Giô-na-than và Đa-vít kết bạn. — Lòng ganh-ghét của Sau-lơ
18 1 Đa-vít vừa tâu xong cùng Sau-lơ, thì lòng của Giô-na-than khế-hiệp cùng lòng Đa-vít, đến đỗi Giô-na-than yêu-mến Đa-vít như mạng-sống mình. 2 Từ ngày đó, Sau-lơ rước Đa-vít về đền mình, không cho trở về nhà cha người nữa. 3 Giô-na-than khế-hiệp cùng Đa-vít, bởi vì yêu-mến người như mạng-sống mình. 4 Người cổi áo mình mặc mà trao cho Đa-vít, luôn với áo-xống khác, cho đến gươm, cung, và đai của mình nữa. 5 Đa-vít đi đánh giặc nhiều: bất-luận nơi nào Sau-lơ sai người đi, thì đều được việc, nên Sau-lơ đặt người làm đầu chiến-sĩ; người đẹp ý bá-tánh và những tôi-tớ của Sau-lơ.
6 Khi Đa-vít đã giết được người Phi-li-tin, trở về cùng đạo-binh, thì những người nữ của các thành Y-sơ-ra-ên đi ra đón Sau-lơ, hát múa, đánh trống cơm, gõ nhịp, và reo tiếng vui-mừng. 7 Những người múa đối đáp nhau rằng:
Sau-lơ giết hàng ngàn,
Còn Đa-vít giết hàng vạn!
8 Sau-lơ lấy làm giận lắm, và các lời nầy không đẹp lòng người. Người nói: Người ta cho Đa-vít hàng vạn, còn ta hàng ngàn; chỉ còn thiếu cho nó ngôi nước mà thôi! 9 Kể từ ngày ấy, Sau-lơ thường ngó Đa-vít cách giận.
10 Ngày mai, ác-thần bởi Đức Chúa Trời khiến nhập vào Sau-lơ; người có cơn sốt-hoảng trong đền mình, thì Đa-vít gảy đờn như những ngày khác. Sau-lơ cầm một cây giáo nơi tay, 11 bèn phóng Đa-vít, mà rằng: Ta sẽ đóng đinh nó nơi vách. Nhưng Đa-vít tránh hai lần khỏi mũi giáo. 12 Sau-lơ sợ Đa-vít, vì Đức Giê-hô-va ở cùng Đa-vít, và đã lìa khỏi mình. 13 Sau-lơ khiến Đa-vít cách xa mình, lập người làm trưởng ngàn người: Đa-vít ra trận trở về thì đứng đầu đạo-binh. 14 Trong các công-việc, người đều được may-mắn, và Đức Giê-hô-va ở cùng người. 15 Sau-lơ thấy người được may-mắn dường ấy, thì lấy làm sợ người. 16 Nhưng cả Y-sơ-ra-ên và Giu-đa đều yêu-mến Đa-vít, bởi vì người ra trận trở về đứng đầu chúng.
17 Sau-lơ nói cùng Đa-vít rằng: Nầy Mê-ráp, con gái cả ta; ta sẽ gả nó cho ngươi làm vợ. Chỉ phải giúp ta cách mạnh-bạo và đánh giặc cho Đức Giê-hô-va. Vả, Sau-lơ nói thầm rằng: Tay ta chớ nên hành-hại hắn, nhưng thà tay của dân Phi-li-tin còn hơn. 18 Đa-vít thưa rằng: Tôi là ai? Thân-phận tôi là gì? Họ-hàng cha tôi nơi Y-sơ-ra-ên ra chi mà tôi trở nên phò-mã của vua? 19 Vả, khi đến kỳ Mê-ráp, con gái của Sau-lơ, phải gả cho Đa-vít, thì lại gả cho Át-ri-ên, người Mê-hô-la. 20 Nhưng Mi-canh, con gái của Sau-lơ, yêu-mến Đa-vít. Khi Sau-lơ hay đều đó, thì lấy làm đẹp lòng. 21 Người nói thầm rằng: Ta sẽ biểu hắn cưới nàng, hầu cho nàng làm cái bẫy cho hắn, và hắn sa vào tay của dân Phi-li-tin. Vậy, Sau-lơ nói lần thứ nhì cùng Đa-vít rằng: Ngươi sẽ làm phò-mã ta.
22 Đoạn, Sau-lơ truyền lịnh cho các tôi-tớ mình rằng: Hãy nói kín cùng Đa-vít rằng: Ngươi thấy vua lấy làm đẹp lòng ngươi, và hết thảy tôi-tớ vua đều yêu-mến ngươi: vậy, hãy làm phò-mã của vua. 23 Các tôi-tớ của Sau-lơ nói lại các lời ấy cùng Đa-vít. Đa-vít đáp rằng: Làm phò-mã của vua, há là việc nhỏ-mọn trước mặt các ngươi sao? Tôi vốn một người nghèo-nàn và hèn-tiện. 24 Các tôi-tớ của Sau-lơ thuật lại cho vua câu trả lời của Đa-vít. 25 Sau-lơ nói cùng chúng rằng: Các ngươi hãy nói cùng Đa-vít như vầy: Vua chẳng đòi sính-lễ gì khác, chỉ đòi một trăm dương-bì của người Phi-li-tin, đặng trả thù kẻ cừu-địch mình. Vả, cái mưu của Sau-lơ là khiến cho Đa-vít sa vào tay dân Phi-li-tin.
26 Các tôi-tớ kể lại những lời nầy cho Đa-vít nghe, thì Đa-vít chìu theo sự buộc ấy mà làm phò-mã của vua. Trước kỳ định, 27 Đa-vít chổi dậy, cùng quân thủ-hạ mình đi đánh giết hai trăm người Phi-li-tin. Người đem dương-bì của chúng nó về, và nộp cho vua đủ số, đặng trở làm phò-mã người. Vậy, Sau-lơ gả Mi-canh, con gái mình, cho người làm vợ. 28 Sau-lơ nhìn-biết Đức Giê-hô-va ở cùng Đa-vít. Mi-canh, con gái của Sau-lơ, yêu-mến Đa-vít. 29 Nhưng Sau-lơ càng sợ Đa-vít hơn nữa, và trọn đời mình làm kẻ thù-nghịch người.
30 Mỗi lần các quan-trưởng dân Phi-li-tin ra trận, thì Đa-vít may-mắn hơn các tôi-tớ của Sau-lơ; vì vậy danh người trở nên tôn-trọng lắm.
Đa-vít chạy trốn
19 1 Sau-lơ bàn-tính cùng Giô-na-than, con trai mình, và các tôi-tớ, để giết Đa-vít; nhưng Giô-na-than, con trai của Sau-lơ, rất thương-yêu Đa-vít, 2 cho người hay, và nói rằng: Sau-lơ, cha tôi, tìm giết anh. Vậy, sáng ngày mai, hãy cẩn-thận, ở nơi khuất-kín, và ẩn mình đi. 3 Tôi sẽ đi ra đứng gần bên cha tôi nơi ruộng mà anh sẽ ẩn, và nói về anh cùng cha tôi, thử xem người nói thế nào, rồi sẽ cho anh biết. 4 Vậy, Giô-na-than nói binh Đa-vít cùng Sau-lơ, cha mình, mà rằng: Xin vua chớ phạm tội cùng Đa-vít, tôi-tớ vua, vì người không có phạm tội cùng vua, mà lại có giúp công-việc lớn-lao cho vua nữa. 5 Người đã liều mạng mình mà giết người Phi-li-tin kia, nên Đức Giê-hô-va vì cớ người có làm sự giải-cứu lớn cho cả Y-sơ-ra-ên. Vua có thấy và mừng-rỡ đều đó; nhân sao lại toan phạm tội cùng huyết vô-tội, mà giết Đa-vít vô-lý? 6 Sau-lơ lắng tai nghe lời Giô-na-than nói, bèn thề rằng: Ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống mà thề, Đa-vít sẽ chẳng chết! 7 Bấy giờ, Giô-na-than gọi Đa-vít, thuật các lời ấy cho người, đoạn dẫn Đa-vít đến gần Sau-lơ, và Đa-vít hầu việc Sau-lơ như trước.
8 Sự tranh-chiến cứ liên-tiếp luôn luôn, Đa-vít đi ra đánh dân Phi-li-tin, làm cho chúng nó bị thua chạy trốn. 9 Nhưng ác-thần bởi Đức Giê-hô-va khiến nhập vào Sau-lơ lúc người ngồi trong điện, cầm cây giáo nơi tay; còn Đa-vít gảy đờn. 10 Sau-lơ muốn lấy giáo đâm Đa-vít dính vào vách, nhưng Đa-vít tránh khỏi, giáo của Sau-lơ găm trong vách. Đa-vít trốn và được thoát khỏi buổi tối đó. 11 Sau-lơ sai người đi đến nhà Đa-vít đặng canh-giữ người, để sáng ngày giết người đi. Song Mi-canh, vợ Đa-vít, cho người hay và nói rằng: Nếu đêm nay chàng không trốn khỏi, thì sáng mai chàng sẽ bị giết. 12 Mi-canh thòng Đa-vít xuống nơi cửa sổ; người trốn và thoát khỏi. 13 Kế ấy, Mi-canh lấy tượng thê-ra-phim mà để lên giường, dùng tấm nệm bằng lông dê bọc đầu nó, rồi bao-phủ cái mình nó bằng một cái áo tơi. 14 Khi Sau-lơ sai người đến bắt Đa-vít, thì nàng nói rằng: Chàng đau. 15 Sau-lơ lại sai người đến thăm Đa-vít, mà truyền chúng rằng: Hãy đem hắn ở trên giường đến cùng ta, hầu cho ta giết hắn đi. 16 Vậy, những kẻ sai đi đến đó, thấy tượng thê-ra-phim ở trên giường, có một tấm nệm bằng lông dê ở nơi đầu nó. 17 Sau-lơ nói với Mi-canh rằng: Sao ngươi gạt ta như vậy, làm cho kẻ thù-nghịch ta trốn khỏi đi? Mi-canh thưa cùng Sau-lơ rằng: Người có bảo tôi: Hãy để cho ta đi, bằng không, ta sẽ giết mầy.
18 Vậy, Đa-vít trốn và thoát khỏi, đi đến nhà Sa-mu-ên tại Ra-ma, rồi thuật cho người mọi đều Sau-lơ đã làm cho mình. Đoạn, người và Sa-mu-ên đi, ở tại Na-giốt.
Cầu Chúa cứu mình khỏi kẻ thù-nghịch
Thơ Đa-vít làm, khi Sau-lơ sai canh-giữ nhà người đặng giết người. Cho thầy nhạc-chánh, theo điếu «Chớ phá-hủy»
(Thi thiên) 59 1 Đức Chúa Trời tôi ôi! xin giải-cứu tôi khỏi các kẻ thù-nghịch tôi,
Bảo-hộ tôi khỏi những kẻ dấy nghịch cùng tôi.
2 Xin hãy giải tôi khỏi những kẻ làm ác,
Và cứu tôi khỏi những người làm đổ huyết.
3 Vì kìa, chúng nó rình-rập hại mạng-sống tôi;
Đức Giê-hô-va ơi! những người mạnh-dạn nhóm-hiệp nhau nghịch tôi; —
Chẳng phải vì sự vi-phạm tôi, cũng chẳng vì tội-lỗi tôi.
4 Mặc dầu tôi không lầm-lỗi, chúng nó chạy tới toan đánh;
Xin Chúa hãy tỉnh-thức để giúp-đỡ tôi, và hãy xem-xét.
5 Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời vạn-quân, là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên,
Xin hãy chổi-dậy để thăm-viếng các nước;
Chớ thương-xót kẻ nào phạm gian-ác,(Sê-la)
6 Buổi chiều chúng nó trở lại, tru như chó,
Và đi vòng quanh thành.
7 Kìa, miệng chúng nó tuôn lời mắng-chưởi;
Những gươm ở nơi môi chúng nó;
Vì chúng nó rằng: Có ai nghe đâu?
8 Nhưng, Đức Giê-hô-va ơi, Ngài sẽ cuời chúng nó,
Và nhạo-báng các nước.
9 Bởi cớ sức-lực nó, tôi sẽ ngửa-trông Chúa;
Vì Đức Chúa Trời là nơi ẩn-náu cao của tôi.
10 Đức Chúa Trời sẽ lấy sự nhơn-từ Ngài mà đến đón tôi;
Đức Chúa Trời sẽ cho tôi thấy sự báo-trả kẻ thù-nghịch tôi.
11 Hỡi Chúa, là cái khiên đỡ chúng tôi,
Chớ giết họ, e dân-sự tôi quên chăng;
Hãy dùng quyền-năng Chúa mà tản-lạc và đánh-đổ chúng nó đi.
12 Vì cớ tội miệng chúng nó, tức là lời môi chúng nó,
Và vì cớ nguyền-rủa và sự dối-trá mà chúng nó nói ra,
Nguyện chúng nó bị mắc trong sự kiêu-ngạo mình!
13 Xin Chúa hãy nổi giận mà tiêu-diệt chúng nó, khá tiêu-diệt đi,
Hầu cho chúng nó không còn nữa;
Hãy cho chúng nó biết rằng Đức Chúa Trời cai-trị nơi Gia-cốp,
Cho đến cùng-đầu trái đất. (Sê-la)
14 Buổi chiều chúng nó trở lại, tru như chó,
Và đi vòng quanh thành.
15 Chúng nó đi đây đó đặng kiếm ăn;
Nếu không được no-nê, thì sẽ ở trọn đêm tại đó.
16 Nhưng tôi sẽ ca-hát về sức-lực Chúa;
Phải, buổi sáng tôi sẽ hát lớn tiếng về sự nhơn-từ Chúa;
Vì Chúa là nơi ẩn-náu cao của tôi,
Một nơi nương-náu mình trong ngày gian-truân.
17 Hỡi sức-lực tôi, tôi sẽ ngợi-khen Ngài;
Vì Đức Chúa Trời là nơi ẩn-náu cao của tôi, tức là Đức Chúa Trời làm ơn cho tôi.
(1 Sa-mu-ên) 19 19 Có người thuật lại đều đó cho Sau-lơ, mà rằng: Kìa, Đa-vít ở tại Na-giốt trong Ra-ma. 20 Sau-lơ sai người đi bắt Đa-vít; nhưng khi chúng thấy một đám tiên-tri đương nói tiên-tri, và Sa-mu-ên đứng đầu những người ấy, thì Thần của Đức Chúa Trời cảm-động họ, họ cũng khởi nói tiên-tri. 21 Người ta cho Sau-lơ hay, người bèn sai những người khác; họ cũng nói tiên-tri như các kẻ khác. Sau-lơ lại sai người đi lần thứ ba, đến phiên họ cũng nói tiên-tri. 22 Bấy giờ, Sau-lơ thân-hành đến Ra-ma; tới nơi giếng chứa nước lớn của Sê-cu, người hỏi rằng: Sa-mu-ên và Đa-vít ở đâu? Người ta thưa rằng: Hai người ở Na-giốt trong Ra-ma. 23 Vậy, người đi đến Na-giốt trong Ra-ma; Thần của Đức Chúa Trời cảm-động đến phiên người, người cứ đi dọc đàng nói trên-tri cho đến khi tới Na-giốt trong Ra-ma. 24 Người cũng lột áo mình, nói tiên-tri trước mặt Sa-mu-ên, rồi ở trần như vậy nằm dưới đất trọn ngày và đêm đó. Bởi cớ ấy, có câu tục-ngữ rằng: Sau-lơ há cũng vào hàng các tiên-tri sao?
Đa-vít và Giô-na-than kết ước
20 1 Đa-vít trốn khỏi Na-giốt trong Ra-ma, đến cùng Giô-na-than, mà nói rằng: Tôi đã làm chi, tội-ác tôi là gì? Tôi đã phạm tội chi cùng cha anh, mà người toan hại mạng sống tôi? 2 Giô-na-than đáp cùng người rằng: Chẳng phải thế! anh không chết đâu. Cha tôi chẳng làm một sự gì, bất-luận lớn hay nhỏ, mà chẳng nói trước với tôi. Vậy, nhân sao cha tôi giấu sự nầy với tôi? Đều đó chẳng thể được. 3 Nhưng Đa-vít lại thề-nguyền mà rằng: Cha anh biết rõ rằng tôi được ơn trước mặt anh, nên có nói rằng: Chớ nên cho Giô-na-than biết gì, kẻo nó phải lo buồn chăng. Song ta chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống và mạng-sống của anh mà thề rằng, chỉ còn một bước cách tôi và sự chết mà thôi.
4 Giô-na-than đáp cùng Đa-vít rằng: Hễ anh muốn tôi làm đều gì, thì ta sẽ làm cho anh. 5 Đa-vít tiếp rằng: Mai là ngày mồng một, tôi phải đi ngồi ăn chung bàn với vua. Hãy để cho tôi đi trốn trong đồng bằng cho đến chiều ngày thứ ba. 6 Nếu cha anh thấy tôi vắng mặt, thì hãy nói cùng người rằng: Đa-vít có cố nài-xin tôi cho nó đi về Bết-lê-hem, quê-hương nó, vì đó cả nhà nó dâng của-lễ hằng năm. 7 Nếu người đáp: Tốt, thì kẻ tôi-tớ anh sẽ được bình-yên. Còn nếu người nổi giận, thì hãy biết rằng người định ý hại tôi. 8 Vậy, hãy tỏ lòng nhân-từ cho kẻ tôi-tớ anh, bởi vì anh đã nhơn danh Đức Giê-hô-va mà kết ước cùng kẻ tôi-tớ anh. Song phần tôi ví có tội gì, xin chính anh hãy giết tôi đi; cớ sao anh lại dẫn tôi đến cha anh? 9 Giô-na-than đáp lại rằng: Chớ có nghĩ như vậy! Trái lại, nếu tôi biết thật cha tôi định ý hại anh, dễ nào tôi chẳng cho anh hay? 10 Đa-vít đáp cùng Giô-na-than rằng: Nhưng nếu cha anh dùng lời nghiêm-khắc đáp cùng anh, thì ai sẽ cho tôi hay? 11 Giô-na-than đáp cùng Đa-vít rằng: Hè, chúng ta hãy ra ngoài đồng. Cả hai đều đi ra ngoài đồng.
12 Giô-na-than nói cùng Đa-vít rằng: Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, làm chứng! Ngày mai hay là ngày mốt, tại giờ nầy, tôi sẽ dọ ý cha tôi. Nếu thấy chẳng có đều chi nên sợ cho anh, thì tôi không sai người nào đến cho anh hay biết; 13 còn nếu cha tôi quyết lòng làm hại anh, tôi sẽ cho anh hay trước, biểu anh đi, và anh sẽ đi bình-yên. Bằng chẳng, nguyện Đức Giê-hô-va phạt Giô-na-than cách nặng-nề! Cầu-xin Đức Giê-hô-va ở cùng anh, như Ngài đã ở cùng cha tôi! 14 Và ngày sau, nếu tôi còn sống, có phải anh sẽ lấy sự nhân-từ của Đức Giê-hô-va mà đãi tôi chăng? Nhưng nếu tôi chết, 15 dẫu khi Đức Giê-hô-va diệt hết thảy kẻ thù-nghịch của Đa-vít khỏi mặt đất cho đến cùng, thì cũng chớ cất ơn thương nhà tôi đến đời đời. 16 Như vậy, Giô-na-than kết giao-ước cùng nhà Đa-vít mà rằng: Đức Giê-hô-va sẽ báo-thù những thù-nghịch của Đa-vít. 17 Giô-na-than thương-yêu Đa-vít như mạng-sống mình vậy, nên khiến Đa-vít lại thề nữa.
18 Giô-na-than tiếp rằng: Mai là ngày mồng một, sự vắng mặt anh người ta ắt sẽ thấy; vì chỗ anh sẽ trống. 19 Ngày mốt, chớ quên đi xuống mau đến nơi anh đã ẩn ngày trước, là ngày định làm việc, và anh sẽ đợi gần bên hòn đá Ê-xe. 20 Tôi sẽ bắn ba mũi tên về phía hòn đá đó dường như tôi bắn vào một cái bia. 21 Đoạn, tôi sẽ sai tôi-tớ tôi, và bảo nó rằng: Hãy đi lượm các mũi tên. Nếu tôi nói với nó rằng: Kìa, các mũi tên ở bên nầy mầy, hãy lượm lấy đi, — bấy giờ anh hãy đến; tôi chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống mà thề, mọi việc đều bình-an cho anh, chẳng có gì nên sợ hết! 22 Nhưng nếu tôi nói cùng đứa trẻ rằng: Kìa, các mũi tên ở bên kia mầy, — bấy giờ anh khá đi, vì Đức Giê-hô-va khiến anh đi. 23 Còn về lời chúng ta đã nói nhau, nguyện Đức Giê-hô-va làm chứng giữa anh và tôi đến đời đời.
24 Vậy, Đa-vít ẩn trong đồng. Khi đến ngày mồng một, vua ngồi bàn đặng ăn bữa; 25 người ngồi nơi chỗ thường ngồi ở gần bên vách. Giô-na-than đứng dậy, và Áp-ne ngồi bên Sau-lơ; còn chỗ của Đa-vít thì bỏ không. 26 Ngày đó, Sau-lơ chẳng nói chi hết, vì tưởng rằng: Có sự rủi-ro đã xảy đến cho hắn rồi! Chắc hẳn hắn không sạch, đã phải sự gì ô-uế rồi. 27 Song ngày sau, là ngày mồng hai, chỗ của Đa-vít lại bỏ không nữa. Sau-lơ nói cùng Giô-na-than, con trai mình, rằng: Cớ sao con trai của Y-sai không đến dự ăn bữa hôm qua và ngày nay? 28 Giô-na-than thưa cùng Sau-lơ rằng: Đa-vít có nài-xin phép tôi đi đến Bết-lê-hem, 29 mà rằng: Xin để tôi đi; vì nhà chúng tôi có một sự tế-tự trong thành, mà anh tôi đã dặn tôi phải đi đến. Vậy bây giờ, nếu tôi được ơn trước mặt người, xin cho phép tôi lập-tức đi đến đó đặng thăm các anh tôi. Ấy bởi cớ đó người không đến ngồi bàn.
30 Bấy giờ, Sau-lơ nổi giận cùng Giô-na-than, mà rằng: Ớ con trai gian-tà và bội-nghịch kia, ta biết mầy có kết-bạn cùng con trai của Y-sai, đáng hổ-nhục cho mầy, và đáng hổ-nhục cho mẹ đã đẻ mầy thay! 31 Thật, hễ con trai Y-sai sống lâu trên mặt đất chừng nào, thì mầy và nước mầy chẳng vững-bền chừng nấy. Vậy bây giờ, hãy sai đi kiếm nó, dẫn nó về cho ta; vì nó phải chết hẳn. 32 Giô-na-than thưa cùng Sau-lơ, cha mình, rằng: Cớ sao giết nó đi? Nó có làm đều gì? 33 Sau-lơ phóng cây giáo đặng đâm người; Giô-na-than bèn nhìn-biết cha mình đã nhứt-định giết Đa-vít. 34 Giô-na-than bèn chổi dậy khỏi bàn, tức giận lắm, và trong ngày mồng hai chẳng ăn gì hết, lấy làm buồn-bực về Đa-vít, vì cha mình đã sỉ-nhục người.
35 Qua ngày sau, Giô-na-than đi ra ngoài đồng tại nơi đã hẹn cùng Đa-vít; có một đứa tôi-tớ trẻ theo người. 36 Người nói cùng nó rằng: Hãy chạy lượm những tên ta sẽ bắn. Kẻ tôi-tớ chạy, Giô-na-than bắn một mũi tên qua khỏi nó. 37 Khi kẻ tôi-tớ đi đến nơi có tên Giô-na-than đã bắn, thì Giô-na-than la lên rằng: Tên há chẳng ở bên kia mầy sao? 38 Giô-na-than lại kêu kẻ tôi-tớ rằng: Hãy đi mau, chớ dừng lại! Kẻ tôi-tớ lượm mũi tên, rồi trở lại cùng chủ mình. 39 Vả, tôi-tớ chẳng biết chi cả, song Đa-vít và Giô-na-than hiểu biết đều đó là gì. 40 Giô-na-than trao binh-khí cho tôi-tớ mình, và bảo rằng: Hãy đi, đem nó về trong thành. 41 Khi tôi-tớ đã đi rồi, Đa-vít chổi dậy từ phía nam; sấp mình xuống đất và lạy ba lần, đoạn hai người ôm nhau và khóc, Đa-vít khóc nhiều hơn. 42 Giô-na-than nói cùng Đa-vít rằng: Anh hãy đi bình-an; chúng ta đã nhơn danh Đức Giê-hô-va lập lời thề cùng nhau rằng: Đức Giê-hô-va sẽ làm chứng giữa tôi và anh, giữa dòng-dõi tôi và dòng-dõi anh đến đời đời.
43 Vậy, Đa-vít chổi dậy và đi, còn Giô-na-than trở vào trong thành.