Ngày 10 tháng Tư

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc 2 Sa-mu-ên 21:15-22; 1 Sử ký 18:1, 19:1-19; Thi thiên 60; 2 Sa-mu-ên 11:1-27; 12:1-13a; Thi thiên 51; 2 Sa-mu-ên 12:13b-17

Thời Kỳ Chiến Tranh

Mặc dù địa vị làm vua của Đa-vít đã được bảo đảm trong mắt Đức Chúa Trời, Đa-vít sẽ phải chiến đấu cho vương quốc của mình để làm cho nó được vững chắc trong mắt loài người. Đa-vít gần như liên tục giao chiến với kẻ thù của Y-sơ-ra-ên, bao gồm người Phi-li-tin, Mô-áp, Ê-đôm, và Am-môn. (Có lẽ thời kỳ chiến tranh này gợi ý rằng dân sự của Đức Chúa Trời ở mọi thời đại cần phải chiến đấu chống lại kẻ thù của Đức Chúa Trời để gìn giữ những phước lành đã được hứa cho dân Ngài.) Tuy nhiên, giữa lúc bảo vệ vương quốc và mở rộng biên giới một cách tấn công, Đa-vít đã sa vào dục vọng của chính mình và trở thành kẻ ngoại tình và sát nhân. (Đây có thể lại là một lời cảnh báo rằng dân sự của Đức Chúa Trời phải đề phòng cả kẻ thù bên ngoài lẫn bên trong.) Sự ăn năn sau đó và thái độ ngay thẳng của Đa-vít cho thấy tại sao, dù có những tội lỗi nghiêm trọng như vậy, ông vẫn sau này được gọi là người có lòng giống như Đức Chúa Trời.

Tranh-chiến với dân Phi-li-tin

(2 Sa-mu-ên)   21   15 Dân Y-sơ-ra-ên lại còn tranh-chiến khác với dân Phi-li-tin. Đa-vít và các tôi-tớ người kéo xuống, giáp chiến với dân Phi-li-tin. Đa-vít biết trong mình mỏi-mệt lắm. 16 Bấy giờ, Ít-bi-Bê-nốp, con cháu của Ra-pha có một cây lao nặng ba trăm siếc-lơ đồng và đeo gươm mới, toan đánh giết Đa-vít. 17 Nhưng A-bi-sai, con trai Xê-ru-gia, đến tiếp-cứu vua, đánh người Phi-li-tin ấy, và giết đi. Từ đó các thủ-hạ của Đa-vít nài-xin người rằng: Vua chớ ra trận cùng chúng tôi nữa, e ngọn đuốc Y-sơ-ra-ên phải tắt chăng.

18 Sau sự đó, lại có một trận khác cùng dân Phi-li-tin tại Góp. Ở đó, Si-bê-cai, người Hu-sa, giết Sáp, là con cháu của Ra-pha.

19 Tại Góp lại còn có một trận với dân Phi-li-tin nữa. Ên-cha-nan, con trai Gia-a-rê-Ô-rê-ghim, ở Bết-lê-hem, đánh giết Gô-li-át ở Gát; người có một cây lao, cán như ống trục của thợ dệt.

20 Cũng xảy ra một trận tại Gát, là nơi có một người cao lớn thuộc về dòng Ra-pha; người có sáu ngón nơi hai bàn tay và sáu ngón nơi hai bàn chơn, cộng là hai mươi bốn ngón. 21 Người nầy sỉ-nhục Y-sơ-ra-ên; nhưng Giô-na-than, con trai Si-mê-a, cháu Đa-vít, giết hắn đi. 22 Bốn người Phi-li-tin nầy đã sanh tại Gát, về dòng-dõi Ra-pha, đều bị giết bởi tay Đa-vít và bởi tay các đầy-tớ người.

Đa-vít được thắng trận nhiều

(1 Sử ký)18   1 Sau việc ấy, Đa-vít đánh dân Phi-li-tin, bắt phục chúng nó; và đoạt lấy khỏi tay chúng nó thành Gát và các hương-thôn nó.

Vua dân Am-môn sỉ-nhục các sứ-giả của Đa-vít

191 Sau các việc đó, Na-hách, vua dân Am-môn, băng-hà, và con trai người kế người làm vua. 2 Đa-vít nói: Ta muốn làm ơn cho Ha-nun, con trai của Na-hách, vì cha người đã làm ơn cho ta. Đa-vít bèn sai những sứ-giả đến an-ủy người về sự cha người đã băng-hà. Vậy các đầy-tớ của Đa-vít đến cùng Ha-nun tại trong xứ dân Am-môn, đặng an-ủy người. 3 Nhưng các quan-trưởng dân Am-môn tâu với Ha-nun rằng: Vua há có tưởng rằng Đa-vít sai những kẻ an-ủy đến cùng vua, là vì tôn-kính thân-phụ vua sao? Các đầy-tớ hắn đến cùng vua há chẳng phải để tra-xét và do-thám xứ, hầu cho hủy-phá nó sao? 4 Ha-nun bèn bắt các tôi-tớ của Đa-vít, biểu cạo râu họ đi, cắt áo họ từ chặng phân nửa cho đến lưng, rồi đuổi về. 5 Có người đi thuật cho Đa-vít hay việc các người nầy; người sai đi đón các người ấy, vì họ xấu-hổ lắm. Vua biểu rằng: Hãy ở tại Giê-ri-cô cho đến khi râu các ngươi đã mọc, bấy giờ sẽ trở về.

Dân Am-môn, Sy-ri và đồng-minh chúng bị bại trận

6 Khi dân Am-môn thấy Đa-vít lấy họ làm gớm-ghiếc, thì Ha-nun và dân Am-môn bèn sai người đem một ngàn ta-lâng bạc đặng đi đến Mê-sô-bô-ta-mi, A-ram-Ma-a-ca, và Xô-ba, mà mướn cho mình những xe-cộ và quân-kỵ. 7 Chúng mướn cho mình ba vạn hai ngàn cỗ xe, vua xứ Ma-a-ca với dân người; họ kéo đến đóng tại trước Mê-đê-ba. Dân Am-môn từ các thành của họ nhóm lại đặng ra trận. 8 Đa-vít hay đều đó, bèn sai Giô-áp và cả đạo-binh, đều là người mạnh-dạn. 9 Dân Am-môn kéo ra, dàn trận nơi cửa thành; còn các vua đã đến phù-trợ, đều đóng riêng ra trong đồng bằng.

10 Khi Giô-áp thấy quân thù đã bày trận đằng trước và đằng sau mình, bèn chọn những kẻ mạnh-dạn trong đạo-quân Y-sơ-ra-ên mà dàn trận đối cùng quân Sy-ri; 11 quân-lính còn lại, người phú cho A-bi-sai, là em mình; chúng bày trận đối với dân Am-môn. 12 Người nói: Nếu quân Sy-ri mạnh hơn anh, em sẽ giúp-đỡ anh; còn nếu quân Am-môn mạnh hơn em, anh sẽ giúp-đỡ em. 13 Khá vững lòng bền chí; hãy vì dân ta vì các thành của Đức Chúa Trời ta, mà làm như cách đại trượng-phu; nguyện Đức Giê-hô-va làm theo ý Ngài lấy làm tốt. 14 Vậy, Giô-áp và quân-lính theo người đều đến gần đối cùng quân Sy-ri đặng giao-chiến; quân Sy-ri chạy trốn khỏi trước mặt người. 15 Khi quân Am-môn thấy quân Sy-ri đã chạy trốn, thì cũng chạy trốn khỏi trước mặt A-bi-sai, em Giô-áp, mà trở vào thành. Giô-áp bèn trở về Giê-ru-sa-lem.

16 Khi quân Sy-ri thấy mình bị thua trước mặt Y-sơ-ra-ên, bèn sai sứ-giả đến biểu dân Sy-ri ở bên kia sông ra, có Sô-phác, quan-tướng của đạo-binh Ha-đa-rê-xe, quản-lãnh chúng nó. 17 Đa-vít hay đều đó, liền nhóm cả Y-sơ-ra-ên, sang qua sông Giô-đanh, đến cùng quân Sy-ri và dàn trận nghịch cùng chúng nó. Vậy, khi Đa-vít đã bày trận đối với dân Sy-ri, thì chúng nó đánh lại với người. 18 Quân Sy-ri chạy trốn khỏi trước mặt Y-sơ-ra-ên; Đa-vít giết của quân Sy-ri bảy ngàn lính cầm xe, bốn vạn lính-bộ, và cũng giết Sô-phác, quan tổng-binh. 19 Khi các đầy-tớ của Ha-đa-rê-xe thấy chúng bị bại trước mặt Y-sơ-ra-ên, bèn lập hòa cùng Đa-vít và phục-dịch người; về sau dân Sy-ri chẳng còn muốn tiếp-cứu dân Am-môn nữa.

Tác-giả than-thở vì bị thua trận, và cầu-xin Chúa giúp-đỡ mình
Thơ Đa-vít làm, để dạy-dỗ, khi người đánh giặc cùng dân Sy-ri ở Na-ha-ra-im, và cùng dân Sy-ri ở Xô-ba, lúc Giô-áp trở lại đánh bại mười hai ngàn dân Ê-đôm trong trũng Muối. Cho thầy nhạc-chánh, theo điếu « Bông-huệ chứng-cớ ».

601 Đức Chúa Trời ôi! Chúa đã bỏ chúng tôi, tản-lạc chúng tôi;
Chúa đã nổi giận: ôi! xin hãy đem chúng tôi lại.
2 Chúa khiến đất rúng-động, làm cho nó nứt ra;
Xin hãy sửa lại các nơi nứt nó, vì nó lay-động.
3 Chúa đã làm cho dân-sự Ngài thấy sự gian-nan,
Cho chúng tôi uống một thứ rượu xây-xẩm.

4 Chúa đã ban một cờ-xí cho kẻ nào kính-sợ Chúa,
Đặng vì lẽ thật mà xổ nó ra.

5 Hầu cho người yêu-dấu của Chúa được giải-thoát.
Xin Chúa hãy lấy tay hữu mình mà cứu, và đáp lại chúng tôi.
6 Đức Chúa Trời đã phán trong sự thánh Ngài rằng: Ta sẽ hớn-hở,
Ta sẽ chia Si-chem và đo trũng Su-cốt.
7 Ga-la-át thuộc về ta, Ma-na-se cũng vậy;
Ép-ra-im là đồn-lũy của đầu ta;
Giu-đa là cây phủ-việt ta.
8 Mô-áp là cái chậu nơi ta tắm-rửa;
Ta sáng dép ta trên Ê-đôm.
Hỡi đất Phi-li-tin, hãy reo-mừng vì cớ ta.
9 Ai sẽ đưa tôi vào thành vững-bền?
Ai sẽ dẫn tôi đến Ê-đôm?
10 Hỡi Đức Chúa Trời, há chẳng phải Chúa, là Đấng đã bỏ chúng tôi sao?
Hỡi Đức Chúa Trời, Chúa không còn ra trận với đạo-binh chúng tôi nữa.
11 Xin Chúa cứu-giúp chúng tôi khỏi sự gian-truân;
Vì sự cứu-giúp của loài người là hư-không.
12 Nhờ Đức Chúa Trời chúng tôi sẽ làm việc cả-thể;
Vì chính Ngài sẽ giày-đạp các cừu-địch chúng tôi.

Chiến-trận cùng dân Am-môn

(2 Sa-mu-ên) 11   1 Qua năm mới, khi các vua thường ra tranh-chiến, Đa-vít sai Giô-áp cùng các tôi-tớ mình và cả đạo-binh Y-sơ-ra-ên đánh giặc; chúng cướp-phá xứ dân Am-môn và vây thành Ráp-ba. Nhưng vua Đa-vít ở lại Giê-ru-sa-lem.

Đa-vít phạm tội tà-dâm và tội sát-nhơn

2 Một buổi chiều kia, Đa-vít chổi dạy khỏi giường mình, đi dạo chơi trên nóc đền vua, bèn thấy một người nữ đương tắm; người nữ ấy rất là lịch-sự. 3 Đa-vít sai hỏi người nữ ấy là ai, thì người ta thưa rằng: Ấy là Bát-Sê-ba, con gái của Ê-li-am, vợ của U-ri, người Hê-tít. 4 Đa-vít sai người đem nàng đến. Nàng đến nhà vua và vua ngủ với nàng. Sau khi nàng làm cho sạch sự ô-uế mình, bèn trở về nhà. 5 Người nữ nầy thọ-thai, sai người tâu cùng Đa-vít rằng: Tôi có thai.

6 Đa-vít bèn truyền lịnh cho Giô-áp rằng: Hãy sai U-ri, người Hê-tít, đến cùng ta. Vậy, Giô-áp sai U-ri đến cùng Đa-vít. 7 U-ri đến, Đa-vít hỏi thăm về Giô-áp và đạo-binh có bình-an chăng, cùng chiến trận ra thể nào. 8 Đoạn, vua nói cùng U-ri rằng: Hãy đi xuống nhà ngươi và rửa chơn đi. Vậy, U-ri đi ra khỏi đền vua, có người đem theo người một của ăn nhà vua. 9 Nhưng U-ri không về nhà mình, ngủ tại cửa đền vua cùng các tôi-tớ vua. 10 Người ta thuật đều đó cho Đa-vít và nói rằng: U-ri không có đi xuống nhà người. Đa-vít hỏi U-ri rằng: Chớ thì ngươi chẳng đi đường trở về sao? Cớ sao không đi xuống nhà ngươi? 11 U-ri thưa cùng Đa-vít rằng: Hòm giao-ước, Y-sơ-ra-ên, và Giu-đa, vẫn ở dưới trại, Giô-áp, là Chúa tôi, luôn với các tôi-tớ chúa tôi đương hạ trại nơi đồng-trống, còn tôi lại vào nhà mình đặng ăn, uống, và ngủ cùng vợ mình sao? Tôi chỉ mạng sống và linh-hồn của vua mà thề rằng, tôi chẳng biết làm một sự như vậy! 12 Đa-vít nói cùng U-ri rằng: Hãy còn ở lại đây ngày nay, rồi mai ta sẽ sai ngươi đi. Vậy, U-ri ở lại tại Giê-ru-sa-lem ngày ấy và ngày sau. 13 Đoạn, Đa-vít vời người ăn uống tại trước mặt mình, và làm cho người say; nhưng chiều tối, U-ri đi ra ngủ trên giường mình với các tôi-tớ của người, chớ không có đi xuống nhà mình.

14 Sáng ngày mai, Đa-vít viết một cái thơ cho Giô-áp, và gởi nơi tay U-ri. 15 Người viết như vầy: Hãy đặt U-ri tại hàng đầu, nơi hiểm-nguy hơn hết của chiến-trận, rồi hãy rút ra xa người, để người bị đánh và chết đi. 16 Vậy, khi Giô-áp vây thành, bèn đặt U-ri tại chỗ đã biết có lính mạnh-bạo của thù-nghịch gìn-giữ. 17 Người trong thành kéo ra đánh Giô-áp, có mấy người trong bọn tôi-tớ Đa-vít ngã chết. U-ri, người Hê-tít, cũng chết. 18 Giô-áp bèn sai sứ-giả đến cùng Đa-vít đặng thuật cho người biết đầu-đuôi của sự chinh-chiến. 19 Và người truyền lịnh cho sứ-giả rằng: Khi ngươi đã thuật xong cho vua mọi đều đã xảy ra nơi chiến-trận, 20 nếu vua nổi giận nói cùng ngươi rằng: Cớ sao các ngươi đi tới gần quá đặng hãm thành vậy? Các ngươi há chẳng biết rằng người ta ở trên chót vách thành bắn tên xuống sao? 21 Xưa ai giết A-bi-mê-léc, con trai của Giê-rút-bê-sết? Há chẳng phải một người nữ ở trên chót vách thành ném một thớt cối xuống trên người làm cho người chết tại Tê-bết sao? Vì sao các ngươi đến gần vách thành như vậy? — thì bấy giờ ngươi sẽ tiếp rằng: U-ri, kẻ tôi-tớ vua, người Hê-tít, cũng chết nữa.

22 Như vậy, sứ-giả đi; khi người đến nơi, thuật cho Đa-vít biết mọi đều Giô-áp đã dặn người. 23 Sứ-giả tâu cùng Đa-vít rằng: Ban đầu những quân đó mạnh hơn chúng tôi, kéo ra đến ngoài đồng; nhưng chúng tôi đánh đuổi chúng nó đến cửa thành. 24 Các lính cầm cung ở trên vách thành có bắn những tôi-tớ vua, có vài người bị chết; U-ri, người Hê-tít, là tôi-tớ vua, cũng chết nữa. 25 Đa-vít đáp cùng sứ-giả rằng: Ngươi hãy nói cùng Giô-áp: Chớ lấy làm cực lòng quá về đều đó; gươm, khi giết kẻ nầy, khi giết kẻ khác. Hãy rán sức hãm thành và hủy-diệt nó đi. Còn ngươi hãy giục người vững lòng bền chí.

26 Khi vợ U-ri hay rằng chồng mình đã thác, thì than-khóc U-ri. 27 Khi đã mãn tang, Đa-vít sai vời nàng vào cung; nàng trở nên vợ người, sanh cho người một con trai. Nhưng đều Đa-vít đã làm đó không đẹp lòng Đức Giê-hô-va.

Na-than trách Đa-vít

12   1 Đức Giê-hô-va sai Na-than đến cùng Đa-vít. Vậy, Na-than đến cùng người mà rằng: Trong một thành kia có hai người, người nầy giàu, còn người kia nghèo. 2 Người giàu có chiên bò rất nhiều; 3 nhưng người nghèo, nếu chẳng kể một con chiên cái nhỏ mà người đã mua, thì chẳng có gì hết. Người nuôi nó; nó cùng lớn lên với con-cái người tại nhà người, ăn đồ người ăn, uống đồ người uống, và ngủ trên lòng người; nó như một con gái của người vậy. 4 Vả, có người khách đến người giàu; người giàu tiếc không muốn đụng đến chiên bò của mình đặng dọn một bữa ăn cho người khách đã đến, bèn bắt con chiên con của người nghèo và dọn cho kẻ khách đã đến thăm mình. 5 Đa-vít bèn nổi giận lắm cùng người ấy, và nói cùng Na-than rằng: Ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống mà thề, người đã phạm đều ấy thật đáng chết! 6 Hắn phải thường bốn lần giá chiên con, vì đã làm như vậy, và vì không có lòng thương-xót.

7 Bấy giờ, Na-than nói cùng Đa-vít rằng: Vua là người đó! Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên có phán như vầy: Ta đã xức dầu lập ngươi làm vua Y-sơ-ra-ên, ta đã giải-cứu ngươi khỏi tay Sau-lơ. 8 Ta cũng ban cho ngươi nhà của chủ ngươi, trao vào tay ngươi các vợ của chủ ngươi, lập ngươi làm vua của nhà Y-sơ-ra-ên và Giu-đa, và nếu đều đó không đủ, ắt ta sẽ thêm cho ơn khác nữa. 9 Cớ sao ngươi đã khinh-bỉ lời của Đức Giê-hô-va, mà làm đều không đẹp lòng Ngài? Ngươi đã dùng gươm giết U-ri, người Hê-tít, lấy vợ nó làm vợ ngươi, còn nó thì ngươi đã giết bởi gươm của dân Am-môn. 10 Nên bây giờ, gươm chẳng hề thôi hủy-hoại nhà ngươi, bởi vì ngươi đã khinh ta, cướp vợ U-ri, người Hê-tít, đặng nàng làm vợ ngươi. 11 Đức Giê-hô-va phán như vầy: Ta sẽ khiến từ nhà ngươi nổi lên những tai-họa giáng trên ngươi; ta sẽ bắt các vợ ngươi tại trước mắt ngươi trao cho một người lân-cận ngươi, nó sẽ làm nhục chúng nó tại nơi bạch-nhựt. 12 Vì ngươi đã làm sự kia cách kín-nhiệm, nhưng ta sẽ làm việc nầy trước mặt cả Y-sơ-ra-ên và tại nơi bạch-nhựt.

Đa-vít ăn-năn tội.— Con của Bát-Sê-ba chết

13 Đa-vít bèn nói cùng Na-than rằng: Ta đã phạm tội cùng Đức Giê-hô-va.

Người có lòng ăn-năn hối-cải, cầu-nguyện Chúa tha tội cho
Cho thầy nhạc-chánh. Thơ Đa-vít làm, lúc đấng tiên-tri Na-than đến cùng người, sau khi Đa-vít đã vào cùng Bát-Sê-ba

(Thi thiên) 51   1 Đức Chúa Trời ôi! xin hãy thương-xót tôi tùy lòng nhơn-từ của Chúa;
Xin hãy xóa các sự vi-phạm tôi theo sự từ-bi rất lớn của Chúa.
2 Xin hãy rửa tôi cho sạch hết trọi gian-ác,
Và làm tôi được thanh-khiết về tội-lỗi tôi.
3 Vì tôi nhận-biết các sự vi-phạm tôi,
Tội-lỗi tôi hằng ở trước mặt tôi.
4 Tôi đã phạm tội cùng Chúa, chỉ cùng một mình Chúa thôi,
Và làm đều ác trước mặt Chúa;
Hầu cho Chúa được xưng công-bình khi Chúa phán,
Và được thanh-sạch khi Chúa xét-đoán.
5 Kìa, tôi sanh ra trong sự gian-ác,
Mẹ tôi đã hoài-thai tôi trong tội-lỗi.

6 Nầy, Chúa muốn sự chơn-thật nơi bề trong;
Chúa sẽ làm cho tôi được biết sự khôn-ngoan trong nơi bí-mật của lòng tôi.
7 Xin hãy lấy chùm kinh-giới tẩy sạch tội-lỗi tôi, thì tôi sẽ được tinh-sạch;
Cầu Chúa hãy rửa tôi, thì tôi sẽ nên trắng hơn tuyết.
8 Hãy cho tôi nghe sự vui-vẻ mừng-rỡ,
Để các xương-cốt mà Chúa đã bẻ gãy được khoái-lạc.
9 Xin Chúa nghảnh mặt khỏi các tội-lỗi tôi,
Và xóa hết thảy sự gian-ác tôi.
10 Đức Chúa Trời ôi! xin hãy dựng nên trong tôi một lòng trong-sạch,
Và làm cho mới lại trong tôi một thần-linh ngay-thẳng.
11 Xin chớ từ-bỏ tôi khỏi trước mặt Chúa,
Cũng đừng cất khỏi tôi Thánh-Linh Chúa.
12 Xin hãy ban lại cho tôi sự vui-vẻ về sự cứu-rỗi của Chúa,
Dùng thần-linh sẵn lòng mà nâng-đỡ tôi.
13 Bấy giờ tôi sẽ dạy đường-lối Chúa cho kẻ vi-phạm,
Và kẻ có tội sẽ trở về cùng Chúa.
14 Hỡi Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Trời về sự cứu-rỗi tôi,
Xin giải tôi khỏi tội làm đổ huyết,
Thì lưỡi tôi sẽ hát ngợi-khen sự công-bình của Chúa.
15 Chúa ơi, xin mở môi tôi,
Rồi miệng tôi sẽ truyền ra sự ngợi-khen Chúa.
16 Vì Chúa không ưa-thích của-lễ, bằng vậy, tôi chắc đã dâng;
Của-lễ thiêu cũng không đẹp lòng Chúa:
17 Của-lễ đẹp lòng Đức Chúa Trời, ấy là tâm-thần đau-thương:
Đức Chúa Trời ôi! lòng đau-thương thống-hối Chúa không khinh-dể đâu.

18 Cầu-xin Chúa hãy làm lành cho Si-ôn tùy ý tốt Ngài;
 xây-cất các vách-tường của Giê-ru-sa-lem.
19 Bấy giờ Chúa sẽ ưa-thích các của-lễ công-bình,
Của-lễ thiêu, và các con sinh dâng trọn;
Bấy giờ người ta sẽ dâng bò đực trên bàn-thờ của Chúa.

(2 Sa-mu-ên) 12   13b Đa-vít bèn nói cùng Na-than rằng: Ta đã phạm tội cùng Đức Giê-hô-va. Na-than đáp cùng Đa-vít rằng: Đức Giê-hô-va cũng đã xoá tội vua; vua không chết đâu. 14 Nhưng vì việc nầy vua đã gây dịp cho những kẻ thù-nghịch Đức Giê-hô-va nói phạm đến Ngài, nên con trai đã sanh cho ngươi hẳn sẽ chết.

15 Đoạn, Na-than trở về nhà mình.

Đức Giê-hô-va bèn đánh đứa trẻ mà vợ của U-ri đã sanh cho Đa-vít, và nó bị đau nặng lắm. 16 Đa-vít vì con cầu-khẩn Đức Chúa Trời và kiêng ăn; đoạn, người trở vào nhà, trọn đêm nằm dưới đất. 17 Các trưởng-lão trong nhà chổi dậy đứng chung-quanh người đặng đỡ người lên khỏi đất; nhưng người không khứng, và chẳng ăn với họ.