Giu-đa Xem Thường Lời Cảnh Cáo
3 6 Đương đời vua Giô-si-a, Đức Giê-hô-va phán cùng tôi rằng: Ngươi có thấy đều mà Y-sơ-ra-ên, là dân bội-nghịch, đã làm chăng? Nó đã lên mỗi núi cao, đến dưới mỗi cây xanh, mà hành-dâm tại đó. 7 Ta từng nói rằng: Sau khi nó đã làm hết mọi sự ấy, sẽ trở về cùng ta. Nhưng nó không trở về. Em gái quỉ-quyệt nó là Giu-đa đã thấy. 8 Dầu ta đã bỏ Y-sơ-ra-ên bội-nghịch và đã cho nó tờ để, vì cớ nó ngoại-tình, ta cũng còn thấy em gái quỉ-quyệt nó, là Giu-đa, chẳng sợ-sệt chi; nhưng nó cũng cứ đi hành-dâm.
9 Vì nó khinh sự dâm-loạn mình, thì làm ô-uế đất nầy, hành-dâm với đá và gỗ. 10 Dầu vậy, em gái quỉ-quyệt nó, là Giu-đa, cũng chẳng trở về cùng ta cách hết lòng, chẳng qua là giả-dối, Đức Giê-hô-va phán vậy. 11 Đức Giê-hô-va cũng có phán cùng tôi rằng: Y-sơ-ra-ên bội-nghịch so với Giu-đa quỉ-quyệt, còn tỏ ra công-bình hơn.
12 Hãy đi, xây về phía bắc, rao lên những lời nầy: Đức Giê-hô-va phán: Hỡi Y-sơ-ra-ên bội-nghịch, hãy trở về! Ta sẽ không lấy nét mặt giận nhìn ngươi đâu, vì ta hay thương-xót; ta chẳng ngậm giận đời đời, Đức Giê-hô-va phán vậy. 13 Chỉn ngươi phải nhận lỗi mình: ngươi đã phạm tội nghịch cùng Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi; ngươi đã chạy khắp mọi ngả nơi các thần khác ở dưới mỗi cây xanh, mà không vâng theo tiếng ta, Đức Giê-hô-va phán vậy.
14 Đức Giê-hô-va phán: Hỡi con-cái bội-nghịch, hãy trở về; vì ta là chồng ngươi. Trong vòng các ngươi, ta sẽ lựa mỗi thành một người, mỗi họ hai người, mà đem đến Si-ôn. 15 Ta sẽ ban các kẻ chăn-giữ vừa lòng ta cho các ngươi, các kẻ ấy sẽ lấy sự sáng-suốt khôn-ngoan mà chăn-nuôi các ngươi. 16 Đức Giê-hô-va phán: Trong những ngày đó, khi các ngươi sanh-sản thêm nhiều ra trong đất, thì người ta sẽ không nói đến hòm giao-ước của Đức Giê-hô-va nữa! Người ta sẽ không còn tưởng đến, không còn nhớ đến, không còn tiếc đến, và không làm một cái khác. 17 Trong thời đó người ta sẽ gọi Giê-ru-sa-lem là ngôi của Đức Giê-hô-va, và hết thảy các nước đều nhóm về Giê-ru-sa-lem, về danh Đức Giê-hô-va; mà không bước theo sự cứng-cỏi của lòng ác mình nữa. 18 Trong những ngày đó nhà Giu-đa sẽ đồng đi với nhà Y-sơ-ra-ên, hai đàng cùng nhau từ đất phương bắc trở về trong đất mà ta đã ban cho tổ-phụ các ngươi làm sản-nghiệp.
19 Ta từng phán rằng: Ta sẽ đặt ngươi giữa vòng các con-cái, ta sẽ cho ngươi một đất tốt, cơ-nghiệp quí-giá của cơ-binh các nước là dường nào! Ta từng phán: Ngươi sẽ gọi ta bằng Cha tôi! và chớ xây lại mà không theo ta. 20 Nhưng, hỡi nhà Y-sơ-ra-ên, thật như một người đờn-bà lìa chồng mình cách quỉ-quyệt thể nào, thì các ngươi cũng quỉ-quyệt với ta thể ấy, Đức Giê-hô-va phán vậy.
21 Có tiếng nghe ra trên các gò trọi: ấy là tiếng con cháu Y-sơ-ra-ên khóc-lóc cầu-khấn, vì chúng nó đã đi trong đường quanh-queo; đã quên Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình. 22 Hỡi con-cái bội-nghịch, hãy trở lại! Ta sẽ chữa sự bội-nghịch cho.
Các ngươi nói rằng: Nầy, chúng tôi về cùng Ngài, vì Ngài là Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi. 23 Thật, đợi sự cứu nơi các gò là vô-ích, tiếng ồn-ào trên các núi là hư-không; thật, sự cứu-rỗi của Y-sơ-ra-ên là ở trong Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi. 24 Từ lúc chúng tôi còn trẻ-nhỏ, vật xấu-hổ đã nuốt hết công-việc của tổ-phụ chúng tôi, bầy chiên, bầy bò, con trai, con gái chúng nó. 25 Chúng tôi phải nằm trong sự xấu-hổ mình, và lấy đều sỉ-nhục đắp cho mình! Vì chúng tôi cùng tổ-phụ chúng tôi đã phạm tội nghịch cùng Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi, từ khi còn trẻ cho đến ngày nay; chúng tôi không vâng theo tiếng Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi.
Lời khuyên-bảo và ngăm-đe
4 1 Đức Giê-hô-va phán: Hỡi Y-sơ-ra-ên, nếu ngươi trở về cùng ta, nếu trở về cùng ta, và nếu ngươi bỏ những việc gớm-ghiếc khỏi trước mắt ta, thì ngươi sẽ chẳng bị dời đi nữa. 2 Ngươi sẽ lấy sự thật-thà, ngay-thẳng, công-bình, mà thề rằng: Thật như Đức Giê-hô-va hằng sống, các nước sẽ được phước bởi Ngài và vinh-hiển trong Ngài.
3 Vả, Đức Giê-hô-va phán cùng người Giu-đa và cùng Giê-ru-sa-lem như vầy: Hãy cày mở ruộng mới các ngươi, chớ gieo trong gai-gốc. 4 Hỡi các ngươi, là người Giu-đa và dân-cư Giê-ru-sa-lem, hãy tự cắt bì mình cho Đức Giê-hô-va, và cất dương-bì khỏi lòng ngươi! Bằng chẳng vậy, cơn giận ta sẽ phừng lên như lửa, đốt-cháy các ngươi, không ai giập tắt được, vì việc ác các ngươi đã làm.
5 Hãy rao ra trong Giu-đa; hãy truyền trong Giê-ru-sa-lem rằng: Hãy thổi kèn trong đất. Hãy kêu lớn tiếng rằng: Khá nhóm nhau lại và đi vào các thành bền-vững. 6 Khá dựng cờ hướng về Si-ôn! Hãy trốn đi, đừng dừng lại! Vì ta khiến từ phương bắc đến một tai-nạn, tức là một sự hư-hại lớn. 7 Sư-tử ra từ rừng nó, kẻ hủy-diệt các nước bắt đầu ra đi khỏi chỗ mình, đặng làm cho đất ngươi ra hoang-vu; các thành ngươi trở nên gò-đống, và không có người ở. 8 Vậy nên, các ngươi hãy thắt bao gai, khóc và than-thở, vì cơn giận phừng phừng của Đức Giê-hô-va chưa lìa khỏi chúng ta đâu. 9 Đức Giê-hô-va phán: Trong ngày đó, vua và các quan-trưởng sững-sốt trong lòng; các thầy tế-lễ bỡ-ngỡ, các kẻ tiên-tri lấy làm lạ.
Không lâu sau đó, Giê-rê-mi nhận ra rằng ông không chỉ đơn thuần là một công cụ mà qua đó Đức Chúa Trời nói một cách máy móc. Giê-rê-mi có những cảm xúc, nghi ngờ và câu hỏi riêng của mình. Bây giờ ông ghi lại cuộc đối thoại đầu tiên trong số nhiều cuộc đối thoại mà ông sẽ có với Đức Chúa Trời suốt chức vụ của mình. Cuộc đối thoại này bộc lộ mối quan tâm của Giê-rê-mi dành cho những người nghe ông.
10 Bấy giờ tôi nói: Ôi! hỡi Chúa Giê-hô-va! Thật Ngài đã phỉnh dân nầy và Giê-ru-sa-lem lắm, mà nói rằng: Các ngươi sẽ được bình-an! Những lưỡi gươm đã thấu đến sự sống.
11 Trong thời đó, sẽ nói cùng dân nầy và Giê-ru-sa-lem rằng: Gió nóng đến từ các gò trọi nơi đồng vắng, thổi trên con gái dân ta, nhưng chẳng dùng để dê lúa được, và cũng chẳng làm cho sạch được. 12 Lại có gió lớn hơn nữa vì ta mà đến. Nay ta sẽ rao sự đoán-xét nghịch cùng chúng nó.
Đức Chúa Trời tái khẳng định rằng thực sự sẽ có bình an, nhưng không phải trước khi có sự phán xét và sự hủy diệt khủng khiếp, điều này sẽ mang đến nỗi thống khổ cho cả Đức Chúa Trời và con cái Ngài ở Giu-đa.
13 Nầy, nó sẽ lên như một đám mây, xe-cộ nó dường cơn gió lốc, ngựa nó lẹ như chim ưng. Khốn cho chúng ta, vì bị hủy-diệt! 14 Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy làm sạch hết đều ác trong lòng ngươi, hầu cho ngươi được cứu. Ngươi nuôi những ý-tưởng gian-ác trong lòng cho đến chừng nào? 15 Vì có tiếng đến từ đất Đan, từ gò Ép-ra-im, rao-truyền tai-vạ. 16 Hãy báo cho các nước! Hãy rao cho Giê-ru-sa-lem rằng: Kẻ vây hãm từ phương xa mà đến, và kêu-la nghịch cùng các thành Giu-đa. 17 Chúng nó vây Giê-ru-sa-lem như kẻ giữ ruộng; vì thành ấy đã nổi loạn nghịch cùng ta, Đức Giê-hô-va phán vậy. 18 Đó là những sự mà đường-lối và việc làm của ngươi đã chuốc lấy cho ngươi; đó là sự gian-ác ngươi! Thật, sự ấy là cay-đắng, thấu đến trong lòng ngươi.
19 Ôi! tôi đau lòng, đau lòng! Cơn đau-đớn quặn-thắt lòng tôi; lòng đương bối-rối trong tôi. Tôi không thể làm thinh! Hỡi linh-hồn tôi, vì mầy nghe dọng kèn và tiếng giặc-giã. 20 Hủy-diệt càng thêm hủy-diệt, báo tin chẳng dứt, cả đất bị phá-tán; nhà tạm tôi thình-lình bị hủy, màn-cháng tôi bỗng-chốc bị hư! 21 Tôi sẽ thấy cờ và nghe tiếng kèn cho đến chừng nào? 22 Thật dân ta là ngu-muội, chúng nó chẳng nhìn-biết ta. Ấy là những con-cái khờ-dại, không có trí-khôn, khéo làm đều ác, mà không biết làm đều thiện.
23 Tôi xem đất: nầy, là vô-hình và trống-không; xem các từng trời: thì không có sự sáng. 24 Tôi xem các núi, thấy đều rúng-động; mọi gò đều lung-lay. 25 Tôi xem: chẳng còn một người, hết thảy chim trời đều trốn-tránh. 26 Tôi xem thấy ruộng tốt đã trở nên đồng vắng, hết thảy các thành đều bị hủy-phá trước mặt Đức Giê-hô-va, bởi cơn nóng giận của Ngài.
27 Vì Đức Giê-hô-va phán như vầy: Cả đất sẽ hoang-vu, nhưng ta không diệt hết. 28 Bởi cớ đó, đất sẽ sầu-thảm, các từng trời sẽ tối-đen. Vì ta đã phán, đã định, thì chẳng đổi ý, chẳng xây lại.
29 Nghe tiếng ồn lính kỵ và lính bắn cung, thì hết thảy các thành đều chạy trốn; núp trong rừng cây, leo lên vầng đá; các thành đều bị bỏ, chẳng có người ở. 30 Còn ngươi, khi đã bị phá-hủy, thì sẽ làm gì? Ngươi dầu có mặc áo màu tím, trang-sức đồ vàng, lấy mực vẽ mắt, làm cho mình ra đẹp, cũng là vô-ích: người yêu ngươi cũng khinh ngươi, mà đòi sự sống của ngươi. 31 Vì ta nghe tiếng, như tiếng đờn-bà đẻ, tiếng thảm-thương như tiếng đờn-bà đẻ con so. Ấy là tiếng con gái Si-ôn, thở và giang tay ra mà rằng: Khốn-nạn cho tôi! linh-hồn tôi đã ngất đi trước mặt kẻ giết người!
Tội-lỗi của Giê-ru-sa-lem đã đầy-dẫy
5 1 Hãy đi dạo các đường-phố Giê-ru-sa-lem, và nhìn-xem. Hãy dò-hỏi tìm-kiếm nơi các chợ, thử có thấy một người chăng, nếu có một người làm sự công-bình, tìm sự trung-tín, thì ta sẽ tha-thứ cho thành ấy. 2 Dầu chúng nó nói rằng: Thật như Đức Giê-hô-va hằng sống! ấy cũng là thề dối!
3 Hỡi Đức Giê-hô-va, há chẳng phải mắt Ngài đoái xem sự trung-tín sao?… Ngài đánh chúng nó, chúng nó chẳng biết lo-buồn, Ngài diệt đi, chúng nó chẳng chịu dạy-dỗ. Chúng nó tự làm cứng mặt mình hơn vầng đá, chẳng khứng trở lại. 4 Tôi bèn nói: Đó thật là kẻ nghèo-hèn, ngu-muội, vì không biết đường-lối của Đức Giê-hô-va, luật-pháp của Đức Chúa Trời mình. 5 Tôi sẽ đến cùng những người sang-trọng mà nói với họ, vì họ biết rõ đường-lối của Đức Giê-hô-va, sự công-bình của Đức Chúa Trời mình… Song, những người nầy hợp ý cùng nhau mà bẻ ách dứt dây! 6 Vậy nên sư-tử trong rừng sẽ giết họ đi, muông-sói nơi sa-mạc diệt họ đi, beo đương rình ngoài thành họ, hễ ai ra khỏi đó, sẽ bị cắn-xé! Vì tội-lỗi của họ rất nhiều, sự bội-nghịch của họ càng thêm.
7 Ta tha-thứ ngươi sao được? Các con trai ngươi đã lìa-bỏ ta, thề bởi những thần không phải là thần. Ta đã khiến chúng nó ăn no, mà chúng nó thì phạm tội tà-dâm, nhóm nhau cả lũ trong nhà đĩ. 8 Chúng nó cũng như con ngựa mập chạy lung, mỗi một người theo sau vợ kẻ lân-cận mình mà hí. 9 Đức Giê-hô-va phán: Ta sẽ chẳng thăm-phạt vì những sự đó hay sao? Thần ta há chẳng trả thù một nước như vậy hay sao? 10 Hãy leo lên những vách-tường nó và phá đổ đi; nhưng đừng diệt hết. Hãy tỉa-bỏ những nhánh nó, vì chẳng thuộc về Đức Giê-hô-va. 11 Vì nhà Y-sơ-ra-ên và nhà Giu-đa đã dùng cách quỉ-quyệt đối với ta, Đức Giê-hô-va phán vậy. 12 Chúng nó đã chối-bỏ Đức Giê-hô-va, và nói rằng: Chẳng phải là Ngài! Hoạn-nạn sẽ chẳng lâm trên chúng ta; chúng ta sẽ chẳng gặp gươm-dao đói-kém. 13 Các đấng tiên-tri sẽ trở nên gió, đạo chẳng ở trong họ; họ sẽ gặp phải như vậy.