Ngày 07 tháng Hai

Đọc Dân-số ký 10:1 – 11:35

Hành trình bắt đầu

Dân số đã được kiểm đếm và nhiệm vụ của họ đã được giao phó. Giờ đây, Đức Chúa Trời ban cho dân Y-sơ-ra-ên các lệnh để chuẩn bị lên đường. Môi-se mời một người bà con tên là Hô-báp làm người dẫn đường cho dân Y-sơ-ra-ên, và Hô-báp cuối cùng đồng ý. Nhưng người dẫn đường thực sự là chính Đức Chúa Trời, hiện diện qua đám mây của sự hiện diện Ngài trên hòm giao ước và lều hội mạc. Đây là bước chuẩn bị cuối cùng, và sau đó, hành trình bắt đầu.

Hai ống loa bằng bạc

10   1 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 2 Hãy làm hai ống loa bằng bạc, đánh giát, dùng cho ngươi để nhóm-hiệp hội-chúng và truyền cho các trại-quân ra đi. 3 Khi nào người ta thổi loa, toàn hội-chúng sẽ nhóm lại gần bên ngươi, tại cửa hội-mạc. 4 Nếu người ta thổi chỉ một ống loa, thì các quan-trưởng, tức là các quan-tướng đội-quân Y-sơ-ra-ên phải nhóm lại gần bên ngươi; 5 khi các ngươi thổi tiếng vang, thì những trại-quân ở về hướng đông phải ra đi. 6 Khi các ngươi thổi tiếng vang lần thứ nhì, thì những trại-quân ở về hướng nam phải ra đi; người ta sẽ thổi tiếng vang khi nào các trại-quân phải ra đi vậy. 7 Khi nhóm hội-chúng, các ngươi phải thổi, nhưng đừng thổi tiếng vang. 8 Các con trai A-rôn, là những thầy tế-lễ, sẽ thổi những ống loa. Từ đời nầy sang đời kia, ấy sẽ là một lệ-định đời đời cho các ngươi.

9 Khi nào trong xứ các ngươi phải ra chiến-trận cùng kẻ thù-nghịch xông đánh mình, thì phải thổi loa tiếng vang; Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các ngươi sẽ nhớ lại các ngươi, và các ngươi sẽ được giải-thoát khỏi kẻ thù-nghịch. 10 Trong những ngày vui-mừng, trong các lễ trọng-thể và đầu tháng của các ngươi, thì phải thổi loa khi dâng những của-lễ thiêu và của-lễ thù-ân mình; loa sẽ dùng làm kỷ-niệm trước mặt Đức Chúa Trời của các ngươi. Ta là Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các ngươi.

Thì kiều-ngụ nơi đồng vắng

(Từ đoạn 10 : 11 đến đoạn 21)

Dân Y-sơ-ra-ên đi đến đồng vắng

10   11 Xảy trong ngày hai mươi tháng hai, năm thứ hai, thì trụ mây cất lên khỏi đền-tạm chứng-cớ. 12 Dân Y-sơ-ra-ên, theo chương-trình đã định, ra từ đồng vắng Si-na-i, và trụ mây dừng lại tại đồng vắng Pha-ran. 13 Vậy, dân Y-sơ-ra-ên vâng mạng của Đức Giê-hô-va cậy Môi-se truyền cho, mà ra đi lần thứ nhứt.

14 Ngọn cờ của trại-quân Giu-đa, tùy theo các đội-ngũ mình, đi trước. Na-ha-sôn, con trai A-mi-na-đáp, thống-lãnh quân-đội Giu-đa. 15 Na-tha-na-ên, con trai Xu-a, thống-lãnh quân-đội của chi-phái Y-sa-ca. 16 Ê-li-áp, con trai Hê-lôn, thống-lãnh quân-đội của chi-phái Sa-bu-lôn.

17 Bấy giờ, đền-tạm đã tháo dỡ, rồi con-cháu Ghẹt-sôn và con-cháu Mê-ra-ri khiêng đền-tạm, bèn ra đi.

18 Kế đó, ngọn cờ của trại-quân Ru-bên ra đi, tùy theo các đội-ngũ mình. Ê-lít-su, con trai Sê-đêu, thống-lãnh quân-đội Ru-bên. 19 Sê-lu-mi-ên, con trai Xu-ri-ha-đai, thống-lãnh quân-đội của chi-phái Si-mê-ôn. 20 Ê-li-sáp, con trai Đê-u-ên, thống-lãnh quân-đội của chi-phái Gát.

21 Bấy giờ, các người Kê-hát khiêng những vật thánh ra đi; người ta dựng đền-tạm lên đương lúc đợi họ đến.

22 Đoạn, ngọn cờ của trại-quân con-cháu Ép-ra-im ra đi, tùy theo đội-ngũ mình. Ê-li-sa-ma, con trai A-mi-hút, thống-lãnh quân-đội Ép-ra-im. 23 Ga-ma-li-ên, con trai Phê-đát-su, thống-lãnh quân-đội của chi-phái Ma-na-se. 24 A-bi-đan, con trai Ghi-đeo-ni, thống-lãnh quân-đội của chi-phái Bên-gia-min.

25 Rốt lại, ngọn cờ của trại-quân Đan ra đi, tùy theo các đội-ngũ mình; nó làm hậu-binh của các trại-quân khác. A-hi-ê-xe, con trai A-mi-sa-đai, thống-lãnh quân-đội Đan. 26 Pha-ghi-ên, con trai Óc-ran, thống-lãnh quân-đội của chi-phái A-se. 27 A-hi-ra, con trai Ê-nan, thống-lãnh quân-đội của chi-phái Nép-ta-li.

28 Đó là thứ-tự về sự cất binh đi của dân Y-sơ-ra-ên, tùy theo các đội-ngũ mình; ấy, họ ra đi là như vậy.

29 Vả, Môi-se nói cùng Hô-báp, con trai Rê-u-ên, người Ma-đi-an, tức là anh vợ mình, mà rằng: Chúng tôi đi đến xứ mà Đức Giê-hô-va có phán rằng: Ta sẽ ban xứ đó cho các ngươi. Xin anh hãy đi cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ đãi anh tử-tế; vì Đức Giê-hô-va có hứa ban ơn cho dân Y-sơ-ra-ên. 30 Hô-báp đáp rằng: Tôi không đi đâu, nhưng tôi sẽ đi về xứ-sở tôi, là nơi bà-con tôi. 31 Môi-se lại nói rằng: Tôi xin anh chớ bỏ chúng tôi, vì anh biết nơi nào trong đồng vắng chúng tôi có thế hạ trại được; anh sẽ dường như con mắt cho chúng tôi vậy[1]. 32 Nếu anh đi cùng chúng tôi, thì chúng tôi sẽ làm cho anh hưởng ơn-lành mà Đức Giê-hô-va sẽ làm cho chúng tôi.

33 Vậy, dân Y-sơ-ra-ên ra đi từ núi Đức Giê-hô-va, đi trong ba ngày đường; hòm giao-ước của Đức Giê-hô-va đi trước trong lúc ba ngày đường nầy, đặng tìm cho dân một nơi an-nghỉ. 34 Trong lúc ban ngày, khi dân Y-sơ-ra-ên dời trại-quân đi, thì trụ mây của Đức Giê-hô-va ở trên họ (Viết giống như Xuất Ê-díp-tô ký 40:36-38).

35 Khi hòm giao-ước đi, thì Môi-se nói rằng: Hỡi Đức Giê-hô-va, xin chổi dậy, để kẻ thù-nghịch Ngài bị tản-lạc, và kẻ nào ghét Ngài chạy trốn trước mặt Ngài! 36 Khi người ta để hòm giao-ước xuống, thì Môi-se nói rằng: Hỡi Đức Giê-hô-va, xin trở lại cùng muôn vàn của Y-sơ-ra-ên!

Nghi Ngờ và Phàn Nàn

Cuộc hành trình vừa khởi đầu, dân Y-sơ-ra-ên đã nhanh chóng quay lại thói quen cũ, phàn nàn với Môi-se, giống như khi họ vừa được giải thoát khỏi Ai Cập. Những vấn đề đầu tiên xuất hiện khi họ gặp phải nghịch cảnh, tiếp theo là sự bất mãn của một nhóm người dường như có nguồn gốc lai tạp, than phiền về việc thiếu thốn thịt ăn. Trong lúc tuyệt vọng, Môi-se đã dâng lên Chúa một lời cầu nguyện đầy xúc động, phản ánh nỗi lòng của những nhà lãnh đạo thuộc linh đang kiệt sức trước trách nhiệm nặng nề mà họ phải gánh vác. Đức Chúa Trời đáp lại bằng cách chỉ định 70 trưởng lão để chia sẻ gánh nặng quản lý cùng Môi-se.

Mô hình lãnh đạo này trở thành khuôn mẫu quản trị của dân Do Thái trong nhiều thế hệ. Để bày tỏ quyền uy của những trưởng lão, Đức Thánh Linh đã giáng trên họ, khiến họ nói tiên tri trong trạng thái xuất thần. Tuy nhiên, sự vinh danh đặc biệt này dường như không được lặp lại, có thể vì sự ganh tị nảy sinh khi hai người khác bên ngoài nhóm được chọn cũng nhận được ân tứ thiên thượng trong một sự kiện đặc biệt.

Dân-sự lằm-bằm. — Chọn bảy mươi người trưởng-lão

11   1 Vả, dân-sự bèn lằm-bằm, và đều đó chẳng đẹp tai Đức Giê-hô-va. Đức Giê-hô-va nghe, cơn thạnh-nộ Ngài nổi lên, lửa của Đức Giê-hô-va cháy phừng-phừng giữa dân-sự và thiêu-hóa đầu cùng trại-quân. 2 Dân-sự bèn kêu la cùng Môi-se; Môi-se cầu-xin Đức Giê-hô-va, thì lửa ngừng lại. 3 Người ta đặt tên chỗ nầy là Tha-bê-ra (nghĩa là sự cháy), vì lửa của Đức Giê-hô-va đã cháy giữa dân-sự.

4 Bọn dân tạp ở trong dân Y-sơ-ra-ên sanh lòng tham-muốn, đến đỗi dân Y-sơ-ra-ên lại khóc nữa mà rằng: Ai sẽ cho chúng tôi ăn thịt? 5 Chúng tôi nhớ những cá chúng tôi ăn nhưng-không tại xứ Ê-díp-tô, những dưa chuột, dưa gang, củ kiệu, hành, và tỏi. 6 Bây giờ, linh-hồn chúng tôi bị khô-héo, không có chi hết! Mắt chỉ thấy ma-na mà thôi.

7 Vả, Ma-na hình như hột ngò, sắc như trân-châu. 8 Dân-sự đi tản ra và hốt lấy, rồi nghiền bằng cối xay, hay là giã bằng cối giã, nấu trong một cái nồi và làm bánh; nếm giống như bánh nhỏ có pha dầu. 9 Khi ban tối mù sương xuống trên trại-quân, thì ma-na cũng xuống nữa.

10 Vậy, Môi-se nghe dân-sự khóc, mỗi người ở trong nhà mình, tại nơi cửa trại mình; cơn thạnh-nộ của Đức Giê-hô-va nổi lên phừng-phừng, 11 và Môi-se lấy làm buồn-bực về đều đó. Môi-se bèn thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Sao Ngài làm cho tôi-tớ Ngài buồn? Sao tôi chẳng được ơn trước mặt Ngài, và sao Ngài lại chất gánh nặng của hết thảy dân-sự nầy trên mình tôi? 12 Tôi há có thọ-thai dân nầy sao? há có sanh-đẻ nó sao? mà Ngài lại phán biểu tôi rằng: Hãy ẵm dân nầy trong lòng ngươi, như người cha nuôi bồng đứa trẻ bú, cho đến xứ mà Ngài có thể hứa ban cho tổ-phụ của chúng nó. 13 Tôi sẽ có thịt ở đâu đặng phát cho cả dân-sự nầy? bởi vì họ khóc về tôi mà rằng: Hãy cho chúng tôi thịt ăn. 14 Tôi không thế một mình gánh hết dân-sự nầy, vì thật là rất nặng-nề cho tôi quá! 15 Nếu Chúa đãi tôi như vậy, và nếu tôi được ơn trước mặt Chúa, xin thà giết tôi đi, để tôi không thấy sự khốn-nạn tôi!

16 Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy nhóm-hiệp cho ta bảy mươi người trong bực trưởng-lão Y-sơ-ra-ên, tức là những kẻ ngươi biết là trưởng-lão và cai-quản dân-sự; hãy dẫn các người ấy đến hội-mạc, đứng tại đó với ngươi. 17 Đoạn, ta sẽ ngự xuống, nói chuyện tại đó với ngươi; ta sẽ lấy Thần cảm ngươi mà ban cho những người đó, để họ chịu gánh nặng về dân-sự với ngươi, và ngươi không phải gánh một mình. 18 Ngươi phải truyền cho dân-sự rằng: Ngày mai phải dọn mình ra thánh, thì các ngươi sẽ ăn thịt. Vì chưng lỗ tai Đức Giê-hô-va có nghe các ngươi khóc mà rằng: Ai sẽ cho chúng tôi ăn thịt, vì chúng tôi lấy làm sung-sướng tại xứ Ê-díp-tô,— bởi cớ đó, Đức Giê-hô-va sẽ ban thịt cho các ngươi, thì các ngươi sẽ ăn. 19 Chẳng phải các ngươi sẽ ăn thịt một ngày, hai ngày, năm ngày, mười ngày hay là hai mươi ngày đâu; 20 nhưng cho đến một tháng trọn, cho đến chừng nào thịt tràn ra lỗ mũi, và các ngươi ngán đi, vì các ngươi đã bỏ Đức Giê-hô-va ở giữa mình, và khóc trước mặt Ngài, mà rằng: Vì sao chúng tôi đã ra khỏi xứ Ê-díp-tô?

21 Môi-se thưa rằng: Trong dân-sự tôi đương ở đây, có sáu trăm ngàn người đờn-ông, mà Ngài có phán rằng: Ta sẽ phát thịt cho dân nầy ăn trong một tháng trọn. 22 Người ta há sẽ giết chiên và bò đến đỗi được đủ cho họ sao? hay là người ta há sẽ gom hết thảy cá dưới biển đến đỗi được đủ cho họ sao? 23 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Tay của Đức Giê-hô-va há đã vắn lại sao? Ngươi sẽ xem thử đều ta đã phán cùng ngươi có xảy đến hay chăng.

24 Môi-se bèn đi ra, thuật lại các lời Đức Giê-hô-va cho dân-sự, rồi nhóm-hiệp bảy mươi người trong bực trưởng-lão của dân-sự, đặt để xung-quanh Trại. 25 Đức Giê-hô-va bèn ngự xuống trong mây, phán cùng Môi-se; Ngài lấy Thần cảm người và ban cho bảy mươi người trưởng-lão. Vừa khi Thần ở trên bảy mươi người trưởng-lão, bèn được cảm-động nói tiên-tri, nhưng không cứ nói mãi.

26 Có hai người ở lại trong trại-quân; một người tên là Ên-đát, một người tên là Mê-đát, được Thần cảm-động, nói tiên-tri tại trại-quân. Hai người nầy thuộc về bọn được biên tên, nhưng không có đến hội-mạc. 27 Một đứa trai trẻ chạy thuật lại cùng Môi-se rằng: Ên-đát và Mê-đát nói tiên-tri trong trại-quân. 28 Giô-suê, con trai của Nun, là người hầu việc Môi-se, đáp lại mà rằng: Hỡi Môi-se, chúa tôi, hãy cấm chúng nó! 29 Môi-se đáp rằng: Ngươi ganh cho ta chăng? Ôi! chớ chi cả dân-sự của Đức Giê-hô-va đều là người tiên-tri, và chớ chi Đức Giê-hô-va ban Thần của Ngài cho họ! 30 Môi-se và mấy người trưởng-lão đều lui vào trại-quân.

Những chim cút

31 Đức Giê-hô-va bèn khiến một trận gió nổi từ biển, dẫn những chim cút đến vải trên trại-quân và xung-quanh, bên nầy trải ra dài chừng một ngày đường đi, và bên kia trải ra dài chừng một ngày đường đi, khỏi mặt đất chừng hai thước bề cao. 32 Dân-sự đứng dậy lượm những cút trong ngày đó, đêm đó và trọn ngày sau; ai lượm ít hơn hết có mười ô-me (1 ô-me = 220 lít); người ta căng nó ra khắp chung-quanh trại-quân (phơi làm khô). 33 Thịt vẫn còn nơi răng, chưa nhai, thì cơn giận của Đức Giê-hô-va nổi lên cùng dân-sự, hành dân-sự một tai-vạ rất nặng. 34 Người ta đặt tên chỗ đó là Kíp-rốt-Ha-tha-va (Nghĩa là “mồ của sự tham-muốn”); vì tại đó người ta chôn dân-sự sanh lòng tham-muốn.

35 Từ Kíp-rốt-Ha-tha-va dân-sự đi đến Hát-sê-rốt, rồi ngừng lại tại đó.