Khi đất nước rơi vào nội chiến, chính quyền đã bắt ép một người đàn ông phải nhập ngũ. Nhưng anh phản đối: “Tôi không muốn góp phần hủy hoại quê hương mình”. Thế là anh rời khỏi đất nước. Tuy nhiên, vì không có thị thực hợp lệ, anh bị kẹt lại ở sân bay của một quốc gia khác. Suốt nhiều tháng trời, nhân viên sân bay đã cho anh thức ăn, và hàng ngàn người theo dõi anh qua Twitter khi anh lang thang trong các nhà ga, đan khăn len và cố bám víu chút hy vọng le lói. Khi biết đến tình cảnh của anh, một cộng đồng tại Canada đã quyên góp tiền, tìm việc làm và cho anh một mái nhà.
Sách Ca Thương ghi lại tiếng kêu khóc của tiên tri Giê-rê-mi khi ông chờ đợi Chúa chấm dứt hình phạt trên tội lỗi của dân mình. Ông trông cậy nơi sự thành tín đời đời của Chúa và tin rằng: “Đức Giê-hô-va nhân từ với những ai trông đợi Ngài” (Ca Thương 3:25). Ngay cả khi hoạn nạn bủa vây đến nỗi chẳng thấy lối thoát, hay lắm lúc phải hạ mình chịu sửa phạt, dân sự Chúa vẫn có thể bền lòng tin cậy vào một sự thật rằng họ “có thể còn hi vọng” (c.29). Những ai thuộc về Ngài có thể kinh nghiệm niềm hy vọng từ chính Ngài, như có chép: “Thật tốt cho người yên lặng trông chờ ơn cứu rỗi của Đức Giê-hô-va” (c.26).
Khi không có câu trả lời và lối thoát trước mắt, chúng ta hãy cứ hy vọng nơi Chúa, Đấng đã bày tỏ sự thành tín của Ngài hết lần này đến lần khác để cứu giúp chúng ta.
