Thư thứ hai gửi người Cô-rinh-tô
Cuộc đối đầu với Đê-mê-tri-út và những thợ thủ công khác chắc chắn không phải là lý do duy nhất khiến Phao-lô rời Ê-phê-sô. Có thể hiểu được, Phao-lô hẳn rất lo lắng muốn nghe tin từ Ti-tơ về phản ứng của người Cô-rinh-tô đối với bức thư trước đó của ông, vì vậy có vẻ như Phao-lô quyết định đi đến Trô-ách, nơi ông hy vọng gặp Ti-tơ. Có lẽ thất vọng khi không tìm thấy Ti-tơ ở đó, Phao-lô tiếp tục đến Ma-xê-đoan, nơi Ti-tơ đến gặp ông. Tại đó Phao-lô viết bức thư cuối cùng gửi người Cô-rinh-tô, có lẽ vào khoảng năm 56-57 sau Công Nguyên. Trong bức thư, ông giải thích tại sao mình chưa đến thăm họ lần thứ ba như đã hy vọng, và chia sẻ với họ một cách dài dòng về cảm giác trọn vẹn mà ông có trong cả chức vụ của mình và trong họ về mặt cá nhân. Vào cuối bức thư (10-13), giọng điệu của Phao-lô thay đổi đột ngột khi ông một lần nữa bảo vệ chức vụ sứ đồ và tính cách cá nhân của mình. Bức thư này được gửi cùng với Ti-tơ và những người khác đang trở về Cô-rinh-tô để nhận các khoản tiền đang được gửi để cứu trợ những anh em tại Giu-đê đang gặp khó khăn cần hỗ trợ tài chính.
Lời đạt và chào-thăm
1 1 Phao-lô, theo ý-muốn Đức Chúa Trời, làm sứ-đồ Đức Chúa Jêsus-Christ, cùng người anh em chúng ta là Ti-mô-thê, gởi cho Hội-thánh của Đức Chúa Trời ở thành Cô-rinh-tô, và cho hết thảy thánh-đồ ở khắp xứ A-chai: 2 nguyền xin anh em được ân-điển và sự bình-an ban cho bởi Đức Chúa Trời, Cha chúng ta, và bởi Đức Chúa Jêsus-Christ!
I. — Phao-lô kể cho tín-đồ tại Cô-rinh-tô nghe về công-việc sứ-đồ của mình và chức-vụ đạo Tin-lành
(Từ 1 : 3 đến 7 : 16)
Sự yên-ủi của Phao-lô trong cơn khốn-nạn
3 Chúc-tạ Đức Chúa Trời, Cha Đức Chúa Jêsus-Christ chúng ta, là Cha hay thương-xót, là Đức Chúa Trời ban mọi sự yên-ủi, 4 Ngài yên-ủi chúng tôi trong mọi sự khốn-nạn, hầu cho nhơn sự yên-ủi mà Ngài đã yên-ủi chúng tôi, thì chúng tôi cũng có thể yên-ủi kẻ khác trong sự khốn-nạn nào họ gặp! 5 Vì như những sự đau-đớn của Đấng Christ chan-chứa trong chúng tôi thể nào, thì sự yên-ủi của chúng tôi bởi Đấng Christ mà chứa-chan cũng thể ấy. 6 Như vậy, hoặc chúng tôi gặp hoạn-nạn, ấy là cho anh em được yên-ủi và được rỗi; hoặc chúng tôi được yên-ủi, ấy là cho anh em được yên-ủi, mà sự yên-ủi đó được hiện ra bởi anh em chịu cách nhịn-nhục những sự đau-đớn mà chúng tôi cùng chịu. 7 Sự trông-cậy của chúng tôi về anh em thật vững-vàng; vì biết rằng bởi anh em có phần trong sự đau-đớn, thì cũng có phần trong sự yên-ủi vậy.
8 Vả, hỡi anh em, chúng tôi không muốn để anh em chẳng biết sự khốn-nạn đã xảy đến cho chúng tôi trong xứ A-si, và chúng tôi đã bị đè-nén quá chừng, quá sức mình, đến nỗi mất lòng trông-cậy giữ sự sống. 9 Chúng tôi lại hình như đã nhận án xử-tử, hầu cho chúng tôi không cậy mình, nhưng cậy Đức Chúa Trời là Đấng khiến kẻ chết sống lại. 10 Ấy chính Ngài đã cứu chúng tôi khỏi sự chết lớn dường ấy, và sẽ cứu chúng tôi; phải, chúng tôi còn mong Ngài sẽ cứu chúng tôi nữa. 11 Chính anh em lấy lời cầu-nguyện mà giúp-đỡ chúng tôi, hầu cho chúng tôi nhờ nhiều người cầu-nguyện mà được ơn, thì cũng nên dịp cho nhiều người vì cớ chúng tôi mà tạ ơn nữa.
Lòng thật-thà của Phao-lô
12 Còn như cái đều làm vẻ-vang cho chúng tôi, ấy là lương-tâm chúng tôi làm chứng rằng mình lấy sự thánh-sạch và thật-thà đến bởi Đức Chúa Trời mà ăn ở trong thế-gian nầy, nhứt là đối với anh em, không cậy sự khôn-ngoan theo tánh xác-thịt, nhưng cậy ơn của Đức Chúa Trời. 13 Vì chúng tôi chẳng viết cho anh em sự gì khác hơn những đều anh em đọc trong thơ chúng tôi và chính mình anh em nhận biết; và tôi lại mong anh em nhận biết cho đến cuối-cùng, 14 cũng như anh em đã nhận biết ít nhiều rồi: ấy là chúng tôi làm vẻ-vang cho anh em, khác nào anh em cũng làm vẻ-vang cho chúng tôi trong ngày Đức Chúa Jêsus chúng ta.
Vì những lẽ gì mà Phao-lô chưa về thành Cô-rinh-tô
15 Bởi sự trông-cậy đó, trước đây tôi có định đi thăm anh em, hầu giúp cho anh em được ơn bội phần. 16 Tôi định trải qua nơi anh em rồi đi xứ Ma-xê-đoan, lại từ Ma-xê-đoan trở về nơi anh em, tại nơi đó, anh em cho đưa tôi qua xứ Giu-đê. 17 Tôi định ý như vậy, nào có phải bởi tôi nhẹ dạ sao? Hay là tôi theo xác-thịt mà quyết-định, đến nỗi ở nơi tôi khi thì phải khi thì chăng sao? 18 Thật như Đức Chúa Trời là thành-tín, lời chúng tôi nói với anh em cũng chẳng phải khi thì phải khi thì chăng vậy.
19 Con Đức Chúa Trời, là Đức Chúa Jêsus-Christ, mà chúng tôi, tức là tôi với Sin-vanh và Ti-mô-thê, đã giảng ra trong anh em, chẳng phải là vừa phải vừa chăng đâu; nhưng trong Ngài chỉ có phải mà thôi. 20 Vì chưng cũng như các lời hứa của Đức Chúa Trời đều là phải trong Ngài cả, ấy cũng bởi Ngài mà chúng tôi nói « A-men, » làm sáng danh Đức Chúa Trời. 21 Vả, Đấng làm cho bền-vững chúng tôi với anh em trong Đấng Christ, và đã xức dầu cho chúng tôi, ấy là Đức Chúa Trời; 22 Ngài cũng lấy ấn mình mà đóng cho chúng tôi và ban của-tin Đức Thánh-Linh trong lòng chúng tôi.
23 Tôi cầu Đức Chúa Trời lấy linh-hồn tôi làm chứng rằng, ấy là tại nể anh em mà tôi chưa đi đến thành Cô-rinh-tô; 24 chớ không phải chúng tôi muốn cai-trị đức-tin anh em, nhưng chúng tôi muốn giúp thêm sự vui của anh em, vì anh em đứng vững-vàng trong đức-tin.
21 Vậy, chính tôi đã quyết-định không trở lại cùng anh em để làm cho anh em buồn-rầu; 2 vì nếu tôi làm cho anh em buồn-rầu, thì thể nào tôi được trông-cậy sự vui bởi kẻ mà chính tôi đã làm cho buồn-rầu? 3 Tôi đã viết cho anh em như thế, hầu cho khi tôi đến nơi, sẽ không buồn bởi kẻ đáng làm cho tôi vui: tôi tin-cậy ở hết thảy anh em rằng, anh em ai nấy đều lấy sự vui của tôi mà làm vui mình. 4 Vả, ấy là đương trong cơn khốn-nạn lớn, tấm lòng quặn-thắt, nước mắt dầm-dề, mà tôi đã viết thơ cho anh em, nào phải để cho anh em âu-sầu, nhưng để làm cho anh em biết tình yêu-dấu riêng của tôi đối với anh em vậy.
Kẻ có tội được tha-thứ
5 Nếu kẻ nào làm cớ buồn-rầu, ấy chẳng phải chỉ làm cho tôi buồn-rầu mà thôi, nhưng đã làm cho anh em thảy đều buồn-rầu ít nhiều, tôi chẳng muốn nói quá làm gì. 6 Kẻ đó đã bị phần nhiều người trong anh em quở-trách, ấy là đủ rồi; 7 thà nay anh em tha-thứ yên-ủi, hầu cho người khỏi bị sa-ngã vì sự buồn-rầu quá lớn. 8 Vậy tôi xin anh em hãy bày-tỏ lòng yêu-thương đối với người đó. 9 Bởi chưng tôi viết thơ cho anh em, cốt để thử anh em xem có vâng lời trong cả mọi sự cùng chăng. 10 Nhưng anh em tha-thứ ai, thì tôi cũng tha-thứ. Vả, nếu tôi đã tha, là vì anh em mà tha, ở trước mặt Đấng Christ, 11 hầu đừng để cho quỉ Sa-tan thắng chúng ta, vì chúng ta chẳng phải là không biết mưu-chước của nó.
Tin-lành, mùi của sự sống và sự chết
12 Lại khi tôi đã đến thành Trô-ách đặng giảng Tin-lành của Đấng Christ, dầu Chúa đã mở cửa cho tôi ở đó, 13 mà vì tôi không gặp anh em tôi là Tít, nên chẳng được yên lòng. Vậy sau khi từ-giã các tín-đồ, thì tôi qua xứ Ma-xê-đoan.
14 Song tạ ơn Đức Chúa Trời, Ngài làm cho chúng tôi được thắng trong Đấng Christ luôn luôn, và bởi chúng tôi, Ngài rải mùi thơm về sự nhận-biết Ngài khắp chốn! 15 Vì chúng tôi ở trước mặt Đức Chúa Trời là mùi thơm của Đấng Christ, ở giữa kẻ được cứu, và ở giữa kẻ bị hư-mất: 16 cho kẻ nầy, mùi của sự chết làm cho chết; cho kẻ kia, mùi của sự sống làm cho sống. — Ai xứng-đáng cho những sự nầy? — 17 Vả, chúng tôi chẳng giả-mạo lời của Đức Chúa Trời như nhiều kẻ khác; nhưng chúng tôi lấy lòng chơn-thật, theo như đạo từ Đức Chúa Trời đến thể nào, thì giảng ra thể ấy trước mặt Đức Chúa Trời, trong Đấng Christ.
Chức-vụ về Tin-lành hơn chức-vụ về luật-pháp
3 1 Chúng tôi há lại bắt đầu tự phô mình, hay là như người khác cần có thơ gởi-gắm cho anh em, hoặc nhờ thơ gởi-gắm của anh em sao? 2 Ấy chính anh em là thơ gởi-gắm của chúng tôi, viết trong lòng chúng tôi, mọi người đều biết và đều đọc. 3 Vả, rõ thật rằng anh em là bức thơ của Đấng Christ, bởi chức-vụ chúng tôi viết ra, chẳng phải viết bằng mực, nhưng bằng Thánh-Linh của Đức Chúa Trời hằng sống, chẳng phải viết trên bảng đá, nhưng trên bảng thịt, tức là trên lòng anh em.
4 Nầy là sự tin chắc của chúng tôi nhờ Đấng Christ mà có trong Đức Chúa Trời: 5 không phải tự mình chúng tôi có tài-năng mà nghĩ việc gì như bởi chính mình chúng tôi, nhưng tài-năng của chúng tôi đến từ Đức Chúa Trời; 6 và ấy là Ngài đã ban tài-năng cho chúng tôi giúp việc giao-ước mới, chẳng phải giao-ước về chữ, bèn là giao-ước về Thánh-Linh; vì chữ làm cho chết, song Thánh-Linh làm cho sống.
7 Vả, nếu chức-vụ về sự chết, chạm chữ trên bảng đá, đã là vinh-hiển lắm, đến nỗi con-cái Y-sơ-ra-ên không có thể ngó trên mặt Môi-se, vì cớ sự sáng-láng trên mặt người, dầu là tạm, 8 phương chi chức-vụ của Thánh-Linh càng vinh-hiển hơn biết bao! 9 Vậy, nếu chức-vụ về sự định tội còn được vinh-hiển, thì chức-vụ về sự công-bình được vinh-hiển hơn bội phần. 10 Và lại, cái đều được vinh-hiển trong chức-vụ thứ nhứt biến đi bởi sự vinh-hiển rất cao hơn của chức-vụ thứ nhì; 11 vì nếu sự phải qua đi còn có lúc vinh-hiển thay, phương chi sự bền-ở sẽ có vinh-hiển dường nào nữa!
Cái màn phủ trên Cựu-ước
12 Vậy, chúng ta có sự trông-cậy dường ấy, nên được rất tự-do, 13 chúng ta chẳng làm như Môi-se lấy màn che mặt mình, hầu cho con-cái Y-sơ-ra-ên không trông thấy cuối-cùng của sự sáng-láng phải qua. 14 Nhưng lòng họ đã cứng-cỏi; vì đến ngày nay, khi họ đọc Cựu-ước, cái màn ấy vẫn còn chưa cất khỏi, bởi chưng ấy là trong Đấng Christ mà màn đó biến đi. 15 Ấy vậy, cho đến ngày nay, mỗi lần người ta đọc sách Môi-se cho họ, cái màn ấy vẫn còn ở trên lòng họ. 16 Khi họ sẽ trở lại cùng Chúa, thì màn ấy mới cất khỏi. 17 Vả, Chúa tức là Thánh-Linh, Thánh-Linh của Chúa ở đâu, thì sự tự-do cũng ở đó. 18 Chúng ta ai nấy đều để mặt trần mà nhìn xem vinh-hiển Chúa như trong gương, thì hóa nên cũng một ảnh-tượng Ngài, từ vinh-hiển qua vinh-hiển, như bởi Chúa, là Thánh-Linh.
Tin-lành che-khuất cho kẻ nầy tỏ ra cho kẻ khác
4 1 Vậy nên, chúng tôi nhờ sự thương-xót đã ban cho, mà được chức-vụ nầy, thì chúng tôi chẳng ngã lòng; 2 nhưng chúng tôi từ-bỏ mọi đều hổ-thẹn giấu-kín. Chúng tôi chẳng theo sự dối-gạt, và chẳng giả-mạo lời Đức Chúa Trời, nhưng trước mặt Đức Chúa Trời chúng tôi tỏ-bày lẽ thật, khiến lương-tâm mọi người cho chúng tôi là đáng chuộng. 3 Nếu Tin-lành của chúng tôi còn che-khuất, là chỉ che-khuất cho những kẻ hư-mất, 4 cho những kẻ chẳng tin mà chúa đời nầy đã làm mù lòng họ, hầu cho họ không trông thấy sự vinh-hiển chói-lói của Tin-lành Đấng Christ, là ảnh-tượng của Đức Chúa Trời. 5 Vả, chúng tôi chẳng rao-giảng chính mình chúng tôi, nhưng rao-giảng Đức Chúa Jêsus-Christ, tức là Chúa; và vì tình yêu-mến Đức Chúa Jêsus mà chúng tôi xưng mình là tôi-tớ của anh em. 6 Vì Đức Chúa Trời, — là Đấng có phán: Sự sáng phải soi từ trong sự tối-tăm! — đã làm cho sự sáng Ngài chói-lòa trong lòng chúng tôi, đặng sự thông-biết về vinh-hiển Đức Chúa Trời soi-sáng nơi mặt Đức Chúa Jêsus-Christ.
Quyền-phép của đức-tin trong mọi sự thử-thách
7 Nhưng chúng tôi đựng của quí nầy trong chậu bằng đất, hầu cho tỏ quyền-phép lớn dường ấy là bởi Đức Chúa Trời mà ra, chớ chẳng phải bởi chúng tôi. 8 Chúng tôi bị ép đủ cách, nhưng không đến cùng; bị túng thế, nhưng không ngã lòng; 9 bị bắt-bớ, nhưng không đến bỏ; bị đánh-đập, nhưng không đến chết mất. 10 Chúng tôi thường mang sự chết của Đức Chúa Jêsus trong thân-thể mình, hầu cho sự sống của Đức Chúa Jêsus cũng tỏ ra trong thân-thể chúng tôi. 11 Bởi chúng tôi là kẻ sống, vì cớ Đức Chúa Jêsus mà hằng bị nộp cho sự chết, hầu cho sự sống của Đức Chúa Jêsus cũng được tỏ ra trong xác-thịt hay chết của chúng tôi; 12 vậy thì sự chết làm trong chúng tôi, còn sự sống trong anh em. 13 Vì chúng tôi có đồng một lòng tin, y như lời Kinh-thánh rằng: Ta đã tin, cho nên ta nói, cũng vậy, chúng tôi tin, cho nên mới nói, 14 vì biết rằng Đấng đã khiến Đức Chúa Jêsus sống lại, cũng sẽ làm cho chúng tôi sống lại với Đức Chúa Jêsus, và làm cho chúng tôi ứng-hầu với anh em trước mặt Ngài. 15 Bởi chưng mọi đều đó xảy đến vì cớ anh em, hầu cho ân-điển rải ra cách dư-dật, khiến sự tạ ơn nơi nhiều người hơn cũng dư-dật, mà thêm vinh-hiển cho Đức Chúa Trời.
16 Vậy nên chúng ta chẳng ngã lòng, dầu người bề ngoài hư-nát, nhưng người bề trong cứ đổi mới càng ngày càng hơn. 17 Vì sự hoạn-nạn nhẹ và tạm của chúng ta sanh cho chúng ta sự vinh-hiển cao-trọng đời đời, vô-lượng vô-biên, 18 bởi chúng ta chẳng chăm sự thấy được, nhưng chăm sự không thấy được; vì những sự thấy được chỉ là tạm-thời, mà sự không thấy được là đời đời không cùng vậy.
Chỗ ở tại trên trời
5 1 Vả, chúng ta biết rằng nếu nhà tạm của chúng ta dưới đất đổ-nát, thì chúng ta lại có nhà đời đời tại trên trời, bởi Đức Chúa Trời, không phải bởi tay người làm ra. 2 Vì chúng ta thật than-thở trong nhà tạm nầy, mà hết sức mong được mặc lấy nhà chúng ta từ trên trời, 3 miễn là gặp thấy chúng ta đang mặc áo, không trần-truồng. 4 Bởi chưng chúng ta ở trong nhà tạm nầy, than-thở dưới gánh nặng, vì chúng ta không cầu cho bị lột trần, song cầu cho được mặc lại, để sự gì hay chết trong chúng ta bị sự sống nuốt đi. 5 Đấng đã gây-dựng chúng ta cho được sự ấy, ấy là Đức Chúa Trời, đã ban của-tin của Đức Thánh-Linh cho chúng ta.
6 Vậy, chúng ta hằng đầy lòng tin-cậy, và biết rằng khi chúng ta đang ở trong thân-thể nầy thì cách xa Chúa — 7 vì chúng ta bước đi bởi đức-tin, chớ chẳng phải bởi mắt thấy. — 8 Vậy tôi nói, chúng ta đầy lòng tin-cậy, muốn lìa bỏ thân-thể nầy đặng ở cùng Chúa thì hơn. 9 Cho nên chúng ta dầu ở trong thân-thể nầy, dầu ra khỏi, cũng làm hết sức để được đẹp lòng Chúa. 10 Bởi vì chúng ta thảy đều phải ứng-hầu trước tòa-án Đấng Christ, hầu cho mỗi người nhận-lãnh tùy theo đều thiện hay đều ác mình đã làm lúc còn trong xác-thịt.
Chức-vụ về sự giảng-hòa
11 Vậy chúng tôi biết Chúa đáng kính-sợ, nên tìm cách làm cho người ta đều tin; Đức Chúa Trời biết chúng tôi, và tôi mong anh em cũng biết chúng tôi trong lương-tâm mình. 12 Chúng tôi chẳng lại phô mình cùng anh em, nhưng muốn trao cho anh em cái dịp khoe mình về chúng tôi, đặng anh em có thể đối-đáp lại cùng những kẻ chỉ khoe mình về bề ngoài, mà không về sự trong lòng. 13 Vả, hoặc chúng tôi cuồng, ấy là vì Đức Chúa Trời; hoặc chúng tôi dè-giữ, ấy là vì anh em. 14 Vì tình yêu-thương của Đấng Christ cảm-động chúng tôi, và chúng tôi tưởng rằng nếu có một người chết vì mọi người, thì mọi người đều chết, 15 lại Ngài đã chết vì mọi người, hầu cho những kẻ còn sống không vì chính mình mà sống nữa, nhưng sống vì Đấng đã chết và sống lại cho mình.
16 Bởi đó, từ rày về sau, chúng tôi không theo xác-thịt mà nhận biết ai nữa; và, dẫu chúng tôi từng theo xác-thịt mà nhận biết Đấng Christ, song cũng chẳng còn nhận biết Ngài cách ấy đâu. 17 Vậy, nếu ai ở trong Đấng Christ, thì nấy là người dựng nên mới; những sự cũ đã qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới. 18 Mọi đều đó đến bởi Đức Chúa Trời, Ngài đã làm cho chúng ta nhờ Đấng Christ mà được hòa-thuận lại cùng Ngài, và đã giao chức-vụ giảng-hòa cho chúng ta. 19 Vì chưng Đức Chúa Trời vốn ở trong Đấng Christ, làm cho thế-gian lại hòa với Ngài, chẳng kể tội-lỗi cho loài người, và đã phó đạo giảng-hòa cho chúng tôi. 20 Vậy chúng tôi làm chức khâm-sai của Đấng Christ, cũng như Đức Chúa Trời bởi chúng tôi mà khuyên-bảo. Chúng tôi nhơn danh Đấng Christ mà nài-xin anh em: hãy hòa-thuận lại với Đức Chúa Trời. 21 Đức Chúa Trời đã làm cho Đấng vốn chẳng biết tội-lỗi trở nên tội-lỗi vì chúng ta, hầu cho chúng ta nhờ Đấng đó mà được trở nên sự công-bình của Đức Chúa Trời.
6 1 Ấy vậy, vì chúng tôi làm việc với Chúa, nên xin anh em chớ chịu ơn Đức Chúa Trời luống không. 2 Vì Ngài phán rằng:
Ta đã nhậm lời ngươi trong thì thuận-tiện,
Ta đã phù-hộ ngươi trong ngày cứu-rỗi.
Kìa, hiện nay là thì thuận-tiện; kìa, hiện nay là ngày cứu-rỗi!
Lòng trung-thành của Phao-lô trong những sự thử-thách về chức-vụ mình
3 Chúng tôi chẳng làm cho ai vấp-phạm, hầu cho chức-vụ của mình khỏi bị một tiếng chê-bai nào. 4 Nhưng chúng tôi làm cho mình đáng trượng trong mọi sự, như kẻ hầu việc Đức Chúa Trời, bởi lòng nhịn-nhục lắm trong những sự hoạn-nạn, thiếu-thốn, khốn-khổ, 5 đòn-vọt, lao-tù, rối-loạn, khó-nhọc, tỉnh-thức, kiêng-ăn; 6 bởi sự thanh-sạch, thông-biết, khoan-nhẫn, nhơn-từ, bởi Đức Thánh-Linh, bởi lòng yêu-thương thật-tình, 7 bởi lời chơn-thật, bởi quyền-phép Đức Chúa Trời, cầm những khí-giới công-bình ở tay hữu và tay tả; 8 dầu vinh dầu nhục, dầu mang tiếng xấu, dầu được tiếng tốt; 9 ngó như kẻ phỉnh-dỗ, nhưng là kẻ thật-thà; ngó như kẻ xa-lạ, nhưng là kẻ quen-biết lắm; ngó như gần chết, mà nay vẫn sống; ngó như bị sửa-phạt, mà không đến chịu giết; 10 ngó như buồn-rầu, mà thường được vui-mừng; ngó như nghèo-ngặt, mà thật làm cho nhiều người được giàu-có; ngó như không có gì cả, mà có đủ mọi sự!
11 Hỡi người Cô-rinh-tô, miệng chúng tôi hả ra vì anh em, lòng chúng tôi mở rộng. 12 Chẳng phải chúng tôi hẹp-hòi đãi anh em, nhưng ấy là lòng anh em tự làm nên hẹp-hòi. 13 Hãy báo-đáp chúng tôi như vậy — tôi nói với anh em như nói với con-cái mình — cũng hãy mở rộng lòng anh em!
Đấng Christ và Bê-li-an
14 Chớ mang ách chung với kẻ chẳng tin. Bởi vì công-bình với gian-ác có hội-hiệp nhau được chăng? Sự sáng với sự tối có thông-đồng nhau được chăng? 15 Đấng Christ và Bê-li-an nào có hòa-hiệp chi, hay là kẻ tin có phần gì với kẻ chẳng tin? 16 Có thể nào hiệp đền-thờ Đức Chúa Trời lại với hình-tượng tà-thần? Vì chúng ta là đền-thờ của Đức Chúa Trời hằng sống, như Đức Chúa Trời đã phán rằng: Ta sẽ ở và đi lại giữa họ; ta sẽ làm Đức Chúa Trời của họ, và họ làm dân ta. 17 Bởi vậy Chúa phán rằng:
Hãy ra khỏi giữa chúng nó, hãy phân-rẽ ra khỏi chúng nó,
Đừng đá-động đến đồ ô-uế,
Thì ta sẽ tiếp-nhận các ngươi:
18 Ta sẽ làm Cha các ngươi,
Các ngươi làm con trai con gái ta,
Chúa Toàn-năng phán như vậy.
71 Hỡi những kẻ rất yêu-dấu của tôi, chúng ta đã có lời hứa dường ấy, thì hãy làm cho mình sạch khỏi mọi sự dơ-bẩn phần xác-thịt và phần thần-linh, lại lấy sự kính-sợ Đức Chúa Trời mà làm cho trọn việc nên thánh của chúng ta.
Phao-lô được yên-ủi bởi người Cô-rinh-tô
2 Hãy mở lòng anh em cho chúng tôi: chúng tôi chẳng có làm hại ai, lừa-dối ai, thủ lợi ai. 3 Tôi chẳng nói đều đó để buộc tội anh em; vì tôi đã nói rằng lòng chúng tôi thuộc về anh em, dầu sống hay chết cũng vậy. 4 Tôi nói với anh em cách bạo-dạn; tôi có nhiều lẽ khoe mình vì anh em; tôi được đầy sự yên-ủi, tôi được vui-mừng quá bội ở giữa mọi sự khó-khăn. 5 Vả, khi chúng tôi đến trong xứ Ma-xê-đoan, xác-thịt chẳng được yên-nghỉ chút nào. Chúng tôi khốn-đốn đủ mọi cách: ngoài thì có sự chiến-trận, trong thì có sự lo-sợ. 6 Nhưng Đức Chúa Trời là Đấng yên-ủi kẻ ngã lòng, đã yên-ủi tôi bởi Tít đến nơi; 7 không những bởi người đến mà thôi, nhưng lại bởi sự yên-ủi người đã nhận-lãnh nơi anh em nữa: người có nói cho chúng tôi biết anh em rất ao-ước, khóc-lóc, và có lòng sốt-sắng đối với tôi, đều đó làm cho tôi càng vui-mừng thêm.
Sự buồn-rầu theo ý Đức Chúa Trời
8 Dầu nhơn bức thơ tôi, đã làm cho anh em buồn-rầu, thì tôi chẳng lấy làm phàn-nàn; mà nếu trước đã phàn-nàn (vì tôi thấy bức thơ ấy ít nữa cũng làm cho anh em buồn-rầu trong một lúc), 9 nay tôi lại mừng, không phải mừng về sự anh em đã phải buồn-rầu, song mừng về sự buồn-rầu làm cho anh em sanh lòng hối-cải. Thật, anh em đã buồn-rầu theo ý Đức Chúa Trời, đến nỗi chưa chịu thiệt-hại bởi chúng tôi chút nào. 10 Vì sự buồn-rầu theo ý Đức Chúa Trời sanh ra sự hối-cải, và sự hối-cải dẫn đến sự rỗi linh-hồn; về sự đó người ta chẳng hề ăn-năn, còn sự buồn-rầu theo thế-gian sanh ra sự chết. 11 Vậy, hãy xem, sự buồn-rầu theo ý Đức Chúa Trời sanh ra sự ân-cần trong anh em là dường nào! Lại có sự chữa-chối, buồn-giận, răn-sợ, sốt-sắng, nông-nả, trách-phạt là dường nào! Anh em đã tỏ ra cho ai nấy đều biết rằng mình vốn là thanh-sạch trong việc đó.
12 Lại còn, nếu tôi đã viết thơ cho anh em, ấy không phải vì cớ kẻ làm sự trái-nghịch, cũng không phải vì cớ kẻ chịu sự trái-nghịch; nhưng hầu cho lòng anh em yêu-chuộng chúng tôi được tỏ ra giữa anh em ở trước mặt Đức Chúa Trời. 13 Ấy là đều đã yên-ủi chúng tôi. Nhơn sự yên-ủi đó chúng tôi lại được sự vui-mừng càng lớn hơn nữa, khi thấy sự vui-mừng của Tít; vì anh em thảy đều đã để cho tâm-thần người được yên-lặng. 14 Nếu tôi đã khoe mình với Tít về anh em trong sự gì, thì tôi cũng chẳng hổ-thẹn; nhưng vì chúng tôi đã thường nói đều thật với anh em, nên lời khen về anh em mà chúng tôi khoe với Tít cũng thấy là thật. 15 Khi người nhớ đến sự vâng lời của anh em hết thảy, và anh em tiếp người cách sợ-sệt run-rẩy dường nào, thì tình yêu-thương của người đối với anh em càng bội lên. 16 Tôi vui-mừng vì có thể tin-cậy anh em trong mọi sự.
II. — Phao-lô khuyên góp tiền cho Hội-thánh Giê-ru-sa-lem
(Đoạn 8 và 9)
Lòng rộng-rãi của người Ma-xê-đoan
8 1 Hỡi anh em, chúng tôi muốn anh em biết ơn Đức Chúa Trời đã làm cho các Hội-thánh ở xứ Ma-xê-đoan: 2 đang khi họ chịu nhiều hoạn-nạn thử-thách, thì lòng quá vui-mừng, và cơn rất nghèo-khó của họ đã rải rộng ra sự dư-dật của lòng rộng-rãi mình. 3 Vì tôi làm chứng cho họ rằng họ đã tự ý quyên tiền theo sức mình, hoặc cũng quá sức nữa, 4 và nài xin chúng tôi làm ơn cho họ có phần vào sự giùm-giúp các thánh-đồ. 5 Họ lại làm quá lòng trông-cậy của chúng tôi, vì trước hết đã dâng chính mình cho Chúa, và sau lại cho chúng tôi, theo ý-muốn Đức Chúa Trời. 6 Vậy nên chúng tôi đã khuyên Tít đi đến nơi anh em để làm trọn việc nhơn-đức nầy, như người đã khởi-sự làm.
Khuyên phải cứu-giúp cho nhiều
7 Vậy thì, như anh em đều trổi hơn về mọi việc, tức là về đức-tin, về lời-giảng, về sự vâng-lời, về mọi sự sốt-sắng, về tình yêu chúng tôi, thì cũng hãy chủ-ý làm cho trổi hơn về việc nhơn-đức nầy. 8 Tôi nói đều đó chẳng phải truyền-dạy anh em; nhưng bởi kẻ khác làm gương sốt-sắng, thì tôi cũng muốn thử xem sự thành-thực của lòng yêu-thương anh em là thể nào. 9 Vì anh em biết ơn của Đức Chúa Jêsus-Christ chúng ta, Ngài vốn giàu, vì anh em mà tự làm nên nghèo, hầu cho bởi sự nghèo của Ngài, anh em được nên giàu. 10 Ấy là ý tôi ngỏ cho anh em; ý đó có ích cho anh em, vì từ năm trước, anh em đã là người thứ nhứt, chẳng những ra tay làm việc nầy, lại vui lòng mà làm nữa. 11 Vậy bây giờ, hãy làm trọn công-việc của anh em, hầu cho như anh em đã sẵn lòng thể nào thì làm cho trọn theo tài-năng mình. 12 Vì nếu mình lấy lòng tốt mà làm, thì được đẹp ý theo đều mình có, chớ chẳng theo đều mình không có. 13 Tôi chẳng khuyên-bảo anh em chịu túng-tíu để giúp-đỡ kẻ khác, nhưng tôi muốn có sự bằng nhau. 14 Theo cảnh bây giờ, anh em có dư thì bù cho họ lúc túng-thiếu, hầu cho họ có dư cũng bù lại lúc túng-thiếu cho anh em, như vậy là bằng nhau, 15 theo lời chép rằng: Kẻ đã thâu nhiều cũng chẳng dư, kẻ thâu ít cũng chẳng thiếu chi.
Sai Tít đi và hai người anh em khác
16 Tạ ơn Đức Chúa Trời về sự Ngài đã xui lòng Tít cũng ân-cần với anh em thể ấy; 17 vì người nghe lời tôi khuyên, và cũng bởi lòng sốt-sắng, thì người tự ý đi đến thăm anh em. 18 Chúng tôi có sai một người anh em cùng đi, là người có tiếng khen đồn khắp trong các Hội-thánh, tại những đều người đã làm vì đạo Tin-lành. 19 Vả lại, người đã được các Hội-thánh chọn-lựa, để làm bạn đi đường cùng chúng tôi trong việc nhơn-đức nầy, là việc chúng tôi làm trọn để tỏ vinh-hiển chính mình Chúa ra, và để làm chứng về ý tốt của chúng tôi. 20 Chúng tôi nhờ đó tránh khỏi tiếng trách-móc về sự dùng tiền góp nhiều như vậy; 21 vì chúng tôi tìm-tòi đều lành, chẳng những ở trước mặt Chúa, mà cũng ở trước mặt người ta nữa. 22 Chúng tôi lại sai một người trong anh em chúng tôi đi với họ, là người có lòng sốt-sắng mà đòi phen chúng tôi đã thử-thách trong nhiều dịp; lần nầy, vì cớ người có lòng rất tin-cậy anh em, thì chắc là càng sốt-sắng hơn. 23 Ấy vậy, nói về Tít, thì là bạn-bè tôi, và là người cùng làm việc với tôi ở nơi anh em; còn như hai anh em kia, là sứ-giả của các Hội-thánh, tức là sự vinh-hiển của Đấng Christ. 24 Vậy, anh em ở trước mặt các Hội-thánh, hãy tỏ chứng-cớ của sự yêu-thương mình, và bày ra cho họ biết chúng tôi có cớ khoe mình nơi họ vì anh em.
Dịp-tiện về sự làm phước
9 1 Vả lại, về sự giúp-đỡ thánh-đồ, thì không cần viết thêm cho anh em nữa. 2 Vì tôi biết anh em sẵn lòng, và tôi khoe mình về anh em với người Ma-xê-đoan, nói rằng người A-chai đã sắm sẵn từ năm ngoái; lòng sốt-sắng của anh em lại đã giục lòng nhiều người khác. 3 Song tôi đã sai các anh em kia đến cùng anh em, hầu cho lời tôi khen anh em khỏi ra vô-ích trong đều nầy, và hầu cho anh em sẵn-sàng như lời tôi đã nói. 4 Tôi e rằng nếu người Ma-xê-đoan đến với tôi, thấy anh em không sẵn, thì sự tin-cậy đó đổi nên đều hổ-thẹn cho chúng tôi chăng, còn anh em không kể đến. 5 Vậy tôi nghĩ cần phải xin các anh em kia đi trước chúng tôi đến cùng anh em, và cần phải sắm sẵn của bố-thí mà anh em đã hứa, hầu cho của ấy sẵn-sàng như một việc bởi lòng thành, chẳng phải bởi ý gắng-gượng.
6 Hãy biết rõ đều đó, hễ ai gieo ít thì gặt ít, ai gieo nhiều thì gặt nhiều. 7 Mỗi người nên tùy theo lòng mình đã định mà quyên ra, không phải phàn-nàn hay là vì ép-uổng; vì Đức Chúa Trời yêu kẻ thí của cách vui lòng. 8 Đức Chúa Trời có quyền ban cho anh em đủ mọi thứ ơn đầy-dẫy, hầu cho anh em hằng đủ đều cần-dùng trong mọi sự, lại còn có rời-rộng nữa để làm các thứ việc lành, 9 như có chép rằng:
Người đã rải ra, đã thí cho kẻ nghèo;
Sự công-bình của người còn đời đời.
10 Đấng phát hột giống cho kẻ gieo giống và bánh để nuôi mình, cũng sẽ phát hột giống cho anh em và làm cho sanh-hóa ra nhiều, Ngài lại sẽ thêm nhiều trái của sự công-bình anh em nữa. 11 Như vậy, anh em được giàu trong mọi sự, để làm đủ mọi cách bố-thí, hầu cho người khác bởi chúng tôi mà tạ ơn Đức Chúa Trời. 12 Vì việc phát tiền bố-thí dường ấy chẳng những đỡ ngặt cho các thánh-đồ mà thôi, lại xui nhiều người càng thêm lòng tạ ơn Đức Chúa Trời. 13 Bởi việc đó họ đã biết lòng rộng-rãi của anh em, thì ngợi-khen Đức Chúa Trời vì anh em từng vâng-phục trong sự làm chứng về đạo Tin-lành của Đấng Christ, và vì cớ lòng rộng-rãi về sự bố-thí của anh em đối với họ cùng với mọi người. 14 Họ lại cầu-nguyện cho anh em, yêu anh em cách âu-yếm, vì cớ Đức Chúa Trời đã ban cho anh em ân-điển quá đỗi. 15 Tạ ơn Đức Chúa Trời, vì sự ban-cho của Ngài không xiết kể!