Ngày 02 tháng Tư

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc 1 Sa-mu-ên 21:1 - 12; Thi thiên 56; 1 Sa-mu-ên 21:13 - 15; Thi thiên 34; 1 Sa-mu-ên 22:1 - 2; Thi thiên 142; 1 Sử ký 12:8-18; 1 Sa-mu-ên 22:3-5

Đa-vít ở tại Nóp và tại Gát

21  1 Đa-vít đến Nóp, gặp thầy tế-lễ A-hi-mê-léc. A-hi-mê-léc run-sợ, chạy đến đón người, mà hỏi rằng: Nhân sao ông có một mình, chẳng ai theo hết vậy? 2 Đa-vít đáp cùng thầy tế-lễ A-hi-mê-léc rằng: Vua có sai tôi một việc, và dặn rằng: Chớ cho ai biết gì hết về việc ta sai ngươi làm, cũng đừng cho ai biết lịnh ta truyền cho ngươi. Ta đã chỉ định cho các tôi-tớ ta một nơi hò-hẹn. 3 Bây giờ, thầy có chi trong tay? Hãy trao cho ta năm ổ bánh, hay là vật gì thầy có thế tìm được. 4 Thầy tế-lễ đáp cùng Đa-vít rằng: Trong tay ta không có bánh thường, chỉ có bánh thánh mà thôi; miễn là các tôi-tớ ông không có đến gần đờn-bà. 5 Đa-vít đáp cùng thầy tế-lễ rằng: Từ khi ta đi ra vài ba ngày rồi, chúng tôi không có lại gần một người nữ nào hết. Các bạn tôi cũng thanh-sạch; còn nếu công-việc tôi không thánh, thì ngày nay há chẳng nhờ kẻ làm thánh nó mà được thánh sao? 6 Vậy, thầy tế-lễ trao bánh thánh cho người; vì ở đó chẳng có bánh chi khác hơn bánh trần-thiết, mà người ta đã cất khỏi trước mặt Đức Giê-hô-va, đặng thế bánh mới cùng trong một lúc ấy.

7 Cũng trong ngày ấy, có một tôi-tớ của Sau-lơ ở đó, bị cầm lại tại trước mặt Đức Giê-hô-va. Người tên là Đô-e, dân Ê-đôm, làm đầu các kẻ chăn chiên của Sau-lơ.

8 Đa-vít nói cùng A-hi-mê-léc rằng: Dưới tay thầy đây, há chẳng có một cây giáo hay là một cây gươm sao? Ta không có đem theo gươm hay là binh-khí gì, vì lịnh vua lấy làm gấp-rúc. 9 Thầy tế-lễ đáp rằng: Đây có cây gươm của Gô-li-át, người Phi-li-tin mà ông đã giết trong trũng Ê-la; nó bọc trong một miếng nỉ, để sau Ê-phót; nếu ông muốn lấy, thì hãy lấy đi; vì ở đây chẳng có gươm nào khác. Đa-vít đáp rằng: Chẳng có gươm nào bằng, hãy trao cho ta. 10 Bấy giờ, Đa-vít chổi dậy, ngày đó trốn xa khỏi Sau-lơ; mà đi đến cùng A-kích, vua Gát.

11 Các tôi-tớ của A-kích hỏi rằng: Có phải đó là Đa-vít, vua của xứ ấy chăng? Há chẳng phải về người nầy mà bọn nữ có nói trong khi múa hát rằng:

« Sau-lơ giết hàng ngàn,
Còn Đa-vít giết hàng vạn? »

12 Đa-vít để các lời nầy vào trong lòng mình, và rất sợ A-kích, vua Gát.

Tác-giả cầu-khẩn Chúa giải-cứu mình, và cảm-tạ ơn cứu của Ngài

Thơ Đa-vít làm, khi dân Phi-li-tin bắt người trong thành Gát. Cho thầy nhạc-chánh, theo điếu « Giô-nát-Ê-lem-Rô-hô-kim »

(Thi thiên) 56  1 Đức Chúa Trời ôi! xin thương-xót tôi; vì người ta muốn ăn-nuốt tôi;
Hằng ngày họ đánh giặc cùng tôi, và hà-hiếp tôi.
2 Trọn ngày kẻ thù-nghịch tôi muốn ăn-nuốt tôi,
Vì những kẻ đánh giặc cùng tôi cách kiêu-ngạo là nhiều thay.
3 Trong ngày sợ-hãi,
Tôi sẽ để lòng nhờ-cậy nơi Chúa.
4 Tôi nhờ Đức Chúa Trời, và ngợi-khen lời của Ngài;
Tôi để lòng tin-cậy nơi Đức Chúa Trời, ắt sẽ chẳng sợ gì;
Người xác-thịt sẽ làm chi tôi?
5 Hằng ngày chúng nó trái ý lời tôi,
Các tư-tưởng chúng nó đều toan hại tôi.
6 Chúng nó nhóm nhau lại, rình-rập, nom-dòm các bước tôi,
Bởi vì chúng nó muốn hại mạng-sống tôi.
7 Chúng nó sẽ nhờ sự gian-ác mà được thoát-khỏi sao?
Hỡi Đức Chúa Trời, xin hãy nổi giận mà đánh đổ các dân.
8 Chúa đếm các bước đi qua đi lại của tôi:
Xin Chúa để nước mắt tôi trong ve của Chúa,
Nước mắt tôi há chẳng được ghi vào sổ Chúa sao?
9 Ngày nào tôi kêu-cầu, các kẻ thù-nghịch tôi sẽ thối lại sau;
Tôi biết đều đó, vì Đức Chúa Trời binh-vực tôi.
10 Tôi nhờ Đức Chúa Trời, và ngợi-khen lời của Ngài;
Tôi nhờ Đức Giê-hô-va, và ngợi-khen lời của Ngài.
11 Tôi đã để lòng tin-cậy nơi Đức Chúa Trời, ắt sẽ chẳng sợ chi;
Người đời sẽ làm chi tôi?
12 Hỡi Đức Chúa Trời, đều tôi hứa-nguyện cùng Chúa vẫn ở trên mình tôi;
Tôi sẽ dâng của-lễ thù-ân cho Chúa.
13 Vì Chúa đã giải-cứu linh-hồn tôi khỏi chết:
Chúa há chẳng giữ chơn tôi khỏi vấp-ngã,
Hầu cho tôi đi trước mặt Đức Chúa Trời trong sự sáng của sự sống?

(1 Sa-mu-ên) 21 13 Người giả-đò điên-cuồng trước mặt chúng, và làm bộ dại-khờ giữa họ; người vẽ gạch dấu trên cửa và để nước miếng chảy trên râu mình. 14 A-kích nói cùng tôi-tớ mình rằng: Kìa, các ngươi thấy người đó điên-cuồng! Cớ sao các ngươi dẫn nó đến ta? 15 Nơi ta há thiếu kẻ điên sao, nên các ngươi phải dẫn kẻ nầy đến ta đặng nó bày sự kỳ-cục trước mặt ta? Một người như vậy chẳng nên vào nhà ta.

Đức Giê-hô-va dự-bị vật cần-dùng, và giải-cứu cho
Thơ Đa-vít làm, khi người giả-bộ điên-dại trước mặt A-bi-mê-léc, và bị người đuổi đi

(Thi thiên) 34  1 Tôi sẽ chúc-tụng Đức Giê-hô-va luôn luôn,
Sự khen-ngợi Ngài hằng ở nơi miệng tôi.

2 Linh-hồn tôi sẽ khoe mình về Đức Giê-hô-va,
Những người hiền-từ sẽ nghe, và vui-mừng.
3 Hãy cùng tôi tôn-trọng Đức Giê-hô-va,
Chúng ta hãy cùng nhau tôn-cao danh của Ngài.
4 Tôi đã tìm-cầu Đức Giê-hô-va, Ngài đáp lại tôi,
Giải-cứu tôi khỏi các đều sợ-hãi.
5 Chúng ngửa-trông Chúa thì được chói sáng,
Mặt họ chẳng hề bị hổ-thẹn.
6 Kẻ khốn-cùng nầy có kêu-cầu, Đức Giê-hô-va bèn nhậm lời người,
Giải-cứu người khỏi các đều gian-truân.
7 Thiên-sứ Đức Giê-hô-va đóng lại chung-quanh những kẻ kính-sợ Ngài,
Và giải-cứu họ.
8 Khá nếm thử xem Đức Giê-hô-va tốt-lành dường bao!
Phước cho người nào nương-náu mình nơi Ngài!
9 Hỡi các thánh của Đức Giê-hô-va, hãy kính-sợ Ngài;
Vì kẻ nào kính-sợ Ngài chẳng thiếu-thốn gì hết.
10 Sư-tử tơ bị thiếu-kém, và đói;
Nhưng người nào tìm-cầu Đức Giê-hô-va sẽ chẳng thiếu của tốt gì.
11 Hỡi các con, hãy đến nghe ta;
Ta sẽ dạy các con sự kính-sợ Đức Giê-hô-va.
12 Ai là người ưa-thích sự sống,
Và mến ngày lâu dài để hưởng phước-lành?
13 Khá giữ lưỡi mình khỏi lời ác,
Và môi mình khỏi nói sự dối-gạt.
14 Hãy tránh sự ác, và làm đều lành,
Hãy tìm-kiếm sự hòa-bình, và đeo-đuổi sự ấy.
15 Mắt Đức Giê-hô-va đoái-xem người công-bình,
Lỗ tai Ngài nghe tiếng kêu-cầu của họ.
16 Mặt Đức Giê-hô-va làm nghịch cùng kẻ làm ác,
Đặng diệt kỷ-niệm chúng nó khỏi đất.
17 Người công-bình kêu-cầu, Đức Giê-hô-va bèn nghe,
Và giải-cứu người khỏi các sự gian-truân.
18 Đức Giê-hô-va ở gần những người có lòng đau-thương,
Và cứu kẻ nào có tâm-hồn thống-hối.
19 Người công-bình bị nhiều tai-họa,
Nhưng Đức Giê-hô-va cứu người khỏi hết.
20 Ngài giữ hết thảy xương-cốt người,
Chẳng một cái nào bị gãy.
21 Sự dữ sẽ giết kẻ ác;
Những kẻ ghét người công-bình sẽ bị định tội.
22 Đức Giê-hô-va chuộc linh-hồn của kẻ tôi-tớ Ngài;
Phàm ai nương-náu mình nơi Ngài ắt không bị định tội.

Đa-vít ở hang đá A-đu-lam và trong xứ Mô-áp.— Sau-lơ truyền giết những thầy tế-lễ và dân thành Nóp

(1 Sa-mu-ên) 22  1 Đa-vít đi khỏi đó, và trốn trong hang đá A-đu-lam. Khi các anh và cả nhà cha người hay đều đó, bèn đi xuống cùng người. 2 Phàm kẻ nào bị cùng-khốn, kẻ nào mắc nợ, và những người có lòng bị sầu-khổ cũng đều nhóm-họp cùng người, và người làm đầu họ. Ấy vậy, chung-quanh người có chừng bốn trăm người.

Cầu-nguyện Chúa giúp-đỡ trong cơn gian-truân
Thơ dạy-dỗ Đa-vít làm, khi ở trong hang đá. — Bài cầu-nguyện

(Thi thiên) 142  1 Tôi cất tiếng kêu-cầu cùng Đức Giê-hô-va;
Tôi cất tiếng cầu-khẩn Đức Giê-hô-va.
2 Ở trước mặt Ngài tôi tuôn đổ sự than-thở tôi,
Bày-tỏ sự gian-nan tôi.
3 Khi tâm-hồn nao-sờn trong mình tôi,
Thì Chúa đã biết nẻo-đàng tôi.
Trên con đường tôi đi,
Chúng nó gài kín một cái bẫy.

4 Xin Chúa nhìn phía hữu tôi, coi;
Chẳng có ai nhận-biết tôi;
Tôi cũng không có nơi nào để nương-náu mình;
Chẳng người nào hỏi thăm linh-hồn tôi.
5 Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi kêu-cầu cùng Ngài,
Mà rằng: Ngài là nơi nương-náu của tôi,
Phần tôi trong đất kẻ sống.
6 Xin Chúa lẳng nghe tiếng tôi,
Vì tôi bị khốn-khổ vô-cùng;
Xin hãy cứu tôi khỏi kẻ bắt-bớ tôi,
Vì chúng nó mạnh hơn tôi.
7 Xin hãy rút linh-hồn tôi khỏi ngục-khám,
Để tôi cảm-tạ danh Chúa.
Những người công-bình sẽ vây quanh tôi,
Bởi vì Chúa làm ơn cho tôi.

(1 Sử ký) 12  8 Trong chi-phái Gát, có những người tới cùng Đa-vít tại nơi đồn trong đồng-vắng, vốn là kẻ mạnh-mẽ, có tài chiến-trận, cầm khiên, cầm giáo, diện-mạo như sư-tử, lanh-lẹ như hoàng-dương trên núi. 9 Ê-xe làm đầu; Ô-ba-đia thứ nhì, Ê-li-áp thứ ba, 10 Mích-ma-na thứ tư, Giê-rê-mi thứ năm, 11 Ạt-tai thứ sáu, Ê-li-ên thứ bảy, 12 Giô-ha-nan thứ tám, Ên-xa-bát thứ chín, 13 Giê-rê-mi thứ mười, Mác-ba-nai thứ mười một, 14 chúng đều là con-cháu của Gát, và làm quan-cai cơ-binh; kẻ nhỏ cai một trăm người, kẻ lớn cai một ngàn người. 15 Ấy là những kẻ đi qua sông Giô-đanh trong tháng giêng, lúc nước ngập hai bên bờ, đuổi các dân-sự ở tại trũng hoặc về phía đông hay về phía tây.

16 Lại có người thuộc về Bên-gia-min và Giu-đa cũng đi tới cùng Đa-vít trong đồn người. 17 Đa-vít ra đón rước chúng, mà nói rằng: Nếu các ngươi đến cùng ta cách hòa-bình để vùa-giúp ta, thì lòng ta sẽ hiệp cùng các ngươi; ví bằng các ngươi thầm mưu lừa ta cho kẻ thù-nghịch, nguyện Đức Chúa Trời của tổ-phụ ta xem-xét và đoán-phạt; vì tay ta không có phạm đều lỗi nào. 18 Khi ấy có A-ma-sai làm đầu trong ba mươi người ấy, được Thánh-Linh cảm-động, mà nói rằng: Hỡi Đa-vít, chúng tôi đều về ông! Hỡi con trai Y-sai, chúng tôi binh-vị ông! Nguyện ông được bình-yên, bình-yên; nguyện kẻ giúp-đỡ ông cũng được bình-yên; bởi vì Đức Chúa Trời ông phò-trợ ông! Đa-vít bèn nhận-tiếp các người ấy, đặt làm tướng.

(1 Sa-mu-ên) 22 3 Từ đó Đa-vít đi đến Mít-bê trong xứ Mô-áp, và người nói cùng vua Mô-áp rằng: Xin cho phép cha mẹ tôi đến ở với vua cho đến chừng tôi biết đều Đức Chúa Trời sẽ làm cho tôi. 4 Vậy, Đa-vít dẫn cha mẹ mình đến trước mặt vua Mô-áp, và hai người ở với vua ấy trọn lúc Đa-vít ở trong đồn. 5 Nhưng Gát, đấng tiên-tri, nói cùng Đa-vít rằng: Chớ ở trong đồn nầy; hãy đi đến xứ Giu-đa. Vậy, Đa-vít đi, và đến trong rừng Hê-rết. 

< Lui    Trang Lịch     Tới >