Ngày 25 tháng Ba

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Các Quan xét 19:1 - 21:25

Nội Chiến với Bên-gia-min

Sự bội đạo về tôn giáo có thể hiểu được phần nào trong thời đại thờ thần tượng và các tập tục ngoại đạo, nên việc người Israel liên tục sa vào sự bất trung về tâm linh không có gì đáng ngạc nhiên. Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là mức độ vô đạo đức đã phát triển, đặc biệt là trong số người Bên-gia-min. Một ví dụ ghê rợn được thấy khi một số người đàn ông đồi bại đòi một chủ nhà phải giao nộp người Lê-vi khách của ông để họ có thể thực hiện quan hệ đồng tính với người đó. Trong một phản ứng gợi nhớ đến Lót và hai thiên sứ – và thậm chí còn ghê tởm hơn – người Lê-vi thay vào đó đã đưa người vợ lẽ của mình ra để bị lạm dụng. Khi người Lê-vi phát hiện vợ lẽ của mình đã chết vào sáng hôm sau, ông đột nhiên cảm thấy phẫn nộ và gửi các phần thi thể của vợ lẽ đến mỗi chi tộc. Về việc này, Y-sơ-ra-ên cũng nổi giận và, sau một số thất bại, gần như tiêu diệt hoàn toàn chi tộc Bên-gia-min.

Như vậy, một lần nữa, tội lỗi dẫn đến các mối quan hệ tan vỡ và xung đột nội bộ. Tuy nhiên vẫn còn một phần tốt đẹp còn sót lại, và nó thể hiện qua sự quan tâm mà Y-sơ-ra-ên cảm thấy khi nhận ra rằng một phần gia đình dân tộc của họ gần như đã bị hủy diệt. Một bài học quý giá về sự tha thứ trong gia đình và sự chấp nhận bất chấp tội lỗi được thấy qua những nỗ lực mà Y-sơ-ra-ên đã thực hiện để phục hồi chi tộc lầm lạc Bên-gia-min.

Người Lê-vi ở núi Ép-ra-im và vợ bé người

19   1 Nhằm lúc không có vua trong Y-sơ-ra-ên, có một người Lê-vi đến kiều-ngụ nơi góc xa hơn hết của núi Ép-ra-im, lấy một người vợ bé ở Bết-lê-hem, thành xứ Giu-đa. 2 Vợ bé người hành-dâm, bỏ người, đi về nhà cha mình tại Bết-lê-hem trong xứ Giu-đa, và ở đó bốn tháng. 3 Chồng nàng chổi dậy, đi theo nàng, muốn lấy lời ngọt cảm lòng nàng, đặng dẫn nàng về nhà mình. Người có đem theo một đầy-tớ và hai con lừa. Nàng mời người vào nhà cha mình. Cha nàng thấy người đến, ra đón-rước cách vui-mừng. 4 Ông gia người, là cha của người đờn-bà trẻ, cầm người lại, và người ở nhà ông gia trong ba ngày, cùng ăn uống, và ngủ đêm tại đó.

5 Ngày thứ tư, họ dậy sớm, và khi người Lê-vi sửa-soạn ra đi, cha của người đờn-bà trẻ bèn nói cùng rể mình rằng: Hãy dùng một miếng bánh đặng đỡ lòng con, rồi sau các ngươi sẽ đi. 6 Vậy, vợ chồng ngồi, ăn uống cùng nhau. Cha của người đờn-bà trẻ nói cùng người chồng rằng: Con hãy định ở lại đêm nay nữa, cho lòng con vui-mừng! 7 Người Lê-vi dậy sớm đặng đi, nhưng ông gia nài-ép quá, đến đỗi người trở lại, và ở đêm đó nữa.

8 Ngày thứ năm, người dậy sớm đặng ra đi, thì cha của người đờn-bà trẻ nói cùng người rằng: Xin con hãy dùng bữa, nán ở lại cho đến xế chiều. Rồi vợ chồng ngồi lại ăn. 9 Đoạn, người Lê-vi đứng dậy đặng đi cùng vợ bé và tôi-tớ mình; nhưng ông gia, là cha của người đờn-bà trẻ, nói rằng: Nầy, ngày đã xế, chiều hầu gần, cha xin hai con hãy ở đêm tại đây. Ngày đã xế, hãy ở đêm lại đây, cho lòng con vui-mừng. Ngày mai, hai con sẽ thức dậy sớm, đặng lên đường, và trở về nhà con. 10 Nhưng người chồng không muốn ở đêm, bèn đứng dậy và đi. Người đến tại trước Giê-bu, tức là Giê-ru-sa-lem, với hai con lừa thắng; cũng có vợ bé theo người.

11 Khi hai người đến gần Giê-bu, ngày đã xế nhiều rồi. Kẻ tôi-tớ thưa cùng chủ rằng: Hè, chúng ta hãy xây qua đặng vào trong thành dân Giê-bu nầy, và ngủ đêm tại đó. 12 Chủ đáp rằng: Chúng ta không vào trong một thành kẻ ngoại-bang, là nơi chẳng có người Y-sơ-ra-ên; chúng ta sẽ đi đến Ghi-bê-a. 13 Người lại nói cùng kẻ đầy-tớ rằng: Hè, ta hãy rán đi đến một nơi nào ở đằng trước, hoặc Ghi-bê-a hay là Ra-ma, đặng ngủ đêm tại đó. 14 Vậy, chúng cứ đi đường; khi đến gần Ghi-bê-a, là thành thuộc về Bên-gia-min, thì mặt trời lặn rồi. 15 Chúng bèn quẹo vào thành Ghi-bê-a đặng ngủ đêm tại đó.

Vậy, chúng đi vào, ngồi tại ngoài phố chợ của thành; vì không ai tiếp vào nhà mình đặng cho ở ban đêm. 16 Vả, có một người già làm việc ở ngoài đồng, buổi chiều trở về. Người ấy vốn quê ở núi Ép-ra-im, đương kiều-ngụ tại Ghi-bê-a; song dân-cư thành nầy là người Bên-gia-min. 17 Người già ngước mắt lên, thấy kẻ hành-khách nầy trên phố chợ của thành, bèn hỏi rằng: Ngươi ở đâu đến và đi đâu? 18 Người hành-khách đáp rằng: Chúng tôi đến từ Bết-lê-hem ở xứ Giu-đa, đương đi về nơi góc xa của núi Ép-ra-im, là nơi sanh tôi ra. Tôi đã đi đến Bết-lê-hem ở xứ Giu-đa, và nay tôi đến nhà của Đức Giê-hô-va, nhưng chẳng có ai tiếp tôi vào nhà mình! 19 Vả lại, chúng tôi có rơm và cỏ cho lừa chúng tôi, rượu và bánh cho tôi, cho con đòi, và cho người trai-trẻ đi theo kẻ tôi-tớ ông. Chẳng thiếu gì cho chúng tôi cả. 20 Người già nói: Bình-an cho ngươi! Ta lãnh lo-liệu mọi đều ngươi có cần-dùng; ngươi sẽ chẳng ngủ đêm tại phố chợ đâu. 21 Người già bèn mời người vào nhà, và cho lừa ăn; các hành-khách rửa chơn, rồi ăn và uống.

22 Khi chúng đương ăn vui-vẻ, có những người trong thành, là kẻ gian-tà, vây nhà, động cửa và nói cùng ông già, là chủ nhà, rằng: Hãy đem người đã vào nhà ngươi đó ra, cho chúng ta biết hắn. 23 Chủ nhà ra đến cùng chúng, mà rằng: Hỡi anh em, đừng, xin chớ làm đều ác; vì người nầy đã vào nhà tôi, chớ phạm sự sỉ-nhục nầy. 24 Kìa, con gái ta còn đồng-trinh, và vợ bé người kia; ta sẽ dẫn chúng nó ra ngoài cho anh em, anh em sẽ lăng-nhục họ, đãi họ tùy ý thích anh em; nhưng với người nầy, chớ phạm đều sỉ-nhục dường ấy.

25 Song những kẻ đó không khứng nghe người. Người khách bèn bắt vợ bé mình dẫn ra ngoài cho chúng, chúng biết nàng, lăng-nhục nàng trọn đêm cho đến sáng; rồi đuổi nàng về khi rựng đông.

26 Gần sáng, người đờn-bà đến ngã tại cửa nhà chồng nàng trọ, và nằm tại đó cho đến sáng ngày. 27 Sáng đến, chồng nàng chổi dậy, mở cửa nhà ra, đặng lên đường mình; kìa, thấy vợ bé mình nằm sải trước cửa nhà, hai tay ở trên ngạch. 28 Người nói cùng nàng rằng: Hãy đứng dậy, chúng ta hãy đi. Song nàng chẳng trả lời….. Người bèn để nàng trên lừa mình, lên đường và trở về nhà. 29 Đến nhà rồi, người lấy một con dao, nắm vợ bé mình, chặt từng tay từng chơn ra mười hai đoạn, gởi đi khắp địa-phận Y-sơ-ra-ên. 30 Hết thảy ai thấy sự đó, đều nói rằng: Từ khi dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ê-díp-tô cho đến ngày nay, người ta chưa hề làm hoặc thấy việc như vậy! Khá nghĩ đến đều đó, bàn-luận nhau, và giảng ý ra.

Sự tranh-chiến cùng chi-phái Bên-gia-min

20   1 Bấy giờ, cả dân Y-sơ-ra-ên đều kéo ra đi, từ Đan cho đến Bê-e-Sê-ba, và cho đến xứ Ga-la-át; hội-chúng tụ-hiệp lại như một người trước mặt Đức Giê-hô-va, tại Mích-ba. 2 Những quan-trưởng của cả dân-sự, tức là của các chi-phái Y-sơ-ra-ên, đều ra mắt trong hội của dân Đức Chúa Trời: có bốn trăm ngàn lính bộ, có tài cầm gươm. 3 Vả, người Bên-gia-min đã hay rằng dân Y-sơ-ra-ên đi lên Mích-ba.

Dân Y-sơ-ra-ên nói: Hãy thuật lại cho biết tội-ác nầy đã phạm làm sao? 4 Người Lê-vi, chồng của người đờn-bà đã bị giết, đáp rằng: Tôi có vào Ghi-bê-a, là thành của Bên-gia-min, với vợ bé tôi, đặng ngủ đêm tại đó. 5 Nhưng dân Ghi-bê-a dấy lên cùng tôi, đương ban đêm vây nhà tôi ở; chúng đã toan giết tôi, có hành-hung cùng vợ bé tôi, và nó chết vì cớ đó. 6 Đoạn, tôi nắm lấy thây vợ bé tôi, chặt nó ra từng đoạn, gởi đi khắp địa-phận của sản-nghiệp Y-sơ-ra-ên; vì chúng nó có phạm một tội trọng, một sự sỉ-nhục trong Y-sơ ra-ên. 7 Nầy, hết thảy dân Y-sơ-ra-ên có mặt đây; anh em hãy bàn-luận nhau và liệu-định phải làm thế nào đây.

8 Cả dân-sự đứng dậy như một người, mà rằng: Chẳng ai trong chúng ta sẽ trở lại trại mình; không ai rút về nhà mình. 9 Bây giờ, nầy là đều chúng ta phải xử cho Ghi-bê-a: Chúng ta sẽ đi lên đánh thành đó theo thứ-tự của thăm nhứt-định. 10 Trong các chi-phái Y-sơ-ra-ên, chúng ta phải lấy mười người trong một trăm, trăm người trong một ngàn, ngàn người trong một muôn. Chúng sẽ đi tìm lương-thực cho dân-sự; rồi khi trở về, người ta phải xử Ghi-bê-a của Bên-gia-min, tùy theo sự sỉ-nhục mà thành ấy đã phạm nơi Y-sơ-ra-ên.

11 Ấy vậy, hết thảy người Y-sơ-ra-ên nhóm nhau hãm đánh thành đó, hiệp lại như chỉ một người. 12 Các chi-phái Y-sơ-ra-ên sai sứ-giả đến cùng chi-phái -gia-min mà nói rằng: Tội-ác đã phạm tại trong các ngươi là gì? 13 Bây giờ, hãy nộp cho chúng ta những người gian-tà của Ghi-bê-a, để chúng ta xử-tử chúng nó, và diệt đều ác khỏi giữa Y-sơ-ra-ên. Nhưng người Bên-gia-min không khứng nghe tiếng của anh em mình, là dân Y-sơ-ra-ên, 14 bèn ra khỏi các thành họ, và nhóm hiệp tại Ghi-bê-a đặng giao-chiến cùng dân Y-sơ-ra-ên.

15 Trong ngày đó, người ta tu-bộ người Bên-gia-min từ các thành mà đến; số là hai muôn sáu ngàn người nam, đều có tài cầm gươm, không kể dân Ghi-bê-a, được số bảy trăm người tinh-binh. 16 Trong cả dân-sự ấy có bảy trăm người tinh-binh thuận tay tả. Hết thảy những kẻ đó có tài dùng trành ném đá trúng một sợi tóc, mà chẳng hề sai trật. 17 Người ta cũng tu-bộ những người nam Y-sơ-ra-ên, không kể người Bên-gia-min, thì số được bốn mươi vạn người, có tài cầm gươm, thảy đều là chiến-sĩ.

16 Vậy, dân Y-sơ-ra-ên đi lên Bê-tên và cầu-vấn Đức Chúa Trời như vầy: Ai trong chúng tôi phải lên trước đặng giao-chiến cùng người Bên-gia-min? Đức Giê-hô-va đáp: Giu-đa sẽ đi lên trước.

19 Vừa sáng ngày, dân Y-sơ-ra-ên kéo đi và đóng trại gần Ghi-bê-a. 20 Người Y-sơ-ra-ên ra đánh người Bên-gia-min, dàn trận cùng chúng tại trước Ghi-bê-a. 21 Người Bên-gia-min bèn ra khỏi Ghi-bê-a, và trong ngày đó, giết hai muôn hai ngàn người Y-sơ-ra-ên, nằm chật đất.

22 Dân Y-sơ-ra-ên lại phấn-chí, dàn trận mới tại chỗ mình đã dàn ngày thứ nhứt. 23 Dân Y-sơ-ra-ên đi lên khóc trước mặt Đức Giê-hô-va cho đến chiều tối, cầu-vấn Đức Giê-hô-va mà rằng: Tôi phải giao-chiến lại cùng người Bên-gia-min, là anh em của tôi, chăng? Đức Giê-hô-va đáp: Hãy lên đánh nó! 24 Ngày thứ nhì người Y-sơ-ra-ên kéo tới đánh người Bên-gia-min. 25 Người Bên-gia-min cũng ra Ghi-bê-a nội ngày đó, đánh dân Y-sơ-ra-ên, lại giết nằm sải dưới đất một muôn tám ngàn người của dân ấy, thảy đều có tài cầm gươm.

26 Bấy giờ, hết thảy người Y-sơ-ra-ên và cả dân-sự đều đi lên Bê-tên, khóc và đứng tại đó trước mặt Đức Giê-hô-va, cữ ăn trong ngày ấy cho đến chiều tối, rồi dâng của-lễ thiêu và của-lễ thù-ân tại trước mặt Đức Giê-hô-va. 27-28 Đương khi ấy, hòm giao-ước của Đức Chúa Trời ở tại đó, có Phi-nê-a, con trai Ê-lê-a-sa, cháu A-rôn, phục-sự trước mặt Đức Giê-hô-va. Vậy, dân Y-sơ-ra-ên cầu-vấn Đức Giê-hô-va mà rằng: Tôi còn phải giao-chiến cùng người Bên-gia-min, anh em tôi, hay là tôi phải đình lại? Đức Giê-hô-va đáp: Hãy đi lên, vì ngày mai ta sẽ phó chúng nó vào tay các ngươi.

29 Y-sơ-ra-ên bèn phục-binh chung-quanh Ghi-bê-a. 30 Ngày thứ ba, dân Y-sơ-ra-ên đi lên, đánh người Bên-gia-min và dàn trận cùng Ghi-bê-a như các lần trước. 31 Người Bên-gia-min ra đón dân Y-sơ-ra-ên, bị dụ xa thành. Y như hai lần trước chúng khởi đánh và giết mấy người của dân Y-sơ-ra-ên, chừng ba mươi người, tại trong hai con đường trải qua đồng bằng đi lên, một ngả tới Bê-tên, và ngả kia tới Ghi-bê-a. 32 Người Bên-gia-min nói rằng: Kìa, chúng nó bị bại trước mặt chúng ta như lần trước. Nhưng dân Y-sơ-ra-ên nói: Chúng ta hãy chạy trốn, dụ chúng nó ra cách xa thành, đến trong các đường cái. 33 Hết thảy người Y-sơ-ra-ên bèn bỏ chỗ mình đứng, dàn trận tại Ba-anh-Tha-ma, và đạo binh phục của Y-sơ-ra-ên đâm-sầm ra khỏi chỗ phục mình tại đồng bằng Ghi-bê-a. 34 Như vậy, xảy có một muôn tinh-binh của Y-sơ-ra-ên đã phục tại trước Ghi-bê-a xông tới, đánh giặc rất dữ-dội; nhưng người Bên-gia-min không biết tai-họa hãm lấy mình. 35 Đức Giê-hô-va đánh bại người chi-phái Bên-gia-min trước mặt dân Y-sơ-ra-ên; và trong ngày đó, dân Y-sơ-ra-ên giết hai muôn năm ngàn mốt người Bên-gia-min, hết thảy đều có tài cầm gươm.

36 Người Bên-gia-min thấy rõ mình bị bại. Vả, người Y-sơ-ra-ên đã nhường bước cho người Bên-gia-min, vì chúng tin-cậy nơi sự phục binh mình ở gần Ghi-bê-a. 37 Những binh đã phục, lật-đật xông-hãm Ghi-bê-a, đi tới lấy gươm giết hết thảy cả người ở thành. 38 Người Y-sơ-ra-ên đã hẹn một dấu-hiệu với những binh phục, là những binh phục phải làm cho một ngọn khói đen cất lên khỏi thành. 39 Vậy, dân Y-sơ-ra-ên đã thối lại trong trận, còn người Bên-gia-min khởi đánh và giết chết chừng ba mươi người Y-sơ-ra-ên. Chúng nói: Quả thật chúng nó bị thua trước mặt chúng ta như lần trước! 40 Nhưng khi trụ khói khởi bay lên khỏi thành, người Bên-gia-min nhìn xem lại đằng sau, thấy cả thành đều có khói bay lên trên trời. 41 Bấy giờ, dân Y-sơ-ra-ên trở lại, còn những người Bên-gia-min lấy làm kinh-hãi, vì thấy tai-họa đã hãm-áp mình. 42 Chúng xây lưng lại trước mặt dân Y-sơ-ra-ên, chạy trốn về phía đồng vắng; nhưng đạo binh Y-sơ-ra-ên theo riết gần, và những kẻ ra khỏi thành đều bị giết liền. 43 Chúng vây-phủ người Bên-gia-min, đuổi theo và chà-đạp họ tại nơi họ dừng lại, cho đến chỗ đối ngang Ghi-bê-a, về hướng mặt trời mọc. 44 Như vậy, một muôn tám ngàn người Bên-gia-min phải ngã, thảy đều là người dõng-sĩ. 45 Trong số người xây lưng chạy trốn về phía đồng vắng, hướng hòn đá Rim-môn, thì dân Y-sơ-ra-ên còn giết dọc đường năm ngàn người nữa; đoạn theo riết gần đến Ghi-đê-om thì giết hai ngàn người. 46 Vậy, số tổng-cọng người Bên-gia-min ngã chết trong ngày đó là hai muôn năm ngàn người có tài cầm gươm, và thảy đều là người dõng-sĩ. 47 Lại có sáu trăm người xây lưng chạy trốn về phía đồng vắng, đến hòn đá Rim-môn, và ở đó bốn tháng. 48 Đoạn, dân Y-sơ-ra-ên trở lại đánh người Bên-gia-min, dùng gươm giết hết thảy người ta ở trong thành, súc-vật và hết thảy vật nào gặp được; lại hễ gặp thành nào, thì châm lửa đốt nó.

Lập lại chi-phái Bên-gia-min

21   1 Tại Mích-ba, dân Y-sơ-ra-ên có lập lời thề nầy: Chẳng ai trong chúng ta sẽ gả con gái mình cho một người Bên-gia-min. 2 Đoạn, dân-sự đến Bê-tên, ở lại đó trước mặt Đức Chúa Trời cho đến chiều tối, cất tiếng lên khóc dầm-dề, 3 mà rằng: Ôi, Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, ngày nay thiếu một chi-phái của Y-sơ-ra-ên; sao tai-họa nầy xảy đến cho chúng tôi? 4 Qua ngày sau, dân-sự đều đứng dậy, xây trong chỗ đó một bàn-thờ, dâng lên của-lễ thiêu và của-lễ thù-ân. 5 Vả, dân Y-sơ-ra-ên đã có thề lời trọng-thể nầy: Kẻ nào chẳng đến ra mắt Đức Giê-hô-va tại Mích-ba, sẽ hẳn bị xử-tử! Nên họ bèn hỏi: Trong các chi-phái Y-sơ-ra-ên, có người nào không đến hội-đồng trước mặt Đức Giê-hô-va chăng? 6 Song dân Y-sơ-ra-ên ăn-năn về đều đã xảy đến cho chi-phái Bên-gia-min, anh em mình, mà rằng: Ngày nay, một chi-phái đã truất khỏi Y-sơ-ra-ên. 7 Chúng ta sẽ làm sao đặng có người nữ cho những kẻ còn sống, vì chúng ta đã nhơn danh Đức Giê-hô-va thề rằng không gả một con gái nào của chúng ta cho họ? 8 Vậy, chúng nói rằng: Trong các chi-phái Y-sơ-ra-ên, có ai chẳng đến ra mắt trước mặt Đức Giê-hô-va tại Mích-ba chăng? Vả, từ Gia-be trong xứ Ga-la-át, chẳng có ai đến vào trại-quân tại hội-đồng; 9 vì khi tu-bộ dân, thì chẳng thấy có người nào của dân Gia-be ở xứ Ga-la-át.

10 Hội-chúng bèn sai đến Gia-be một muôn hai ngàn người mạnh-mẽ hơn hết, và truyền lịnh rằng: Hãy đi, dùng gươm giết dân-cư của Gia-be ở xứ Ga-la-át, luôn với người nữ và con trẻ. 11 Nầy là đều các ngươi sẽ làm: Hãy tận-diệt mọi người nam luôn mọi người nữ đã làm bạn một người nam. 12 Chúng tìm được trong dân Gia-be ở xứ Ga-la-át, bốn trăm con gái đồng-trinh chưa làm bạn với người nam, bèn dẫn chúng nó về trại-quân tại Si-lô, ở trong xứ Ca-na-an.

13 Toàn hội-chúng sai sứ đến người Bên-gia-min rút ở nơi hòn đá Rim-môn đặng giảng hòa cho chúng. 14 Người Bên-gia-min bèn trở về; dân Y-sơ-ra-ên gả cho chúng những người nữ mình đã dung-thứ, để còn sống trong số những người nữ Gia-be ở xứ Ga-la-át; nhưng không đủ cho mọi người.

15 Vậy, dân-sự ăn-năn về việc Bên-gia-min, vì Đức Giê-hô-va có làm khuyết trong các chi-phái Y-sơ-ra-ên. 16 Các trưởng-lão của hội-chúng nói: Bởi những người nữ của chi-phái Bên-gia-min đã bị tuyệt-diệt, thì chúng ta phải làm sao đặng kiếm vợ cho những người còn lại? 17 Lại tiếp rằng: Những người còn sống sẽ nhận được sản-nghiệp thuộc về Bên-gia-min, kẻo một chi-phái bị truất khỏi Y-sơ-ra-ên chăng. 18 Song chúng ta chẳng thế gả con gái chúng ta cho họ được, vì dân Y-sơ-ra-ên có lập lời thề nầy: Đáng rủa-sả cho kẻ nào gả một người vợ cho Bên-gia-min! 19 Vậy, chúng nói: Kìa, tại Si-lô, ở về hướng bắc Bê-tên, phía đông của con đường đi từ Bê-tên lên Si-chem và phía nam Lê-bô-na, mỗi năm người ta giữ một lễ cho Đức Giê-hô-va. 20 Chúng bèn khuyên người Bên-gia-min rằng: Hãy đi phục trong vườn nho; 21 hễ khi thấy các con gái của Si-lô đi ra đặng múa hát rập nhau, thì các ngươi hãy ra khỏi vườn nho, rồi mỗi người trong các ngươi phải cướp lấy một người vợ trong bọn gái trẻ của Si-lô đó; đoạn, trở về xứ Bên-gia-min. 22 Khi cha hay anh chúng nó đến kiện cùng chúng ta, chúng ta sẽ đáp rằng: Xin hãy làm ơn cho chúng tôi mà gả chúng nó cho họ, vì trong giặc-giã nầy, chúng tôi không thế cưới một người vợ cho mỗi người trong bọn họ. Lại nữa, chẳng phải chính các anh em đã gả chúng nó cho họ; vì nếu như vậy, chắc các anh em phải mắc tội. 23 Người Bên-gia-min bèn làm như vậy; trong bọn người nữ múa hát, chúng cướp lấy một số người vợ bằng số của mình, rồi đi trở về sản-nghiệp mình. Chúng xây đắp thành lại, và ở tại đó.

24 Bấy giờ, dân Y-sơ-ra-ên ai nấy đều trở về trong chi-phái và họ-hàng mình; từ nơi đó mỗi người đi về sản-nghiệp mình.

Tóm tắt thời kỳ các Quan Xét

Có vẻ như sự suy đồi đạo đức của Y-sơ-ra-ên đã ảnh hưởng đến người dân đến mức ngay cả những nỗ lực trung thực hướng tới điều thiện cũng bị tì vết. Ngay cả trong những nỗ lực chân thành để tha thứ và phục hồi người Bên-gia-min, vẫn có dấu hiệu cho thấy người Y-sơ-ra-ên đã thực hiện những phán xét đạo đức cực kỳ đáng ngờ về phương pháp của họ. Toàn bộ thời kỳ xung đột ở Ca-na-an này là một minh chứng đáng buồn về mối quan hệ giữa Đức Chúa Trời và con người. Từ đỉnh cao của việc tuân theo luật pháp dưới thời Môi-se (dù sự vâng lời của họ không hoàn hảo, ngay cả lúc đó), dân tộc Y-sơ-ra-ên đã chìm xuống mức thấp khi quyền lực đạo đức không cao hơn ý chí cá nhân. Sách được linh cảm tóm tắt điều này bằng một lời kết thúc đáng thất vọng.

25 Đương lúc đó, không có vua trong Y-sơ-ra-ên; ai nấy làm theo ý mình lấy làm phải.

< Lui     Trang Lịch     Tới >