Đa-vít Trở Thành Vua
Đa-vít chắc hẳn có cảm xúc lẫn lộn khi nghĩ về tương lai. Ông rõ ràng nhẹ nhõm vì thoát khỏi những đe dọa liên miên của Sau-lơ, nhưng gánh nặng trách nhiệm giờ đã thuộc về ông. (Vương quyền của ông trên cả Y-sơ-ra-ên vẫn còn cách bảy năm nữa. Ông phải cai trị riêng Giu-đa cho đến khi cuộc nội chiến được giải quyết và ông được tất cả dân chúng chấp nhận.)
Động thái quan trọng nhất mà Đa-vít sẽ thực hiện với tư cách là vua Y-sơ-ra-ên là việc chiếm lĩnh và chiếm đóng Giê-ru-sa-lem, được biết đến cho đến ngày nay là Thành Đa-vít. Tại thành đó ông cũng sẽ đem hòm giao ước thánh về và lập kế hoạch ban đầu để xây dựng đền thờ vĩnh viễn. Với tất cả nỗ lực của mình, Đa-vít được Đức Chúa Trời đảm bảo rằng ông và gia đình ông sẽ được phước.
Câu chuyện về những năm đầu này bắt đầu với việc Đa-vít tìm kiếm sự hướng dẫn của Đức Chúa Trời—một trong nhiều đặc điểm làm cho Đa-vít trở thành một nhà lãnh đạo đặc biệt cho dân sự của Đức Chúa Trời.
Đa-vít đi đến Hếp-rôn, được tôn làm vua của Giu-đa
2 1 Sau đều đó, Đa-vít cầu-vấn Đức Giê-hô-va như vầy: Tôi có nên đi lên trong một thành nào của xứ Giu-đa chăng? Đức Giê-hô-va đáp cùng người rằng: Hãy đi lên. Đa-vít tiếp: Tôi phải lên trong thành nào? Đức Giê-hô-va đáp: Hếp-rôn. 2 Đa-vít đi đến đó, đem theo hai người vợ, là A-hi-nô-am ở Gít-rê-ên, và A-bi-ga-in, nguyên là vợ của Na-banh ở Cạt-mên. 3 Đa-vít cũng đem các người ở cùng mình đi lên, mỗi người với gia-quyến mình, mà ở trong các thành của địa-phận Hếp-rôn. 4 Những người Giu-đa đi đến đó, và xức dầu cho Đa-vít làm vua nhà Giu-đa.
Người ta đến nói cho Đa-vít rằng: Dân ở Gia-be đã chôn Sau-lơ. 5 Đa-vít bèn sai sứ đến cùng dân-sự Gia-be trong Ga-la-át, mà nói rằng: Nguyện Đức Giê-hô-va ban phước cho các ngươi, vì các ngươi đã có lòng nhơn-từ đối cùng Sau-lơ, chúa các ngươi, mà chôn người! 6 Nguyện Đức Giê-hô-va lấy nhơn-từ và thành-thực mà đối lại cùng các ngươi! Còn ta, cũng sẽ làm đều thiện cho các ngươi, bởi vì các ngươi đã làm như vậy. 7 Nguyện cho tay các ngươi được mạnh, khá tỏ mình ra người hào-kiệt; vì Sau-lơ, chúa các ngươi đã thác, và nhà Giu-đa đã xức dầu cho ta làm vua của họ.
Ích-bô-sết cai-trị Y-sơ-ra-ên
8 Bấy giờ Áp-ne, quan tổng-binh của Sau-lơ, bắt Ích-bô-sết, con trai của Sau-lơ mà đưa qua Ma-ha-na-im, 9 lập người làm vua Ga-la-át, A-su-rít, Gít-rê-ên, Ép-ra-im, Bên-gia-min, và cả Y-sơ-ra-ên. 10 Khi Ích-bô-sết, con trai của Sau-lơ, khởi cai-trị Y-sơ-ra-ên, thì đã được bốn mươi tuổi, và người cai-trị hai năm. Chỉ có nhà Giu-đa theo Đa-vít mà thôi.
Giô-áp và Áp-ne giao-chiến nhau. — A-sa-ên chết
12 Vả, Áp-ne, con trai của Nê-rơ, và các tôi-tớ của Ích-bô-sết, con trai của Sau-lơ, ở Ma-ha-na-im kéo ra đặng đi đến Ga-ba-ôn. 13 Giô-áp, con trai của Xê-ru-gia, và các tôi-tớ của Đa-vít, cũng kéo ra; hai bên gặp nhau tại lối hồ Ga-ba-ôn, rồi bọn nầy ngồi ở bên nầy hồ, và bọn khác ngồi ở bên kia. 14 Bấy giờ, Áp-ne nói cùng Giô-áp rằng: Những kẻ trai-trẻ nầy hãy chổi dậy và trửng-giỡn tại trước mặt chúng ta. Giô-áp nói: Chúng nó khá chổi dậy. 15 Vậy, chúng nó chổi dậy, đi tới số bằng nhau, mười hai người Bên-gia-min vì Ích-bô-sết, con trai Sau-lơ, và mười hai người trong các tôi-tớ của Đa-vít. 16 Mỗi người bèn nắm đầu kẻ cừu-địch mình, đâm gươm vào hông, và thảy đều ngã chết cùng nhau; chỗ đó bèn gọi là đồng Gươm, ở trong Ga-ba-ôn. 17 Trong ngày đó có một chiến-đấu rất dữ, Áp-ne và những người Y-sơ-ra-ên đều bị các tôi-tớ của Đa-vít đánh bại.
18 Ở đó, có ba con trai của Xê-ru-gia, là Giô-áp, A-bi-sai, và A-sa-ên. Vả, A-sa-ên chạy lẹ-làng như một con hoàng-dương rừng. 19 Người đuổi theo Áp-ne, không xây qua khỏi người, hoặc về bên hữu hay là về bên tả. 20 Vậy, Áp-ne ngó lại sau, và hỏi rằng: Có phải ngươi là A-sa-ên chăng? Người đáp: Phải, ấy là ta. 21 Áp-ne nói cùng người rằng: Hãy đi qua phía hữu hay là phía tả, xông vào một người trong bọn trai-trẻ, và lấy khí-giới nó đi. Nhưng A-sa-ên không muốn xây khỏi người. 22 Áp-ne lại nói cùng A-sa-ên rằng: Hãy xây khỏi ta, cớ sao buộc ta phải đánh giết ngươi nằm sải xuống đất? Ví bằng giết ngươi, ta dễ nào còn dám ngó mặt Giô-áp là anh ngươi? 23 Bởi người không khứng lánh đi, Áp-ne bèn lấy cán giáo mình đâm người nơi bụng, thấu đến sau lưng. A-sa-ên té xuống và chết tại chỗ; hết thảy người nào đến chỗ A-sa-ên ngã xuống chết, đều dừng lại tại đó.
24 Giô-áp và A-bi-sai đuổi theo Áp-ne; khi hai người đến gò A-ma đối ngang Ghi-a, về hướng đồng vắng Ga-ba-ôn, thì mặt trời đã lặn. 25 Dân Bên-gia-min hiệp lại cùng Áp-ne, làm thành một đạo, và dừng lại trên chót một gò-nỗng. 26 Áp-ne bèn la lớn cùng Giô-áp rằng: Vậy, lưỡi gươm chưa thôi hủy-diệt sao? Ngươi há chẳng biết cuối-cùng sẽ là khổ sao? Ngươi không truyền lịnh cho dân-sự thôi đuổi theo anh em mình cho đến chừng nào? 27 Giô-áp đáp rằng: Ta chỉ Đức Chúa Trời hằng-sống mà thề rằng, nếu ông chẳng có nói chi, thì dân-sự không thôi đuổi theo anh em mình trước khi sáng mai. 28 Giô-áp truyền thổi kèn, hết thảy dân-sự đều dừng lại, thôi đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên, và không chiến-đấu nữa.
29 Áp-ne và các kẻ theo người trọn đêm đó đi ngang qua đồng bằng, sang sông Giô-đanh, trải khắp Bít-rôn, rồi đến Ma-ha-na-im. 30 Giô-áp cũng thôi đuổi theo Áp-ne trở về, hiệp hết thảy dân-sự: trong các đầy-tớ của Đa-vít, thì thiếu mười chín người và A-sa-ên.
Đa-vít và Ích-bô-sết giao-chiến nhau
3 1 Nhà Đa-vít và nhà Sau-lơ giao-chiến nhau lâu ngày; nhưng Đa-vít càng ngày càng mạnh, còn nhà Sau-lơ càng ngày càng yếu. 2 Trong khi ở tại Hếp-rôn, Đa-vít sanh nhiều con trai. Con trưởng-nam là Am-nôn, do A-hi-nô-am ở Gít-rê-ên; 3 con thứ nhì là Ki-lê-áp, do A-bi-ga-in, trước làm vợ của Na-banh ở Cạt-mên; con thứ ba là Áp-sa-lôm; mẹ người là Ma-a-ca, con gái của Thanh-mai, vua Ghê-su-rơ; 4 con thứ tư là A-đô-ni-gia, con trai của Ha-ghít; con thứ năm là Sê-pha-tia, con trai của A-bi-tanh; 5 và con thứ sáu là Dít-rê-am, do Éc-la là vợ Đa-vít. Đó là những con trai đã sanh cho Đa-vít, trong khi người ở tại Hếp-rôn.
Áp-ne bỏ Ích-bô-sết và hiệp cùng Đa-vít
6 Trọn trong lúc nhà Sau-lơ và nhà Đa-vít tranh-chiến nhau, thì Áp-ne binh-vị nhà Sau-lơ. 7 Vả, Sau-lơ có một vợ lẽ, tên là Rít-ba, con gái của A-gia. Ích-bô-sết nói cùng Áp-ne rằng: Cớ sao ngươi đến cùng vợ lẽ của cha ta? 8 Áp-ne lấy làm giận lắm về các lời của Ích-bô-sết, mà nói rằng: Tôi há là đầu chó mà hầu việc Giu-đa sao? Hiện nay tôi hết lòng phú mình cho nhà của Sau-lơ, cha vua, cho các anh em bằng-hữu vua, không để cho vua phải sa vào tay của Đa-vít; mà ngày nay vua lại trách tôi về lỗi phạm với người nữ nầy! 9 Nguyện Đức Chúa Trời phạt tôi cách nặng-nề, nếu tôi chẳng vì Đa-vít làm thành mọi đều Đức Giê-hô-va đã hứa cùng người: 10 tức là dời nước khỏi nhà Sau-lơ qua nhà Đa-vít, và lập ngôi Đa-vít trên Y-sơ-ra-ên và trên Giu-đa, từ Đan cho đến Bê-e-Sê-ba. 11 Ích-bô-sết không dám đáp một lời nào cùng Áp-ne, bởi vì sợ người.
12 Áp-ne sai sứ đến Đa-vít, đặng thay mình nói rằng: Xứ sẽ thuộc về ai? Hãy lập giao-ước với tôi, tay tôi sẽ giúp ông, đặng hiệp lại cả Y-sơ-ra-ên cho ông. 13 Đa-vít đáp: Phải lắm; ta sẽ lập giao-ước với ngươi. Ta chỉ xin ngươi một đều, là khi ngươi đến thăm ta, chớ đến ra mắt ta trước khi chưa dẫn Mi-canh, con gái của Sau-lơ, đến. 14 Đa-vít bèn sai sứ-giả đến Ích-bô-sết con trai của Sau-lơ mà nói rằng: Hãy trả lại Mi-canh, vợ ta, mà ta đã cưới bằng sính-lễ một trăm dương-bì Phi-li-tin. 15 Ích-bô-sết bèn sai người bắt nàng nơi nhà chồng nàng, là Pha-ti-ên, con trai của La-ít. 16 Chồng nàng vừa đưa đi vừa khóc, theo đến Ba-hu-rim. Đoạn, Áp-ne nói với người rằng: Hãy đi, trở về nhà ngươi. Rồi Pha-ti-ên trở về.
17 Áp-ne nói cùng các trưởng-lão Y-sơ-ra-ên rằng: Đã lâu nay, các ông ao-ước được Đa-vít làm vua. 18 Vậy bây giờ, hãy làm đi; vì Đức Giê-hô-va có phán cùng Đa-vít rằng: Ấy bởi Đa-vít, tôi-tớ ta, mà ta sẽ giải-cứu dân Y-sơ-ra-ên ta khỏi tay dân Phi-li-tin và khỏi tay mọi kẻ thù-nghịch họ. 19 Áp-ne cũng nói như lời ấy cùng dân Bên-gia-min; đoạn người đi đến Hếp-rôn, để tỏ cho Đa-vít biết sự nghị-định của Y-sơ-ra-ên và của cả nhà Bên-gia-min. 20 Vậy, Áp-ne đi đến Đa-vít tại Hếp-rôn, đem theo hai mươi người; rồi Đa-vít bày một tiệc đãi Áp-ne cùng những kẻ đi theo người. 21 Áp-ne bèn nói cùng Đa-vít rằng: Tôi sẽ đi hội-hiệp lại cả dân Y-sơ-ra-ên đến cùng vua, là chúa tôi, hầu cho chúng lập giao-ước với chúa, và chúa sẽ làm vua cho cả Y-sơ-ra-ên, y như lòng chúa ước-ao. Vậy, Đa-vít cho Áp-ne về, và người đi bình-yên.
Áp-ne bị Giô-áp giết
22 Vả, đầy-tớ của Đa-vít đi cùng Giô-áp đánh quân thù-nghịch trở về, có đem nhiều của-giặc. Áp-ne chẳng còn ở cùng Đa-vít tại Hếp-rôn, vì Đa-vít đã cho người về, và người đi bình-an. 23 Vậy, Giô-áp cùng cả đạo-binh trở về; người có đem tin cho người hay rằng: Áp-ne, con trai Nê-rơ, đã đến cùng vua, vua để cho người về, và người đi bình-yên. 24 Giô-áp bèn đến cùng vua mà hỏi rằng: Vua có làm đều chi? Kìa, Áp-ne đã đến nhà vua, cớ sao đã cho người đi về như vậy? 25 Vua biết Áp-ne, con trai của Nê-rơ, chớ; người đến chỉ để gạt vua, để rình các đường đi ra đi vào của vua, và đặng biết mọi đều vua làm. 26 Đoạn, Giô-áp lui khỏi Đa-vít, sai những sứ-giả theo Áp-ne nối gót mà điệu người từ hồ chứa nước Si-ra về, mà không cho Đa-vít hay.
27 Khi Áp-ne trở về Hếp-rôn, Giô-áp đem người riêng ra trong cửa thành, dường muốn nói việc kín cùng người; ở đó bèn đâm người trong bụng và giết đi, đặng báo-thù huyết cho A-sa-ên, em của Giô-áp. 28 Đa-vít liền hay, bèn nói rằng: Ta và nước ta vô-tội đời đời trước mặt Đức Giê-hô-va về huyết của Áp-ne, con trai Nê-rơ. 29 Nguyện huyết ấy đổ lại trên đầu Giô-áp và trên cả nhà cha người! Nguyện nhà Giô-áp chẳng thiếu người bị bịnh bạch-trược, bịnh phung, kẻ bại-xuội, kẻ bị gươm ngã chết, kẻ thiếu bánh ăn! 30 Giô-áp và A-bi-sai, em người, giết Áp-ne là như vậy; bởi vì Áp-ne đã giết A-sa-ên, em của hai người, sau khi chiến-trận tại Ga-ba-ôn.
Đa-vít để tang cho Áp-ne
31 Đa-vít nói cùng Giô-áp và cả dân-sự theo người rằng: Hãy xé áo các ngươi, thắt bao nơi lưng, và than-khóc Áp-ne. Rồi Đa-vít đi theo sau linh-cữu. 32 Khi chúng đã chôn Áp-ne tại Hếp-rôn rồi, vua cất tiếng lên khóc tại mồ Áp-ne; cả dân-sự cũng khóc. 33 Vua làm một bài điếu Áp-ne rằng:
Áp-ne há đáng chết như kẻ ngu-dại chết sao?…
34 Tay ngươi chẳng bị trói, chơn ngươi cũng chẳng mang xiềng;
Ngươi ngã chết khác nào người ta ngã trước mặt kẻ sát-nhơn.
35 Nghe lời nầy, cả dân-sự đều khóc. Đoạn, hết thảy đến gần xin người ăn ít miếng bánh trước khi hết ngày; nhưng Đa-vít thề rằng: Nếu trước khi mặt trời lặn, ta ăn một miếng bánh hay là vật chi khác, nguyện Đức Giê-hô-va phạt ta cách nặng-nề. 36 Dân-sự đều để ý vào đó và lấy làm tốt-lành, chẳng có đều gì vua làm mà chúng không lấy làm tốt-lành. 37 Như vậy, trong ngày đó, dân Y-sơ-ra-ên nhìn biết rằng vua chẳng can gì đến tội giết Áp-ne, con trai của Nê-rơ. 38 Vua nói cùng các đầy-tớ mình rằng: Một quan-trưởng, một đại-nhơn trong Y-sơ-ra-ên đã thác ngày nay; các ngươi há chẳng biết sao? 39 Về phần ta, ngày nay hãy còn yếu, dẫu rằng ta đã chịu xức dầu lập làm vua; và những kẻ kia, là các con trai của Xê-ru-gia, là cường-bạo cho ta quá. Nguyện Đức Giê-hô-va báo kẻ làm ác nầy, tùy sự ác của nó!
Ích-bô-sết qua đời
4 1 Khi con trai của Sau-lơ hay rằng Áp-ne đã thác tại Hếp-rôn, thì sờn lòng rủn chí, và cả Y-sơ-ra-ên đều bối-rối. 2 Vả, con trai của Sau-lơ có hai đội-trưởng, một người tên là Ba-a-na, một người tên là Rê-cáp: hai người là con trai của Rim-môn ở Bê-ê-rốt về chi-phái Bên-gia-min; — vì dân Bê-ê-rốt kể như người Bên-gia-min, 3 mặc dầu chúng đã chạy trốn nơi Ghi-tha-im, là nơi chúng ở cho đến ngày nay.
5 Hai con trai của Rim-môn ở Bê-ê-rốt, là Rê-cáp và Ba-a-na, trong lúc trời nắng ban ngày, đi đến nhà Ích-bô-sết, người đương nằm nghỉ trưa. 6 Hai người đi tuốt đến giữa nhà, giả-đò lấy lúa mì, rồi đâm bụng Ích-bô-sết; đoạn Rê-cáp và Ba-a-na, anh người, trốn đi. 7 Vậy, hai người đi vào nhà Ích-bô-sết, trong khi người nằm nghỉ trên giường tại phòng ngủ, đánh giết người; đoạn cắt lấy đầu người, rồi bắt đường đồng bằng mà đi trọn đêm.
Đa-vít phạt những kẻ giết Ích-bô-sết
8 Hai người đem đầu Ích-bô-sết về Hếp-rôn, dâng cho vua Đa-vít, mà rằng: Nầy là đầu của Ích-bô-sết, con trai của Sau-lơ, kẻ thù-nghịch vua, vẫn toan hại mạng-sống vua; ngày nay Đức Giê-hô-va đã báo-thù Sau-lơ và dòng-dõi người cho vua, là chúa tôi. 9 Nhưng Đa-vít đáp cùng Rê-cáp và Ba-a-na con trai của Rim-môn ở Bê-ê-rốt, mà rằng: Ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng-sống, là Đấng đã cứu ta khỏi các hoạn-nạn, mà thề rằng: 10 Ta đã sai bắt kẻ đã đến thuật cho ta hay rằng Sau-lơ đã thác, và tư-tưởng rằng mình là một sứ-giả đem tin lành; ta đã giết kẻ đó tại Xiếc-lác đặng trả công cho một sự báo tin dường ấy. 11 Phương chi những kẻ hung-ác đã giết một người lành nằm trên giường tại trong nhà mình! Vậy, ta há chẳng nên đòi huyết người lại nơi tay các ngươi, và diệt các ngươi khỏi đất sao? 12 Đa-vít bèn truyền lịnh các đầy-tớ mình giết hai người đó. Chúng chặt tay và chơn họ, rồi treo thây gần bên ao Hếp-rôn. Đoạn, chúng lấy đầu của Ích-bô-sết, chôn trong mồ Áp-ne, tại Hếp-rôn.
Hết thảy các chi-phái Y-sơ-ra-ên nhận Đa-vít làm vua
5 1 Bấy giờ, hết thảy các chi-phái Y-sơ-ra-ên đến cùng Đa-vít tại Hếp-rôn, mà nói rằng: Chúng tôi đây vốn là cốt-nhục của vua. 2 Đã từ xưa, khi Sau-lơ còn cai-trị chúng tôi, chính vua đã dắc Y-sơ-ra-ên ra trận và đem họ về. Đức Giê-hô-va có phán cùng vua rằng: Ngươi sẽ chăn dân-sự ta, và làm vua của Y-sơ-ra-ên. 3 Vậy, hết thảy các trưởng-lão Y-sơ-ra-ên đến cùng vua tại Hếp-rôn; vua Đa-vít lập giao-ước với họ tại Hếp-rôn, trước mặt Đức Giê-hô-va, và chúng xức dầu cho Đa-vít làm vua của Y-sơ-ra-ên.
4 Khi Đa-vít khởi trị-vì, tuổi đã được ba mươi; người cai-trị bốn mươi näm. 5 Tại Hếp-rôn, Đa-vít trị-vì trên Giu-đa bảy năm sáu tháng; rồi tại Giê-ru-sa-lem, người trị-vì trên cả dân Y-sơ-ra-ên và Giu-đa ba mươi ba năm.
(1 Sử ký) 12 23 Đây là số các quân-lính đến cùng Đa-vít tại Hếp-rôn, đặng làm cho nước Sau-lơ thuộc về người, theo như lời của Đức Giê-hô-va. 24 Trong con-cháu Giu-đa có sáu ngàn tám trăm người đều cầm khiên, cầm giáo, sắm-sửa tranh-chiến.
25 Bởi con-cháu Si-mê-ôn, có bảy ngàn một trăm người mạnh-dạn đều ra trận được.
26 Bởi con-cháu Lê-vi, có bốn ngàn sáu trăm. 27 Giê-hô-gia-đa cai-quản nhà A-rôn, và với người có ba ngàn bảy trăm người. 28 Lại có Xa-đốc, là kẻ trai trẻ mạnh-dạn, và với người có hai mươi hai trưởng của nhà cha người.
29 Về con-cháu Bên-gia-min, anh em của Sau-lơ, được ba ngàn người; vì đến bấy giờ, phần lớn hơn chúng nó còn đương theo nhà Sau-lơ.
30 Về con-cháu Ép-ra-im, có được hai vạn tám trăm người, đều là người mạnh-dạn, có danh-tiếng trong nhà cha mình.
31 Về nửa chi-phái Ma-na-se, có một vạn tám ngàn người, ai nấy đều kể từng tên, đến đặng lập Đa-vít làm vua.
32 Về con-cháu Y-sa-ca, có những kẻ hiểu-biết thì-giờ, và việc dân Y-sơ-ra-ên nên làm; chúng có hai trăm trưởng-tộc; còn những người anh em chúng cũng vâng-lịnh chúng bàn. 33 Về Sa-bu-lôn, có năm vạn người hay bày trận, cầm các thứ binh-khí dự-bị đặng giao-chiến, hàng-ngũ chỉnh-tề, có một lòng một dạ.
34 Về Nép-ta-li, có một ngàn quan-cai, với ba vạn bảy ngàn người cầm khiên cầm giáo theo mình.
35 Về Đan, có hai vạn tám ngàn sáu trăm người có tài dàn trận.
36 Về A-se, có bốn vạn người hay kéo ra chinh-chiến, và có tài dàn trận.
37 Còn về Ru-bên, Gát, và về nửa chi-phái Ma-na-se ở bên kia sông Giô-đanh, có mười hai vạn người cầm các thứ binh-khí sẵn ra trận.
38 Những người nầy là lính-chiến có tài bày trận, đều lấy lòng thành mà kéo đến Hếp-rôn đặng lập Đa-vít làm vua trên cả Y-sơ-ra-ên; còn những người khác trong Y-sơ-ra-ên cũng đều một lòng một dạ muốn tôn Đa-vít làm vua. 39 Chúng ở lại với vua Đa-vít ba ngày và ăn uống; vì anh em của chúng đã sắm-sẵn cho. 40 Còn những người ở miền lân-cận hơn cho đến đất Y-sa-ca, Sa-bu-lôn, và Nép-ta-li đều đem chở bằng lừa, lạc-đà, con la, và con bò, nào bánh-mì, bột-miến, trái vả, nho khô, rượu, dầu, cùng dẫn bò và chiên đến rất nhiều, bởi vì có sự vui-vẻ nơi Y-sơ-ra-ên.