Sự trông-cậy hư-không của dân Y-sơ-ra-ên. — Lời ngăm-đe của Chúa
7 1 Từ nơi Đức Giê-hô-va có lời phán cùng Giê-rê-mi rằng: 2 Hãy đứng nơi cửa nhà Đức Giê-hô-va, tại đó hãy rao lời nầy: Các ngươi, là người Giu-đa hết thảy, là những kẻ do các cửa nầy vào đặng thờ-lạy Đức Giê-hô-va, hãy nghe lời Đức Giê-hô-va. 3 Đức Giê-hô-va vạn-quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Hãy sửa lại đường-lối và việc làm của các ngươi; thì ta sẽ khiến các ngươi ở trong xứ nầy. 4 Chớ nhờ-cậy những lời dối-trá rằng: Chính đây là đền-thờ của Đức Giê-hô-va, đền-thờ của Đức Giê-hô-va, đền-thờ của Đức Giê-hô-va. 5 Vì nếu các ngươi sửa lại kỹ-càng đường-lối và việc làm của mình, nếu các ngươi làm trọn sự công-bình giữa người và kẻ lân-cận nó; 6 nếu các ngươi không hiếp-đáp khách-lạ, kẻ mồ-côi, người góa-bụa, và không làm đổ máu vô-tội trong nơi nầy; cũng chẳng đi theo các thần khác để làm hại mình, 7 thì ta sẽ khiến các ngươi ăn-ở trong nơi nầy và trong đất mà ta đã ban cho tổ-phụ các ngươi từ thuở xưa cho đến đời đời.
8 Nầy, các ngươi cậy những lời phỉnh-phờ chẳng có ích gì. 9 Các ngươi há chẳng trộm-cướp, giết người, phạm tội tà-dâm, thề dối, dâng hương cho Ba-anh, đi theo thần khác, là thần mình không biết hay sao? 10 Rồi các ngươi đến chầu ta trong nhà nầy, là nơi được xưng bằng danh ta, và nói rằng: Kìa, chúng tôi được thả rồi! hầu cho các ngươi được phạm mọi sự gớm-ghiếc ấy. 11 Vậy thì các ngươi xem nhà nầy, là nơi được xưng bằng danh ta, như hang trộm-cướp sao? Nầy, ta, chính ta, xem thấy mọi đều đó, Đức Giê-hô-va phán vậy.
12 Thế thì, hãy đi đến chỗ ở cũ của ta tại Si-lô, là nơi trước kia ta đã gởi danh ta, mà xem, vì tội-ác của dân Y-sơ-ra-ên ta, ta đã làm cho nó thể nào. 13 Đức Giê-hô-va phán: Hiện bây giờ, vì các ngươi đã làm những việc ấy, ta đã dậy sớm phán-dạy các ngươi, mà các ngươi không nghe; lại gọi các ngươi mà các ngươi không trả lời, — 14 thì ta sẽ làm cho nhà nầy, tức là nhà được xưng bằng danh ta, là nhà mà các ngươi nhờ-cậy, và làm cho nơi mà ta đã ban cho các ngươi cùng tổ-phụ các ngươi, cũng như ta đã làm cho Si-lô; 15 ta lại bỏ các ngươi khỏi trước mắt ta, cũng như ta đã bỏ anh em các ngươi hết thảy, tức là cả dòng-dõi Ép-ra-im.
16 Cho nên ngươi chớ vì dân nầy mà cầu thay; đừng vì nó mà cất tiếng khấn-vái cầu-nguyện, cũng đừng cầu thay cùng ta, vì ta sẽ chẳng nghe ngươi. 17 Ngươi há chẳng thấy đều họ làm trong các thành của Giu-đa và trong các đường-phố Giê-ru-sa-lem sao? 18 Con lượm củi, cha nhen lửa, đờn-bà nhồi bột, đặng làm bánh dâng cho nữ-vương trên trời, và làm lễ quán cho các thần khác, để chọc giận ta. 19 Đức Giê-hô-va phán: Có phải chúng nó chọc giận ta chăng? Há chẳng phải chúng nó tự chọc mình, chuốc lấy đều hổ mặt cho mình sao?
20 Vậy nên, Chúa Giê-hô-va phán như vầy: Nầy, cơn giận và sự thạnh-nộ của ta sẽ đổ xuống trên xứ nầy, trên người ta và thú-vật, trên cây-cối ngoài đồng và hoa-quả của đất, sẽ đốt-cháy hết, chẳng tắt bao giờ. 21 Đức Giê-hô-va vạn-quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Hãy thêm của-lễ thiêu của các ngươi vào các của-lễ khác, và ăn thịt đi! 22 Vì khi ta đem tổ-phụ các ngươi ra khỏi đất Ê-díp-tô, ta chẳng hề phán, và chẳng hề truyền mạng-lịnh gì về của-lễ thiêu và các của-lễ.
23 Nhưng, nầy là mạng-lịnh mà ta đã truyền cho họ: Hãy nghe tiếng ta, thì ta sẽ làm Đức Chúa Trời các ngươi, các ngươi sẽ làm dân ta; hãy đi theo cả đường-lối ta dạy cho, để các ngươi được phước. 24 Nhưng họ chẳng nghe, và chẳng ghé tai vào, cứ bước đi trong mưu của mình, theo sự cứng-cỏi của lòng ác mình, thụt-lùi chẳng bước tới. 25 Từ ngày tổ-phụ các ngươi ra khỏi đất Ê-díp-tô cho đến ngày nay, ta đã sai mọi đầy-tớ ta, tức các tiên-tri, đến cùng các ngươi; mỗi ngày ta dậy sớm sai họ đến. 26 Nhưng chúng nó chẳng nghe ta, chẳng hề để tai vào, song lại cứng cổ, ăn-ở càng xấu hơn tổ-phụ mình. 27 Vậy ngươi sẽ nói với chúng nó mọi lời nầy, nhưng chúng nó không nghe ngươi. Ngươi sẽ kêu, nhưng chúng nó không trả lời. 28 Vậy nên ngươi khá bảo chúng nó rằng: Nầy là dân chẳng nghe tiếng Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình, và không chịu nhận sự dạy-dỗ. Sự chơn-thật mất rồi, đã dứt khỏi miệng chúng nó.
29 Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy cắt tóc mà ném cho xa đi; hãy cất tiếng thảm-sầu trên các gò trọi! Vì Đức Giê-hô-va đã chê-chối lìa-bỏ dòng-dõi nầy, mà Ngài tức giận. 30 Đức Giê-hô-va phán: Con-cái Giu-đa đã làm đều ác trước mắt ta, chúng nó đặt những vật gớm-ghiếc trong nhà được xưng bằng danh ta, để làm cho ô-uế. 31 Chúng nó đã xây các nơi cao của Tô-phết, trong trũng của con trai Hi-nôm, đặng đốt con trai con gái mình trong lửa, ấy là đều ta chẳng từng dạy, là đều ta chẳng hề nghĩ đến.
32 Vậy nên, Đức Giê-hô-va phán: Nầy, những ngày đến, bấy giờ sẽ không gọi là Tô-phết và trũng của con trai Hi-nôm nữa, mà gọi là trũng của sự chém-giết; vì người ta sẽ chôn kẻ chết tại Tô-phết, cho đến thiếu chỗ chôn. 33 Những thây của dân nầy sẽ làm đồ-ăn cho chim trời và thú-vật dưới đất, chẳng ai xua-đuổi. 34 Bấy giờ ta sẽ làm cho các thành của Giu-đa và trong các đường-phố Giê-ru-sa-lem hết tiếng kêu-vui reo-mừng, tiếng của rể mới và dâu mới, vì đất nầy sẽ trở nên hoang-vu.
Sự đui-mù của dân. — Hình-phạt
8 1 Đức Giê-hô-va phán: Trong thời đó, người ta sẽ bới xương của các vua Giu-đa, xương của các quan-trưởng, xương của các thầy tế-lễ, xương của các tiên-tri, và xương của các dân-cư Giê-ru-sa-lem ra khỏi mồ-mả. 2 Người ta sẽ phơi những xương ấy ra dưới mặt trời, mặt trăng, và cơ-binh trên trời, tức là những vật mà họ đã yêu-mến, hầu-việc, bước theo, tìm-cầu, và thờ-lạy. Những xương ấy sẽ chẳng được thâu lại, chẳng được chôn lại; sẽ như phân trên mặt đất. 3 Mọi kẻ sót của họ-hàng gian-ác ấy còn lại trong mọi nơi ta đã đuổi chúng nó đến, chúng nó sẽ cầu chết hơn là sống, Đức Giê-hô-va vạn-quân phán vậy.
4 Vậy ngươi khá bảo chúng nó rằng: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Người ta vấp-ngã, há chẳng đứng dậy sao? Kẻ nào trở đi, há chẳng trở về sao? 5 Vậy thì làm sao mà dân-sự Giê-ru-sa-lem nầy cứ mài-miệt trong sự bội-nghịch đời đời? Chúng nó khăng-khăng giữ đều gian-trá, chẳng chịu trở lại. 6 Ta đã lắng tai và nghe: chúng nó chẳng nói ngay-thẳng, chẳng có ai ăn-năn đều ác của mình, mà rằng: Ta đã làm gì? Thảy đều dong-ruổi như ngựa xông vào trận. 7 Chim hạc giữa khoảng-không tự biết các mùa nhất-định cho nó; chim cu, chim yến, chim nhạn giữ kỳ dời chỗ ở. Nhưng dân ta chẳng biết luật-pháp của Đức Giê-hô-va!
8 Sao các ngươi nói được rằng: Chúng ta là khôn-sáng, có luật-pháp Đức Giê-hô-va ở với chúng ta? Nhưng, nầy, ngọn bút giả-dối của bọn thông-giáo đã làm cho luật-pháp ấy ra sự nói dối! 9 Những kẻ khôn-sáng bị xấu-hổ, sợ-hãi, và bị bắt. Chúng nó đã bỏ lời của Đức Giê-hô-va; thì sự khôn-ngoan nó là thể nào? 10 Vậy nên, ta sẽ ban vợ chúng nó cho kẻ khác, ruộng chúng nó cho chủ mới; vì từ kẻ rất nhỏ cho đến người rất lớn, ai nấy đều tham-lam; từ tiên-tri cho đến thầy tế-lễ, ai nấy đều làm sự gian-dối. 11 Chúng nó rịt vít-thương cho con gái dân ta cách sơ-sài, nói rằng: Bình-an, bình-an! mà không bình-an chi hết. 12 Chúng nó làm ra sự gớm-ghiếc, há lấy làm xấu-hổ ư? đã chẳng xấu-hổ chút nào, lại cũng không thẹn đỏ mặt. Vậy nên chúng nó sẽ ngã với những người vấp-ngã. Đến ngày thăm-phạt, chúng nó sẽ bị lật-đổ, Đức Giê-hô-va phán vậy. 13 Đức Giê-hô-va phán: Thật, ta sẽ diệt hết chúng nó. Chẳng còn trái nho trên cây nho; chẳng còn trái vả trên cây vả; lá sẽ khô rụng; những đều ta đã ban cho, sẽ bị cất lấy!
14 Sao chúng ta cứ ngồi yên? Hãy nhóm lại và vào các thành bền-vững, và nín-lặng tại đó! Vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta đã khiến chúng ta nín-lặng, Ngài cho chúng ta uống mật-đắng, vì chúng ta đã phạm tội nghịch cùng Đức Giê-hô-va. 15 Chúng ta trông sự bình-an, nhưng chẳng có sự tốt gì đến; trông kỳ chữa lành, mà sự sợ-hãi đây nầy!
16 Về phía thành Đan, nghe tiếng thét của ngựa nó; nghe tiếng ngựa chiến nó hí lên, khắp đất đều run-rẩy; vì chúng nó đã đến; nuốt đất và mọi vật trong nó, nuốt thành và dân-cư nó. 17 Nầy, ta sẽ sai rắn, bọ-cạp đến giữa các ngươi, chẳng ai ếm-chú được nó; chúng nó sẽ cắn các ngươi, Đức Giê-hô-va phán vậy.
18 Ước gì tôi được yên-ủi, khỏi sự lo-buồn! Lòng tôi mỏi-mệt trong tôi! 19 Nầy, có tiếng kêu-la của con gái dân ta, kêu từ đất xa lắm, rằng: Đức Giê-hô-va không còn ở trong Si-ôn sao? Vua của thành ấy không còn ở giữa thành sao? Sao chúng nó dùng tượng chạm của mình và vật hư-không của dân ngoại mà chọc giận ta vậy?
20 Mùa gặt đã qua, mùa hạ đã hết, mà chúng ta chưa được cứu-rỗi! 21 Con gái dân ta bị thương, ta vì đó bị thương; ta đương sầu-thảm; bị sự kinh-hãi bắt lấy. 22 Trong Ga-la-át há chẳng có nhũ-hương sao? há chẳng có thầy thuốc ở đó sao? Vậy thì làm sao mà bịnh con gái dân ta chẳng chữa lành?
Lời phàn-nàn của Giê-rê-mi.— Sự ngăm-đe của Đức Chúa Trời
9 1 Ôi! ước gì đầu tôi là suối nước, mắt tôi là nguồn lụy! hầu cho tôi vì những kẻ bị giết của con gái dân ta mà khóc suốt ngày đêm. 2 Ôi! ước gì tôi có một cái quán khách bộ-hành trong đồng vắng! để tôi được bỏ dân ta mà đi xa khỏi họ; vì họ thảy đều là kẻ tà-dâm, ấy là một bọn quỉ-trá. 3 Chúng nó giương lưỡi mình như cái cung, đặng phát lời dối-trá ra. Chúng nó ở trong xứ là mạnh lớn, mà chẳng làm sự chơn-thật; bởi chúng nó làm ác càng thêm ác, và chẳng nhìn-biết ta, Đức Giê-hô-va phán vậy.
4 Ai nấy phải giữ-gìn về người lân-cận mình, chớ tin-cậy một người nào trong vòng anh em mình; vì mỗi người anh em sẽ lừa-phỉnh anh em lắm, mỗi người lân-cận đều đi dạo nói xấu. 5 Ai nấy gạt-gẫm kẻ lân-cận mình, chẳng nói sự chơn-thật. Chúng nó luyện-tập lưỡi mình mà nói dối, chăm-chỉ làm đều ác. 6 Đức Giê-hô-va phán: Ngươi ăn-ở giữa sự dối-trá; ấy cũng vì cớ sự dối-trá mà chúng nó chẳng khứng nhìn-biết ta.
7 Vậy nên Đức Giê-hô-va vạn-quân phán như vầy: Nầy, ta sẽ làm cho tan-chảy và thử chúng nó; vì nếu chẳng vậy thì xử với con gái dân ta thể nào? 8 Lưỡi chúng nó là tên độc, hay buông lời dối-trá. Ngoài miệng thì chúc bình-an cho kẻ lân-cận mình, mà trong lòng thì gài bẫy. 9 Đức Giê-hô-va phán: Ta há chẳng thăm-phạt chúng nó về mọi đều ấy sao? Thần ta há chẳng trả thù một nước dường ấy sao?
10 Ta sẽ khóc-lóc thở-than về các núi, sẽ xướng bài ca sầu-não về nội cỏ nơi đồng vắng, vì thảy đều bị đốt-cháy, đến nỗi chẳng còn ai đi qua đó nữa. Tại đó chẳng còn nghe tiếng bầy súc-vật, chim trời và loài thú đều trốn đi cả rồi. 11 Ta sẽ khiến Giê-ru-sa-lem thành ra đống đổ-nát, nơi ở của chó rừng; sẽ làm cho các thành của Giu-đa ra hoang-vu không người ở.
12 Ai là người khôn-ngoan đặng hiểu những sự nầy? và miệng Đức Giê-hô-va nói cùng ai, để người báo tin? vì làm sao xứ nầy bị diệt bị cháy như đồng vắng, đến nỗi không ai qua lại? 13 Đức Giê-hô-va đáp rằng: Ấy là vì chúng nó bỏ luật-pháp ta mà ta đã đặt cho; không vâng tiếng ta, và không bước theo. 14 Nhưng chúng nó bước theo sự cứng-cỏi của lòng mình, theo các thần Ba-anh mà tổ-phụ mình đã dạy.
15 Vậy nên, Đức Giê-hô-va vạn-quân, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, phán như vầy: Nầy, ta sẽ cho dân nầy ăn ngải-cứu, và cho uống mật-đắng. 16 Ta sẽ làm cho chúng nó tan-lạc trong các dân-tộc mà chúng nó và tổ-phụ mình chưa từng biết; ta sẽ sai gươm đuổi theo, cho đến chừng nào đã diệt chúng nó.
17 Đức Giê-hô-va vạn-quân phán như vầy: Hãy lo gọi những đờn-bà hay khóc mướn, cho chúng nó đến; hãy gọi những người đờn-bà rất khéo, cho chúng nó đến. 18 Chúng nó hãy vội-vàng vì chúng ta mà than-khóc, cho mắt chúng ta rơi lụy, mí mắt chúng ta tràn nước ra! 19 Vả, có tiếng phàn-nàn nghe từ Si-ôn, rằng: Chúng ta bị hủy-phá dường nào! Chúng ta bị xấu-hổ lắm, vì chúng ta bỏ đất; vì họ đã phá đổ chỗ-ở chúng ta!
20 Hỡi các đờn-bà, hãy nghe lời của Đức Giê-hô-va, tai các ngươi hãy nghe lời miệng Ngài phán! Hãy dạy cho các con gái các ngươi bài ca-vãn; mỗi người hãy dạy cho kẻ lân-cận mình khóc-than! 21 Vì sự chết đã lên vào cửa-sổ chúng ta, đã sấn vào trong cung chúng ta, giết con-cái tại ngoài đường, và kẻ trai-trẻ giữa chợ. 22 Ngươi hãy bảo rằng: Đức Giê-hô-va phán như vầy: Thây người ta sẽ ngã xuống như phân đổ đồng ruộng, và như nắm lúa đổ ra sau lưng con gặt; chẳng ai sẽ lượm chúng nó lại!
23 Đức Giê-hô-va phán như vầy: Người khôn chớ khoe sự khôn mình; người mạnh chớ khoe sự mạnh mình; người giàu chớ khoe sự giàu mình. 24 Nhưng kẻ nào khoe, hãy khoe về trí-khôn mình biết ta là Đức Giê-hô-va, là Đấng làm ra sự thương-xót, chánh-trực, và công-bình trên đất; vì ta ưa-thích những sự ấy, Đức Giê-hô-va phán vậy.
25 Đức Giê-hô-va phán: Nầy, ngày đến, bấy giờ ta sẽ phạt mọi kẻ chịu cắt bì mà lòng chưa cắt bì: 26 tức là Ê-díp-tô, Giu-đa, Ê-đôm, con cháu Am-môn, Mô-áp, và hết thảy những dân cạo tóc màng-tang và ở nơi đồng vắng. Vì mọi dân-tộc đều không cắt bì, còn cả nhà Y-sơ-ra-ên chẳng cắt bì trong lòng.