Sự Nổi lên của Phe Đối lập
Cuộc đối đầu này chỉ là đầu tiên trong nhiều cuộc xung đột sẽ diễn ra giữa Chúa Giê-su và các nhà lãnh đạo tôn giáo thời bấy giờ. Bằng việc cho thấy rằng Ngài có quyền năng thiêng liêng để tha tội, Chúa Giê-su tự nhiên gây ra phản ứng tức thì từ các thầy thông giáo và người Pha-ri-si. Vì họ tin đúng rằng chỉ có Đức Chúa Trời mới có thể tha tội, nên họ bác bỏ khả năng rằng chính Chúa Giê-su là Chúa và kết luận thay vào đó rằng Ngài phạm tội báng bổ.
Ngoài luật pháp thành văn được ban qua Môi-se, các người Pha-ri-si cũng chấp nhận với tính ràng buộc tương đương các lời truyền khẩu của các thầy giáo Do Thái, những truyền thống này đã phát triển thành một hệ thống nghi lễ tôn giáo rất cứng nhắc. Vậy nên khi Chúa Giê-su và các môn đồ vi phạm một số quy tắc truyền thống này, các người Pha-ri-si rất bị xúc phạm. Qua hai câu chuyện ví dụ, Chúa Giê-su nói với họ rằng hệ thống tuân thủ luật lệ của họ đơn giản sẽ không thể thay thế cho sự công bình thật mà Đức Chúa Trời luôn đòi hỏi.
Chỉ có Giăng ghi lại về một chuyến đi ngắn đến Giê-ru-sa-lem, nơi Chúa Giê-su tham dự “một trong các lễ của người Do Thái.” Mặc dù không chỉ rõ lễ nào, nhưng có bằng chứng mạnh mẽ rằng đó là lễ Vượt qua năm 28 sau Công nguyên. (Một số tin rằng đó là lễ Ngũ tuần hoặc lễ Lều tạm.) Khi ở Giê-ru-sa-lem, Chúa Giê-su một lần nữa bị chỉ trích, lần này vì chữa lành một người đàn ông vào ngày Sa-bát, ngày mà không được phép làm việc gì. Nếu từng có một ví dụ hoàn hảo về sự sai lầm của chủ nghĩa tuân thủ luật lệ, chắc chắn đây chính là nó. Sự việc này cũng đặt ra một số câu hỏi cơ bản: Điều gì đang bị đe dọa—chính luật pháp, hay chỉ các cách diễn giải luật pháp? Trong hoàn cảnh nào, nếu có, thì điều văn của luật pháp có thể được bỏ qua để ủng hộ các mối quan tâm cao hơn phù hợp với tinh thần của luật pháp? Chúa Giê-su có coi luật pháp được ban qua Môi-se là ràng buộc với các môn đồ của Ngài không? Những câu hỏi rất chính đáng này rõ ràng đang có trong tâm trí của giới chức tôn giáo.
Bất chấp sự đối lập ngày càng tăng, Chúa Giê-su tiếp tục giảng dạy và thực hiện các phép lạ, nhưng gần như luôn luôn không hề sợ hãi. Như thể để nhấn mạnh tính cấp thiết của sứ mạng trước sự đối lập, Chúa Giê-su chọn 12 môn đồ làm các sứ đồ được chọn đặc biệt để hỗ trợ Ngài trong chức vụ. Với sự hỗ trợ thêm này, Chúa Giê-su tiếp tục thu hút đám đông thậm chí lớn hơn từ dân thường.
Chúa gọi Lê-vi.
(Mác) 2 13 Bấy giờ, Đức Chúa Jêsus lại trở về phía mé biển; cả dân-chúng đến cùng Ngài, rồi Ngài dạy-dỗ họ. 14 Ngài vừa đi qua thấy Lê-vi, con A-phê, đương ngồi tại sở thâu thuế, thì phán cùng người rằng: Hãy theo ta. Người đứng dậy theo Ngài.
(Lu ca) 5 29 Lê-vi dọn tiệc trọng-thể đãi Ngài tại nhà mình, có nhiều người thâu thuế và kẻ khác cùng ngồi ăn đồng bàn. 30 Các người Pha-ri-si và các thầy thông-giáo họ lằm-bằm, nói cùng môn-đồ Ngài rằng: Sao các ngươi ăn uống với người thâu thuế và kẻ phạm tội? 31 Đức Chúa Jêsus phán cùng họ rằng: Không phải người khỏe-mạnh cần thầy thuốc, song là người đau-ốm. 32 Ta không phải đến gọi kẻ công-bình hối-cải, song gọi kẻ có tội.
(Ma thi ơ) 9 12 Đức Chúa Jêsus nghe đều đó, bèn phán rằng: Chẳng phải là người khỏe-mạnh cần thầy thuốc đâu, song là người có bịnh. 13 Hãy đi, và học cho biết câu nầy nghĩa là gì: Ta muốn sự thương-xót, nhưng chẳng muốn của-lễ. Vì ta đến đây không phải để kêu kẻ công-bình, song kêu kẻ có tội.
(Lu-ca) 5 33 Họ thưa Ngài rằng: Môn-đồ của Giăng thường kiêng ăn cầu-nguyện, cũng như môn-đồ của người Pha-ri-si, chẳng như môn-đồ của thầy ăn và uống. 34 Ngài đáp rằng: Trong khi chàng rể còn ở cùng bạn mừng cưới mình, các ngươi dễ bắt họ phải kiêng ăn được sao? 35 Song đến ngày nào chàng rể phải đem đi khỏi họ, thì trong những ngày ấy họ mới kiêng ăn vậy.
36 Ngài lại lấy thí-dụ mà phán cùng họ rằng: Không ai xé một miếng áo mới mà vá áo cũ. Nếu vậy, áo mới phải rách, và miếng giẻ mới cũng không xứng với áo cũ. 37 Cũng không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ, nếu vậy, rượu mới làm nứt bầu ra; rượu chảy mất và bầu cũng phải hư đi. 38 Song rượu mới phải đổ vào bầu mới. 39 Lại cũng không ai uống rượu cũ lại đòi rượu mới; vì người nói rằng: Rượu cũ ngon hơn.
Đức Chúa Jêsus tại Giê-ru-sa-lem. — Kẻ bại ở Bê-tết-đa
(Giăng) 5 1 Kế đó, có một ngày lễ của dân Giu-đa, Đức Chúa Jêsus lên thành Giê-ru-sa-lem. 2 Số là, tại thành Giê-ru-sa-lem, gần cửa Chiên, có một cái ao, tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Bê-tết-đa, xung-quanh ao có năm cái vòm-cửa. 3 Những kẻ đau-ốm, mù-quáng, tàn-tật, bại-xuội nằm tại đó rất đông.
5 Nơi đó, có một người bị bịnh đã được ba mươi tám năm. 6 Đức Chúa Jêsus thấy người nằm, biết rằng đau đã lâu ngày, thì phán: Ngươi có muốn lành chăng? 7 Người bịnh thưa rằng: Lạy Chúa, tôi chẳng có ai để quăng tôi xuống ao trong khi nước động; lúc tôi đi đến, thì kẻ khác đã xuống ao trước tôi rồi. 8 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Hãy đứng dậy, vác giường ngươi và đi. 9 Tức thì người ấy được lành, vác giường mình và đi. Vả, bấy giờ là ngày Sa-bát.
Dân Giu-đa tố-cáo; Đức Chúa Jêsus giảng-thuyết
10 Các người Giu-đa bèn nói với kẻ được chữa lành rằng: Nay là ngày Sa-bát, ngươi không phép mang giường mình đi. 11 Người trả lời rằng: Chính người đã chữa tôi được lành biểu tôi rằng: Hãy vác giường ngươi và đi. 12 Họ hỏi rằng: Người đã biểu ngươi: Hãy vác giường và đi, là ai? 13 Nhưng người đã được chữa lành không biết là ai: vì Đức Chúa Jêsus đã lẩn trong đám đông tại chỗ đó. 14 Sau lại, Đức Chúa Jêsus gặp người đó trong đền-thờ, bèn phán rằng: Kìa, ngươi đã lành rồi, đừng phạm tội nữa, e có sự gì càng xấu-xa xảy đến cho ngươi chăng. 15 Người đó đi nói với các người Giu-đa rằng ấy là Đức Chúa Jêsus đã chữa lành cho mình. 16 Nhơn đó dân Giu-đa bắt-bớ Đức Chúa Jêsus, vì cớ Ngài làm những sự ấy trong ngày Sa-bát. 17 Nhưng Ngài phán cùng họ rằng: Cha ta làm việc cho đến bây giờ, ta đây cũng làm việc như vậy. 18 Bởi cớ đó, dân Giu-đa càng kiếm cách nữa để giết Ngài, chẳng những vì Ngài phạm ngày Sa-bát thôi, mà lại vì Ngài gọi Đức Chúa Trời là Thân-Phụ mình, làm ra mình bằng Đức Chúa Trời.
19 Vậy, Đức Chúa Jêsus cất tiếng phán cùng họ rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, Con chẳng tự mình làm việc gì được; chỉ làm đều chi mà Con thấy Cha làm; vì mọi đều Cha làm, Con cũng làm y như vậy. 20 Cha yêu Con và tỏ cho mọi đều Cha làm; Cha sẽ tỏ cho Con công-việc lớn-lao hơn những việc nầy nữa, để các ngươi lấy làm lạ-lùng. 21 Vả, Cha khiến những kẻ chết sống lại và ban sự sống cho họ thể nào, thì Con cũng ban sự sống cho kẻ Con muốn thể ấy. 22 Cha cũng chẳng xét-đoán ai hết, nhưng đã giao trọn quyền phán-xét cho Con, 23 đặng ai nấy đều tôn-kính Con, cũng như tôn-kính Cha vậy. Ai không tôn-kính Con, ấy là không tôn-kính Cha, là Đấng đã sai Con đến.
24 Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, ai nghe lời ta mà tin Đấng đã sai ta, thì được sự sống đời đời, và không đến sự phán-xét, song vượt khỏi sự chết mà đến sự sống. 25 Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, giờ đến, và đã đến rồi, khi những kẻ chết sẽ nghe tiếng của Con Đức Chúa Trời, và những kẻ nghe sẽ được sống. 26 Vì như Cha có sự sống trong mình, thì Cha cũng đã ban cho Con có sự sống trong mình vậy. 27 Cha đã ban quyền thi-hành sự phán-xét cho Con, vì là Con người. 28 Chớ lấy đều đó làm lạ; vì giờ đến, khi mọi người ở trong mồ-mả nghe tiếng Ngài và ra khỏi: 29 ai đã làm lành thì sống lại để được sống, ai đã làm dữ thì sống lại để bị xét-đoán. 30 Ta không thể tự mình làm nổi việc gì; ta xét-đoán theo đều ta nghe, và sự xét-đoán ta là công-bình, vì ta chẳng tìm ý-muốn của ta, nhưng tìm ý-muốn của Đấng đã sai ta.
31 Nếu ta tự mình làm chứng lấy, thì sự làm chứng ấy không đáng tin. 32 Có người khác làm chứng cho ta, và ta biết rằng chứng người đó làm cho ta là đáng tin. 33 Các ngươi có sai sứ đến cùng Giăng, thì người đã làm chứng cho lẽ thật. 34 Còn ta, lời chứng mà ta nhận lấy chẳng phải bởi người ta; nhưng ta nói vậy, đặng các ngươi được cứu. 35 Giăng là đuốc đã thắp và sáng, các ngươi bằng lòng vui tạm nơi ánh sáng của người. 36 Nhưng ta có một chứng lớn hơn chứng của Giăng; vì các việc Cha đã giao cho ta làm trọn, tức là các việc ta làm đó, làm chứng cho ta rằng Cha đã sai ta. 37 Chính Cha, là Đấng đã sai ta, cũng làm chứng về ta. Các ngươi chưa hề nghe tiếng Ngài, chưa hề thấy mặt Ngài, 38 và đạo Ngài không ở trong các ngươi, vì các ngươi không tin Đấng mà Ngài đã sai đến. 39 Các ngươi dò-xem Kinh-thánh, vì tưởng bởi đó được sự sống đời đời: ấy là Kinh-thánh làm chứng về ta vậy. 40 Các ngươi không muốn đến cùng ta để được sự sống!
41 Ta chẳng cầu vinh-hiển bởi người ta mà đến đâu; 42 nhưng ta biết rằng các ngươi chẳng có sự yêu-mến Đức Chúa Trời ở trong các ngươi. 43 Ta đã nhơn danh Cha ta mà đến, các ngươi không nhận lấy ta. Nếu có kẻ khác lấy danh riêng mình mà đến, thì các ngươi sẽ nhận lấy. 44 Các ngươi vẫn chịu vinh-hiển lẫn của nhau, không tìm-kiếm vinh-hiển bởi một mình Đức Chúa Trời đến, thì thể nào các ngươi tin được? 45 Chớ ngờ rằng ấy là ta sẽ tố-cáo các ngươi trước mặt Cha, người sẽ tố-cáo các ngươi, là Môi-se, là người mà các ngươi đã trông-cậy. 46 Vì nếu các ngươi tin Môi-se, cũng sẽ tin ta; bởi ấy là về ta mà người đã chép. 47 Nhưng nếu các ngươi chẳng tin những lời người chép, các ngươi há lại tin lời ta sao?
Bứt bông lúa mì
(Ma-thi-ơ) 12 1 Lúc đó, nhằm ngày Sa-bát, Đức Chúa Jêsus đi qua giữa đồng lúa mì; các môn-đồ đói, bứt bông lúa mà ăn. 2 Người Pha-ri-si thấy vậy, bèn nói cùng Ngài rằng: Kìa, môn-đồ thầy làm đều không nên làm trong ngày Sa-bát. 3 Song Ngài đáp rằng: Chuyện vua Đa-vít đã làm trong khi vua với kẻ đi theo bị đói, các ngươi há chưa đọc đến sao? 4 tức là vua vào đền Đức Chúa Trời, ăn bánh bày ra, là bánh mà vua và kẻ đi theo không có phép ăn, chỉ để riêng cho các thầy tế-lễ. 5 Hay là các ngươi không đọc trong sách luật, đến ngày Sa-bát, các thầy tế-lễ trong đền-thờ phạm luật ngày đó, mà không phải tội sao? 6 Vả lại, ta phán cùng các ngươi, tại chỗ nầy có một đấng tôn-trọng hơn đền-thờ. 7 Phải chi các ngươi hiểu nghĩa câu nầy: Ta muốn lòng nhơn-từ, không muốn của tế-lễ,thì các ngươi không trách những người vô-tội; 8 vì Con người là Chúa ngày Sa-bát.
(Mác) 2 27 Đoạn, Ngài lại phán: Vì loài người mà lập ngày Sa-bát, chớ chẳng phải vì ngày Sa-bát mà dựng nên loài người. 28 Vậy thì Con người cũng làm chủ ngày Sa-bát.
Chúa chữa người teo tay
(Lu ca) 6 6 Một ngày Sa-bát khác, Đức Chúa Jêsus vào nhà hội dạy-dỗ. Tại đó, có một người bàn tay hữu bị teo. 7 Vả, các thầy thông-giáo và người Pha-ri-si chăm-chỉ xem Ngài, coi thử Ngài có chữa bịnh trong ngày Sa-bát chăng, để tìm dịp mà cáo Ngài.
(Ma thi ơ) 12 9b Có kẻ hỏi Ngài rằng: Trong ngày Sa-bát, có phép chữa kẻ bịnh hay không? Ấy là họ có ý kiếm dịp kiện Ngài. 11 Ngài bèn phán cùng họ rằng: Ai trong vòng các ngươi có một con chiên, nếu đương ngày Sa-bát, bị té xuống hầm, thì há không kéo nó lên sao? 12 Huống chi người ta trọng hơn con chiên là dường nào! Vậy, trong ngày Sa-bát có phép làm việc lành.
(Mác) 3 3 Ngài phán cùng người teo tay rằng: Hãy dậy, đứng chính giữa đây. 4 Rồi Ngài hỏi họ rằng: Trong ngày Sa-bát, nên làm việc lành hay việc dữ, cứu người hay giết người? Nhưng họ đều nín-lặng. 5 Bấy giờ, Ngài lấy mắt liếc họ, vừa giận vừa buồn vì lòng họ cứng-cỏi, rồi phán cùng người nam rằng: Hãy giơ tay ra. Người giơ ra, thì tay được lành. 6 Các người Pha-ri-si đi ra, tức thì bàn-luận với phe Hê-rốt nghịch cùng Ngài, đặng giết Ngài đi.
7 Đức Chúa Jêsus cùng môn-đồ Ngài lánh ra nơi bờ biển, có đoàn dân đông lắm từ xứ Ga-li-lê đến theo Ngài. Từ xứ Giu-đê, 8 thành Giê-ru-sa-lem, xứ Y-đu-mê, xứ bên kia sông Giô-đanh, miền xung-quanh thành Ty-rơ và thành Si-đôn cũng vậy, dân đông lắm, nghe nói mọi việc Ngài làm, thì đều đến cùng Ngài. 9 Bởi cớ dân đông, nên Ngài biểu môn-đồ sắm cho mình một chiếc thuyền nhỏ sẵn-sàng, đặng cho khỏi bị chúng lấn-ép Ngài quá. 10 Vì Ngài đã chữa lành nhiều kẻ bịnh, nên nỗi ai nấy có bịnh chi cũng đều áp đến gần để rờ Ngài. 11 Khi tà-ma thấy Ngài, bèn sấp mình xuống nơi chơn Ngài, mà kêu lên rằng: Thầy là Con Đức Chúa Trời! 12 Song Ngài nghiêm-cấm chúng nó chớ tỏ cho ai biết mình.
(Ma thi ơ) 12 17 để được ứng-nghiệm lời đấng tiên-tri Ê-sai đã nói rằng:
18 Nầy, tôi-tớ ta đã chọn,
Là người mà ta rất yêu-dấu, đẹp lòng ta mọi đàng.
Ta sẽ cho Thánh-Linh ta ngự trên người,
Người sẽ rao-giảng sự công-bình cho dân ngoại.
19 Người sẽ chẳng cãi-lẫy, chẳng kêu-la,
Và chẳng ai nghe được tiếng người ngoài đường-cái.
20 Người sẽ chẳng bẻ cây sậy đã gãy, chẳng tắt ngọn đèn gần tàn,
Cho đến chừng nào người khiến sự công-bình được thắng.
21 Dân ngoại sẽ trông-cậy danh người.
Sự chọn mười hai sứ-đồ
(Lu-ca) 6 12 Trong lúc đó, Đức Chúa Jêsus đi lên núi để cầu-nguyện; và thức thâu đêm cầu-nguyện Đức Chúa Trời. 13 Đến sáng ngày, Ngài đòi môn-đồ đến, chọn mười hai người, gọi là sứ-đồ: 14 Si-môn, Ngài đặt tên là Phi-e-rơ, Anh-rê em ruột của Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng, Phi-líp và Ba-thê-lê-my, 15 Ma-thi-ơ và Thô-ma, Gia-cơ con của A-phê, Si-môn gọi là Xê-lốt, 16 Giu-đe con của Gia-cơ, và Giu-đa Ích-ca-ri-ốt là kẻ phản Ngài.
17 Kế đó, Ngài cùng môn-đồ xuống, dừng lại nơi đồng bằng. Ở đó, có nhiều môn-đồ Ngài cùng đoàn dân rất đông từ khắp xứ Giu-đê, thành Giê-ru-sa-lem, và miền biển Ty-rơ, Si-đôn mà đến, để nghe Ngài dạy và cho được chữa lành bịnh mình. 18 Những kẻ mắc tà-ma khuấy-hại cũng đều được lành. 19 Cả đoàn dân đến kiếm cách rờ Ngài, vì từ Ngài có quyền-phép ra, chữa lành hết mọi người.