Ngày 12 tháng Tư

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc 2 Sa-mu-ên 12:24-25; 1 Sử ký 3:4c-9; 2 Sa-mu-ên 13:1-39, 14:1-24

Cuộc nổi loạn của Absalom

Có lẽ không gì buồn hơn đối với một người cha công chính khi phải gánh chịu nỗi đau từ một đứa con phản nghịch – một đứa con đến mức ghen tị với quyền lực của cha mình đến nỗi sẵn sàng công khai chống đối và làm ô nhục cha theo mọi cách có thể. David đã được ban phước dồi dào, nhưng không phải với lòng trung thành của con trai ông là Absalom. Cuộc nổi loạn của Absalom cho thấy cái nhìn sâu sắc về những âm mưu chính trị thời David và thêm một cái nhìn sâu sắc về tấm lòng của vị vua phi thường này.

Khi bản ghi chép lịch sử về giai đoạn này bắt đầu, có sự ghi chép về sự ra đời của con trai David là Solomon. Solomon sẽ chứng tỏ có một tính cách hoàn toàn khác với người anh của mình, và một ngày nào đó sẽ kế vị ngai vàng của cha mình

Sa-lô-môn sanh ra

(2 Sa-mu-ên) 12   24 Đa-vít an-ủi Bát-Sê-ba, vợ mình, đến ngủ cùng nàng; nàng sanh một đứa trai, đặt tên là Sa-lô-môn. Đức Giê-hô-va yêu-mến Sa-lô-môn, 25 nên Ngài sai đấng tiên-tri Na-than đến đặt tên cho nó là Giê-đi-đia (Nghĩa là: Đức Giê-hô-va thương-yêu), vì Đức Giê-hô-va yêu-mến nó.

(1 Sử ký) 3 4c Tại Giê-ru-sa-lem, Đa-vít trị-vì ba mươi ba năm.

5 Đây là những con trai Đa-vít sanh tại Giê-ru-sa-lem: Si-mê-a, Sô-báp, Nathan, và Sa-lô-môn, cọng được bốn người, đều là con của Bát-sua, con gái của A-mi-ên. 6 Lại có Gi-ba, Ê-li-sa-ma, Ê-li-phê-lết, 7 Nô-ga, Nê-phết, Gia-phia, 8 Ê-li-sa-ma, Ê-li-gia-đa, và Ê-li-phê-lết, cọng được chín người.

9 Ấy là những con trai của Đa-vít, chẳng kể các con trai của những cung-phi; và Ta-ma là chị em của chúng.

Am-nôn làm sỉ-nhục cho Ta-ma

(2 Sa-mu-ên) 13   1 Kế sau ấy, xảy có việc nầy: Áp-sa-lôm, con trai của Đa-vít, có một em gái ruột, tên là Ta-ma, rất lịch-sự; Am-nôn, con trai của Đa-vít, thương nàng. 2 Am-nôn mê-mệt vì cớ Ta-ma em gái mình; đến đỗi thành bịnh; vì nàng là đồng-trinh, lấy làm khó cho Am-nôn được chi với nàng. 3 Vả, Am-nôn có một bạn-hữu tên là Giô-na-đáp, con trai của Si-mê-a, là anh Đa-vít; người nầy rất quỉ-quyệt. 4 Giô-na-đáp nói cùng Am-nôn rằng: Hỡi vương-tử, nhơn sao một ngày một hao-mòn như vậy? Vương-tử sẽ thú thật với tôi chăng? Am-nôn đáp: Ta thương Ta-ma, em gái của Áp-sa-lôm, là em trai ta. 5 Giô-na-đáp nói cùng người rằng: Vương-tử hãy nằm trên giường, làm bộ đau; rồi khi vua cha đến thăm, hãy nói rằng: Con xin cha cho Ta-ma, em gái con, đến cho con ăn; nó sẽ dọn món ăn trước mặt con, con sẽ thấy nó làm, và sẽ nhận lấy đồ-ăn từ nơi tay nó.

6 Vậy, Am-nôn nằm làm bộ đau. Vua đến thăm, thì Am-nôn nói cùng vua rằng: Con xin cha cho Ta-ma đến đây, làm hai cái bánh nhỏ tại trước mắt con; con sẽ nhận lấy bánh ấy nơi tay nó. 7 Đa-vít sai người đến cùng Ta-ma, bảo nàng rằng: Hãy đi đến nhà Am-nôn, anh con, và làm món chi để ăn. 8 Ta-ma đi đến nhà anh mình; người đương nằm. Trước mặt người, nàng lấy bột mì, nhồi làm bánh nhỏ và hấp đi. 9 Đoạn, nàng nhắc chảo nhỏ xuống, và trút bánh ra trong mâm; nhưng Am-nôn từ-chối không ăn, bèn nói rằng: Hãy biểu mọi người ra khỏi đây. Hết thảy đều lui ra. 10 Bấy giờ, Am-nôn nói cùng Ta-ma rằng: Hãy bưng đồ-ăn em đã dọn cho anh vào trong phòng, để anh nhận lấy nó từ nơi tay em. Ta-ma bèn lấy các bánh nhỏ mình đã làm, bưng vào cho Am-nôn, anh mình, ở trong phòng. 11 Nàng dâng bánh cho người ăn; nhưng người vớ lấy nàng mà nói rằng: Em ơi, hãy đến ngủ cùng anh. 12 Nàng đáp với người rằng: Không được, anh; chớ làm nhục tôi, vì trong Y-sơ-ra-ên người ta chẳng làm như vậy. Chớ phạm sự ô-hạnh nầy! 13 Tôi sẽ mang sự sỉ-nhục tôi đi đâu? Còn anh sẽ như một người ô-danh trong Y-sơ-ra-ên. Thà anh nói cùng vua thì hơn; vua chẳng cấm anh lấy tôi làm vợ. 14 Nhưng Am-nôn không khứng nghe nàng; và vì người mạnh hơn, bèn gian-hiếp nàng, nằm cùng nàng.

15 Rồi đó, Am-nôn lấy làm gớm-ghét nàng quá, đến đỗi tình người ghen-ghét nàng lại lớn hơn tình thương-yêu nàng khi trước. Am-nôn nói cùng nàng rằng: Hãy đứng dậy, đi đi! 16 Nàng đáp: Chớ đuổi tôi đi mà làm cho tôi một sự quấy lớn hơn sự quấy anh đã làm rồi! Nhưng người không khứng nghe nàng; 17 bèn gọi một đứa trẻ hầu-hạ, mà biểu rằng: Hãy đuổi đờn-bà nầy ra khỏi trước mặt ta, rồi đóng cửa khóa chốt lại! 18 Vả, nàng mặc một cái áo trong dài, vì các công-chúa đều mặc áo như thế đương khi còn đồng-trinh. Vậy, tôi-tớ của Am-nôn đuổi nàng ra và đóng cửa lại. 19 Ta-ma bèn bỏ tro trên đầu mình, xé áo dài, và bưng tay trên đầu, vừa đi vừa cất tiếng la.

20 Áp-sa-lôm, anh nàng, hỏi nàng rằng: Có phải Am-nôn, anh của em đã nằm cùng em chăng? Thế thì, hỡi em, hãy làm thinh, vì là anh của em; chớ lấy sự đó mà cực lòng quá! Như vậy, Ta-ma ở riêng ra nơi nhà Áp-sa-lôm, anh nàng. 21 Vua Đa-vít hay được các đều đó, bèn giận lắm. 22 Áp-sa-lôm chẳng còn nói cùng Am-nôn một lời nào, hoặc lành hay dữ, vì người ghét Am-nôn, bởi Am-nôn đã gian-hiếp Ta-ma, em gái mình.

Am-nôn chết và Áp-sa-lôm chạy trốn

23 Cách hai năm sau, đương lúc Áp-sa-lôm hớt lông chiên mình tại Ba-anh-Hát-so gần Ép-ra-im, người mời hết thảy các vương-tử. 24 Áp-sa-lôm đến cùng vua mà thưa rằng: Kẻ tôi-tớ vua có những thợ hớt lông chiên nơi nhà; vậy, xin vua cùng quần-thần của vua đến nhà kẻ tôi-tớ vua. 25 Nhưng vua đáp cùng Áp-sa-lôm rằng: Không được, con; hết thảy chúng ta không đi đến nhà con, vì sẽ làm tổn-phí cho con. Mặc dầu Áp-sa-lôm cố nài, Đa-vít không chịu đi đến đó; nhưng Đa-vít chúc phước cho người. 26 Áp-sa-lôm bèn nói rằng: Nếu vua không đến, xin cho phép Am-nôn, anh tôi, đến cùng chúng tôi. Vua đáp: Cớ sao nó sẽ đi đến cùng con? 27 Nhưng Áp-sa-lôm cố nài đến đỗi vua để cho Am-nôn và hết thảy vương-tử đi với người.

28 Vả, Áp-sa-lôm truyền lịnh cho các tôi-tớ mình rằng: Hãy ý-tứ, xem khi lòng Am-nôn vui vì rượu, và khi ta bảo các ngươi: Hãy đánh Am-nôn, thì bấy giờ, hãy giết hắn đi, chớ sợ chi: ấy chính ta dặn-biểu các ngươi làm đều đó. Khá can-đởm, tỏ mình ra mạnh-bạo! 29 Các tôi-tớ Áp-sa-lôm xử Am-nôn y như người đã truyền cho họ. Bấy giờ, các vương-tử đứng dậy, cỡi lừa và chạy trốn.

30 Đương khi các vương-tử ở dọc đường, có tiếng thấu đến vua Đa-vít rằng Áp-sa-lôm đã giết các vương-tử rồi, không có một ai thoát khỏi. 31 Vua đứng dậy, xé áo mình và nằm dưới đất; hết thảy tôi-tớ người đứng chầu gần bên, áo cũng xé rách. 32 Nhưng Giô-na-đáp, con trai Si-mê-a, là anh Đa-vít, cất tiếng nói rằng: Xin chúa tôi chớ tưởng rằng các vương-tử của chúa đã bị giết hết; vì chỉ một mình Am-nôn bị chết thôi; ấy là việc Áp-sa-lôm đã định ý làm từ ngày Am-nôn gian-hiếp Ta-ma, em gái của người. 33 Ấy vậy, xin vua-chúa tôi, chớ tưởng rằng hết thảy vương-tử đã chết; chỉ một mình Am-nôn chết đó thôi.

34 Áp-sa-lôm đã chạy trốn. Kẻ tôi-tớ đương ở vọng-canh, ngước mắt lên, nhìn thấy một đoàn người đông lắm đi tới, do theo đường tây, về phía núi. 35 Giô-na-đáp tâu cùng vua rằng: Tôi thấy các vương-tử đến; việc đã xảy ra y như tôi-tớ vua đã nói. 36 Người nói vừa dứt, thì thấy các vương-tử đến; họ đều cất tiếng lên khóc. Vua và hết thảy tôi-tớ cũng đều tuôn tràn giọt lụy. 37 Còn Áp-sa-lôm đã chạy trốn, và ẩn tại nhà Thanh-mai, con trai A-mi-hút, vua xứ Ghê-su-rơ. Đa-vít để tang cho con trai mình luôn luôn.

38 Áp-sa-lôm trốn tại xứ Ghê-su-rơ ba năm. 39 Đoạn, vua Đa-vít bỏ không đuổi theo Áp-sa-lôm nữa, vì vua đã được giải-buồn về sự chết của Am-nôn.

Áp-sa-lôm trở về làm hòa lại cùng cha mình

14   1 Bấy giờ, Giô-áp con trai của Xê-ru-gia, thấy lòng vua hướng về Áp-sa-lôm, 2 thì sai đi tìm tại Thê-cô-a một người đờn-bà khôn-khéo, mà dặn nàng rằng: Hãy làm bộ có tang, mặc áo chế, chớ xức dầu trên đầu nàng, song hãy có dáng một người đờn-bà đã từ lâu ngày khóc một kẻ chết. 3 Đoạn, hãy vào đền vua, tâu cùng vua theo cách nầy. Giô-áp bèn để trong miệng nàng các lời nàng phải nói.

4 Vậy, người đờn-bà ở Thê-cô-a đi đến cùng vua, sấp mình xuống đất mà lạy, rồi tâu rằng: Lạy vua, xin hãy cứu tôi! 5 Vua nói: Ngươi muốn chi? Nàng thưa rằng: Hỡi ôi! tôi góa-bụa, chồng tôi đã chết. 6 Kẻ đòi vua vốn có hai con trai; chúng nó đã đánh lộn với nhau ở ngoài đồng, và vì không ai can ra, nên đứa nầy đánh đứa kia chết. 7 Vì đó, cả dòng-họ đều dấy lên nghịch cùng con đòi của vua, và nói rằng: Hãy nộp cho chúng ta kẻ đã giết em mình, chúng ta muốn giết nó, để báo thù em nó mà nó đã giết; và mặc dầu nó là kẻ kế-nghiệp, chúng ta cũng sẽ diệt nó. — Vậy, chúng toan tắt đóm lửa còn lại cho tôi, không để cho chồng tôi hoặc danh, hoặc dòng-dõi gì trên mặt đất. 8 Vua nói cùng người đờn-bà rằng: Hãy trở về nhà ngươi; ta sẽ truyền lịnh về việc ngươi. 9 Người đờn-bà Thê-cô-a thưa cùng vua rằng: Lạy vua-chúa tôi, nguyện lỗi đổ lại trên tôi và trên nhà cha tôi, nguyện vua và ngôi vua không can-dự đến! 10 Vua tiếp: Nếu có ai hăm-dọa ngươi nữa, hãy dẫn nó đến ta. Nó sẽ chẳng còn dám đụng đến ngươi đâu nữa. 11 Nàng tiếp rằng: Tôi cầu-xin vua hãy chỉ Giê-hô-va Đức Chúa Trời của vua làm chứng rằng kẻ báo thù huyết chớ làm hại tôi càng nặng hơn, và giết con trai tôi. Vua đáp: Ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng-sống mà thề rằng, một sợi tóc sẽ chẳng rụng xuống khỏi đầu của con trai ngươi!

12 Người đờn-bà lại tiếp: Xin cho phép con đòi vua còn tâu một lời cùng vua-chúa tôi nữa. Vua đáp: Hãy nói. 13 Người đờn-bà nói: Vậy thì sao đối cùng dân-sự của Đức Chúa Trời, vua chẳng đoán-xét đồng một thể? Vua phán lời đó giống như kẻ có tội, vì vua không đòi về đứa con trai mà vua đã đày đi. 14 Vì rốt lại, chúng ta là kẻ hay chết, giống như nước chảy trên đất, không hốt lại được. Nhưng Đức Chúa Trời không cất mạng-sống đi, Ngài biết tìm cách-thế đặng không đẩy kẻ bị đầy cách xa Ngài.

15 Bây giờ, nếu tôi đến tâu cùng vua-chúa tôi, ấy vì dân-sự làm cho tôi run-sợ. Con đòi vua có nghĩ rằng: Mình phải tâu cùng vua, có lẽ vua sẽ làm đều con đòi vua cầu-xin. 16 Phải, vua sẽ nghe con đòi vua mà giải-cứu nó khỏi tay kẻ muốn diệt chúng tôi, là tôi và con trai tôi, khỏi sản-nghiệp của Đức Chúa Trời. 17 Vậy, con đòi vua đã nghĩ rằng: Chớ chi lời của vua-chúa tôi ban cho chúng tôi sự an-nghỉ; vì vua-chúa tôi khác nào một thiên-sứ của Đức Chúa Trời, hiểu sự lành và sự dữ. Nguyện Giê-hô-va Đức Chúa Trời của vua ở cùng vua!

18 Vua nói tiếp cùng người đờn-bà rằng: Chớ dấu ta chi hết về đều ta sẽ hỏi ngươi. Người đờn-bà thưa rằng: Xin vua-chúa tôi hãy hỏi. 19 Vua hỏi: Có phải Giô-áp đã đặt tay vào mọi đều đó chăng? Người đờn-bà thưa rằng: Vua-chúa tôi ôi, tôi chỉ mạng-sống của vua mà thề, người ta không thế xít qua bên hữu hoặc bên tả, đặng khỏi đều vua-chúa tôi mới nói đó. Phải, ấy là Giô-áp, tôi-tớ của vua, đã truyền lịnh cho tôi, và để các lời nầy trong miệng con đòi vua. 20 Giô-áp, tôi-tớ của vua, đã làm như vậy, để làm cho việc nầy thành ra cách mới. Nhưng chúa tôi là khôn-ngoan như thiên-sứ của Đức Chúa Trời, hiểu rõ mọi việc đã xảy ra trên đất.

21 Vua bèn nói cùng Giô-áp rằng: Vậy vì ngươi đã làm việc nầy, hãy đi đòi gã trai-trẻ Áp-sa-lôm trở về. 22 Giô-áp sấp mình xuống đất lạy, và chúc phước cho vua, mà rằng: Vua-chúa tôi ôi, ngày nay tôi-tớ vua biết rằng nó đã được ơn trước mặt vua; vì vua đã làm đều tôi-tớ vua đã cầu-xin ngài.

23 Giô-áp bèn chổi dậy, đi đến Ghê-su-rơ, đem Áp-sa-lôm về Giê-ru-sa-lem. 24 Vua bèn nói rằng: Nó phải rút ở trong nhà nó, chớ ra mắt trước mặt ta. Ấy vậy, Áp-sa-lôm rút ở trong nhà mình, không ra mắt vua.