III. —Phao-lô đối-đáp cùng kẻ nghịch, binh-vực chức sứ-đồ mình
(Đoạn 10 đến 12)
Dầu có mặt hay vắng, Phao-lô cũng cứ một mực
(2 Cô-rinh-tô) 10 1 Tôi là Phao-lô, bởi sự nhu-mì, nhơn-từ của Đấng Christ mà xin anh em, — tôi là người hèn-hạ lắm trong khi gặp mặt giữa anh em, nhưng lúc vắng mặt, đối với anh em, tỏ ra biết bao là dạn-dĩ! — 2 tôi nài-xin anh em chớ ép tôi, khi tôi sẽ có mặt, phải dùng sự dạn-dĩ mà tôi toan dùng nghịch cùng mấy kẻ kia tưởng chúng tôi ăn-ở theo xác-thịt. 3 Vì chúng tôi dầu sống trong xác-thịt, chớ chẳng tranh-chiến theo xác-thịt. 4 Vả, những khí-giới mà chúng tôi dùng để chiến-tranh là không phải thuộc về xác-thịt đâu, bèn là bởi quyền-năng của Đức Chúa Trời, có sức-mạnh để đạp-đổ các đồn-lũy: 5 nhờ khí-giới đó chúng tôi đánh đổ các lý-luận, mọi sự cao tự nổi lên nghịch cùng sự hiểu-biết Đức Chúa Trời, và bắt hết các ý-tưởng làm tôi vâng-phục Đấng Christ. 6 Cũng nhờ khí-giới đó, chúng tôi sẵn-sàng phạt mọi kẻ chẳng phục, khi anh em đã chịu lụy trọn rồi.
7 Anh em cứ xem bề ngoài sao? Bằng có ai quyết mình thuộc về Đấng Christ, hãy ngẫm-nghĩ rằng nếu người thuộc về Đấng Christ, thì chúng tôi cũng thuộc về Ngài. 8 Dầu khi tôi khoe mình khí quá về quyền-phép Chúa đã ban cho chúng tôi, để gây-dựng anh em, chớ chẳng phải để hủy-diệt, thì tôi sẽ không hổ-thẹn; 9 song tôi chẳng muốn làm bộ dọa anh em bằng thơ-từ của tôi. 10 Có người nói rằng các thơ của người nặng lời và bạo-mạnh; nhưng đến khi có mặt thì người yếu-đuối và lời nói chẳng có giá gì. 11 Kẻ nói như vậy, hãy nghĩ rằng khi chúng tôi vắng mặt, lời trong thơ thể nào, thì khi có mặt, việc làm cũng thể ấy.
Phần Phao-lô trong chức sứ-đồ
12 Thật chúng tôi không dám bằng vai hoặc sánh mình với những người kia, là kẻ hay tự phô mình. Nhưng lấy mình đo mình, lấy mình so-sánh với mình, thì họ tỏ ra ít trí-khôn. 13 Về phần chúng tôi, chẳng muốn khoe mình quá mực, chỉ theo mực về địa-phận mà Đức Chúa Trời đã chỉ-định cho chúng tôi tới đến anh em. 14 Bởi chưng chúng tôi chẳng vượt quá mực mình, như thể chúng tôi không đến cùng anh em, vì thật chúng tôi đã đem Tin-lành của Đấng Christ mà đến nơi anh em trước hết. 15 Chúng tôi không khoe mình quá mực, cũng không khoe về việc người khác làm; nhưng mong rằng đức-tin của anh em thêm lên, thì công-việc chúng tôi cũng sẽ lớn lên thêm giữa anh em, theo giới-hạn đã định cho chúng tôi, và công-việc ấy càng mở-mang, 16 cho đến nỗi chúng tôi sẽ có thể truyền Tin-lành ra đến các xứ xa hơn xứ anh em, song chúng tôi không hề khoe mình về việc đã làm trong địa-phận của người khác. 17 Nhưng ai khoe mình, hãy khoe mình trong Chúa. 18 Vì ấy chẳng phải là kẻ tự phô mình đáng được ưng-chịu, bèn là kẻ mà Chúa gởi-gắm.
Chức sứ-đồ của Phao-lô sánh với chức sứ-đồ giả
11 1 Ôi! Chớ chi anh em dung-chịu sự dồ-dại của tôi một ít! Phải, anh em nên dung-chịu. 2 Vì về anh em, tôi rất sốt-sắng như sự sốt-sắng của Đức Chúa Trời, bởi tôi đã gả anh em cho một chồng mà thôi, dâng anh em như người trinh-nữ tinh-sạch cho Đấng Christ. 3 Nhưng tôi ngại rằng như xưa Ê-va bị cám-dỗ bởi mưu-chước con rắn kia, thì ý-tưởng anh em cũng hư đi, mà dời-đổi lòng thật-thà tinh-sạch đối với Đấng Christ chăng. 4 Vì nếu có người đến giảng cho anh em một Jêsus khác với Jêsus chúng tôi đã giảng, hoặc anh em nhận một Thánh-Linh khác với Thánh-Linh anh em đã nhận, hoặc được một Tin-lành khác với Tin-lành anh em đã được, thì anh em chắc dung-chịu! 5 Nhưng tôi tưởng rằng dầu các sứ-đồ ấy tôn-trọng đến đâu, tôi cũng chẳng thua-kém chút nào. 6 Về lời nói, tôi dầu là người thường, nhưng về sự thông-biết, tôi chẳng phải là người thường: đối với anh em, chúng tôi đã tỏ đều đó ra giữa mọi người và trong mọi sự.
7 Tôi đã rao-giảng Tin-lành của Đức Chúa Trời cho anh em một cách nhưng-không, hạ mình xuống cho anh em được cao lên, vậy thì tôi có phạm lỗi gì chăng? 8 Tôi đã nhận lương-hướng, vét lấy của Hội-thánh khác đặng giúp việc anh em. 9 Khi tôi ở cùng anh em, gặp phải lúc thiếu-thốn, thì không lụy đến ai cả; vì các anh em ở xứ Ma-xê-đoan đến, đã bù lại sự thiếu-thốn cho tôi. Không cứ việc gì, tôi đã giữ mình cho khỏi lụy đến anh em, tôi lại cũng sẽ giữ mình như vậy nữa. 10 Như chắc rằng sự chơn-thật của Đấng Christ ở trong tôi, thì trong các miền xứ A-chai không ai cất lấy sự tôi khoe mình đó được. 11 Sao vậy? Vì tôi không yêu anh em chăng? Đã có Đức Chúa Trời biết! 12 Song đều tôi làm, tôi còn làm nữa, để cất mọi mưu của kẻ tìm mưu, hầu cho trong những sự họ lấy mà khoe mình, chẳng có một sự nào trổi hơn chúng tôi được. 13 Vì mấy người như vậy là sứ-đồ giả, là kẻ làm công lừa-dối, mạo chức sứ-đồ của Đấng Christ. 14 Nào có lạ gì, chính quỉ Sa-tan mạo làm thiên-sứ sáng-láng. 15 Vậy thì những kẻ giúp việc nó mạo làm kẻ giúp việc công-bình cũng chẳng lạ gì; nhưng sự cuối-cùng họ sẽ y theo việc làm.
Việc làm và sự đau-đớn của Phao-lô
16 Tôi lại nói rằng: chớ có ai xem tôi như kẻ dại-dột; nếu vậy thì hãy nhận tôi như kẻ dại-dột, hầu cho tôi cũng khoe mình ít nhiều. 17 Đều tôi nói, là khi tôi lấy sự quả-quyết dường ấy mà khoe mình, thì chẳng phải nói theo Chúa, song như kẻ dại-dột vậy. 18 Bởi có nhiều người khoe mình theo xác-thịt, tôi cũng sẽ khoe mình. 19 Vì anh em là kẻ khôn-ngoan lại vui-mừng dung-chịu kẻ dại-dột. 20 Phải, anh em hay chịu người ta bắt mình làm tôi-tớ, hay là nuốt sống, hay là cướp-bóc, hay là tự-cao mà khinh-dể anh em, vả trên mặt anh em. 21 Tôi làm hổ-thẹn cho chúng tôi mà nói lời nầy, chúng tôi đã tỏ mình ra là yếu-đuối. Nhưng, ví bằng có ai dám khoe mình về sự gì — tôi nói như kẻ dại-dột — thì tôi cũng dám khoe mình.
22 Họ là người Hê-bơ-rơ phải chăng? Tôi cũng vậy. Họ là người Y-sơ-ra-ên phải chăng? Tôi cũng vậy. Họ là dòng-dõi của Áp-ra-ham phải chăng? Tôi cũng vậy. 23 Họ là kẻ hầu việc của Đấng Christ phải chăng? Ừ, — tôi nói như kẻ dại-dột, — tôi lại là kẻ hầu việc hơn! Tôi đã chịu khó-nhọc nhiều hơn, tù-rạc nhiều hơn, đòn-vọt quá chừng. Đòi phen tôi gần phải bị chết; 24 năm lần bị người Giu-đa đánh roi, mỗi lần thiếu một roi đầy bốn chục; 25 ba lần bị đánh đòn; một lần bị ném đá; ba lần bị chìm tàu. Tôi đã ở trong biển sâu một ngày một đêm. 26 Lại nhiều lần tôi đi đường, nguy trên sông-bến, nguy với trộm-cướp, nguy với giữa dân mình, nguy với dân ngoại, nguy trong các thành, nguy trong các đồng vắng, nguy trên biển, nguy với anh em giả-dối; 27 chịu khó chịu nhọc, lắm lúc thức đêm, chịu đói khát, thường khi phải nhịn ăn, chịu lạnh và lõa-lồ. 28 Còn chưa kể mọi sự khác, là mỗi ngày tôi phải lo-lắng về hết thảy các Hội-thánh. 29 Nào có ai yếu-đuối mà tôi chẳng yếu-đuối ư? Nào có ai vấp-ngã mà tôi chẳng như nung như đốt ư?
30 Ví phải khoe mình, thì tôi sẽ khoe mình về sự yếu-đuối tôi. 31 Đức Chúa Trời là Cha Đức Chúa Jêsus, là Đấng đáng ngợi-khen đời đời vô-cùng, biết rằng tôi không nói dối đâu. 32 Ở thành Đa-mách, quan tổng-đốc của vua A-rê-ta giữ thành của người Đa-mách để bắt tôi. 33 Có người từ cửa-sổ dòng tôi xuống, bằng một cái giỏ, dọc theo lưng thành, ấy vậy là tôi thoát khỏi tay họ.
Sự tỏ ra cho Phao-lô
12 1 Tôi cần phải khoe mình, dầu chẳng có ích gì; nhưng tôi sẽ nói đến các sự hiện-thấy và sự Chúa đã tỏ ra. 2 Tôi biết một người trong Đấng Christ, cách mười bốn năm trước, đã được đem lên đến từng trời thứ ba (hoặc trong thân-thể người, hoặc ngoài thân-thể người, tôi chẳng biết, có Đức Chúa Trời biết). 3 Tôi biết người đó (hoặc trong thân-thể người, hoặc ngoài thân-thể người, tôi cũng chẳng biết, có Đức Chúa Trời biết) 4 được đem lên đến chốn Ba-ra-đi, ở đó, nghe những lời không thể nói, mà không có phép cho người nào nói ra.
Phao-lô khoe mình về những sự yếu-đuối
5 Về người đó, tôi sẽ khoe mình; nhưng về chính mình tôi, tôi không khoe, chỉ khoe về sự yếu-đuối của tôi mà thôi. 6 Dầu tôi muốn khoe mình, thì cũng không phải là một người dại-dột, vì tôi sẽ nói thật; nhưng tôi giữ, không nói, hầu cho chẳng ai nghĩ tôi vượt quá sự họ thấy ở nơi tôi và nghe tôi nói. 7 Vậy nên, e rằng tôi lên mình kiêu-ngạo bởi sự cao-trọng cả thể của những sự tỏ ra ấy chăng, thì đã cho một cái giằm xóc vào thịt tôi, tức là quỉ-sứ của Sa-tan, để vả tôi, và làm cho tôi đừng kiêu-ngạo. 8 Đã ba lần tôi cầu-nguyện Chúa cho nó lìa xa tôi. 9 Nhưng Chúa phán rằng: Ân-điển ta đủ cho ngươi rồi, vì sức-mạnh của ta nên trọn-vẹn trong sự yếu-đuối. Vậy, tôi sẽ rất vui lòng khoe mình về sự yếu-đuối tôi, hầu cho sức-mạnh của Đấng Christ ở trong tôi. 10 Cho nên tôi vì Đấng Christ mà đành chịu trong sự yếu-đuối, nhuốc-nha, túng-ngặt, bắt-bớ, khốn-khó; vì khi tôi yếu-đuối, ấy là lúc tôi mạnh-mẽ.
Lòng thanh-liêm của Phao-lô. — Sự lo-lắng
11 Tôi đã nên dại-dột bởi anh em ép-uổng tôi; lẽ thì anh em khen-lao tôi mới phải, vì dầu tôi không ra gì, cũng chẳng kém các sứ-đồ rất lớn kia chút nào. 12 Các bằng-cớ về chức sứ-đồ tôi đã tỏ ra trong anh em bởi sự nhịn-nhục mọi đàng, bởi các dấu lạ, các sự khác thường, và các phép lạ. 13 Vả, nếu trừ ra sự chính tôi không làm lụy cho anh em, thì anh em có việc gì mà chẳng bằng các Hội-thánh khác? Xin tha-thứ cho tôi sự không công-bình đó!
14 Nầy là lần thứ ba tôi sẵn-sàng đi đến cùng anh em, và tôi sẽ chẳng làm lụy cho anh em đâu, vì không phải tôi tìm của-cải anh em, bèn là tìm chính anh em vậy; thật, chẳng phải con-cái nên chứa của quí cho cha mẹ, nhưng thà cha mẹ chứa cho con-cái thì hơn. 15 Về phần tôi, tôi rất vui lòng phí của và phí trọn cả mình tôi vì linh-hồn anh em, dẫu rằng tôi yêu anh em thêm, mà cần phải bị anh em yêu tôi kém.
16 Tuy rằng tôi chưa từng làm lụy cho anh em, nhưng tôi là người khôn-khéo, đã dùng mưu-kế mà bắt lấy anh em! — 17 Vậy tôi há đã dùng một người nào trong những kẻ tôi sai đến cùng anh em mà lấy lợi của anh em chăng? 18 Tôi đã xin Tít đi thăm anh em, lại đã sai một người trong anh em chúng tôi cùng đi với người. Có phải là Tít đã lấy lợi của anh em không? Chúng tôi há chẳng bước đi bởi một Thánh-Linh, theo cùng một dấu chơn sao?
19 Đã lâu nay, anh em tưởng rằng chúng tôi tìm cách chữa mình trước mặt anh em. Ấy là trong Đấng Christ, trước mặt Đức Chúa Trời mà chúng tôi nói; hỡi những kẻ rất yêu-dấu, mọi đều đó thảy vì sự gây-dựng cho anh em. 20 Vì tôi e rằng khi tôi đến, chẳng thấy anh em như tôi ước-ao, lại về phần anh em, chẳng thấy tôi như anh em đã ước-ao chăng. Tôi còn e rằng trong các anh em có những đều rầy-rà, ghen-ghét, nóng-giận, bất-hòa, nói-hành, nói gần nói xa, kiêu-căng, hỗn-loạn chăng. 21 Có lẽ nào khi tôi đến nơi anh em, Đức Chúa Trời lại làm cho tôi phải hạ mình xuống về việc anh em một lần nữa, và tôi sẽ phải khóc-lóc về nhiều kẻ trước đã phạm tội, mà không ăn-năn về những sự ô-uế, gian-dâm, luông-tuồng họ đã phạm, hay sao?
IV. — Kết-luận của bức thơ
Lời khuyên và chào
13 1 Nầy là lần thứ ba mà tôi sẽ đi đến nơi anh em. Mọi việc sẽ định cứ lời khai của hai hoặc ba người làm chứng. 2 Đều đó tôi đã nói rồi, bây giờ lại nói trước nữa, ngày nay tôi dầu vắng mặt, nhưng chẳng khác lúc tôi ở với anh em lần thứ hai: tôi rao cho kẻ trước có phạm tội và cho mọi kẻ khác rằng, nếu tôi lại đến, thì chẳng dung-thứ chi hết, 3 vì anh em phải có một bằng-cớ rằng Đấng Christ phán bởi tôi, tức là Đấng đối với anh em chẳng phải là yếu-đuối đâu, bèn là mạnh-mẽ ở giữa anh em vậy. 4 Bởi vì, dầu Ngài nhơn sự yếu-đuối đã bị đóng đinh vào thập-tự-giá, nhưng Ngài sống bởi quyền-phép Đức Chúa Trời; chúng tôi cũng vậy, dầu là yếu-đuối trong Ngài, nhưng nhờ quyền-phép Đức Chúa Trời thì cũng sẽ sống với Ngài, đặng làm việc giữa anh em.
5 Chính anh em hãy tự xét để xem mình có đức-tin chăng. Hãy tự thử mình: anh em há không nhận biết rằng có Đức Chúa Jêsus-Christ ở trong anh em sao? miễn là anh em không đáng bị bỏ. 6 Song tôi mong anh em nhận biết rằng chúng tôi chẳng đáng bị bỏ. 7 Nhưng chúng ta cầu-xin Đức Chúa Trời cho anh em đừng làm việc ác nào, chẳng phải để tỏ ra chính chúng tôi được ưng-chịu, song hầu cho anh em làm đều thiện, mặc dầu chúng tôi như đáng bị bỏ. 8 Vì chúng tôi chẳng có thể nghịch cùng lẽ thật, nhưng chỉ có thể thuận theo lẽ thật. 9 Dầu chúng tôi yếu-đuối, miễn là anh em được mạnh-mẽ thì chúng tôi cũng vui-mừng; và đều chúng tôi cầu-xin, ấy là cho anh em được nên trọn-vẹn. 10 Vậy nên khi vắng mặt, tôi viết những đều nầy, để khi tôi có mặt, không dùng thẳng phép, theo quyền Chúa ban cho tôi, để gây-dựng chớ không phải để hủy-diệt.
11 Rốt lại, hỡi anh em, hãy mừng-rỡ; khá theo đến sự trọn-lành; hãy yên-ủi mình, hiệp một tâm-tình, ở cho hòa-thuận, thì Đức Chúa Trời sự yêu-thương và sự bình-an sẽ ở cùng anh em. 12 Hãy lấy cái hôn thánh mà chào nhau. Hết thảy thánh-đồ chào anh em.
13 Nguyền xin ơn của Đức Chúa Jêsus-Christ, sự yêu-thương của Đức Chúa Trời, và sự giao-thông của Đức Thánh-Linh ở với anh em hết thảy!
Không lâu sau khi viết bức thư này, Phao-lô cuối cùng có thể thực hiện chuyến thăm thứ ba đã hứa đến Cô-rinh-tô và các khu vực khác của A-chai.
(Công vụ) 20 2 Người trải khắp trong miền nầy, dùng nhiều lời khuyên-bảo các tín-đồ; rồi tới nước Gờ-réc, 3a ở đó ba tháng.