Mong Chúa cứu khỏi sự khổ-nạn
Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc-chánh
40 1 Tôi nhịn-nhục trông-đợi Đức Giê-hô-va,
Ngài nghiêng qua nghe tiếng kêu-cầu của tôi.
2 Ngài cũng đem tôi lên khỏi hầm gớm-ghê,
Khỏi vũng-bùn lấm;
Ngài đặt chơn tôi trên hòn đá,
Và làm cho bước tôi vững-bền.
3 Ngài để nơi miệng tôi một bài hát mới,
Tức là sự ngợi-khen Đức Chúa Trời chúng tôi.
Lắm người sẽ thấy đều đó, bắt sợ,
Và nhờ-cậy nơi Đức Giê-hô-va.
4 Phước cho người nào để lòng tin-cậy nơi Đức Giê-hô-va,
Chẳng nể-vì kẻ kiêu-ngạo, hoặc kẻ xây theo sự dối-trá!
5 Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời tôi, công-việc lạ-lùng Chúa đã làm,
Và những tư-tưởng của Chúa hướng cùng chúng tôi, thật là nhiều,
Không thể sắp-đặt trước mặt Chúa;
Nếu tôi muốn truyền các việc ấy ra, và nói đến,
Thật lấy làm nhiều quá không đếm được.
6 Chúa không thích-đẹp hi-sinh hoặc của-lễ chay:
Chúa đã sỏ tai tôi.
Chúa không có đòi của-lễ thiêu hay là của-lễ chuộc tội.
7 Bấy giờ tôi nói: Nầy tôi đến;
Trong quyển sách đã có chép về tôi:
8 Hỡi Đức Chúa Trời tôi, tôi lấy làm vui-mừng làm theo ý-muốn Chúa,
Luật-pháp Chúa ở trong lòng tôi.
9 Trong hội lớn tôi đã truyền tin vui về sự công-bình;
Kìa, tôi chẳng có ngậm miệng lại,
Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài biết đều đó.
10 Tôi chẳng giấu sự công-bình Chúa ở nơi lòng tôi;
Tôi đã truyền ra sự thành-tín và sự cứu-rỗi của Chúa;
Tôi nào có giấu hội lớn sự nhơn-từ và sự chơn-thật của Chúa.
11 Đức Giê-hô-va ôi! đối cùng tôi chớ khép lòng thương-xót của Ngài;
Nguyện sự nhơn-từ và sự chơn-thật của Ngài gìn-giữ tôi luôn luôn.
12 Vì vô-số tai-họa đã vây quanh tôi;
Các gian-ác tôi đã theo kịp tôi,
Đến nỗi không thể ngước mắt lên được;
Nó nhiều hơn tóc trên đầu tôi,
Lòng tôi đã thất kinh.
13 Đức Giê-hô-va ôi! xin sẵn lòng giải-cứu tôi.
Hỡi Đức Giê-hô-va, hãy mau mau giúp-đỡ tôi.
14 Phàm kẻ nào tìm giết mạng-sống tôi,
Nguyện chúng nó bị mất-cỡ và hổ-thẹn cả;
Phàm kẻ nào vui-vẻ về sự thiệt-hại tôi,
Nguyện chúng nó phải lui lại và bị sỉ-nhục.
15 Các kẻ nói về tôi: Ha, ha!
Nguyện chúng nó bị sững-sờ vì cớ sự sỉ-nhục của chúng nó.
16 Nguyện hết thảy những kẻ tìm-cầu Chúa,
Được vui-vẻ và khoái-lạc nơi Chúa;
Nguyện những người yêu-mến sự cứu-rỗi của Chúa,
Hằng nói rằng: Đức Giê-hô-va đáng tôn đại thay?
17 Còn tôi là khốn-cùng và thiếu-thốn;
Dầu vậy, Chúa tưởng đến tôi.
Chúa là sự tiếp-trợ tôi, và là Đấng giải-cứu tôi.
Đức Chúa Trời tôi ôi! xin chớ trễ-huỡn.
Nhờ-cậy của-cải mình là ngu-dại
Thơ con-cháu Cô-rê làm. Cho thầy nhạc-chánh
49 1 Hỡi các dân, hãy nghe đều nầy;
Hỡi hết thảy người ở thế-gian, khá lắng tai nghe,
2 Bất-luận người hạ-lưu hay là thượng-lưu,
Người giàu-có cũng như người nghèo-nàn.
3 Miệng tôi sẽ nói lời khôn-ngoan,
Sự suy-gẫm lòng tôi sẽ là sự thông-sáng.
4 Tôi sẽ lắng tai nghe lời châm-ngôn;
Tôi sẽ lấy đờn-cầm mà giải câu đố tôi.
5 Vì cớ sao tôi phải sợ trong ngày tai-họa,
Khi sự gian-ác của những kẻ muốn chiếm vị tôi vây-phủ tôi?
6 Chúng nó nhờ-cậy nơi tài-sản mình,
Phô-trương của-cải dư-dật mình…
7 Chẳng có người nào chuộc được anh em mình,
Hoặc đóng giá chuộc người nơi Đức Chúa Trời,
8-9 Hầu cho người được sống mãi-mãi,
Chẳng hề thấy sự hư-nát.
(Vì giá chuộc mạng-sống họ thật mắt quá,
Người không thể làm được đến đời đời).
10 Vì người thấy người khôn-ngoan chết,
Kẻ điên-cuồng và người ngu-dại cũng chết như nhau,
Để lại tài-sản mình cho kẻ khác.
11 Tư-tưởng bề trong chúng nó rằng nhà mình sẽ còn mãi mãi,
Và chỗ mình ở vẫn có đời nầy qua đời kia;
Chúng nó cũng lấy chính tên mình đặt cho đất-ruộng mình.
12 Nhưng loài người dầu được sang-trọng, chẳng còn mãi;
Nó giống như thú-vật phải hư-mất.
13 Con đường nầy mà chúng nó giữ theo, ấy là sự ngu-dại của chúng nó;
Dầu vậy, những kẻ đến sau họ ưng lời luận của họ.(Sê-la)
14 Chúng nó bị định xuống Âm-phủ như một bầy chiên;
Sự chết sẽ chăn-giữ chúng nó:
Sáng ngày người ngay-thẳng sẽ quản-hạt chúng nó;
Sự đẹp-đẽ chúng nó bị tiêu-diệt trong Âm-phủ,
Hầu cho chúng nó chẳng còn nơi ở nào nữa.
15 Nhưng Đức Chúa Trời sẽ chuộc linh-hồn tôi khỏi quyền Âm-phủ,
Vì Ngài sẽ tiếp rước tôi.(Sê-la)
16 Chớ sợ khi người nào trở nên giàu-có,
Lúc sự vinh-hiển nhà người ấy tăng lên;
17 Vì khi người chết chẳng đem đi gì được,
Sự vinh-hiển người cũng không theo người xuống mồ-mả đâu.
18 Dẫu cho đương lúc sống người chúc phước cho linh-hồn mình
(Vả, người ta sẽ khen-ngợi mình, nếu mình làm ích-lợi cho mình),
19 Thì người hẳn sẽ đi đến dòng-dõi tổ-phụ mình:
Họ sẽ chẳng còn thấy ánh-sáng nữa.
20 Người nào hưởng sự sang-trọng mà không hiểu-biết gì,
Giống như thú-vật phải hư-mất.
Đức Chúa Trời là Đấng đoán-xét người công-bình và kẻ ác
Thơ A-sáp làm
50 1 Đấng quyền-năng, là Đức Chúa Trời, là Đức Giê-hô-va, đã phán, và gọi thiên-hạ
Từ hướng mặt trời mọc cho đến hướng mặt trời lặn.
2 Từ Si-ôn tốt-đẹp toàn-vẹn,
Đức Chúa Trời đã sáng chói ra.
3 Đức Chúa Trời chúng tôi đến, không nín-lặng đâu.
Trước mặt Ngài có đám lửa cháy thiêu,
Chung-quanh Ngài một trận bão dữ-dội.
4 Ngài kêu các từng trời trên cao,
Và đất ở dưới đặng đoán-xét dân-sự Ngài:
5 Hãy nhóm lại cùng ta các người thánh ta,
Là những người đã dùng của tế-lễ lập giao-ước cùng ta.
6 Các từng trời sẽ rao-truyền sự công-bình Ngài,
Vì chính Đức Chúa Trời là quan-xét.(Sê-la)
7 Hỡi dân ta, hãy nghe, ta sẽ nói;
Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy nghe, ta sẽ làm chứng nghịch ngươi:
Ta là Đức Chúa Trời, tức là Đức Chúa Trời ngươi.
8 Ta sẽ chẳng trách ngươi vì cớ các của tế-lễ ngươi,
Cũng chẳng quở ngươi tại vì những của-lễ thiêu hằng ở trước mặt ta.
9 Ta sẽ không bắt bò đực nơi nhà ngươi,
Cũng chẳng lấy dê đực trong bầy ngươi;
10 Vì hết thảy thú rừng đều thuộc về ta,
Các bầy súc-vật tại trên ngàn núi cũng vậy.
11 Ta biết hết các chim của núi,
Mọi vật hay động trong đồng-ruộng thuộc về ta.
12 Nếu ta đói, ta chẳng nói cho ngươi hay;
Vì thế-gian và muôn vật ở trong, đều thuộc về ta.
13 Ta há ăn thịt bò đực,
Hay là uống huyết dê đực sao!
14 Hãy dâng sự cảm-tạ làm của-lễ cho Đức Chúa Trời,
Và trả sự hứa-nguyện ngươi cho Đấng Chí-Cao;
15 Trong ngày gian-truân hãy kêu-cầu cùng ta:
Ta sẽ giải-cứu ngươi, và ngươi sẽ ngợi-khen ta.
16 Nhưng Đức Chúa Trời phán cùng kẻ ác rằng:
Nhơn sao ngươi thuật lại các luật-lệ ta?
Vì cớ gì miệng ngươi nói về sự giao-ước ta?
17 Thật ngươi ghét sự sửa-dạy,
Bỏ sau lưng ngươi các lời phán ta.
18 Khi ngươi thấy kẻ ăn trộm, bèn ưng lòng hiệp với họ,
Ngươi đã chia phần cùng kẻ ngoại-tình.
19 Ngươi thả miệng mình nói xấu,
Buông lưỡi mình thêu-dệt sự dối-gạt.
20 Ngươi ngồi nói chuyện hành anh em ngươi,
Gièm-chê con trai của mẹ ngươi.
21 Đó là đều ngươi đã làm, còn ta nín-lặng; —
Ngươi tưởng rằng ta thật y như ngươi;
Nhưng ta sẽ trách-phạt ngươi, trương các đều đó ra trước mặt ngươi.
22 Vậy, hỡi các người quên Đức Chúa Trời, khá suy-xét đều đó,
Kẻo ta xé nát ngươi, không ai giải-cứu chăng.
23 Kẻ nào dâng sự cảm-tạ làm của-lễ, tôn vinh ta;
Còn người nào đi theo đường ngay-thẳng,
Ta sẽ cho thấy sự cứu-rỗi của Đức Chúa Trời.
So-sánh sự cuối-cùng của kẻ ác và của người công-bình
Thơ A-sáp làm
73 1 Đức Chúa Trời thật đãi Y-sơ-ra-ên cách tốt-lành,
Tức là những người có lòng trong-sạch.
2 Còn về phần tôi, chơn tôi đã gần vấp,
Xuýt chút buớc tôi phải trợt.
3 Vì khi tôi thấy sự hưng-thạnh của kẻ ác,
Thì có lòng ganh-ghét kẻ kiêu-ngạo.
4 Vì trong cơn chết chúng nó chẳng bị đau-đớn;
Sức-lực của chúng nó vẫn đầy-đủ.
5 Chúng nó chẳng bị nạn-khổ như người khác,
Cũng không bị tai-họa như người đời.
6 Bởi cớ ấy sự kiêu-ngạo làm cây kiền cho cổ chúng nó;
Sự hung-bạo bao-phủ chúng nó như cái áo.
7 Mắt chúng nó lộ ra trong mỡ;
Tư-tưởng lòng chúng nó tuôn tràn ra.
8 Chúng nó nhạo-báng, nói về sự hà-hiếp cách hung-ác:
Chúng nó nói cách cao-kỳ.
9 Miệng thì nói hành thiên-thượng,
Còn lưỡi lại phao-vu thế-gian.
10 Vì cớ ấy dân-sự Ngài xây về hướng đó,
Và chúng nó uống nước cạn chén.
11 Chúng nó rằng: Làm sao Đức Chúa Trời biết được?
Há có sự trí-thức nơi Đấng Chí-Cao sao?
12 Kìa là những kẻ ác,
Chúng nó bình-an vô-sự luôn luôn, nên của-cải chúng nó thêm lên.
13 Tôi đã làm cho lòng tôi tinh-sạch,
Và rửa tay tôi trong sự vô-tội, việc ấy thật lấy làm luống-công;
14 Vì hằng ngày tôi phải gian-nan,
Mỗi buổi mai tôi bị sửa-phạt.
15 Nếu tôi có nói rằng: Ta sẽ nói như vậy;
Ắt tôi đã phạm bất-trung cùng dòng-dõi con-cái Chúa.
16 Khi tôi suy-gẫm để hiểu-biết đều ấy,
Bèn thấy là việc cực-nhọc quá cho tôi,
17 Cho đến khi tôi vào nơi thánh của Đức Chúa Trời,
Suy-lượng về sự cuối-cùng của chúng nó.
18 Chúa thật đặt chúng nó tại nơi trơn-trợt,
Khiến cho chúng nó hư-nát.
19 Uả kìa, chúng nó bị hủy-diệt trong một lát!
Chúng nó vì kinh-khiếp mà phải tiêu-hao hết trọi.
20 Hỡi Chúa, người ta khinh-dể chiêm-bao khi tỉnh-thức thể nào,
Chúa khi tỉnh-thức cũng sẽ khinh-dể hình-dạng chúng nó thể ấy.
21 Khi lòng tôi chua-xót,
Và dạ tôi xôn-xao,
22 Thì bấy giờ tôi ở ngu-muội, chẳng hiểu-biết gì;
Trước mặt Chúa tôi ở khác nào một thú-vật vậy.
23 Song tôi cứ ở cùng Chúa luôn luôn:
Chúa đã nắm lấy tay hữu tôi.
24 Chúa sẽ dùng sự khuyên-dạy mà dẫn-dắt tôi,
Rồi sau tiếp-rước tôi trong sự vinh-hiển.
25 Ở trên trời tôi có ai trừ ra Chúa?
Còn dưới đất tôi chẳng ước-ao người nào khác hơn Chúa.
26 Thịt và lòng tôi bị tiêu-hao;
Nhưng Đức Chúa Trời là sức-lực của lòng tôi, và là phần tôi đến đời đời.
27 Vì, kìa, những kẻ xa Chúa sẽ hư-mất;
Chúa sẽ hủy-diệt hết thảy kẻ nào thông-dâm, xây-bỏ Chúa.
28 Nhưng lấy làm tốt thay cho tôi đến gần Đức Chúa Trời;
Tôi nhờ Chúa Giê-hô-va làm nơi nương-náu mình,
Đặng thuật lại hết thảy các công-việc Ngài.