Hai Tai Họa Lớn
Hai tai họa lớn xảy đến cho Israel trong triều đại của Đavít, mặc dù không rõ chính xác thời điểm xảy ra. Tai họa đầu tiên—một nạn đói—xảy ra cho Israel như hậu quả của việc Vua Saul trước đó đã cố gắng tiêu diệt người Gibêôn—vi phạm thỏa thuận bảo vệ đã được Giôsuê và dân tộc Israel thiết lập nhiều năm trước đó. Để chuộc lỗi cho tội lỗi quốc gia này, Đavít đã xử tử một số người vô tội là hậu duệ của Saul—một phản ứng gây ra một số câu hỏi khó khăn về tội lỗi tập thể, hình phạt thay thế, và sự trừng phạt bị trì hoãn. Ở mức độ đơn giản hơn, sự cố này dạy điều gì đó về mối quan hệ giữa cái ác đạo đức và cái ác vật chất và cũng là tầm quan trọng trong mắt Đức Chúa Trời về những tội lỗi đã bị con người lãng quên từ lâu.
Tai họa thứ hai là một dịch bệnh gây tử vong do quyết định của Đavít (bằng cách nào đó bị Satan xúi giục) để đếm quân đội của mình. Điều sai trái trong hành động này không hiện rõ ngay, vì chính Đức Chúa Trời đã ra lệnh thực hiện việc đếm dân như vậy trong hai dịp trước đó. Nhưng những lần đếm dân đó xảy ra khi Israel chuẩn bị chinh phục đất hứa Canaan. Với quốc gia Israel cơ bản đã an toàn vào thời điểm này, động cơ của Đavít khi ra lệnh đếm dân như vậy có lẽ có thể được xem là tham vọng ích kỷ để mở rộng lãnh thổ một cách hung hăng. Có lẽ trong những năm cuối đời, sự say mê quyền lực và ảnh hưởng đã thay đổi Đavít rất nhiều so với cậu bé chăn cừu khiêm tốn, người từng cảm thấy hoàn toàn an toàn khi chỉ có năm viên đá nhỏ để ném vào kẻ thù của mình. Tuy nhiên, ngay cả bây giờ, phẩm chất cứu chuộc của Đavít là sự hối hận chân thành về tội lỗi của mình và sự sẵn lòng thú nhận chúng. Cần lưu ý rằng Đức Chúa Trời tha thứ cho Đavít theo cách tương tự như Đavít đã tha thứ cho Saul và nhiều người khác đã làm hại ông.
Cơ-cẩn trong ba năm.— Báo-thù cho người Ga-ba-ôn
(2 Sa-mu-ên) 21 1 Về đời Đa-vít, có một ách cơ-cẩn trong ba năm liên-tiếp. Đa-vít cầu-vấn Đức Giê-hô-va; Ngài đáp cùng người rằng: Sự nầy xảy đến vì cớ Sau-lơ và nhà đổ-huyết của người, bởi vì người có giết dân Ga-ba-ôn. 2 Vua bèn truyền gọi dân Ga-ba-ôn, và nói chuyện với họ. — Người Ga-ba-ôn chẳng thuộc về dân-sự Y-sơ-ra-ên, nhưng họ là kẻ sống sót của dân A-mô-rít; dân Y-sơ-ra-ên có thề hứa tha-thứ họ. Dầu vậy, Sau-lơ vì lòng sốt-sắng về dân Y-sơ-ra-ên và Giu-đa, đã tìm cách trừ-diệt họ.
3 Ấy vậy, Đa-vít hỏi dân Ga-ba-ôn rằng: Ta phải làm sao cho các ngươi, lấy vật gì mà chuộc tội, hầu cho các ngươi chúc phước cho cơ-nghiệp của Đức Giê-hô-va? 4 Dân Ga-ba-ôn tâu cùng vua rằng: Chúng tôi đối cùng Sau-lơ và nhà người chẳng đòi bạc hay vàng, chúng tôi cũng chẳng có phép giết người nào trong Y-sơ-ra-ên. Đa-vít tiếp: Vậy các ngươi muốn ta làm gì cho các ngươi? 5 Họ đáp cùng vua rằng: Người ấy có diệt-trừ chúng tôi; người có toan-mưu làm cho chúng tôi biến-mất khỏi cả địa-phận Y-sơ-ra-ên….. 6 Thế thì, hãy phó cho chúng tôi bảy người trong những con trai người; chúng tôi sẽ treo chúng nó trước mặt Đức Giê-hô-va ở Ghi-bê-a, thành của Sau-lơ là người được Đức Giê-hô-va chọn. Vua đáp: Ta sẽ phó chúng nó cho.
7 Đa-vít dong-thứ Mê-phi-bô-sết, con trai của Giô-na-than, cháu của Sau-lơ, vì cớ lời thề Đa-vít và Giô-na-than, con trai của Sau-lơ, đã lập với nhau trước mặt Đức Giê-hô-va. 8 Nhưng vua bắt At-mô-ni và Mê-phi-bô-sết, hai con trai của Rít-ba, con gái của Ai-gia, đã sanh cho Sau-lơ, và năm con trai của Mi-canh, con gái Sau-lơ đã sanh cho Át-ri-ên, con trai của Bát-xi-lai ở Mê-hô-la, 9 mà giao cho dân Ga-ba-ôn; chúng treo họ lên trên núi tại trước mặt Đức Giê-hô-va. Bảy người ấy đều bị chết chung với nhau, người ta giết họ nhằm mấy ngày đầu mùa gặt lúa mạch.
10 Rít-ba, con gái Ai-gia, bèn lấy một cái bao trải trên hòn đá dùng làm giường mình. Rồi từ đầu mùa gặt cho đến khi có mưa từ trên trời sa xuống trên thây chúng nó, ban ngày nàng cản không cho chim trời đậu ở trên thây, và ban đêm cản không cho thú đồng đến gần.
11 Có người học lại cho Đa-vít sự Rít-ba, con gái Ai-gia, hầu của Sau-lơ, đã làm. 12 Vua bèn đi đến dân-sự Gia-be trong xứ Ga-la-át, lấy hài-cốt của Sau-lơ và của Giô-na-than, con trai Sau-lơ, mà dân ấy lấy trộm khỏi Bết-san, là nơi dân Phi-li-tin treo họ lên trong ngày chúng nó đánh bại Sau-lơ tại Ghinh-bô-a. 13 Vậy, từ Gia-be, vua đem lại hài-cốt của Sau-lơ và của Giô-na-than, con trai người, người ta cũng lấy hài-cốt của những người đã bị treo, 14 chôn nó với hài-cốt của Sau-lơ và Giô-na-than, con trai người, trong mộ của Kích cha của Sau-lơ, ở Xê-la, tại địa-phận Bên-gia-min. Người ta làm mọi đều y như vua đã dặn-biểu. Về sau Đức Chúa Trời mới đoái-thương đến xứ.
Đa-vít truyền tu-bộ Y-sơ-ra-ên
24 1 Cơn thạnh-nộ của Đức Giê-hô-va lại nổi phừng cùng dân Y-sơ-ra-ên. Ngài giục lòng Đa-vít nghịch cùng chúng, mà rằng: Hãy đi tu-bộ dân Y-sơ-ra-ên và Giu-đa. 2 Vua bèn nói với Giô-áp, là quan tổng-binh ở gần người, mà rằng: Hãy đi khắp các chi-phái Y-sơ-ra-ên, từ Đan cho đến Bê-e-Sê-ba, tu-bộ dân-sự, để cho ta biết số dân Y-sơ-ra-ên là bao nhiêu. 3 Giô-áp đáp cùng vua rằng: Nguyện Giê-hô-va Đức Chúa Trời của vua làm cho dân-sự vua ngày nay được còn thêm gấp bằng trăm, và nguyện mắt vua-chúa tôi thấy sự gia-thêm ấy! Nhưng cớ sao vua-chúa tôi vui lòng về một việc như vậy? — 4 Dầu vậy mặc lòng, lời của vua mạnh hơn sự chống-trả của Giô-áp và các quan-tướng. Vậy, Giô-áp và các quan-tướng ở trước mặt vua, đều đi ra đặng tu-bộ dân Y-sơ-ra-ên.
5 Sau khi qua sông Giô-đanh rồi, chúng hạ trại tại A-rô-e, về phía hữu thành ở giữa trũng Gát; rồi hạ trại tại Gia-ê-xe. 6 Từ đó họ đi vào trong xứ Ga-la-át, về hướng xứ thấp của Hốt-si. Kế đó, họ đến Đan-Gia-an và miền chung-quanh Si-đôn. 7 Họ cũng đi đến thành-lũy xứ Ty-rơ, vào các thành dân Hế-vít và dân Ca-na-an, rồi họ giáp đến Bê-e-Sê-ba tại miền nam Giu-đa. 8 Như vậy, họ đi khắp xứ và trở về Giê-ru-sa-lem trong chín tháng và hai mươi ngày. 9 Giô-áp bèn trao cho vua cái sổ trọn sự tu-bộ dân-sự: trong Y-sơ-ra-ên có tám trăm ngàn người lính chiến, có tài cầm gươm được, và trong Giu-đa năm trăm ngàn người.
Đa-vít truyền cai số dân lại
(1 Sử ký) 21 1 Sa-tan dấy lên muốn làm hại cho Y-sơ-ra-ên, bèn giục Đa-vít lấy số Y-sơ-ra-ên. 2 Đa-vít nói với Giô-áp và các quan-trưởng của dân-sự rằng: Hãy đi lấy số dân-sự, từ Bê-e-Sê-ba cho đến Đan; rồi đem về tâu lại cho ta, để ta biết số họ. 3 Giô-áp thưa: Nguyện Đức Giê-hô-va gia-thêm dân-sự Ngài nhiều gấp trăm lần đã có! Ôi vua-chúa tôi! hết thảy chúng nó há chẳng phải là tôi-tớ của chúa tôi sao? Cớ sao chúa tôi dạy biểu làm đều đó? Nhơn sao chúa tôi muốn gây tội-lỗi cho Y-sơ-ra-ên? 4 Nhưng lời của vua thắng hơn lời của Giô-áp. Vì vậy, Giô-áp ra, đi khắp Y-sơ-ra-ên, rồi trở về Giê-ru-sa-lem.
5 Giô-áp đem tâu cho vua tổng số dân; trong cả Y-sơ-ra-ên được một trăm mười vạn người cầm gươm; trong Giu-đa được bốn mươi bảy vạn người cầm gươm. 6 Nhưng Giô-áp không có cai số người Lê-vi và người Bên-gia-min; vì lời của vua lấy làm gớm-ghiếc cho người.
Ôn-dịch trong Y-sơ-ra-ên
7 Đều đó chẳng đẹp lòng Đức Chúa Trời; nên Ngài hành-hại Y-sơ-ra-ên. 8 Đa-vít thưa với Đức Chúa Trời rằng: Tôi làm đều đó, thật là phạm tội lớn; những bây giờ, xin Chúa hãy bỏ qua tội-ác của kẻ tôi-tớ Chúa đi; vì tôi có làm cách ngu-dại.
9 Đức Giê-hô-va phán với Gát, là đấng tiên-kiến của Đa-vít rằng: 10 Hãy đi nói cùng Đa-vít: Đức Giê-hô-va có phán như vầy: Ta định cho ngươi ba tai-vạ; hãy chọn lấy một để ta giáng nó trên ngươi. 11 Gát bèn đến cùng Đa-vít, thưa với người rằng: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Hãy chọn mặc ý ngươi, 12 hoặc ba năm đói-kém, hoặc bị thua ba tháng tại trước mặt cừu-địch ngươi, và phải gươm của kẻ thù-nghịch phá-hại, hay là bị ba ngày gươm của Đức Giê-hô-va, tức là ôn-dịch ở trong xứ, có thiên-sứ của Đức Giê-hô-va hủy-diệt trong khắp bờ-cõi của Y-sơ-ra-ên. Vậy bây giờ hãy định lấy đều nào tôi phải tâu lại cùng Đấng đã sai tôi. 13 Đa-vít nói với Gát rằng: Ta bị hoạn-nạn lớn. Ta xin sa vào tay Đức Giê-hô-va, vì sự thương-xót của Ngài rất lớn; chớ để ta sa vào tay của loài người ta.
Thiên-sứ của Đức Giê-hô-va tại sân đạp lúa của Ọt-nan, người Giê-bu-sít
14 Đức Giê-hô-va bèn giáng ôn-dịch nơi Y-sơ-ra-ên; có bảy vạn người Y-sơ-ra-ên ngã chết. 15 Đức Chúa Trời sai một thiên-sứ đến Giê-ru-sa-lem đặng hủy-diệt nó; đương khi hủy-diệt, Đức Giê-hô-va xem thấy, bèn ăn-năn việc tai-vạ nầy, và nói với thiên-sứ đi hủy-diệt rằng: Thôi! Bây giờ hãy rút tay ngươi lại. Bấy giờ thiên-sứ của Đức Giê-hô-va đứng gần sân đạp lúa của Ọt-nan, người Giê-bu-sít.
16 Đa-vít ngước mắt lên, thấy thiên-sứ của Đức Giê-hô-va đứng giữa lừng trời, tay cầm gươm đưa ra trên Giê-ru-sa-lem. Đa-vít và các trưởng-lão đương mặc bao gai, liền sấp mình xuống đất. 17 Đa-vít thưa cùng Đức Chúa Trời rằng: Há chẳng phải tôi đã truyền lấy số dân sao? Ấy là tôi đã phạm tội và làm đều ác; còn các con chiên kia, đã làm chi? Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi ôi! xin tay Chúa hãy đánh hại tôi và nhà cha tôi; nhưng chớ giáng ôn-dịch trên dân-sự của Chúa mà hành-hại nó.
18 Khi ấy, thiên-sứ của Đức Giê-hô-va biểu Gát nói với Đa-vít phải đi lên dựng một bàn-thờ cho Đức Giê-hô-va tại sân đạp lúa của Ọt-nan, người Giê-bu-sít. 19 Đa-vít đi lên theo lời của Gát đã nhơn danh Đức Giê-hô-va mà nói ra. 20 Ọt-nan xây lại, thấy thiên-sứ; bốn con trai người ở với người đều ẩn mình đi. Vả, bấy giờ Ọt-nan đương đạp lúa miến. 21 Đa-vít đi đến Ọt-nan; Ọt-nan nhìn thấy Đa-vít, bèn ra khỏi sân đạp lúa, sấp mình xuống đất trước mặt Đa-vít mà lạy. 22 Đa-vít bảo Ọt-nan rằng: Hãy nhượng cho ta chỗ sân đạp lúa, để ta cất tại đó một bàn-thờ cho Đức Giê-hô-va; hãy nhượng nó cho ta thật giá bạc nó, hầu tai-vạ ngừng lại trong dân-sự. 23 Ọt-nan thưa với Đa-vít rằng: Vua hãy nhận lấy nó, xin vua-chúa tôi, hãy làm đều gì ngài lấy làm tốt. Kìa, tôi dâng bò cho vua dùng làm của-lễ thiêu, cộ sân đạp lúa dùng làm củi, còn lúa miến để dùng làm của-lễ chay; tôi dâng cho hết cả. 24 Vua Đa-vít nói cùng Ọt-nan rằng: Không, thật ta muốn mua nó theo giá bạc thật nó; vì ta chẳng muốn lấy vật gì của ngươi mà dâng cho Đức Giê-hô-va, cũng không muốn dâng của-lễ thiêu chẳng tốn chi cả. 25 Ấy vậy, Đa-vít mua cái chỗ sân ấy trả cho Ọt-nan giá bằng siếc-lơ vàng, cân nặng sáu trăm siếc-lơ. 26 Tại đó Đa-vít cất một bàn-thờ cho Đức Giê-hô-va, dâng những của-lễ thiêu, của-lễ bình-an, và cầu-khẩn Đức Giê-hô-va; Ngài đáp lời người bằng lửa từ trời giáng xuống trên bàn-thờ về của-lễ thiêu. 27 Đức Giê-hô-va dạy-biểu thiên-sứ, thiên-sứ bèn xỏ gươm mình vào vỏ.
28 Trong lúc đó, Đa-vít thấy Đức Giê-hô-va đã nhậm lời mình tại trong sân đạp lúa của Ọt-nan, người Giê-bu-sít, thì người bèn dâng của-lễ tại đó. 29 Vì cái đền-tạm của Đức Giê-hô-va mà Môi-se đã làm trong đồng-vắng, và cái bàn-thờ về của-lễ thiêu, trong lúc đó đều ở nơi cao tại Ga-ba-ôn; 30 Đa-vít không dám đi đến trước mặt bàn-thờ ấy đặng cầu-vấn Đức Chúa Trời; bởi vì người kinh-hãi gươm của thiên-sứ của Đức Giê-hô-va.
Sự Chuẩn Bị Xây Đền Thờ
Sau khi vừa xây dựng một bàn thờ cho Đức Chúa Trời, và biết rằng đền tạm cũ và bàn thờ dâng của lễ thiêu đang ở tại Gibêôn, Đavít giờ đây chuẩn bị cho việc xây dựng một đền thờ cố định. Địa điểm ông chọn, một sân đạp lúa đơn giản, không phải là một sự lựa chọn đáng ngạc nhiên khi xét đến trải nghiệm gần đây nhất của ông. Hẳn phải làm Đavít đau buồn khi nhận ra rằng chính ông sẽ không xây dựng công trình hùng vĩ này để thờ phượng. Tuy nhiên, ông không thể không đóng một vai trò nào đó trong việc khởi đầu công trình, và vì vậy ông bắt đầu tổ chức dự án. Ông sau đó giao cho con trai mình là Solomon trách nhiệm hoàn thành công việc và thu hút sự giúp đỡ của các hoàng tử của mình trong việc xây dựng biểu tượng quốc gia này về sự cam kết với Đức Chúa Trời.
Đa-vít sắm-sửa lo xây-cất đền-thờ
22 1 Đa-vít bèn nói: Ấy đây là đền của Giê-hô-va Đức Chúa Trời, đây là bàn-thờ về của-lễ thiêu của Y-sơ-ra-ên. 2 Đa-vít truyền lịnh nhóm các người ngoại-bang ở trong xứ Y-sơ-ra-ên; rồi người khiến thợ đục đá, đặng làm những đá đục, hầu cất cái đền của Đức Chúa Trời. 3 Đa-vít cũng dự-bị nhiều sắt, đặng làm đinh cánh cửa và mấu cửa, cùng nhiều đồng không thể cân được, 4 và gỗ bá-hương vô-số; vì dân Si-đôn và dân Ty-rơ chở rất nhiều gỗ bá-hương đến cho vua Đa-vít. 5 Đa-vít nói rằng: Sa-lô-môn, con trai ta, hãy còn thơ-ấu và non-nớt, mà cái đền sẽ cất cho Đức Giê-hô-va phải rất nguy-nga, có danh-tiếng rực-rỡ trong các nước; vì vậy, ta sẽ dự-bị đồ cần-dùng cho nó. Thế thì, Đa-vít dự-bị rất nhiều đồ trước khi người qua đời.
6 Bấy giờ, Đa-vít gọi Sa-lô-môn, con trai mình, truyền dặn người cất một cái đền cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên. 7 Đa-vít nói với Sa-lô-môn rằng: Hỡi con, ta có ý muốn xây-cất một cái đền cho danh Giê-hô-va Đức Chúa Trời ta; 8 nhưng có lời của Đức Giê-hô-va phán cùng ta rằng: ngươi đã đổ huyết ra nhiều, đánh những giặc lớn-lao; vậy vì ngươi đã đổ huyết ra nhiều trên đất tại trước mặt ta, nên ngươi sẽ chẳng cất đền cho danh ta. 9 Kìa, con trai mà ngươi sẽ sanh ra, nó sẽ là người thái-bình: ta sẽ ban bình-an cho nó; các thù-nghịch ở bốn phía nó sẽ chẳng khuấy-rối nó; vì tên nó sẽ là Sa-lô-môn; trong đời nó ta sẽ ban sự thái-bình an-tịnh cho Y-sơ-ra-ên. 10 Nó sẽ cất một cái đền cho danh ta; nó sẽ làm con trai ta, ta sẽ làm cha nó; và ta sẽ lập ngôi nước nó trên Y-sơ-ra-ên được bền-vững đời đời. 11 Bây giờ, hỡi con trai ta, nguyện Đức Giê-hô-va ở cùng con và làm cho con được hanh-thông; con sẽ cất cái đền cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời con, theo như lời Ngài đã phán về việc con. 12 Nguyện Đức Giê-hô-va ban cho con sự khôn-ngoan thông-sáng, khiến cho con cai-trị trên Y-sơ-ra-ên, để con gìn-giữ luật-pháp của Giê-hô-va Đức Chúa Trời con. 13 Nếu con cẩn-thận làm theo các luật-pháp và mạng-lịnh mà Đức Giê-hô-va đã phán dặn Môi-se truyền cho Y-sơ-ra-ên, thì con sẽ được hanh-thông.
Khá vững lòng bền-chí; chớ sợ-sệt, chớ kinh-hãi chi. 14 Nay ta đã chịu hoạn-nạn mà sắm-sửa cho đền của Đức Giê-hô-va mười vạn ta-lâng vàng, một trăm vạn ta-lâng bạc; còn đồng và sắt thì không thể cân được, vì nó nhiều quá; ta lại dự-bị gỗ và đá; và con cũng sẽ thêm vào đó.
15 Vả lại, con có nhiều nhơn-công, thợ đục đá, thợ hồ, thợ mộc, đủ người thạo về các thứ công-việc; 16 vàng, bạc, đồng, sắt, thì vô-số. Hãy chổi dậy làm, Đức Giê-hô-va sẽ ở cùng con.
17 Đa-vít cũng truyền dặn các quan-trưởng của Y-sơ-ra-ên giúp-đỡ Sa-lô-môn, con trai người, mà rằng: 18 Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi há chẳng ở cùng các ngươi sao? Ngài há chẳng ban cho các ngươi được bình-an bốn phía sao? Vì Ngài đã phó dân của xứ vào tay ta, và xứ đã suy-phục trước mặt Đức Giê-hô-va, và trước mặt dân-sự Ngài. 19 Vậy bây giờ, hãy hết lòng hết ý tìm-cầu Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các ngươi; hãy chổi dậy, xây-cất đền thánh cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời, để rước hòm giao-ước của Đức Giê-hô-va và các khí-dụng của đền thánh Đức Chúa Trời vào trong nhà toan cất cho danh của Đức Giê-hô-va.
Cảm-tạ Đức Giê-hô-va, vì Ngài cứu cho khỏi chết
Thơ Đa-vít làm, hát về lễ khánh-thành cung-điện
(Thi thiên) 30 1 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi tôn-trọng Ngài, vì Ngài nâng tôi lên,
Không cho phép kẻ thù-nghịch vui-mừng vì cớ tôi.
2 Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi ôi!
Tôi kêu-cầu cùng Chúa, và Chúa chữa lành tôi.
3 Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài đã đem linh-hồn tôi khỏi Âm-phủ,
Gìn-giữ mạng-sống tôi, hầu tôi không xuống cái huyệt.
4 Hỡi các thánh của Đức Giê-hô-va, hãy hát ngợi-khen Ngài,
Cảm-tạ sự kỷ-niệm thánh của Ngài.
5 Vì sự giận Ngài chỉ trong một lúc,
Còn ơn của Ngài có trọn một đời:
Sự khóc-lóc đến trọ ban đêm,
Nhưng buổi sáng bèn có sự vui-mừng.
6 Còn tôi, trong lúc may-mắn tôi có nói rằng:
Tôi chẳng hề bị rúng-động.
7 Hỡi Đức Giê-hô-va, nhờ ơn Ngài núi tôi được lập vững-bền;
Ngài ẩn mặt đi, tôi bèn bối-rối.
8 Đức Giê-hô-va ôi! tôi đã kêu-cầu cùng Ngài,
Và nài-xin cùng Đức Giê-hô-va mà rằng:
9 Làm đổ huyết tôi ra,
Khiến tôi xuống mồ-mả, có ích chi chăng?
Bụi tro há sẽ ngợi-khen Chúa ư?
Há sẽ truyền-bá sự chơn-thật của Ngài sao?
10 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy nghe và thương-xót tôi;
Đức Giê-hô-va ôi! khá giúp-đỡ tôi.
11 Ngài đã đổi sự buồn-rầu tôi ra sự khoái-lạc,
Mở áo tang tôi, và thắt lưng tôi bằng vui-mừng;
12 Hầu cho linh-hồn tôi hát ngợi-khen Chúa không nín-lặng.
Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi, tôi sẽ cảm-tạ Chúa đến đời đời.