút nào. 4 Đức Giê-hô-va thấy người tẻ bước lại xem, Đức Chúa Trời bèn ở giữa bụi gai gọi rằng: Hỡi Môi-se, hỡi Môi-se! Người thưa rằng: Có tôi đây! 5 Đức Chúa Trời phán rằng: Chớ lại gần chốn nầy. Hãy cổi giày ngươi ra, vì chỗ ngươi đương đứng là đất thánh. 6 Rồi Ngài lại nói: Ta là Đức Chúa Trời của tổ-phụ ngươi, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, và Đức Chúa Trời của Gia-cốp. Môi-se liền che mặt, vì sợ nhìn đến Đức Chúa Trời.
7 Đức Giê-hô-va phán rằng: Ta đã thấy rõ-ràng sự cực-khổ của dân ta tại xứ Ê-díp-tô, và có nghe thấu tiếng kêu-rêu vì cớ người đốc-công của nó; phải, ta biết được nỗi đau-đớn của nó. 8 Ta ngự xuống đặng cứu dân nầy khỏi tay người Ê-díp-tô, dẫn từ xứ ấy lên đến một xứ kia đẹp-đẽ và rộng-rãi, đượm sữa và mật, tức là nơi dân Ca-na-an, dân Hê-tít, dân A-mô-rít, dân Phê-rê-sít, dân Hê-vít, và dân Giê-bu-sít ở. 9 Nầy, tiếng kêu-rêu của dân Y-sơ-ra-ên thấu đến ta, và ta đã thấy dân Ê-díp-tô hà-hiếp chúng nó thể nào; 10 vậy bây giờ, hãy lại đây, đặng ta sai ngươi đi đến Pha-ra-ôn, để dắc dân ta, là dân Y-sơ-ra-ên, ra khỏi xứ Ê-díp-tô.
11 Môi-se bèn thưa rằng: Tôi là ai, dám đi đến Pha-ra-ôn, đặng dắc dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ê-díp-tô? 12 Đức Chúa Trời phán rằng: Ta sẽ ở cùng ngươi; nầy là đều làm dấu cho ngươi biết rằng ta đã sai ngươi đi: Khi ngươi dắc dân-sự ra khỏi xứ Ê-díp-tô rồi, thì các ngươi sẽ phụng-sự Đức Chúa Trời tại trên núi nầy.
13 Môi-se thưa cùng Đức Chúa Trời rằng: Nầy, tôi sẽ đi đến dân Y-sơ-ra-ên, nói cùng họ rằng: Đức Chúa Trời của tổ-phụ các ngươi sai ta đến cùng các ngươi; nhưng nếu họ hỏi: Tên Ngài là chi? thì tôi nói với họ làm sao? 14 Đức Chúa Trời phán rằng: Ta là Đấng tự-hữu hằng-hữu; rồi Ngài lại rằng: Hãy nói cho dân Y-sơ-ra-ên như vầy: Đấng Tự-hữu đã sai ta đến cùng các ngươi.
Môi-se phụng-mạng đi đến dân Y-sơ-ra-ên và Pha-ra-ôn
15 Đức Chúa Trời lại phán cùng Môi-se rằng: Ngươi sẽ nói cho dân Y-sơ-ra-ên như vầy: Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của tổ-phụ các ngươi, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp, sai ta đến cùng các ngươi. Ấy đó là danh đời đời của ta, ấy sẽ là kỷ-niệm của ta trải qua các đời.
16 Hãy đi, hội-hiệp các trưởng-lão Y-sơ-ra-ên, mà nói cùng họ rằng: Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của tổ-phụ các ngươi, Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp, đã hiện ra cùng ta mà phán rằng: Thật vậy, ta đã thăm-viếng các ngươi, thấy đều họ đãi các ngươi tại xứ Ê-díp-tô; 17 nên ta đã phán rằng: Ta sẽ rút các ngươi ra khỏi cảnh khổ tại xứ Ê-díp-tô, đặng đem lên xứ của dân Ca-na-an, dân Hê-tít, dân A-mô-rít, dân Phê-rê-sít, dân Hê-vít, và dân Giê-bu-sít, tức là một xứ đượm sữa và mật. 18 Dân-sự sẽ vâng theo lời ngươi; vậy, ngươi và các trưởng-lão Y-sơ-ra-ên hãy đi yết-kiến vua xứ Ê-díp-tô mà tâu rằng: Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của dân Hê-bơ-rơ, đã hiện ra cùng chúng tôi. Vậy bây giờ, xin để cho chúng tôi đi đến nơi đồng vắng, cách chừng ba ngày đường, đặng dâng của-lễ cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi. 19 Vả, ta biết rằng dẫu lấy quyền-lực ép-buộc vua Ê-díp-tô, thì người cũng chẳng bao giờ cho các ngươi đi! 20 Nhưng ta sẽ giơ tay ra hành xứ Ê-díp-tô bằng các phép lạ ta làm giữa xứ đó, sau rồi họ sẽ cho các ngươi đi. 21 Ta sẽ làm cho dân nầy được ơn trước mắt người Ê-díp-tô; vậy, khi nào các ngươi ra đi, thì sẽ chẳng đi ra tay không; 22 nhưng mỗi người đờn-bà sẽ hỏi xin người nữ lân-cận, cùng kẻ ở tạm nhà mình những đồ bằng vàng, bằng bạc và quần-áo, mặc lấy cho con trai con gái mình. Các ngươi sẽ lột trần dân Ê-díp-tô là như vậy.
Đức Chúa Trời làm phép lạ cho Môi-se xem
4 1 Môi-se thưa rằng: Nhưng dân đó sẽ chẳng tin và chẳng vâng lời tôi, vì sẽ nói rằng: Đức Giê-hô-va chẳng có hiện ra cùng ngươi đâu. 2 Đức Giê-hô-va phán rằng: Trong tay ngươi cầm vật chi? Thưa rằng: Một cây gậy. 3 Phán rằng: Hãy ném xuống đất đi. Người bèn ném xuống đất, gậy hóa ra một con rắn; Môi-se chạy trốn nó. 4 Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy giơ tay ngươi ra nắm đuôi nó. Người giơ tay ra nắm, thì nó huờn lại cây gậy trong tay. 5 Đức Giê-hô-va phán rằng: Ấy để cho chúng nó tin rằng Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của tổ-phụ mình, là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp, đã hiện ra cùng ngươi.
6 Đức Giê-hô-va lại phán rằng: Hãy đặt tay ngươi vào lòng. Người liền đặt vào, rồi lấy ra. Nầy, tay người nổi phung trắng như tuyết. 7 Đoạn, Ngài phán rằng: Hãy đặt tay ngươi vào lòng lại; người bèn đặt vào, rồi lấy ra. Kìa, tay trở lại như thịt mình. 8 Lại phán: Nếu khi nào dân đó chẳng tin ngươi và chẳng vâng theo tiếng của dấu thứ nhứt, thì sẽ tin theo tiếng của dấu thứ nhì. 9 Vả lại, nếu dân chẳng tin cả hai dấu nầy, và không vâng theo lời ngươi, thì hãy lấy nước dưới sông mà làm tràn ngập trên mặt đất; nước mà ngươi đã lấy dưới sông lên đó, sẽ thành máu trên mặt đất vậy.
Đức Chúa Trời cho A-rôn anh Môi-se phụ theo người
10 Môi-se thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Ôi! lạy Chúa, từ hôm qua, hôm kia, hay là từ lúc Chúa phán dạy kẻ tôi-tớ Chúa, tôi vẫn chẳng phải một tay nói giỏi, vì miệng và lưỡi tôi hay ngập-ngừng. 11 Đức Giê-hô-va bèn phán rằng: Ai tạo miệng loài người ra? hay là ai đã làm câm, làm điếc, làm sáng, làm mờ? Có phải ta là Đức Giê-hô-va chăng? 12 Vậy bây giờ, hãy đi; ta sẽ ở cùng miệng ngươi và dạy ngươi những lời phải nói. 13 Môi-se thưa rằng: Ôi! lạy Chúa, Chúa muốn sai ai đi, thì sai. 14 Đức Giê-hô-va bèn nổi giận cùng Môi-se mà phán rằng: Có phải A-rôn, người Lê-vi, là anh ngươi chăng? Ta biết người đó có tài nói giỏi, và kìa, người đương đi đến đón ngươi kia; khi thấy ngươi, chắc sẽ vui-mừng trong lòng. 15 Vậy ngươi hãy nói cùng người, và sắp-để những lời trong miệng người. Khi hai ngươi nói, ta sẽ ở cùng miệng ngươi và miệng anh ngươi, dạy các ngươi những đều gì phải làm. 16 Ấy là người đó sẽ nói cùng dân-sự thế cho ngươi, dùng làm miệng ngươi, còn ngươi sẽ dường như Đức Chúa Trời cho người vậy. 17 Ngươi hãy cầm lấy gậy nầy nơi tay, để dùng làm các dấu lạ.
Môi-se từ-giã Giê-trô, ông gia mình
18 Môi-se bèn đi, trở về Giê-trô, ông gia mình, mà thưa rằng: Xin cha hãy cho tôi trở về nơi anh em tôi tại xứ Ê-díp-tô, đặng thăm thử họ còn sống chăng. Giê-trô bèn nói cùng Môi-se rằng: Con hãy đi bình-yên.
19 Vả, Đức Giê-hô-va có phán cùng Môi-se tại Ma-đi-an rằng: Hãy trở về xứ Ê-díp-tô, vì mấy người tìm giết ngươi đã chết hết rồi. 20 Môi-se bèn đỡ vợ và con mình lên lưng lừa, trở về xứ Ê-díp-tô. Người cũng cầm cây gậy của Đức Chúa Trời theo trong tay. 21 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Khi trở về xứ Ê-díp-tô, hãy cẩn-thận về các dấu lạ của ta đã giao nơi tay ngươi mà làm trước mặt Pha-ra-ôn; nhưng ta sẽ khiến người cứng lòng chẳng cho dân-sự đi. 22 Vậy, ngươi phải tâu cùng Pha-ra-ôn rằng: Đức Giê-hô-va có phán như vầy: Y-sơ-ra-ên là con ta, tức trưởng-nam ta, 23 nên ta có phán cùng ngươi rằng: Hãy cho con ta đi, để nó phụng-sự ta, mà ngươi đã từ-chối không cho nó đi. Nầy, ta sẽ giết con trai ngươi, là con trưởng-nam của ngươi.
Môi-se làm lễ cắt-bì cho con trai mình
24 Vả, đương khi đi đường, Đức Giê-hô-va hiện ra trước mặt Môi-se nơi nhà quán, và kiếm thế giết người đi. 25 Sê-phô-ra lấy con dao bằng đá, cắt dương-bì của con mình, và quăng dưới chơn Môi-se, mà nói rằng: Thật, chàng là huyết-lang cho tôi! 26 Đức Giê-hô-va tha chồng; nàng bèn nói rằng: Huyết-lang! là vì cớ phép cắt-bì.
Đức Chúa Trời sai A-rôn đón-rước Môi-se
27 Đức Giê-hô-va phán cùng A-rôn rằng: Hãy đi đến đồng vắng, đón-rước Môi-se. A-rôn bèn đi, gặp Môi-se tại núi của Đức Chúa Trời, và hôn người. 28 Môi-se thuật lại cho A-rôn mọi lời của Đức Giê-hô-va sai mình truyền, và các dấu lạ mà Ngài đã dạy mình làm. 29 Vậy, Môi-se đi cùng A-rôn, nhóm lại các trưởng-lão dân Y-sơ-ra-ên. 30 A-rôn bèn thuật hết các lời của Đức Giê-hô-va đã phán cùng Môi-se, và làm những dấu lạ trước mặt dân-sự. 31 Chúng bèn tin, hiểu rằng Đức Giê-hô-va đã thăm-viếng dân Y-sơ-ra-ên, và thấy đều cực-khổ của mình; chúng bèn cúi đầu và thờ-lạy.