Ngày 13 tháng Tư

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc 2 Sa-mu-ên 14:25-33; 15:1-37, 16:1-14; Thi thiên 3

(2 Sa-mu-ên) 14  25 Vả, trong cả Y-sơ-ra-ên chẳng có một người nào được khen-chuộng về nhan-sắc mình như Áp-sa-lôm; nơi mình người, từ bàn chơn cho đến chót đầu, chẳng có tì-vít gì hết. 26 Mỗi năm người hớt tóc mình, — vì nặng làm cho người bất-tiện, — thì tóc người cân được hai trăm siếc-lơ, theo cân của vua. 27 Áp-sa-lôm sanh ba con trai và một con gái, tên là Ta-ma; nàng là người nữ rất lịch-sự.

28 Áp-sa-lôm ở tại Giê-ru-sa-lem trọn hai năm, không ra mắt vua. 29 Kế đó, Áp-sa-lôm đòi Giô-áp đặng sai người đi đến cùng vua; nhưng Giô-áp không chịu đến gần người. Áp-sa-lôm đòi người lại một lần thứ nhì, song Giô-áp lại từ-chối, không muốn đến. 30 Áp-sa-lôm bèn nói cùng các tôi-tớ mình rằng: Hãy xem ruộng của Giô-áp, là ruộng lúa mạch kia, ở gần bên ruộng ta; hãy đi châm lửa vào ruộng ấy. Các tôi-tớ của Áp-sa-lôm bèn châm lửa vào ruộng đó. 31 Bấy giờ, Giô-áp đứng dậy, đến cùng Áp-sa-lôm trong nhà người mà nói rằng: Cớ sao các tôi-tớ ngươi có châm lửa vào ruộng ta? 32 Áp-sa-lôm nói với người rằng: Hãy đến đây, ta sẽ sai ngươi đến cùng vua, đặng nói rằng: Tôi đã ở Ghê-su-rơ trở về làm chi? Thà tôi còn ở đó thì hơn. Vậy bây giờ, tôi muốn ra mắt vua; ví bằng tôi có tội-ác gì, xin vua hãy giết tôi đi. 33 Vậy, Giô-áp đi đến vua, thuật lại các lời ấy. Vua bèn đòi Áp-sa-lôm đến; người vào đền vua, sấp mình xuống trước mặt vua, và vua hôn Áp-sa-lôm.

Áp-sa-lôm được lòng dân Y-sơ-ra-ên và tức-vị vua

15  1 Cách ít lâu, Áp-sa-lôm sắm xe và ngựa với năm mươi quân chạy trước mặt mình. 2 Áp-sa-lôm dậy sớm, đứng nơi mé đường vào cửa thành. Nếu gặp ai có sự kiện-thưa chi đi đến vua đặng cầu xét-đoán, thì Áp-sa-lôm gọi người ấy hỏi rằng: Người ở thành nào? Nếu họ đáp: Tôi-tớ ông thuộc về chi-phái kia của Y-sơ-ra-ên, — 3 thì Áp-sa-lôm tiếp rằng: Sự tình của ngươi thật phải và công-bình; nhưng nơi đền vua nào có ai để nghe ngươi đâu. 4 Đoạn, Áp-sa-lôm tiếp rằng: Ồ! chớ chi người ta lập ta làm quan xét trong xứ! Phàm người nào có việc tranh-tụng hay kiện-cáo gì cần đoán-xét, sẽ đến ta, thì ta sẽ xử-đoán công-bình cho họ. 5 Nếu có ai đến gần đặng lạy người, Áp-sa-lôm giơ tay ra đỡ lấy người và hôn. 6 Áp-sa-lôm làm như vậy đối cùng hết thảy những người Y-sơ-ra-ên đi đến tìm vua, đặng cầu đoán-xét; và Áp-sa-lôm dụ lấy lòng người Y-sơ-ra-ên vậy.

7 Cuối bốn năm (Có bản khác ghi rằng: Cuối bốn mươi năm.), Áp-sa-lôm nói cùng vua rằng: Xin cho phép con đi đến Hếp-rôn đặng trả xong sự hứa-nguyện mà tôi đã khấn với Đức Giê-hô-va. 8 Vì lúc tôi-tớ vua ở tại Ghê-su-rơ trong Sy-ri, có khấn lời nguyện nầy: Nếu Đức Giê-hô-va dẫn tôi về Giê-ru-sa-lem, thì tôi sẽ thờ-phượng Đức Giê-hô-va. 9 Vua đáp cùng người rằng: Hãy đi bình-an. Vậy người chổi dậy, và đi đến Hếp-rôn. 10 Áp-sa-lôm sai những kẻ do-thám rao lịnh nầy khắp trong các chi-phái Y-sơ-ra-ên rằng: Thoạt khi anh em nghe tiếng kèn, thì hãy nói: Áp-sa-lôm làm vua tại Hếp-rôn! 11 Có hai trăm người ở Giê-ru-sa-lem mà Áp-sa-lôm đã mời, đều đi với người cách thật-thà chẳng nghi-ngại chi hết. 12 Đương lúc Áp-sa-lôm dâng của-lễ, bèn sai mời A-hi-tô-phe, là mưu-sĩ của Đa-vít ở Ghi-lô, bổn-thành người. Sự phản-nghịch trở nên mạnh, và đoàn dân đi theo Áp-sa-lôm càng ngày càng đông.

Đa-vít trốn khỏi Giê-ru-sa-lem

13 Có người đến báo tin cho Đa-vít rằng: Lòng của dân Y-sơ-ra-ên nghiêng về Áp-sa-lôm. 14 Đa-vít bèn nói cùng các tôi-tớ ở với mình tại Giê-ru-sa-lem rằng: Hãy chổi dậy và chạy trốn đi, bằng chẳng, chúng ta không thế thoát khỏi Áp-sa-lôm được. Hãy đi mau mau, e nó sẽ đến kịp chúng ta, làm hại cho chúng ta, và dùng gươm diệt thành. 15 Các tôi-tớ của vua thưa rằng: Phàm việc gì vua-chúa chúng tôi nhứt-định, thì các tôi-tớ vua sẽ sẵn làm theo.

16 Vậy, vua ra đi, có cả nhà người cùng theo; nhưng vua để lại mười người cung-phi đặng giữ đền. 17 Thế thì, vua đi ra, có cả dân-sự theo sau; chúng dừng lại tại nhà ở cuối chót thành. 18 Hết thảy tôi-tớ của vua và cả người Kê-rê-thít, người Phê-lê-thít đều đi ở bên vua, còn người Ghi-tít, số sáu trăm người ở Gát đến theo vua, đều đi đàng trước. 19 Vua bèn nói cùng Y-tai, người Ghi-tít, rằng: Cớ sao ngươi cũng muốn đến cùng chúng ta? Hãy trở lại, ở với vua (Nghĩa là vua mới, là Áp-sa-lôm), bởi vì ngươi là một người ngoại-bang đã lìa xứ của ngươi. 20 Ngươi mới đến hôm qua, và hôm nay ta há sẽ cho ngươi lạc-lài đây đó với chúng ta sao? Còn ta, ta đi đâu không rõ. Vậy, hãy trở về và dẫn các anh em ngươi theo ngươi. Nguyện sự thương-xót và sự thành-tín ở cùng ngươi! 21 Nhưng Y-tai thưa cùng vua rằng: Tôi chỉ Đức Giê-hô-va hằng-sống, và chỉ mạng-sống của vua-chúa tôi mà thề, hễ vua-chúa tôi ở đâu, hoặc trong sự chết, hoặc trong sự sống, thì kẻ tôi-tớ vua cũng sẽ ở đó. 22 Vua Đa-vít bèn nói với Y-tai rằng: Vậy, hãy đến đi trước. Thế thì, Y-tai người Ghi-tít cùng hết thảy con trẻ theo mình, và cả bọn người đều đi tới trước.

23 Hết thảy dân trong xứ đều khóc và la lớn tiếng lên trong khi cả đám đông nầy đi qua. Vua qua khe Xết-rôn, và cả dân-sự đều sơm tới trên con đường về đồng vắng. 24 Ở đó cũng có Xa-đốc và hết thảy người Lê-vi khiêng hòm giao-ước của Đức Chúa Trời. Họ để hòm của Đức Chúa Trời xuống đất, rồi A-bia-tha đi lên trước cho đến khi hết thảy  25 Vua bảo thầy tế lễ Xa-đốc: “Xin thầy đem Rương giao ước của Đức Chúa Trời trở về thành. Nếu tôi được đẹp lòng CHÚA, Ngài sẽ đưa tôi về và cho tôi nhìn thấy Rương và nơi Rương ngự. 26 Còn nếu Ngài phán: “Con không đẹp lòng Ta, thì xin Ngài xử với tôi theo ý tốt đẹp của Ngài.” 27 Vua bảo tiếp: “Thầy có hiểu ý tôi không? Thầy và thầy tế lễ A-bia-tha hãy trở về thành bình an cùng với hai con, A-hi-mát, con thầy, và Giô-na-than, con thầy tế lễ A-bia-tha. 28 Về phần tôi, tôi sẽ nán lại trong đồng vắng, gần các chỗ qua sông qua trước mặt vua, theo con đường lên núi Ô-liu, về hướng sa mạc. cho đến khi được tin hai thầy.” 29 Vậy, hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha đưa Rương giao ước của Đức Chúa Trời trở vào thành Giê-ru-sa-lem, và họ ở lại đó. 30 Trong lúc ấy, vua Đa-vít đi lên dốc núi Ô-liu, vừa đi vừa khóc, đầu trùm lại, và đi chân không. Tất cả những người đi theo vua cũng trùm đầu lại, vừa đi vừa khóc. 31 Khi vua Đa-vít được tin ông A-hi-tô-phen ở trong nhóm âm mưu phản loạn cùng với Áp-sa-lôm, vua cầu: “Lạy CHÚA, xin làm cho lời bàn của A-hi-tô-phen ra ngu dại.” 32 Lên đến đỉnh núi, nơi người ta thờ phượng Đức Chúa Trời, vua Đa-vít gặp ông Hu-sai người Ạt-kít ra đón vua, áo xé rách và đầu phủ bụi đất. 33 Vua Đa-vít bảo ông: “Nếu ngươi đi với ta, ngươi sẽ nên gánh nặng cho ta. 34 Nhưng nếu ngươi trở về thành, nói với Áp-sa-lôm: “Tâu bệ hạ, tôi là tôi tớ bệ hạ; trước đây tôi là tôi tớ của cha bệ hạ, nhưng bây giờ tôi là tôi tớ bệ hạ,’ thì ngươi có thể giúp ta bằng cách phá hỏng lời bàn của A-hi-tô-phe. 35 Kìa, hai thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha cũng ở đó với ngươi. Hãy báo cho hai thầy ấy biết mọi tin tức ngươi nghe được từ cung vua. 36 Hai thầy cũng có hai người con ở đó, A-hi-mát con thầy Xa-đốc, và Giô-na-than, con thầy A-bia-tha. Ngươi có thể sai chúng báo cho ta mọi điều gì ngươi nghe được.” 37 Vậy, ông Hu-sai, bạn vua Đa-vít, vào thành đúng ngay lúc Áp-sa-lôm về đến Giê-ru-sa-lem.

Xíp-ba nhờ sự cáo-gian chủ mình, là Mê-phi-bô-sết, mà được tài-sản người

16   1 Đa-vít vừa trèo qua khỏi chót núi, thì Xíp-ba, tôi-tớ của Mê-phi-bô-sết, đến đón vua với hai con lừa mang bành chở hai trăm ổ bánh, một trăm cái bánh nhỏ bằng trái nho, một trăm cái bánh nhỏ bằng trái vả, và một bầu rượu nho. 2 Vua hỏi Xíp-ba rằng: Ngươi có ý dùng đều đó làm chi? Xíp-ba thưa rằng: Hai con lừa dùng làm vật cỡi cho nhà vua; bánh và trái nho dùng làm đồ-ăn cho các người trai-trẻ, còn rượu để dùng cho những kẻ mệt-nhọc trong đồng vắng uống. 3 Vua hỏi: Vậy, con trai của chủ ngươi ở đâu? Xíp-ba thưa: Người ở lại Giê-ru-sa-lem, vì nói rằng: Ngày nay nhà Y-sơ-ra-ên sẽ trả nước của cha ta lại cho ta. 4 Vua bèn nói cùng Xíp-ba rằng: Thế thì, mọi vật thuộc về Mê-phi-bô-sết đều nên của ngươi. Xíp-ba tiếp: Nầy tôi phục dưới chơn vua. Vua ôi, ước gì tôi được ơn trước mặt vua-chúa tôi!

Si-mê-i rủa-sả Đa-vít; nhưng Đa-vít không báo-thù

5 Vua Đa-vít vừa đến Ba-hu-rim, thấy ở đó đi ra một người về dòng-dõi nhà Sau-lơ, tên là Si-mê-i, con trai của Ghê-ra. Người vừa đi tới, vừa rủa-sả, 6 ném đá vào Đa-vít và các tôi-tớ của vua: cả dân-sự và các dõng-sĩ đều vây-phủ vua bên hữu và bên tả. 7 Si-mê-i rủa-sả Đa-vít như lời nầy: Ớ người huyết, người gian-tà kia! hãy đi nà, hãy đi nà! 8 Người đã tự làm vua thay vì Sau-lơ, nên bây giờ Đức Giê-hô-va khiến những huyết của nhà người đổ lại trên ngươi; Ngài sẽ phó nước vào tay Áp-sa-lôm, con trai ngươi; và kia, chính ngươi bị hoạn-nạn, bởi vì ngươi là một người huyết. 9 Bấy giờ, A-bi-sai, con trai của Xê-ru-gia, tâu với vua rằng: Cớ sao con chó chết kia dám mắng vua-chúa tôi? Hãy để tôi đi chém đầu nó. 10 Nhưng vua đáp rằng: Hỡi các con trai Xê-ru-gia, ta có can-hệ gì với các ngươi? Hãy để Si-mê-i rủa-sả. Ấy là Đức Giê-hô-va đã phán cùng người rằng: Hãy rủa-sả Đa-vít. Vậy ai dám nói cùng người rằng: Cớ sao ngươi làm như vậy? 11 Đoạn, Đa-vít nói với A-bi-sai và các tôi-tớ mình rằng: Kìa, con ruột ta, là kẻ do lòng ta sanh ra, còn muốn hại mạng sống ta thay; phương chi người Bên-gia-min nầy! Hãy để cho nó làm, để nó rủa-sả, vì Đức Giê-hô-va đã phán dặn nó làm vậy. 12 Có lẽ Đức Giê-hô-va sẽ đoái-xem sự hoạn-nạn ta, lấy phước trả lại thế cho sự rủa-sả mà ta bị ngày nay. 13 Đa-vít và các tôi-tớ người cứ đi; còn Si-mê-i đi theo hông núi, đối ngang Đa-vít. Người vừa đi vừa rủa-sả Đa-vít, ném đá người, và hất bụi lên. 14 Như vậy, vua và cả dân-chúng theo vua đều mệt-nhọc, đi đến một nơi, và nghỉ khỏe tại đó.

Bài cầu-nguyện buổi sáng mai
Thơ Đa-vít làm, khi người trốn khỏi Áp-sa-lôm, con trai người

1 Đức Giê-hô-va ôi! kẻ cừu-địch tôi đã thêm nhiều dường bao!
Lắm kẻ dấy lên cùng tôi thay!
2 Biết bao kẻ nói về linh-hồn tôi rằng:
Nơi Đức Chúa Trời chẳng có sự cứu-rỗi cho nó.(Sê-la) (Chữ « Sê-la » trong nguyên-văn dùng để chỉ biểu ngừng, hoặc khi hát hay là khi đọc.)
3 Nhưng, hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài là cái khiên chở-che tôi;
Ngài là sự vinh-hiển tôi, và là Đấng làm cho tôi ngước đầu lên.
4 Tôi lấy tiếng tôi mà kêu-cầu Đức Giê-hô-va,
Từ núi thánh Ngài đáp lời tôi. (Sê-la)
5 Tôi nằm xuống mà ngủ;
Tôi tỉnh-thức, vì Đức Giê-hô-va nâng-đỡ tôi.
6 Tôi sẽ không nao muôn người
Vây tôi khắp bốn bên.
7 Hỡi Đức Giê-hô-va, hãy chổi-dậy;
Hỡi Đức Chúa Trời tôi, hãy cứu tôi!
Vì Chúa đã vả má các kẻ thù-nghịch tôi,
Và bẻ gãy răng kẻ ác.
8 Sự cứu-rỗi thuộc về Đức Giê-hô-va.
Nguyện phước Ngài giáng trên dân-sự Ngài!(Sê-la)