Sau-lơ cầu bà-bóng ở Ên-đô-rơ
28 4 Vậy, dân Phi-li-tin nhóm hiệp, đến đóng trại nơi Su-nem. Còn Sau-lơ cũng hiệp hết thảy Y-sơ-ra-ên, và chúng đóng trại tại Ghinh-bô-a. 5 Nhưng khi Sau-lơ thấy trại-quân Phi-li-tin, thì sợ và lòng rung-động lắm. 6 Người cầu-vấn Đức Giê-hô-va; song Đức Giê-hô-va không đáp lời, hoặc bằng chiêm-bao, hoặc bằng u-rim, hay là bởi các đấng tiên-tri. 7 Sau-lơ nói cùng các tôi-tớ mình rằng: Hãy kiếm cho ta một người đờn-bà biết cầu vong; ta sẽ đi đến người mà cầu-vấn. Các tôi-tớ thưa rằng: Tại Ên-đô-rơ có một người đờn-bà cầu vong,
3 Vả, Sa-mu-ên đã qua đời; cả Y-sơ-ra-ên để tang cho người, và người ta chôn người tại Ra-ma, thành của người. Sau-lơ đã trừ khỏi xứ những đồng-cốt và những thầy tà-thuật.
8 Sau-lơ giả dạng mặc những áo khác, đi đem theo hai người, rồi đến nhà người đờn-bà nầy lúc ban đêm. Sau-lơ nói: Xin ngươi hãy cầu vong mà bói cho ta, và hãy vời lên kẻ ta sẽ chỉ cho ngươi. 9 Người đờn-bà đáp rằng: Ông biết rõ đều Sau-lơ đã làm, thể nào người trừ khỏi xứ những đồng-cốt và thầy tà-thuật. Vậy, cớ sao ông lại gài bẫy đặng giết tôi? 10 Sau-lơ chỉ Đức Giê-hô-va thề cùng người rằng: Ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống mà thề, sẽ chẳng xảy đến cho ngươi một đều hại chi về việc nầy đâu!
11 Bấy giờ, người đờn-bà nói: Tôi phải cầu ai trước mặt ông? Sau-lơ đáp: Hãy cầu Sa-mu-ên. 12 Khi người đờn-bà thấy Sa-mu-ên, bèn la tiếng lớn nói cùng Sau-lơ rằng: Cớ sao ông gạt tôi? Ông là Sau-lơ! 13 Vua đáp cùng người rằng: Chớ sợ; nhưng ngươi thấy chi? Người đáp: Tôi thấy một vì thần ở dưới đất lên. 14 Vua hỏi: Mặt mày ra sao? Người đáp: Ấy là một ông già ở dưới lên, mặc một cái áo tơi. Sau-lơ hiểu là Sa-mu-ên, bèn cúi đầu, sấp mình xuống đất và lạy. 15 Sa-mu-ên hỏi Sau-lơ rằng: Nhân sao ngươi quấy sự yên-tịnh ta mà gọi ta lên? Sau-lơ đáp: Tôi bị hoạn-nạn lớn; vì dân Phi-li-tin tranh-chiến với tôi, và Đức Chúa Trời đã lìa khỏi tôi. Ngài không trả lời cho tôi, hoặc bởi các đấng tiên-tri, hoặc bởi chiêm-bao. Vậy, tôi đã vời ông lên, để ông bảo cho tôi biết đều tôi phải làm. 16 Sa-mu-ên đáp: Nhân sao ngươi cầu-vấn ta, bởi vì Đức Giê-hô-va đã lìa khỏi ngươi và trở nên thù-nghịch ngươi? 17 Đức Giê-hô-va làm y như Ngài đã phán bởi miệng ta. Đức Giê-hô-va đoạt lấy nước khỏi tay ngươi mà ban cho kẻ lân-cận ngươi là Đa-vít. 18 Ngươi không vâng theo lời phán của Đức Giê-hô-va và không làm cho A-ma-léc cảm-biết cơn giận phừng của Ngài; vì cớ đó nên ngày nay Đức Giê-hô-va đãi ngươi cách nầy. 19 Vả lại, Đức Giê-hô-va sẽ phó Y-sơ-ra-ên và ngươi vào tay dân Phi-li-tin. Ngày mai ngươi và các con trai ngươi sẽ ở một nơi với ta. Đức Giê-hô-va cũng sẽ phó đạo-binh Y-sơ-ra-ên vào tay dân Phi-li-tin. 20 Sau-lơ liền té nằm dài xuống đất, vì các lời của Sa-mu-ên khiến người sợ-hoảng; và lại, người đã kiệt sức, bởi trọn ngày và đêm đó người không có ăn chi.
21 Bấy giờ, người đờn-bà đó đến gần Sau-lơ, thấy người bối-rối, bèn nói rằng: Nầy con đòi vua đã vâng theo tiếng vua. Tôi đã liều mạng mình đặng vâng theo các lời vua dạy. 22 Vậy bây giờ, vua cũng hãy nghe lời của con đòi vua: Tôi xin đặt trước mặt vua một miếng bánh, để vua ăn bổ sức, đặng lên đường. 23 Sau-lơ từ-chối mà rằng: Ta không ăn. Nhưng các đầy-tớ người và người đờn-bà ép nài quá đến đỗi người phải xuôi theo lời chúng; người bèn chổi dậy khỏi đất và ngồi trên giường. 24 Người đờn-bà ấy có một con bò con mập, bèn lật-đật giết nó; đoạn lấy bột mì nhồi và làm bánh không men, 25 để trước mặt Sau-lơ và các đầy-tớ người. Ăn xong, chúng chổi dậy và đi nội đêm đó.
Dân Y-sơ-ra-ên bị bại trận. — Sau-lơ qua đời
31 1 Bấy giờ dân Phi-li-tin giao-chiến cùng Y-sơ-ra-ên; người Y-sơ-ra-ên chạy trốn trước mặt dân Phi-li-tin, và nhiều người trong bọn bị vít chết, ngã xuống trên núi Ghinh-bô-a. 2 Dân Phi-li-tin hăng rượt theo Sau-lơ cùng con trai người, giết Giô-na-than, A-bi-na-đáp, và Manh-ki-sua, là các con trai của Sau-lơ. 3 Thế trận dữ-dội cho Sau-lơ; những lính cầm cung bắn trúng người, làm cho trọng-thương. 4 Sau-lơ nói cùng kẻ vác binh-khí mình rằng: Hãy rút gươm ngươi, đâm ta đi, kẻo những kẻ không chịu cắt-bì kia đến đâm ta và sỉ-nhục ta chăng. Nhưng kẻ vác binh-khí người không dám làm, vì sợ-hãi lắm. Sau-lơ bèn lấy gươm và sấn mình trên mũi nó. 5 Khi kẻ vác binh-khí của Sau-lơ thấy người chết, bèn cũng sấn mình trên mũi gươm mình mà chết với người. 6 Như vậy, trong ngày đó, Sau-lơ, ba con trai người, kẻ vác binh-khí người, và hết thảy kẻ theo người đều chết chung nhau.
7 Những người Y-sơ-ra-ên ở bên kia trũng và bên kia sông Giô-đanh, thấy đạo-binh Y-sơ-ra-ên chạy trốn, Sau-lơ và ba con trai người đã chết, thì bỏ các thành mình mà trốn đi; nên nỗi dân Phi-li-tin đến ở đó.
8 Ngày sau, dân Phi-li-tin đến lục-soát những kẻ chết, thấy Sau-lơ và ba con trai người nằm sải trên núi Ghinh-bô-a. 9 Chúng cắt đầu Sau-lơ, lột lấy binh-khí người, và sai báo tin tốt nầy cho khắp xứ dân Phi-li-tin, trong các đền-thờ của thần-tượng họ và trong cả dân-sự. 10 Chúng để binh-khí của Sau-lơ tại trong đền-thờ Át-tạt-tê, và treo xác người vào tường-thành Bết-san.
11 Nhưng khi dân-sự Gia-be ở Ga-la-át hay đều dân Phi-li-tin đã làm cho Sau-lơ, 12 thì những người dõng-sĩ trong bọn đứng dậy, đi trọn đêm, gỡ lấy xác của Sau-lơ và của con trai người khỏi tường-thành Bết-san; rồi họ trở về Gia-be, thiêu-đốt các thây tại đó, 13 lấy cốt của họ mà chôn dưới cây liễu xủ tơ, ở gần Gia-be, và kiêng ăn trong bảy ngày.
(1 Sử ký) 10 13 Ấy vậy, vua Sau-lơ chết, vì tội-lỗi mình đã phạm cùng Đức Giê-hô-va, và vì chẳng có vâng-theo mạng-lịnh của Ngài; lại vì đã cầu-hỏi bà bóng, 14 chẳng có cầu-hỏi Đức Giê-hô-va; vậy, vì cớ ấy Ngài giết người, dời nước người cho về Đa-vít, con trai Y-sai.
(2 Sa-mu-ên) 4 4 Giô-na-than, con trai của Sau-lơ, có một con trai bại chơn: khi tin Sau-lơ và Giô-na-than thác ở Gít-rê-ên thấu đến, thì nó đã được năm tuổi. Vú nó đem nó chạy trốn; trong cơn lật-đật trốn, nó té, nên nỗi nó trở nên què. Tên nó là Mê-phi-bô-sết.
Đa-vít hay tin Sau-lơ và Giô-na-than đã thác
1 1 Sau khi Sau-lơ thác, và Đa-vít đã thắng dân A-ma-léc trở về rồi, thì ở Xiếc-lác hai ngày. 2 Ngày thứ ba, xảy có một người ở dinh Sau-lơ trở về, quần-áo rách-rưới, đầu đóng bụi, đến trước mặt Đa-vít, sấp mình xuống đất mà lạy. 3 Đa-vít hỏi người rằng: Người ở đâu đến? Thưa rằng: Tôi ở trại-quân Y-sơ-ra-ên thoát khỏi. 4 Đa-vít nói: Vậy, việc xảy ra sao? Hãy thuật cho ta. Người thưa: Dân-sự đã trốn khỏi chiến-trường, và có nhiều người trong họ bị ngã chết; Sau-lơ và Giô-na-than, con trai người, cũng đều chết nữa. 5 Đa-vít hỏi người trai-trẻ đem tin ấy rằng: Làm sao ngươi biết Sau-lơ và con trai người đã chết? 6 Người trai-trẻ đem tin ấy thưa rằng: Tình-cờ tôi đi qua núi Ghinh-bô-a, thấy Sau-lơ nương trên cây giáo mình. Xe và lính-kị theo gần kịp người. 7 Người xây lại thấy tôi và gọi tôi. Tôi thưa rằng: Có tôi đây. 8 Người nói cùng tôi rằng: Ngươi là ai? Tôi thưa: Tôi là dân A-ma-léc. 9 Người bèn tiếp: Hãy lại gần giết ta đi, vì ta bị xây-xẩm, nhưng hãy còn sống. 10 Vậy, tôi đến gần và giết người đi, vì tôi biết người bại-trận, không còn sống được. Đoạn, tôi lấy mão triều-thiên trên đầu người và vòng vàng nơi cánh tay người, mà đem về đây cho chúa tôi.
11 Đa-vít bèn xé quần-áo mình; hết thảy những người đi theo cũng đều làm như vậy. 12 Kế ấy, chúng để tang, khóc-lóc, và nhịn đói cho đến chiều tối vì Sau-lơ, vì Giô-na-than, con trai người, vì dân-sự của Đức Giê-hô-va, và vì nhà Y-sơ-ra-ên, bởi chúng đã bị gươm ngã chết.
13 Đa-vít hỏi người trai-trẻ đem tin nầy rằng: Ngươi ở đâu đến? Người thưa rằng: Tôi là con trai của một người ngoại-bang, tức con của một người A-ma-léc. 14 Đa-vít nói rằng: Cớ sao ngươi không sợ giơ tay lên giết kẻ chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va? 15-16 Huyết ngươi đổ lại trên đầu ngươi! Miệng ngươi đã làm chứng về ngươi, vì ngươi đã nói rằng: Chính tôi đã giết đấng chịu xức dầu của Đức Giê-hô-va. Đoạn, Đa-vít gọi một người trai-trẻ mà nói rằng: Hãy lại gần, xông đánh hắn! Người ấy đánh hắn, và hắn chết.
Bài ai-ca của Đa-vít
17 Bây giờ, Đa-vít làm bài ai-ca nầy về Sau-lơ và Giô-na-than, con trai Sau-lơ, 18 mà truyền dạy cho các con trẻ Giu-đa: Ấy là bài ai-ca về Cung, chép trong sách kẻ công-bình:
19 Ôi Y-sơ-ra-ên! kẻ danh-vọng của ngươi đã thác trên gò-nỗng ngươi!
Nhơn sao các kẻ anh-hùng nầy bị ngã chết?
20 Chớ đi tuyên-cáo đều đó trong Gát,
Chớ rao-truyền sự ấy trong các đường phố Ách-ca-lôn,
E các con gái Phi-li-tin vui-vẻ,
Và các con gái kẻ không chịu cắt-bì mừng-rỡ chăng?
21 Hỡi núi Ghinh-bô-a!
Nguyện sương-móc và mưa chẳng sa xuống trên ngươi,
Và chẳng có đồng-ruộng sanh sản–
vật dùng làm của-lễ đầu mùa;
Vì tại nơi đó, cái khiên của anh-hùng bị nhơ-nhuốc,
Tức là cái khiên của Sau-lơ, nó sẽ chẳng hề được xức dầu nữa.
22 Cây cung của Giô-na-than chẳng hề trở về
Mà không dính đầy huyết kẻ chết, và mỡ của người dõng-sĩ;
Cây gươm của Sau-lơ không hề trở về mà không vinh-quang.
23 Khi còn sống, Sau-lơ và Giô-na-than yêu nhau đẹp nhau,
Lúc chết chẳng bị lìa khỏi nhau:
Hai người vốn lẹ hơn chim ưng,
Mạnh hơn con sư-tử!
24 Hỡi con gái Y-sơ-ra-ên, hãy khóc về Sau-lơ,
Người đã mặc cho các ngươi áo-xống màu đỏ điều xa-xí,
Trau-giồi áo-xống các ngươi bằng đồ vàng.
25 Cớ sao người dõng-sĩ ngã giữa cơn trận?
Nhân sao Giô-na-than thác trên gò-nỗng các ngươi?
26 Hỡi Giô-na-than, anh tôi, lòng tôi quặn-thắt vì anh,
Anh làm cho tôi khoái dạ;
Nghĩa bậu-bạn của anh lấy làm quí hơn tình thương người nữ.
27 Cớ sao những anh-hùng bị ngã xuống?
Nhân sao các binh-khí họ bị bẻ gãy?