(2 Sa-mu-ên) 19 5 Giô-áp bèn vào nhà vua, và nói rằng: Ngày nay vua làm hổ mặt các kẻ tôi-tớ vua, là những người chính ngày nay đã cứu mạng-sống của vua, của các con trai và các con gái vua, luôn đến cứu mạng-sống của các vợ và hầu vua nữa. 6 Vậy, vua thương những người ghét vua, và ghét những người thương vua; vì vua mới tỏ ra rằng những quan-trưởng và các tôi-tớ của vua chẳng ra chi với vua. Rầy tôi biết rõ-ràng nếu Áp-sa-lôm còn sống, và chúng tôi ngày nay đều chết hết thảy, thì vừa ý vua. 7 Thà vua chổi dậy, đi ra nói những lời giục lòng các tôi-tớ vua; vì tôi chỉ Đức Giê-hô-va mà thề rằng, nếu vua không chường ra, thì đêm nay sẽ không còn một người nào ở bên vua; và tai-nạn ấy sẽ còn trọng hơn các tai-nạn khác đã xảy đến cho vua từ khi thơ-ấu tới ngày nay. 8 Bấy giờ, vua chổi dậy, ngồi tại cửa thành. Người ta cho cả dân-sự biết rằng vua đã ngồi tại cửa thành. Cả dân-sự bèn kéo đến trước mặt vua.
Vả, Y-sơ-ra-ên ai nấy đều đã chạy trốn nơi trại mình. 9 Trong các chi-phái Y-sơ-ra-ên người ta trách nhau rằng: Vua đã giải chúng ta khỏi tay kẻ thù-nghịch chúng ta, và người đã cứu chúng ta khỏi tay dân Phi-li-tin. Song bây giờ, người phải trốn khỏi xứ vì cớ Áp-sa-lôm. 10 Vả, Áp-sa-lôm mà chúng ta đã xức dầu cho làm vua chúng ta đã chết trong chiến-trận. Vậy bây giờ, nhân sao các ngươi không nói đem vua trở về?
11 Vua Đa-vít sai nói cùng hai thầy tế-lễ Xa-đốc và A-bia-tha rằng: Hãy nói cùng các trưởng-lão Giu-đa mà rằng: Lời cả Y-sơ-ra-ên nói về việc rước vua về, đã thấu đến nơi vua rồi; vậy, cớ sao các ngươi là kẻ sau chót đem vua về cung người? 12 Các ngươi là anh em ta, là cốt-nhục ta. Nhân sao các ngươi là kẻ sau-chót đem vua về? 13 Cũng hãy nói cùng A-ma-sa rằng: Ngươi há chẳng phải là cốt-nhục ta sao? Nếu ngươi không làm tổng binh thế cho Giô-áp hằng ở trước mặt ta, thì nguyện Đức Chúa Trời phạt ta cách nặng-nề. 14 Như vậy, Đa-vít được lòng hết thảy người Giu-đa, dường như họ chỉ một người mà thôi; họ bèn sai nói với vua rằng: Xin vua hãy trở về với hết thảy tôi-tớ vua. 15 Vậy, vua trở về, đến tại bờ sông Giô-đanh. Các người Giu-đa đi đến đón vua tại Ghinh-ganh đặng đưa vua qua sông Giô-đanh.
Đa-vít tha cho Si-mê-i và Mê-phi-bô-sết
16 Si-mê-i, con trai Ghê-ra, người Bên-gia-min ở Ba-hu-rim, lật-đật đi xuống với các người Giu-đa, đón vua Đa-vít. 17 Một ngàn người Bên-gia-min đều theo người, với Xíp-ba, tôi-tớ của nhà Sau-lơ, cùng mười lăm con trai người và hai mươi đầy-tớ; chúng qua sông Giô-đanh tại trước mặt vua. 18 Chiếc đò để sẵn cho gia-quyến vua cũng qua một lượt. Si-mê-i, con trai của Ghê-ra, phục dưới chơn vua Đa-vít, trong khi vua hầu qua sông Giô-đanh. 19 Người nói cùng vua rằng: Cầu-xin chúa tôi chớ kể tội-ác cho tôi, và đừng nhớ đến sự gian-tà mà kẻ tôi-tớ vua đã phạm trong ngày vua-chúa tôi đi ra khỏi Giê-ru-sa-lem. Xin vua chớ để đều đó vào lòng. 20 Kẻ tôi-tớ vua nhìn biết mình đã phạm tội. Vì vậy, ngày nay trong cả nhà Giô-sép, tôi đã đến trước hết đặng xuống đón vua-chúa tôi. 21 Nhưng A-bi-sai, con trai Xê-ru-gia, đáp rằng: Vậy, người ta há không xử-tử Si-mê-i vì cớ đó sao, là kẻ đã rủa-sả đấng chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va? 22 Nhưng Đa-vít đáp cùng người rằng: Hỡi các con trai Xê-ru-gia, ta có can-hệ chi với các ngươi chăng, mà ngày nay các ngươi ở với ta khác nào kẻ cừu-địch? Trong một ngày như vậy, người ta há có thể sai giết một người trong Y-sơ-ra-ên ư? Ngày nay có lẽ nào ta không hiểu rằng ta là vua của Y-sơ-ra-ên sao? 23 Đoạn, vua nói cùng Si-mê-i rằng: Ngươi chẳng chết đâu. Rồi vua lập lời thề với người.
24 Mê-phi-bô-sết, con trai của Sau-lơ, cũng đi xuống đón vua. Người không có rửa chơn, chải râu hay là giặt áo mình từ lúc vua ra đi, cho đến ngày vua trở về bình-an vô-sự. 25 Khi người ở Giê-ru-sa-lem đến đón vua, thì Đa-vít hỏi người rằng: Hỡi Mê-phi-bô-sết, sao ngươi không đến cùng ta? 26 Người thưa rằng: Ôi vua-chúa tôi, thằng tôi-tớ tôi có đánh lừa tôi. Thật tôi nghĩ rằng: Tôi sẽ thắng lừa, rồi cỡi nó đặng đi theo vua; vì tôi-tớ của vua là què. 27 Người ta có cáo-gian tôi ở nơi vua-chúa tôi; nhưng vua-chúa tôi khác nào một thiên-sứ của Đức Chúa Trời. Xin hãy đãi tôi theo ý vua lấy làm tốt. 28 Vì các người của nhà cha tôi trước mặt vua-chúa tôi chỉ đáng chết mà thôi. Dầu vậy, vua đã để tôi vào số người ăn nơi bàn vua. Thế thì, tôi nào còn có lẽ gì mà phàn-nàn cùng vua? 29 Vua nói cùng người rằng: Sao còn nói về việc mình làm chi? Ta đã nói rằng: Ngươi và Xíp-ba hãy chia lấy đất. 30 Mê-phi-bô-sết thưa lại rằng: Xíp-ba lấy hết cũng được, bởi vì vua-chúa tôi đã trở về nhà mình bình-an vô-sự.
Đa-vít thưởng cho Bát-xi-lai
31 Bát-xi-lai ở Ga-la-át cũng từ Rô-ghê-lim xuống, và qua sông Giô-đanh với vua đặng đưa vua đến bên kia sông. 32 Người đã già quá, được tám mươi tuổi, có cung-cấp lương-thực cho vua trọn lúc vua ở tại Ma-ha-na-im; vì người có nhiều của-cải lắm.
33 Vua nói với Bát-xi-lai rằng: Hãy qua sông Giô-đanh với ta, ta sẽ bao-bọc cho ngươi ở nhà ta tại Giê-ru-sa-lem. 34 Nhưng Bát xi-lai thưa cùng vua rằng: Bây giờ tôi còn bao lâu ngày nữa, mà lại cùng vua đi lên Giê-ru-sa-lem? 35 Ngày nay tôi được tám mươi tuổi, há còn có thế phân-biệt đều tốt và đều xấu ư? Kẻ tôi-tớ vua cũng chẳng nếm được mùi của vật mình ăn và uống. Há lại còn có thể vui nghe người nam nữ ca-xướng sao? Kẻ tôi-tớ vua sẽ làm bận vua-chúa tôi mà làm chi?
36 Kẻ tôi-tớ vua sẽ cùng vua đi tới một chút ở bên kia sông Giô-đanh. Cớ sao vua muốn thưởng cho tôi cách dường ấy? 37 Xin cho phép tôi trở về, hầu cho tôi chết trong thành tôi, gần bên mộ của cha mẹ tôi. Nhưng nầy là Kim-ham, kẻ tôi-tớ vua; nó sẽ đi qua sông Giô-đanh với vua-chúa tôi, rồi vua phải đãi nó tùy ý vua lấy làm tốt. 38 Vua tiếp rằng: Kim-ham sẽ theo ta, ta sẽ làm cho nó mọi đều ngươi muốn; hễ ngươi xin ta đều gì, thì ta sẽ nhậm cho.
39 Vậy, cả dân-sự đều qua sông Giô-đanh, chính mình vua cũng đi nữa. Đoạn vua hôn và chúc phước cho Bát-xi-lai; rồi Bát-xi-lai trở về xứ-sở mình. 40 Từ đó, vua đi qua Ghinh-ganh, có Kim-ham, cả dân Giu-đa, và hơn phân nửa dân Y-sơ-ra-ên đều theo.
Người Y-sơ-ra-ên và người Giu-đa tranh nhau
41 Bấy giờ, hết thảy người Y-sơ-ra-ên đến cùng vua, mà hỏi rằng: Cớ sao anh em chúng tôi là người Giu-đa, có lén đem vua, đi đưa sang sông Giô-đanh luôn với người nhà và hết thảy kẻ theo vua? 42 Người Giu-đa đáp lại cùng người Y-sơ-ra-ên rằng: Ấy vì vua là đồng-tộc cùng chúng ta. Vả lại, cớ sao anh em giận? Chúng ta có ăn nhờ gì của vua chăng? Chúng ta há có lãnh một của gì nơi vua sao? 43 Nhưng người Y-sơ-ra-ên đáp cùng người Giu-đa rằng: Chúng ta có mười phần nơi vua, lại Đa-vít thuộc về chúng ta hơn là các ngươi; vậy, cớ sao các ngươi không đếm-xỉa đến chúng ta? Há chẳng phải chúng ta nói trước đem vua về sao? Những lời nói của người Giu-đa lại còn nặng hơn lời nói của người Y-sơ-ra-ên.
Sê-ba dấy ngụy
20 1 Tại đó có một người gian-tà, tên là Sê-ba, con trai của Biếc-ri, người Bên-gia-min; người thổi kèn lên và nói rằng: Chúng ta chẳng có phần nào cùng Đa-vít, cũng chẳng can-thiệp gì nơi con trai Y-sai. Hỡi Y-sơ-ra-ên, mỗi người hãy trở về trại mình! 2 Hết thảy dân Y-sơ-ra-ên bèn phân-rẽ Đa-vít, theo Sê-ba, con trai Biếc-ri; nhưng người Giu-đa vẫn trung-tín cùng vua mình, theo người từ Giô-đanh cho đến Giê-ru-sa-lem.
3 Khi Đa-vít trở về cung mình tại Giê-ru-sa-lem rồi, thì bắt mười người cung-phi vua đã để cho coi giữ đền, mà cầm trong một nhà riêng, cấp lương-thực cho chúng nó dùng; nhưng không đi đến cùng chúng nó; chúng nó bị giam-cầm, ở góa cho đến ngày chết.
A-ma-sa và Sê-ba bị giết
4 Kế đó, vua nói cùng A-ma-sa rằng: Trong ba ngày đây, hãy nhóm-hiệp cho ta những người Giu-đa; và chính ngươi cũng phải có mặt đây. 5 Vậy, A-ma-sa đi đặng nhóm-hiệp người Giu-đa; nhưng người chậm-trễ quá hạn đã định. 6 Đa-vít bèn nói với A-bi-sai rằng: Bây giờ, Sê-ba, con trai Biếc-ri, sẽ làm hại chúng ta hơn Áp-sa-lôm. Vậy, ngươi hãy đem các chiến-sĩ của chúa ngươi, đuổi theo Sê-ba, kẻo nó choán lấy thành nào kiên-cố, và thoát khỏi chúng ta chăng. 7 Bấy giờ, đạo-binh Giô-áp, người Kê-rê-thít và người Phê-lê-thít với các kẻ dõng-sĩ hơn hết, đều đi theo A-bi-sai. Họ đi ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem, đuổi theo Sê-ba, con trai Biếc-ri.
8 Khi chúng đến gần bên hòn đá lớn của Ga-ba-ôn, thì thấy A-ma-sa đi đến. Giô-áp mặc áo lính, ở ngoài có dây đeo gươm mình, thòng ở nơi hông và đút trong vỏ. Khi người xơm tới, gươm bèn tuột ra. 9 Giô-áp nói với A-ma-sa rằng: Hỡi anh, anh mạnh chăng? Rồi người lấy bàn tay hữu nắm râu A-ma-sa đặng hôn người. 10 A-ma-sa không coi chừng cây gươm ở nơi tay kia của Giô-áp. Giô-áp đâm một mũi trong bụng, ruột A-ma-sa đổ ra xuống đất, người chết, không phải đâm lại lần thứ nhì.
Đoạn, Giô-áp và A-bi-sai, em người, lại đuổi theo Sê-ba, con trai Biếc-ri. 11 Một đứa trẻ trong bọn đầy-tớ của Giô-áp đứng gần A-ma-sa mà nói rằng: Ai thương Giô-áp và thuộc về Đa-vít hãy theo Giô-áp. 12 Song A-ma-sa đẵm trong máu ở giữa đường; khi đứa trẻ thấy hết thảy dân-chúng đều dừng lại gần thây A-ma-sa, thì xít thây người khỏi đường, đem đi trong một cánh đồng, đấp một cái áo choàng trên nó. 13 Khi thây đã cất khỏi đường cái rồi, thì hết thảy dân-chúng đều đi qua theo Giô-áp đặng đuổi theo Sê-ba, con trai Biếc-ri.
14 Giô-áp đi khắp các chi-phái Y-sơ-ra-ên, cho đến A-bên-Bết-ma-ca, và hết thảy những dõng-sĩ đều nhóm-hiệp lại và đi theo đạo-quân người. 15 Vậy, họ đến vây-phủ Sê-ba trong A-bên-Bết-ma-ca, đắp lên một cái lũy cao hơn đồn-thành, và cả đạo-quân Giô-áp đào tường-thành đặng làm cho nó ngã xuống. 16 Bấy giờ, có một người nữ khôn-ngoan ở trên đầu đồn-thành la lên cùng chúng rằng: Các ngươi hãy nghe, hãy nghe! Xin hãy nói cùng Giô-áp lại gần đây, tôi muốn nói chuyện cùng người. 17 Khi Giô-áp đã lại gần, người nữ hỏi rằng: Ông có phải Giô-áp chăng? Người đáp: Phải, ta. Nàng tiếp: Hãy nghe lời con đòi ông. Người đáp: Ta nghe. 18 Nàng bèn nói như lời nầy: Thuở xưa người ta có thói quen nói rằng: Hãy đi hỏi ý dân A-bên; rồi mới nên việc như thế. 19 Trong Y-sơ-ra-ên, thành chúng tôi là một thành hòa-bình và trung-hậu hơn hết, mà ông lại muốn diệt một thành, là chánh-đô của Y-sơ-ra-ên sao? Nhân sao ông muốn phá-hủy cơ-nghiệp của Đức Giê-hô-va? 20 Giô-áp đáp rằng: Không, không phải vậy đâu! Ta quyết hẳn không muốn diệt, không muốn phá-hủy! 21 Đó chẳng phải là ý ta. Nhưng có một người ở núi Ép-ra-im tên là Sê-ba, con trai của Biếc-ri, đã phản-nghịch cùng vua, tức là Đa-vít. Hãy nộp một mình hắn thôi, thì ta sẽ dan ra khỏi thành. Người nữ nói cùng Giô-áp rằng: Người ta sẽ ném đầu hắn qua tường cho ông. 22 Vậy, người nữ ấy đến trước mặt cả dân-chúng, và nói cho nghe lời ý-luận khôn-ngoan của nàng. Chúng chém đầu Sê-ba, con trai Biếc-ri, rồi ném cho Giô-áp. Giô-áp bèn thổi kèn lên; đạo-quân dan ra khỏi thành và tản đi; ai nấy đều trở về nhà mình, còn Giô-áp trở về Giê-ru-sa-lem, gần bên vua.
23 Giô-áp tổng-lãnh cả đạo-binh của Y-sơ-ra-ên; Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, làm đầu-trưởng các người Kê-rê-thít và Phê-lê-thít; 24 A-đô-ram được bàu-cử coi về thuế-khoá; Giô-sa-phát, con trai A-hi-lút, làm thủ-bộ; 25 Sê-gia làm thơ-ký; Xa-đốc và A-bia-tha làm thầy tế-lễ. 26 Còn Y-ra, người Giai-rơ, làm tể-tướng thân-mật của Đa-vít.