Ngày 30 tháng Mười Một

Đọc 1 Cô-rinh-tô 1:1 - 4:21

Thư Thứ Nhất Gửi Người Cô-rinh-tô

Phao-lô rõ ràng đã gửi một lá thư đến hội thánh tại Cô-rinh-tô qua tay Ti-mô-thê, người gần đây sẽ đi qua Cô-rinh-tô trên đường đến Ma-xê-đoan. Trong một lá thư thứ hai, được viết có lẽ vào năm 55-56 sau Công Nguyên, Phao-lô đề cập đến lá thư Cô-rinh-tô trước đó và cho biết rằng ông đã nhận được thư trả lời từ người Cô-rinh-tô, được mang đến Ê-phê-sô bởi một nhóm bao gồm Sê-pha-na, Phóc-tu-na-tu và A-chai-cu. Mặc dù nội dung của lá thư đầu tiên của Phao-lô không được biết, nhưng lá thư mà Phao-lô nhận được từ người Cô-rinh-tô rõ ràng đặt ra những câu hỏi cụ thể về hôn nhân và độc thân, thức ăn hiến tế cho thần tượng, các ân tứ thuộc linh, và một số khoản đóng góp đặc biệt mà người Cô-rinh-tô đang thực hiện. Phao-lô trả lời những câu hỏi này trong lá thư thứ hai của mình (theo truyền thống được gọi là 1 Cô-rinh-tô) và bày tỏ sự quan ngại về nhiều sự chia rẽ khác nhau giữa người Cô-rinh-tô đã được các thành viên gia đình của Cơ-lô-ê báo cáo cho Phao-lô. Ngoài ra, Phao-lô đề cập đến một số vấn đề cụ thể mà những Cơ Đốc nhân này đang đối mặt trong thành ngoại giáo Cô-rinh-tô, bao gồm các vấn đề liên quan đến đạo đức tình dục và sự khiêm tốn, và vấn đề về tình hữu nghị với người ngoại giáo.

I. — Tiểu-dẫn
(1: 1-9)

Lời đạt và chào-thăm

(1 Cô-rinh-tô) 1 1 Phao-lô, theo ý Đức Chúa Trời, được gọi làm sứ-đồ của Đức Chúa Jêsus-Christ, cùng Sốt-then, anh em chúng ta, 2 gởi cho Hội-thánh Đức Chúa Trời tại thành Cô-rinh-tô, tức là cho những người đã được nên thánh trong Đức Chúa Jêsus-Christ, được gọi làm thánh-đồ, lại cho mọi người bất luận ở nơi nào, cầu-khẩn danh Đức Chúa Jêsus-Christ chúng ta, là Chúa của những người ấy và của chúng ta: 3 nguyền xin anh em được ân-điển và sự bình-an ban cho bởi Đức Chúa Trời, Cha chúng ta, và bởi Đức Chúa Jêsus-Christ!

Lời tạ ơn

4 Tôi hằng vì anh em tạ ơn Đức Chúa Trời, bởi cớ anh em đã được Đức Chúa Trời ban ơn trong Đức Chúa Jêsus-Christ; 5 vì chưng anh em đã được dư-dật về mọi đều ban cho, cả lời nói và sự hiểu-biết, 6 như lời chứng về Đấng Christ đã được vững-bền ở giữa anh em. 7 Anh em đang trông-đợi kỳ Đức Chúa Jêsus-Christ chúng ta hiện đến, cũng chẳng thiếu một ơn nào. 8 Ngài sẽ khiến anh em được vững-bền đến cuối-cùng, để khỏi bị quở-trách trong ngày của Đức Chúa Jêsus-Christ chúng ta. 9 Đức Chúa Trời là thành-tín, Ngài đã gọi anh em được thông-công với Con Ngài là Đức Chúa Jêsus-Christ, Chúa chúng ta.

II. — Sự phe-đảng và gương xấu trong Hội-thánh Cô-rinh-tô
(Từ 1: 10 đến 6: 20)

Khuyên phải hiệp làm một

10 Hỡi anh em, tôi nhơn danh Đức Chúa Jêsus-Christ chúng ta, khuyên anh em thảy đều phải đồng một tiếng nói với nhau, chớ phân-rẽ nhau ra, nhưng phải hiệp một ý một lòng cùng nhau. 11 Vì, hỡi anh em, bởi người nhà Cơ-lô-ê, tôi có được tin rằng trong anh em có sự tranh-cạnh. 12 Tôi có ý nói rằng trong anh em mỗi người nói như vầy: Ta là môn-đồ của Phao-lô; — ta là của A-bô-lô; — ta là của Sê-pha, — ta là của Đấng Christ. 13 Đấng Christ bị phân-rẽ ra sao? Có phải Phao-lô đã chịu đóng đinh trên cây thập-tự thế cho anh em, hay là anh em đã nhơn danh Phao-lô mà chịu phép báp-têm sao? 14 Tôi tạ ơn Đức Chúa Trời, vì ngoài Cơ-rít-bu và Gai-út, tôi chưa từng làm phép báp-têm cho ai trong anh em, 15 hầu cho chẳng ai nói rằng anh em đã nhơn danh tôi mà chịu phép báp-têm. 16 Tôi cũng đã làm phép báp-têm cho người nhà Sê-pha-na; ngoài nhà đó, tôi chẳng biết mình đã làm phép báp-têm cho ai nữa.

Sự dồ-dại về thập-tự-giá làm cho sự khôn-ngoan thế-gian bị thua

17 Thật vậy, Đấng Christ đã sai tôi, chẳng phải để làm phép báp-têm đâu, nhưng để rao-giảng Tin-lành, và chẳng dùng sự khôn-khéo mà giảng, kẻo thập-tự-giá của Đấng Christ ra vô-ích. 18 Bởi vì lời giảng về thập-tự-giá, thì những người hư-mất cho là điên-dại; song về phần chúng ta, là kẻ được cứu-chuộc, thì cho là quyền-phép của Đức Chúa Trời. 19 Cũng có lời chép rằng:

Ta sẽ hủy-phá sự khôn-ngoan của người khôn-ngoan,
Tiêu-trừ sự thạo-biết của người thạo-biết.

20 Người khôn-ngoan ở đâu? Thầy thông-giáo ở đâu? Người biện-luận đời nay ở đâu? Có phải Đức Chúa Trời đã làm cho sự khôn-ngoan của thế-gian ra dồ-dại không? 21 Vì, tại thế-gian cậy sự khôn-ngoan mình, chẳng nhờ sự khôn-ngoan Đức Chúa Trời mà nhận biết Đức Chúa Trời, nên Ngài đành lòng dùng sự giảng dồ-dại của chúng ta mà cứu-rỗi những người tin-cậy. 22 Vả, đương khi người Giu-đa đòi phép lạ, người Gờ-réc tìm sự khôn-ngoan, 23 thì chúng ta giảng Đấng Christ bị đóng đinh trên cây thập-tự, là sự người Giu-đa lấy làm gương xấu, dân ngoại cho là dồ-dại; 24 song le, về những người được gọi, bất luận người Giu-đa hay người Gờ-réc, thì Đấng Christ là quyền-phép của Đức Chúa Trời và sự khôn-ngoan của Đức Chúa Trời. 25 Bởi vì sự dồ-dại của Đức Chúa Trời là khôn-sáng hơn người ta, và sự yếu-đuối của Đức Chúa Trời là mạnh hơn người ta.

26 Hỡi anh em, hãy suy-xét rằng ở giữa anh em là kẻ đã được gọi, không có nhiều người khôn-ngoan theo xác-thịt, chẳng nhiều kẻ quyền-thế, chẳng nhiều kẻ sang-trọng. 27 Nhưng Đức Chúa Trời đã chọn những sự dại ở thế-gian để làm hổ-thẹn những kẻ khôn; Đức Chúa Trời đã chọn những sự yếu ở thế-gian để làm hổ-thẹn những sự mạnh; 28 Đức Chúa Trời đã chọn những sự hèn-hạ và khinh-bỉ ở thế-gian, cùng những sự không có, hầu cho làm những sự có ra không có, 29 để chẳng ai khoe mình trước mặt Đức Chúa Trời. 30 Vả, ấy là nhờ Ngài mà anh em ở trong Đức Chúa Jêsus-Christ, là Đấng mà Đức Chúa Trời đã làm nên sự khôn-ngoan, sự công-bình, sự nên thánh, và sự cứu-chuộc cho chúng ta; 31 hầu cho, như có lời chép rằng: Ai khoe mình, hãy khoe mình trong Chúa.

Sự giảng của Phao-lô là thể nào và có mục-đích gì

2 1 Hỡi anh em, về phần tôi, khi tôi đến cùng anh em, chẳng dùng lời cao-xa hay là khôn-sáng mà rao-giảng cho anh em biết chứng-cớ của Đức Chúa Trời. 2 Vì tôi đã đoán-định rằng ở giữa anh em, tôi chẳng biết sự gì khác ngoài Đức Chúa Jêsus-Christ, và Đức Chúa Jêsus-Christ bị đóng đinh trên cây thập-tự. 3 Chính tôi đã ở giữa anh em, bộ yếu-đuối, sợ-hãi, run-rẩy lắm. 4 Lời nói và sự giảng của tôi chẳng phải bằng bài diễn-thuyết khéo-léo của sự khôn-ngoan, nhưng tại sự tỏ ra Thánh-Linh và quyền-phép; 5 hầu cho anh em chớ lập đức-tin mình trên sự khôn-ngoan loài người, bèn là trên quyền-phép Đức Chúa Trời.

Sự khôn-ngoan Chúa trong Tin-lành là sự mầu-nhiệm chỉ nhờ Đức Thánh-Linh tỏ ra

6 Dầu vậy, chúng tôi giảng sự khôn-ngoan cho những kẻ trọn-vẹn, song chẳng phải sự khôn-ngoan thuộc về đời nầy, cũng không phải của các người cai-quản đời nầy, là kẻ sẽ bị hư-mất. 7 Chúng tôi giảng sự khôn-ngoan của Đức Chúa Trời, là sự mầu-nhiệm kín-giấu, mà từ trước các đời, Đức Chúa Trời đã định sẵn cho sự vinh-hiển chúng ta. 8 Trong những người cai-quản đời nầy chẳng ai từng biết sự đó; bởi chưng, nếu đã biết thì họ chẳng đóng đinh Chúa vinh-hiển trên cây thập-tự đâu. 9 Song le, như có chép rằng:

Ấy là sự mắt chưa thấy, tai chưa nghe,
Và lòng người chưa nghĩ đến,
Nhưng Đức Chúa Trời đã sắm sẵn đều ấy cho những người yêu-mến Ngài.

10 Đức Chúa Trời đã dùng Đức Thánh-Linh để bày-tỏ những sự đó cho chúng ta, vì Đức Thánh-Linh dò-xét mọi sự, cả đến sự sâu-nhiệm của Đức Chúa Trời nữa. 11 Vả, nếu không phải là thần-linh trong lòng người, thì ai biết sự trong lòng người? Cũng một lẽ ấy, nếu không phải là Thánh-Linh của Đức Chúa Trời, thì chẳng ai biết sự trong Đức Chúa Trời.

12 Về phần chúng ta, chúng ta chẳng nhận lấy thần thế-gian, nhưng đã nhận lấy Thánh-Linh từ Đức Chúa Trời đến, hầu được hiểu-biết những ơn mà chúng ta nhận-lãnh bởi Đức Chúa Trời; 13 chúng ta nói về ơn đó, không cậy lời nói mà sự khôn-ngoan của loài người đã dạy đâu, song cậy sự khôn-ngoan mà Đức Thánh-Linh đã dạy, dùng tiếng thiêng-liêng để giãi-bày sự thiêng-liêng. 14 Vả, người có tánh xác-thịt không nhận được những sự thuộc về Thánh-Linh của Đức Chúa Trời; bởi chưng người đó coi sự ấy như là sự dồ-dại, và không có thể hiểu được, vì phải xem-xét cách thiêng-liêng. 15 Nhưng người có tánh thiêng-liêng xử-đoán mọi sự, và chính mình không bị ai xử-đoán. 16 Vì ai đã biết ý Chúa, đặng dạy-dỗ Ngài? Nhưng phần chúng ta, thì có ý của Đấng Christ.

Ý bè-đảng gây nên sự cãi-lẫy

3 1 Hỡi anh em, về phần tôi, tôi chẳng có thể nói với anh em như với người thiêng-liêng, nhưng như với người xác-thịt, như với các con đỏ trong Đấng Christ vậy. 2 Tôi lấy sữa nuôi anh em, chớ chẳng lấy đồ-ăn cứng, vì anh em không chịu nổi; đến bây giờ cũng chưa chịu được, vì anh em hãy còn thuộc về xác-thịt. 3 Thật, bởi trong anh em có sự ghen-ghét và tranh-cạnh, anh em há chẳng phải là tánh xác-thịt ăn ở như người thế-gian sao? 4 Có người thì nói: Ta là môn-đồ của Phao-lô; kẻ thì rằng: Ta là của A-bô-lô, vậy anh em há chẳng phải là người cũng như kẻ khác sao? 5 Thế thì, A-bô-lô là ai, và Phao-lô là ai? Ấy là kẻ tôi-tớ, mà bởi kẻ đó anh em đã tin-cậy, y theo Chúa đã ban cho mọi người. 6 Tôi đã trồng, A-bô-lô đã tưới, nhưng Đức Chúa Trời đã làm cho lớn lên. 7 Vậy, người trồng, kẻ tưới, đều không ra gì, song Đức Chúa Trời là Đấng làm cho lớn lên. 8 Người trồng, kẻ tưới, đều bằng nhau; ai nấy sẽ nhận phần thưởng tùy theo việc mình đã làm.

Chỉ Đấng Christ là nền Hội-thánh

9 Vả, chúng tôi là bạn cùng làm việc với Đức Chúa Trời; anh em là ruộng của Đức Chúa Trời cày, nhà của Đức Chúa Trời xây. 10 Theo ơn Đức Chúa Trời ban cho tôi, tôi đã lập nền như một tay thợ khéo, mà có kẻ khác cất lên trên; nhưng ai nấy phải cẩn-thận về sự mình xây trên nền đó. 11 Vì, chẳng ai có thể lập một nền khác ngoài nền đã lập, là Đức Chúa Jêsus-Christ. 12 Nếu có kẻ lấy vàng, bạc, bửu-thạch, gỗ, cỏ khô, rơm-rạ mà xây trên nền ấy, 13 thì công-việc của mỗi người sẽ bày-tỏ ra. Ngày đến sẽ tỏ-tường công-việc đó; nó sẽ trình ra trong lửa, và công-việc của mỗi người đáng giá nào, lửa sẽ chỉ ra. 14 Ví bằng công-việc của ai xây trên nền được còn lại, thì thợ đó sẽ lãnh phần thưởng mình. 15 Nếu công-việc họ bị thiêu-hủy, thì mất phần thưởng. Còn về phần người đó, sẽ được cứu, song dường như qua lửa vậy.

Tín-đồ là đền-thờ của Đức Chúa Trời

16 Anh em há chẳng biết mình là đền-thờ của Đức Chúa Trời, và Thánh-Linh Đức Chúa Trời ở trong anh em sao? 17 Vì có ai phá-hủy đền-thờ của Đức Chúa Trời, thì Đức Chúa Trời sẽ phá-hủy họ; vì đền-thờ của Đức Chúa Trời là thánh, mà chính anh em là đền-thờ. 18 Chớ ai tự dối mình: nếu có ai trong vòng anh em tưởng mình khôn-ngoan theo cách đời nầy, hãy trở nên dại-dột, để được nên khôn-ngoan; 19 vì sự khôn-ngoan đời nầy trước mặt Đức Chúa Trời là sự dại-dột. Như có chép rằng: Ấy là Chúa bắt những kẻ khôn-ngoan trong mưu-kế họ. 20 Lại rằng: Chúa thông-biết ý-tưởng của người khôn-ngoan; Ngài biết ý-tưởng họ đều là vô-ích.

21 Vậy, chớ ai khoe mình về loài người, vì mọi sự đều thuộc về anh em: 22 hoặc Phao-lô, hoặc A-bô-lô, hoặc Sê-pha, hoặc thế-gian, hoặc sự sống, hoặc sự chết, hoặc những sự bây giờ, hoặc những sự hầu đến. Hết thảy mọi sự đều thuộc về anh em, anh em thuộc về Đấng Christ, Đấng Christ thuộc về Đức Chúa Trời.

Chỉ Chúa là Đấng đoán-xét

4 1 Vậy, ai nấy hãy coi chúng tôi như đầy-tớ của Đấng Christ, và kẻ quản-trị những sự mầu-nhiệm của Đức Chúa Trời. 2 Vả lại, cái đều người ta trông-mong nơi người quản-trị là phải trung-thành. 3 Về phần tôi, hoặc bị anh em xử-đoán, hoặc bị tòa-án nào của loài người xử-đoán, tôi cũng chẳng lấy làm quan-hệ gì. Chính tôi chẳng tự xử-đoán mình nữa; 4 vì tôi chẳng thấy mình có đều gì đáng tội, nhưng tôi cũng không nhờ sự đó mà được xưng là công-bình: Đấng xử-đoán tôi, ấy là Chúa. 5 Vậy, chớ xét-đoán sớm quá, hãy đợi Chúa đến; chính Chúa sẽ tỏ những sự giấu trong nơi tối ra nơi sáng, và bày ra những sự toan-định trong lòng người; bấy giờ, ai nấy sẽ bởi Đức Chúa Trời mà lãnh sự khen-ngợi mình đáng lãnh.

Sự kiêu-ngạo của người Cô-rinh-tô; sự khiêm-nhường của các sứ-đồ

6 Hỡi anh em, ấy là vì cớ anh em, tôi đã dùng những lẽ thật nầy chỉ về chính mình tôi và A-bô-lô, hầu cho anh em học-đòi hai chúng tôi, chớ vượt qua lời đã chép, và chớ sanh lòng kiêu-ngạo, theo phe người nầy nghịch cùng kẻ khác. 7 Bởi vì, ai phân-biệt ngươi với người khác? Ngươi há có đều chi mà chẳng đã nhận-lãnh sao? Nếu ngươi đã nhận-lãnh, thì sao còn khoe mình như chẳng từng nhận-lãnh?

8 Anh em được no-đủ, được giàu-có rồi, chẳng nhờ chúng tôi, anh em đã khởi-sự cai-trị; thật mong cho anh em được cai-trị, hầu cho chúng tôi cũng cai-trị với anh em! 9 Vì chưng Đức Chúa Trời dường đã phơi chúng tôi là các sứ-đồ ra, giống như kẻ sau-rốt mọi người, giống như tù phải tội chết, làm trò cho thế-gian, thiên-sứ, loài người cùng xem vậy. 10 Chúng tôi là kẻ ngu-dại vì cớ Đấng Christ, nhưng anh em được khôn-ngoan trong Đấng Christ; chúng tôi yếu-đuối, anh em mạnh-mẽ; anh em quí-trọng, chúng tôi khinh-hèn. 11 Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn chịu đói khát, trần mình, bị người ta vả trên mặt, lưu-lạc rày đây mai đó. 12 Chúng tôi dùng chính tay mình làm việc khó-nhọc; khi bị rủa-sả, chúng tôi chúc phước; khi bị bắt-bớ, chúng tôi nhịn-nhục; 13 khi bị vu-oan, chúng tôi khuyên-dỗ; chúng tôi giống như rác-rến của thế-gian, cặn-bã của loài người, cho đến ngày nay.

Phao-lô đã dẫn người Cô-rinh-tô theo đạo Tin-lành, báo tin đến thăm

14 Tôi viết những đều nầy, chẳng phải để làm cho anh em hổ-ngươi đâu; nhưng để khuyên-bảo anh em, cũng như con-cái yêu-dấu của tôi vậy. 15 Bởi chưng, dẫu anh em có một vạn thầy giáo trong Đấng Christ, nhưng chẳng có nhiều cha; vì tôi đã dùng Tin-lành mà sanh anh em ra trong Đức Chúa Jêsus-Christ. 16 Vậy, tôi lấy đều đó khuyên anh em: hãy bắt-chước tôi. 17 Vì cớ đó, tôi đã sai Ti-mô-thê, là con yêu-dấu của tôi, cùng là trung-thành trong Chúa, đến cùng anh em; người sẽ nhắc lại cho anh em biết đường-lối tôi trong Đấng Christ, và tôi dạy-dỗ cách nào trong các Hội-thánh khắp các nơi.

18 Có mấy kẻ lên mình kiêu-ngạo, ngờ tôi chẳng còn đến cùng anh em nữa. 19 Nhưng nếu Chúa khứng cho, thì chẳng bao lâu tôi sẽ tới cùng anh em, và xét cho biết, chẳng phải xét lời nói của những kẻ kiêu-ngạo đó, bèn là năng-lực họ thể nào. 20 Vì nước Đức Chúa Trời chẳng ở tại lời nói, mà ở tại năng-lực. 21 Anh em muốn đều gì hơn: muốn tôi cầm roi mà đến cùng anh em, hay là lấy tình yêu-thương và ý nhu-mì?

< Lui    Trang Lịch     Tới >