Ngày 30 tháng Mười

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Ma-thi-ơ 8:18-19; Lu-ca 9:58-62; Mác 4:35-41; 5:1-43; Ma-thi-ơ 9:27-34; Mác 6:1-6a

Thực Hiện Các Phép Lạ

Một điều là một người dạy những gì mình tuyên bố là chân lý; hoàn toàn là điều khác để chứng minh thẩm quyền của mình để tuyên bố chân lý đó. Đó là lý do tại sao các phép lạ mà Chúa Giê-su thực hiện là một phần quan trọng trong chức vụ của Ngài. Chúng không được thực hiện đơn thuần để giải trí, hoặc để khoe khoang quyền năng thiêng liêng của Ngài, hoặc thậm chí để thuyết phục những người hoài nghi. Chúa Giê-su cũng không chữa lành người bệnh và làm kẻ chết sống lại chỉ đơn giản vì lòng thương xót lớn lao của Ngài đối với những người đau khổ.

Hơn thế nữa, các phép lạ là một phương tiện để xác nhận thông điệp rằng vương quốc của Đức Chúa Trời hiện đang được thiết lập với quyền năng! Đức Chúa Trời đang thiết lập sự cai trị của Ngài qua Đấng Christ, và chứng minh điều đó bằng quyền năng phép lạ mà Chúa Giê-su thực hiện trên các lực lượng tự nhiên, trên thế giới linh hồn, và trên sự chết và bệnh tật. Sách Mác ghi lại Chúa Giê-su từ sự dạy dỗ của Ngài bằng các ẩn dụ và đi theo Ngài khắp Ga-li-lê khi Ngài xác nhận thẩm quyền của sự dạy dỗ của Ngài bằng các công việc phép lạ.

(Ma-thi-ơ) 8 18 Vả, khi Đức Chúa Jêsus thấy đoàn dân đông lắm ở xung-quanh mình, bèn truyền qua bờ bên kia. 19 Có một thầy thông-giáo đến, thưa cùng Ngài rằng: Lạy thầy, thầy đi đâu, tôi sẽ theo đó.

Cần phải thể nào đặng theo Chúa

(Lu-ca) 9 58 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Con cáo có hang, chim trời có ổ; song Con người không có chỗ mà gối đầu.

59 Ngài phán cùng kẻ khác rằng: Ngươi hãy theo ta. Kẻ ấy thưa rằng: Xin cho phép tôi đi chôn cha tôi trước đã. 60 Nhưng Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy để kẻ chết chôn kẻ chết; còn ngươi, hãy đi rao-giảng nước Đức Chúa Trời.

61 Có kẻ khác nữa thưa rằng: Lạy Chúa, tôi sẽ theo Chúa, song xin cho phép tôi trước về từ-giã người trong nhà tôi. 62 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ai đã tra tay cầm cày, còn ngó lại đằng sau, thì không xứng-đáng với nước Đức Chúa Trời.

Bị bão giữa biển

(Mác) 4 35 Đến chiều ngày ấy, Ngài phán cùng môn-đồ rằng: Chúng ta hãy qua bờ bên kia. 36 Khi cho dân-chúng tan về rồi, Đức Chúa Jêsus cứ ở trong thuyền, và môn-đồ đưa Ngài đi; cũng có các thuyền khác cùng đi nữa. 37 Vả, có cơn bão lớn nổi lên, sóng tạt vào thuyền, đến nỗi gần đầy nước; 38 nhưng Ngài đương ở đằng sau lái, dựa gối mà ngủ. Môn-đồ thức Ngài dậy mà thưa rằng: Thầy ôi, thầy không lo chúng ta chết sao? 39 Ngài bèn thức dậy, quở gió và phán cùng biển rằng: Hãy êm đi, lặng đi! Gió liền dứt và đều yên-lặng như tờ. 40 Đoạn, Ngài phán cùng môn-đồ rằng: Sao các ngươi sợ? Chưa có đức-tin sao? 41 Môn-đồ kinh-hãi lắm, nói với nhau rằng: Vậy thì người nầy là ai, mà gió và biển cũng đều vâng lịnh người?

Người Giê-ra-sê bị quỉ ám

5 1 Đức Chúa Jêsus cùng môn-đồ qua đến bờ biển bên kia, trong miền Giê-ra-sê. 2 Ngài mới ở trên thuyền bước xuống, tức thì có một người bị tà-ma ám từ nơi mồ-mả đi ra đến trước mặt Ngài. 3 Người thường ở nơi mồ-mả, dẫu dùng xiềng sắt cũng chẳng ai cột trói được nữa; 4 vì nhiều lần người bị cùm chơn hoặc bị xiềng, rồi bẻ xiềng tháo cùm, không ai có sức trị được. 5 Người cứ ở nơi mồ-mả và trên núi, ngày đêm kêu-la và lấy đá đánh bầm mình. 6 Người thấy Đức Chúa Jêsus ở đằng xa, chạy lại sấp mình xuống trước mặt Ngài, 7 mà kêu lớn rằng: Hỡi Đức Chúa Jêsus, Con Đức Chúa Trời rất cao, tôi với Ngài có sự gì chăng? Tôi nhơn danh Đức Chúa Trời mà khẩn-cầu Ngài, xin đừng làm khổ tôi. 8 Vì Đức Chúa Jêsus vừa phán cùng nó rằng: Hỡi tà-ma, phải ra khỏi người nầy. 9 Ngài lại hỏi rằng: Mầy tên gì? Thưa rằng: Tên tôi là Quân-đội; vì chúng tôi đông. 10 Nó lại van-xin Ngài đừng đuổi chúng nó ra khỏi miền đó.

11 Vả, chỗ đó, tại trên núi, có một bầy heo đông đương ăn. 12 Các quỉ cầu-xin Ngài rằng: Xin khiến chúng tôi đến với bầy heo ấy, để chúng tôi nhập vào chúng nó. Đức Chúa Jêsus cho phép. 13 Các tà-ma ra khỏi người đó, bèn nhập vào bầy heo, bầy heo từ trên bực cao vụt đâm đầu xuống biển. Có độ hai ngàn con heo chết chìm cả dưới biển. 14 Những kẻ chăn heo trốn, đồn tin nầy ra khắp trong thành và trong nhà-quê; 15 dân-sự đổ ra đặng xem đều đã xảy đến.

Vậy, chúng đến cùng Đức Chúa Jêsus, thấy người đã bị nhiều quỉ ám, đang ngồi, mặc quần áo, trí-khôn bình-tĩnh, thì sợ-hãi lắm. 16 Những người đã thấy việc đó, thuật cho họ nghe chuyện đã xảy đến cho kẻ bị quỉ ám và bầy heo. 17 Chúng bèn xin Ngài ra khỏi địa-phận mình. 18 Lúc Ngài đương bước vào thuyền, người trước đã bị quỉ ám xin ở lại với Ngài. 19 Nhưng Đức Chúa Jêsus không cho, phán rằng: Hãy về nhà ngươi, nơi bạn-hữu ngươi, mà thuật lại cho họ đều lớn-lao thể nào Chúa đã làm cho ngươi, và Ngài đã thương-xót ngươi cách nào. 20 Vậy, người đi, đồn ra trong xứ Đê-ca-bô-lơ những đều lớn-lao thể nào mà Đức Chúa Jêsus đã làm cho mình; ai nấy đều lấy làm lạ.

Con gái Giai-ru và người đờn-bà có bịnh

21 Khi Đức Chúa Jêsus lại xuống thuyền qua bờ bên kia, có đoàn dân đông nhóm-họp chung-quanh Ngài. Ngài đứng trên bờ biển. 22 Bấy giờ, có một người trong những người cai nhà hội, tên là Giai-ru, đến, thấy Đức Chúa Jêsus, bèn gieo mình nơi chơn Ngài, 23 nài-xin mà rằng: Con gái nhỏ tôi gần chết; xin Chúa đến, đặt tay trên nó, đặng nó lành-mạnh và sống. 24 Đức Chúa Jêsus đi với người; đoàn dân đông cùng đi theo và lấn-ép Ngài.

25 Vả, tại đó có một người đờn-bà bị bịnh mất huyết đã mười hai năm, 26 bấy lâu chịu khổ-sở trong tay nhiều thầy thuốc, hao-tốn hết tiền-của, mà không thấy đỡ gì; bịnh lại càng nặng thêm. 27 Người đã nghe tin về Đức Chúa Jêsus, bèn lẩn vào đằng sau giữa đám đông, mà rờ áo Ngài. 28 Vì người nói rằng: Nếu ta chỉ rờ đến áo Ngài mà thôi, thì ta sẽ được lành. 29 Cùng một lúc ấy, huyết lậu liền cầm lại; người nghe trong mình đã được lành bịnh. 30 Tức thì Đức Chúa Jêsus tự biết có sức-mạnh đã ra từ mình, bèn xây lại giữa đám đông mà hỏi rằng: Ai đã rờ áo ta? 31 Môn-đồ thưa rằng: Thầy thấy đám đông lấn-ép thầy, thầy còn hỏi rằng: Ai rờ đến ta? 32 Ngài nhìn xung-quanh mình để xem người đã làm đều đó. 33 Người đờn-bà biết sự đã xảy đến cho mình, bèn run-sợ đến gieo mình dưới chơn Ngài, tỏ hết tình thật. 34 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hỡi con gái ta, đức-tin con đã cứu con; hãy đi cho bình-an và được lành bịnh.

35 Đương khi Ngài còn phán, có kẻ đến từ nhà người cai nhà hội mà nói với người rằng: Con gái ông đã chết rồi; còn phiền Thầy làm chi? 36 Nhưng Đức Chúa Jêsus chẳng màng đến lời ấy, phán cùng cai nhà hội rằng: Đừng sợ, chỉ tin mà thôi. 37 Ngài chẳng cho ai theo mình, trừ ra Phi-e-rơ, Gia-cơ, và Giăng là em Gia-cơ. 38 Khi đã đến nhà người cai nhà hội, Ngài thấy chúng làm om-sòm, kẻ khóc người kêu lớn tiếng. 39 Vào nhà rồi, Ngài phán cùng chúng rằng: Sao các ngươi làm ồn-ào và khóc-lóc vậy? Đứa trẻ chẳng phải chết, song nó ngủ. 40 Chúng nhạo-báng Ngài. Ngài bèn đuổi chúng ra hết, đem cha mẹ đứa trẻ với những kẻ theo Ngài, cùng vào chỗ nó nằm. 41 Ngài nắm tay nó, mà phán rằng: Ta-li-tha Cu-mi; nghĩa là: Hỡi con gái nhỏ, ta truyền cho mầy, hãy chờ dậy. 42 Tức thì đứa gái chờ dậy mà bước đi, vì đã lên mười hai tuổi. Chúng rất lấy làm lạ. 43 Ngài cấm ngặt chúng đừng cho ai biết sự ấy, và truyền cho đứa trẻ ăn.

Chúa chữa các tật-bịnh khác

(Ma-thi-ơ) 9 27 Đức Chúa Jêsus ở đó ra đi, có hai người mù theo Ngài mà kêu rằng: Hỡi con cháu vua Đa-vít, xin thương chúng tôi cùng! 28 Khi Ngài đã vào nhà rồi, hai người mù đến; Ngài bèn phán rằng: Hai ngươi tin ta làm được đều hai ngươi ao-ước sao? Họ thưa rằng: Lạy Chúa, được. 29 Ngài bèn rờ mắt hai người mà phán rằng: Theo như đức-tin các ngươi, phải được thành vậy. 30 Mắt hai người liền mở. Đức Chúa Jêsus lấy giọng nghiêm phán rằng: Hãy giữ, đừng cho ai biết chuyện nầy. 31 Song lúc hai người ra khỏi nhà, thì đồn danh-tiếng Ngài khắp cả xứ.

32 Khi đi khỏi chỗ đó, thì người ta đem tới cho Ngài một người câm bị quỉ ám. 33 Quỉ bị đuổi ra rồi, thì người câm nói được. Đoàn dân lấy làm lạ mà nói rằng: Không hề bao giờ thấy sự như vậy trong dân Y-sơ-ra-ên. 34 Nhưng người Pha-ri-si lại nói rằng: Người nầy cậy phép chúa quỉ mà trừ quỉ.

Đức Chúa Jêsus tại Na-xa-rét

(Mác) 6 1 Đức Chúa Jêsus đi khỏi đó, đến quê-hương mình, có các môn-đồ cùng đi theo. 2 Đến ngày Sa-bát, Ngài bắt đầu dạy-dỗ trong nhà hội; thiên-hạ nghe Ngài, lấy làm lạ mà nói rằng: Người bởi đâu được những đều nầy? Sự khôn-sáng mà người được ban cho là gì, và thể nào tay người làm được những phép lạ dường ấy? 3 Có phải người là thợ mộc, con trai Ma-ri, anh em với Gia-cơ, Giô-sê, Giu-đe, và Si-môn chăng? Chị em người há chẳng phải ở giữa chúng ta đây ư? Chúng bèn vấp-phạm vì cớ Ngài. 4 Song Đức Chúa Jêsus phán cùng họ rằng: Đấng tiên-tri chỉ bị quê-hương mình, bà-con mình và trong nhà mình khinh-dể mà thôi. 5 Ở đó, Ngài không làm phép lạ nào được, chỉ đặt tay chữa lành một vài người đau-ốm; 6a và Ngài lấy làm lạ vì chúng chẳng tin.

< Lui    Trang Lịch     Tới >