Ngày 26 tháng Tư

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Thi thiên 1, 14, 15, 36, 37, 39,

Thi thiên về Sự Công Chính và Gian Ác

Một trong những chủ đề nhất quán của Kinh Thánh là sự ưu việt vốn có của công chính hơn sự gian ác. Nhưng thường thì kẻ gian ác dường như thịnh vượng hơn người công chính, và thường có vẻ như kẻ gian ác thoát khỏi sự trừng phạt. Khi sự bất công như vậy xuất hiện, liệu người công chính chỉ biết rằng họ đang làm theo ý Chúa và hài lòng với những mẩu bánh vụn từ bàn ăn là đủ không? Hay thậm chí có đúng là người công chính là công dân hạng hai? Đằng sau những bề ngoài của sự giàu có và quyền lực, liệu có phải có sự bất mãn và khổ sở không kể xiết? Và, dù sao đi nữa, liệu kẻ gian ác có nhận được phần thưởng xứng đáng đúng lúc, ít nhất là vào lúc phán xét cuối cùng của nhân loại? Đây là nhiều câu hỏi và chủ đề được đề cập trong 17 Thi thiên sau đây.

So-sánh người công-bình với kẻ ác

1 1 Phước cho người nào chẳng theo mưu-kế của kẻ dữ,
Chẳng đứng trong đường tội-nhơn,
Không ngồi chỗ của kẻ nhạo-báng;
2 Song lấy làm vui-vẻ về luật-pháp của Đức Giê-hô-va,
Và suy-gẫm luật-pháp ấy ngày và đêm.
3 Người ấy sẽ như cây trồng gần dòng nước,
Sanh bông-trái theo thì-tiết,
Lá nó cũng chẳng tàn-héo;
Mọi sự người làm đều sẽ thạnh-vượng.
4 Kẻ ác chẳng như vậy đâu;
Nhưng chúng nó khác nào rơm-rác gió thổi bay đi.
5 Bởi cớ ấy kẻ ác chẳng đứng nổi trong ngày đoán-xét,
Tội-nhơn cũng không được vào hội người công-bình.
6 Vì Đức Giê-hô-va biết đường người công-bình,
Song đường kẻ ác rồi bị diệt-vong.

Sự ngu-dại và sự gian-ác của loài người
Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc-chánh

14 1 Kẻ ngu-dại nói trong lòng rằng: chẳng có Đức Chúa Trời.
Chúng nó đều bại-hoại, đã làm những việc gớm-ghiếc;
Chẳng có ai làm đều lành.
2 Đức Giê-hô-va từ trên trời ngó xuống các con loài người,
Đặng xem thử có ai khôn-ngoan,
Tìm-kiếm Đức Chúa Trời chăng.
3 Chúng nó thay-thảy đều bội-nghịch, cùng nhau trở nên ô-uế;
Chẳng có ai làm đều lành,
Dầu một người cũng không.
4 Các kẻ làm ác há chẳng hiểu-biết sao?
Chúng nó ăn nuốt dân ta khác nào ăn bánh,
Và cũng chẳng hề cầu-khẩn Đức Giê-hô-va.
5 Chúng nó bị cơn kinh-khiếp áp bắt,
Vì Đức Chúa Trời ở giữa dòng-dõi kẻ công-bình.

6 Các ngươi làm bại mưu kẻ khốn-cùng,
Bởi vì Đức Giê-hô-va là nơi nương-náu của người.
7 Ôi! chớ chi từ Si-ôn sự cứu-rỗi của Y-sơ-ra-ên đã đến!
Khi Đức Giê-hô-va đem về những phu-tù của dân-sự Ngài,
Thì Gia-cốp sẽ mừng-rỡ và Y-sơ-ra-ên vui-vẻ.

Tả phẩm-hạnh của người được ở Si-ôn
Thơ Đa-vít làm

15 1 Hỡi Đức Giê-hô-va, ai sẽ ngụ trong đền-tạm Ngài?
Ai sẽ ở trên núi thánh Ngài?
2 Ấy là kẻ đi theo sự ngay-thẳng, làm đều công-bình,
Và nói chơn-thật trong lòng mình;
3 Kẻ nào có lưỡi không nói hành,
Chẳng làm hại cho bạn-hữu mình,
Không gieo sỉ-nhục cho kẻ lân-cận mình;
4 Người nào khinh-dể kẻ gian-ác,
Nhưng tôn-trọng kẻ kính-sợ Đức Giê-hô-va;
Kẻ nào thề-nguyện, dầu phải tổn-hại cũng không đổi-dời gì hết;
6 Người nào không cho vay tiền lấy lời,
Chẳng lãnh hối-lộ đặng hại người vô-tội.
Kẻ nào làm các đều ấy sẽ không hề rúng-động.

Lòng ác của loài người và lòng nhơn-từ của Đức Chúa Trời
Thơ Đa-vít, tôi-tớ của Đức Giê-hô-va, làm. Cho thầy nhạc-chánh

36 1 Sự vi-phạm của kẻ ác nói trong lòng rằng:
Chẳng có sự kính-sợ Đức Chúa Trời ở trước mắt nó.
2 Vì nó tự khoe mình
Rằng tội-ác mình sẽ chẳng lộ ra, và sẽ không bị ghét.
3 Các lời miệng nó là gian-ác và dối-gạt;
Nó đã thôi ở khôn-ngoan, và bỏ làm lành.
4 Nó toan ác tại trên giường nó;
Nó đứng trên con đường chẳng thiện,
Nói cũng không gớm-ghiếc sự dữ.

5 Hỡi Đức Giê-hô-va, sự nhơn-từ Ngài ở trên các từng trời;
Sự thành-tín Ngài đến tận các mây.
6 Sự công-bình Chúa giống như núi Đức Chúa Trời;
Sự đoán-xét Chúa khác nào vực rất sâu.
Hỡi Đức Giê-hô-va, Ngài bảo-tồn loài người và thú vật.
7 Hỡi Đức Chúa Trời, sự nhơn-từ Chúa quí biết bao!
Con-cái loài người nương-náu mình dưới bóng cánh của Chúa.
8 Họ nhờ sự dư-dật của nhà Chúa mà được thỏa-nguyện;
Chúa sẽ cho họ uống nước sông phước-lạc của Chúa.
9 Vì nguồn sự sống ở nơi Chúa;
Trong ánh-sáng Chúa chúng tôi thấy sự sáng.
10 Cầu Chúa cứ làm ơn cho những người biết Chúa,
Và ban sự công-bình Chúa cho mọi người có lòng ngay-thẳng.
11 Xin chớ để chơn kẻ kiêu-ngạo theo kịp tôi,
Cũng đừng cho tay kẻ ác xô-đuổi tôi xa.
12 Tại nơi ấy kẻ làm ác sa-ngã;
Chúng nó bị xô nhào, không thể chổi-dậy được.

Phàm người nào nhờ-cậy Đức Giê-hô-va được yên-ổn; còn kẻ ác bị hiểm-nghèo
Thơ Đa-vít làm

37 1 Chớ phiền lòng vì cớ kẻ làm dữ,
Cũng đừng ghen-tị kẻ tập-tành sự gian-ác.
2 Vì chẳng bao lâu chúng nó sẽ bị phát như cỏ,
Và phải héo như cỏ tươi-xanh.
3 Hãy tin-cậy Đức Giê-hô-va, và làm đều lành;
Khá ở trong xứ, và nuôi mình bằng sự thành-tín của Ngài.
4 Cũng hãy khoái-lạc nơi Đức Giê-hô-va,
Thì Ngài sẽ ban cho ngươi đều lòng mình ao-ước.
5 Hãy phó-thác đường-lối mình cho Đức Giê-hô-va,
Và nhờ-cậy nơi Ngài, thì Ngài sẽ làm thành việc ấy.
6 Ngài sẽ khiến công-bình ngươi lộ ra như ánh-sáng,
Và tỏ ra lý-đoán ngươi như chánh ngọ.
7 Hãy yên-tịnh trước mặt Đức Giê-hô-va, và chờ-đợi Ngài.
Chớ phiền lòng vì cớ kẻ được may-mắn trong con đường mình,
Hoặc vì cớ người làm thành những mưu ác.
8 Hãy dẹp sự giận, và bỏ sự giận-hoảng;

Chớ phiền lòng, vì đều đó chỉ gây ra việc ác.
9 Vì những kẻ làm ác sẽ bị diệt;
Còn kẻ nào trông-đợi Đức Giê-hô-va sẽ được đất làm cơ-nghiệp.
10 Một chút nữa kẻ ác không còn.
Ngươi sẽ xem-xét chỗ hắn, thật không còn nữa.
11 Song người hiền-từ sẽ nhận được đất làm cơ-nghiệp,
Và được khoái-lạc về bình-yên dư-dật.
12 Kẻ ác lập mưu nghịch người công-bình,
Và nghiến răng cùng người.
13 Chúa sẽ chê-cười nó,
Vì thấy ngày phạt nó hầu đến.
14 Kẻ ác đã rút gươm và giương cung mình,
Đặng đánh đổ người khốn-cùng và kẻ thiếu-thốn,
Đặng giết người đi theo sự ngay-thẳng.
15 Gươm chúng nó sẽ đâm vào lòng chúng nó,
Và cung chúng nó sẽ bị gãy.
16 Của người công-bình tuy ít,
Còn hơn sự dư-dật của nhiều người ác.
17 Vì cánh tay kẻ ác sẽ bị gãy,
Nhưng Đức Giê-hô-va nâng-đỡ người công-bình.
18 Đức Giê-hô-va biết số ngày kẻ trọn-vẹn,
Và cơ-nghiệp người sẽ còn đến đời đời.
19 Trong thì xấu-xa họ không bị hổ-thẹn;
Trong ngày đói-kém họ được no-nê.
20 Còn kẻ ác sẽ hư-mất,
Những kẻ thù-nghịch Đức Giê-hô-va sẽ như mỡ chiên con:
Chúng nó phải đốt tiêu, tan đi như khói.
21 Kẻ ác mượn, mà không trả lại;
Còn người công-bình làm ơn, và ban cho.
22 Vì người mà Đức Chúa Trời ban phuớc cho sẽ nhận được đất;
Còn kẻ mà Ngải rủa-sả sẽ bị diệt đi.
23 Đức Giê-hô-va định-liệu các bước của người,
Và Ngài thích đường-lối người:
24 Dầu người té, cũng không nằm sải-dài;
Vì Đức Giê-hô-va lấy tay Ngài nâng-đỡ người.
25 Trước tôi trẻ, rày đã già,
Nhưng chẳng hề thấy người công-bình bị bỏ,
Hay là dòng-dõi người đi ăn-mày.
26 Hằng ngày người thương-xót, và cho mượn;
Dòng-dõi người được phước.
27 Hãy tránh đều dữ, và làm đều lành,
Thì sẽ được ở đời đời.
28 Vì Đức Giê-hô-va chuộng sự công-bình,
Không từ-bỏ người thánh của Ngài; họ được Ngài gìn-giữ đời đời:
Còn dòng-dõi kẻ dữ sẽ bị diệt đi.
29 Người công-bình sẽ nhận được đất,
Và ở tại đó đời đời.
30 Miệng người công-bình xưng đều khôn-ngoan,
Và lưỡi người nói sự chánh-trực.
31 Luật-pháp Đức Chúa Trời người ở trong lòng người;
Bước người không hề xiêu-tó.
32 Kẻ ác rình-rập người công-bình,
Và tìm giết người.
33 Đức Giê-hô-va không bỏ người trong tay hắn,
Cũng chẳng định tội cho người khi người bị đoán-xét.
34 Hãy trông-đợi Đức Giê-hô-va, và giữ theo đường Ngài,
Thì Ngài sẽ nâng ngươi lên để nhận được đất!
Khi kẻ ác bị diệt đi, thì ngươi sẽ thấy đều ấy.
35 Tôi từng thấy kẻ ác có thế-lực lớn,
Trải ra như cây xanh-tươi mọc nơi cố-thổ;

36 Song có người đi qua, kìa, hắn chẳng còn nữa;
Tôi tìm hắn, nhưng không gặp.
37 Hãy chăm-chú người trọn-vẹn, và nhìn-xem người ngay-thẳng;
Vì cuối-cùng người hoà-bình có phước.
38 Còn các kẻ vi-phạm sẽ cùng nhau bị hủy-hoại;
Sự tương-lai kẻ ác sẽ bị diệt đi.
39 Nhưng sự cứu-rỗi người công-bình do Đức Giê-hô-va mà đến;
Ngài là đồn-lũy của họ trong thì gian-truân.
40 Đức Giê-hô-va giúp-đỡ và giải-cứu họ;
Ngài giải họ khỏi kẻ ác và cứu-rỗi cho,
Bởi vì họ đã nương-náu mình nơi Ngài.

Sự hư-không của đời
Thơ Đa-vít làm. Cho thầy nhạc-chánh, dùng về « Giê-đu-thun »

39 1 Tôi nói rằng: Tôi sẽ giữ các đường-lối tôi,

Để tôi không dùng lưỡi mình mà phạm tội;
Đang khi kẻ ác ở trước mặt tôi,
Tôi sẽ lấy khớp giữ miệng tôi lại.
2 Tôi câm, không lời nói,
Đến đỗi lời lành cũng không ra khỏi miệng;
Còn nỗi đau-đớn tôi bị chọc lên.
3 Lòng tôi nóng-nảy trong mình tôi,
Đương khi tôi suy-gẫm, lửa cháy lên,
Bấy giờ lưỡi tôi nói:
4 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin cho tôi biết cuối-cùng tôi,
Và số các ngày tôi là thể nào;
Xin cho tôi biết mình mỏng-mảnh là bao.
5 Kìa, Chúa khiến ngày giờ tôi dài bằng bàn tay,
Và đời tôi như không-không trước mặt Chúa;
Phải, mỗi người, dầu đứng vững, chỉ là hư-không.(Sê-la)
6 Quả thật, mỗi người bước đi khác nào như bóng;
Ai nấy đều rối-động luống-công;
Người chất-chứa của-cải, nhưng chẳng biết ai sẽ thâu lấy.
7 Hỡi Chúa, bây giờ tôi trông-đợi gì?
Sự trông-cậy tôi ở nơi Chúa.
8 Xin hãy giải-cứu tôi khỏi các sự vi-phạm tôi;
Chớ làm tôi nên sự nhuốc-nhơ của kẻ ngu-dại.
9 Tôi câm, chẳng mở miệng ra,
Bởi vì Chúa đã làm sự ấy.
10 Xin cất khỏi tôi sự trách-phạt của Chúa:
Tôi bị tiêu-hao bởi tay Chúa đánh phạt.
11 Khi Chúa trách-phạt loài người vì cớ gian-ác,
Thì Chúa làm hao-mòn sự đẹp-đẽ họ khác nào như con sùng:
Thật, mọi người chỉ là hư-không. (Sê-la)
12 Đức Giê-hô-va ôi! xin hãy nghe lời cầu-nguyện tôi, lắng tai nghe tiếng kêu-cầu của tôi;
Xin chớ nín-lặng về nước mắt tôi,
Vì tôi là người lạ nơi nhà Chúa,
Kẻ khách ngụ như các tổ-phụ tôi.
13 Chúa ôi! xin hãy dung-thứ tôi, để tôi hồi sức lại
Trước khi tôi đi mất, không còn nữa.

< Lui    Trang Lịch     Tới >