Khi Hội Thánh bước vào thời kỳ hòa bình và tiếp tục phát triển này, thời điểm đã chín muồi để kế hoạch vĩnh cửu của Đức Chúa Trời được thực hiện trong một chiều kích lớn khác—sự mở rộng ân điển của Đức Chúa Trời cho người ngoại đạo. Trong hàng trăm năm, những giao dịch của Đức Chúa Trời với con người đã tập trung vào dân tộc nhỏ bé Y-sơ-ra-ên và dân Do Thái của nó. Tuy nhiên, Đức Chúa Trời đã hứa với tổ phụ Áp-ra-ham rằng qua dòng dõi của ông, tất cả các dân tộc sẽ được phước. Và chính Đức Giê-su liên tục công bố và chứng tỏ rằng quyền năng cứu rỗi của Ngài là
dành cho tất cả. Nhưng cả các sứ đồ lẫn các Cơ Đốc nhân Do Thái sơ khai vẫn chưa hiểu đầy đủ hàm ý của sứ điệp đó.
Kế hoạch vĩnh cửu của Đức Chúa Trời từ trước đến nay đã là tất cả mọi người trên thế giới—người Do Thái và người không phải Do Thái—nên nhận biết Ngài qua Chúa Giê-su Christ. Cho đến thời điểm này, tuy nhiên, chỉ có người Do Thái, hoặc những người cải đạo ngoại đạo được gọi là người theo đạo Do Thái, đã là đối tượng của những nỗ lực truyền giáo. Việc tiếp cận người ngoại đạo “ngoại giáo” dường như không thể nghĩ đến. Ngay cả sứ đồ Phi-e-rơ vẫn chia sẻ quan điểm hẹp hòi này. Do đó, sẽ cần có một tầm nhìn đặc biệt từ Chúa để thuyết phục ông rằng người ngoại đạo cũng được bao gồm trong kế hoạch của Đức Chúa Trời.
Người nhận sứ điệp phúc âm đầu tiên là một lãnh đạo quân sự La Mã sùng đạo tên là Cọt-nây. Vì những lời cầu nguyện liên tục của Cọt-nây, Đức Chúa Trời sắp xếp để Phi-e-rơ giảng cho Cọt-nây về tin tốt lành của Đức Giê-su. Sự do dự ban đầu của Phi-e-rơ được khắc phục bằng một sự tuôn đổ của Đức Thánh Linh trên Cọt-nây và gia đình ông—một sự kiện mà Phi-e-rơ sau này sẽ sử dụng để bảo vệ hành động của mình trước các anh em Do Thái của ông, những người đặt câu hỏi về mối liên hệ của ông với người ngoại đạo. Với sự kiện này, kỷ nguyên mới của ân điển Đức Chúa Trời dành cho tất cả nhân loại được công bố một cách táo bạo. Ngay sau đó, các Cơ Đốc nhân khác bắt đầu dạy người Hy Lạp tại An-ti-ốt, phía bắc Giê-ru-sa-lem. Sau đó, Hội Thánh Giê-ru-sa-lem cử Ba-na-ba đến An-ti-ốt để làm việc giữa người ngoại đạo, và ông lần lượt tranh thủ sự giúp đỡ của Sau-lơ. Vì vậy, chức vụ dành cho người ngoại đạo và tình hữu nghị của Hội Thánh phát triển đều đặn, thậm chí đến mức khi các Cơ Đốc nhân Do Thái tại Giu-đê có nhu cầu tài chính đặc biệt, các Cơ Đốc nhân ngoại đạo tại An-ti-ốt tình nguyện cung cấp nhu cầu đó.
Lu-ca bắt đầu bây giờ với bản tường thuật về việc Phi-e-rơ làm sống lại một phụ nữ từ cõi chết, không nhận ra rằng ông sắp trở nên dính líu vào một sự kiện thậm chí còn có ý nghĩa hơn nữa.
Ê-nê được chữa lành
9 32 Vả, Phi-e-rơ đi khắp các xứ, cũng đến cùng các thánh-đồ ở tại thành Ly-đa. 33 Tại đó, Phi-e-rơ gặp một người đau bại tên là Ê-nê, nằm trên giường đã tám năm rồi. 34 Phi-e-rơ nói với người rằng: Hỡi Ê-nê, Đức Chúa Jêsus-Christ chữa cho ngươi được lành, hãy chờ dậy, dọn-dẹp lấy giường ngươi. Tức thì, người vùng chờ dậy. 35 Hết thảy dân ở Ly-đa và Sa-rôn thấy vậy đều trở về cùng Chúa.
Sự sống lại của Ta-bi-tha
36 Tại thành Giốp-bê, trong đám môn-đồ, có một người đờn-bà tên là Ta-bi-tha, nghĩa là Đô-ca; người làm nhiều việc lành và hay bố-thí. 37 Trong lúc đó, người đau và chết. Người ta tắm-rửa xác người, rồi để yên trong một phòng cao. 38 Môn-đồ nghe Phi-e-rơ đương ở tại Ly-đa, gần thành Giốp-bê, bèn sai hai người đi mời người đến chớ chậm-trễ. 39 Phi-e-rơ đứng dậy đi với hai người. Khi tới nơi, người ta dẫn Phi-e-rơ đến chỗ phòng cao; hết thảy các đờn-bà góa đều đến cùng người mà khóc, và giơ cho người xem bao nhiêu áo-xống và áo ngoài, lúc Đô-ca còn sống ở với mình đã may cho. 40 Phi-e-rơ biểu người ta ra ngoài hết, rồi quì gối mà cầu-nguyện; đoạn, xây lại với xác, mà rằng: Hỡi Ta-bi-tha, hãy chờ dậy! Người mở mắt, thấy Phi-e-rơ, bèn ngồi dậy liền. 41 Phi-e-rơ đưa tay ra đỡ cho đứng dậy; đoạn, gọi các thánh-đồ và đờn-bà góa đến, cho họ thấy người sống. 42 Việc đó đồn ra khắp thành Giốp-bê; nên có nhiều người tin theo Chúa. 43 Còn Phi-e-rơ ở lại thành Giốp-bê nhiều ngày, tại nhà người thợ thuộc da, tên là Si-môn.
Cọt-nây trở về đạo
10 1 Trong thành Sê-sa-rê, có một người tên là Cọt-nây, làm đội-trưởng của đội binh gọi là Y-ta-li. 2 Người vẫn là đạo-đức, cùng cả nhà mình đều kính-sợ Đức Chúa Trời, người hay bố-thí cho dân, và cầu-nguyện Đức Chúa Trời luôn không thôi. 3 Đương ban ngày, nhằm giờ thứ chín, người thấy rõ-ràng trong sự hiện-thấy có một vị thiên-sứ của Đức Chúa Trời vào nhà mình, và truyền rằng: Hỡi Cọt-nây! 4 Đôi mắt người ngó chăm thiên-sứ và run-sợ lắm, thưa rằng: Lạy Chúa, có việc chi? Thiên-sứ nói: Lời cầu-nguyện cùng sự bố-thí ngươi đã lên thấu Đức Chúa Trời, và Ngài đã ghi-nhớ lấy. 5 Vậy, bây giờ hãy sai người đến thành Giốp-bê, mời Si-môn nào đó, cũng gọi là Phi-e-rơ. 6 Người hiện trọ nơi Si-môn, là thợ thuộc da, nhà ở gần biển. 7 Khi thiên-sứ, là đấng truyền cho người, đã trở lui, thì Cọt-nây gọi hai người trong đám đầy-tớ mình và một tên lính tin-kính trong những lính thuộc về mình, 8 mà thuật lại mọi đều cho họ nghe, rồi sai đến thành Giốp-bê.
9 Bữa sau, trong lúc ba người ấy đương đi đường và đã đến gần thành, vừa nhằm giờ thứ sáu Phi-e-rơ leo lên mái nhà để cầu-nguyện. 10 Người đói và thèm ăn; khi người ta đương dọn cho ăn, thì người bị ngất trí đi. 11 Người thấy trời mở ra, và có vật chi giống một bức khăn lớn níu bốn chéo lên, giáng xuống và sa đến đất: 12 thấy trong đó có những thú bốn cẳng, đủ mọi loài, côn-trùng bò trên đất, và chim trên trời. 13 Lại có tiếng phán cùng người rằng: Hỡi Phi-e-rơ, hãy dậy, làm thịt và ăn. 14 Song Phi-e-rơ thưa rằng: Lạy Chúa, chẳng vậy; vì tôi chẳng ăn giống gì dơ-dáy chẳng sạch bao giờ. 15 Tiếng đó lại phán cùng người lần thứ hai rằng: Phàm vật chi Đức Chúa Trời đã làm cho sạch, thì chớ cầm bằng dơ-dáy. 16 Lời đó lặp lại ba lần; rồi vật ấy liền bị thâu lên trên trời.
17 Phi-e-rơ đương nghi-ngờ về ý-nghĩa của sự hiện-thấy mình đã thấy, thì các người mà Cọt-nây sai đi đã hỏi thăm được nhà Si-môn, và tới đứng tận cửa. 18 Họ kêu và hỏi đây có phải là nơi Si-môn tức Phi-e-rơ ở chăng. 19 Phi-e-rơ còn đương ngẫm-nghĩ về sự hiện-thấy đó, thì Đức Thánh-Linh phán cùng người rằng: Kìa, có ba người đương tìm ngươi. 20 Vậy, hãy đứng dậy, xuống mà đi với họ, chớ hồ-nghi, vì ta đã sai họ đó. 21 Phi-e-rơ bèn xuống cùng họ mà nói rằng: Ta đây, là người các ngươi đương tìm; các ngươi đến đây có việc gì? 22 Họ trả lời rằng: Đội-trưởng Cọt-nây là người công-bình, kính-sợ Đức Chúa Trời, cả dân Giu-đa đều làm chứng tốt về người, người đó đã bởi một vị thiên-sứ thánh mà chịu mạng-lịnh từ nơi cao rằng phải mời ông về nhà và nghe lời ông. 23 Phi-e-rơ bèn mời họ vào nhà và cho trọ lại đó.
Ngày mai, Phi-e-rơ chờ dậy đi với họ, có một vài người trong hàng anh em từ Giốp-bê cùng đi với. 24 Bữa sau, đến thành Sê-sa-rê. Cọt-nây với bà-con và bạn thiết mà người đã nhóm lại tại nhà mình đương chờ-đợi. 25 Phi-e-rơ vừa vào, thì Cọt-nây ra rước, phục xuống dưới chơn người mà lạy. 26 Nhưng Phi-e-rơ đỡ người dậy, nói rằng: Ngươi hãy đứng dậy, chính ta cũng chỉ là người mà thôi. 27 Phi-e-rơ đương nói chuyện với Cọt-nây, bước vào, thấy có nhiều người nhóm lại. 28 Người nói cùng chúng rằng: Người Giu-đa vốn không được phép giao-thông với người ngoại-quốc hay là tới nhà họ; nhưng Đức Chúa Trời đã tỏ cho ta biết chẳng nên coi một người nào là ô-uế hay chẳng sạch. 29 Nên khi các ngươi đã sai tìm, thì ta chẳng ngại gì mà đến đây. Vậy ta hỏi vì việc chi mà các ngươi mời ta đến.
30 Cọt-nây trả lời rằng: Đã bốn ngày nay, nhằm giờ thứ chín, tôi đương ở nhà cầu-nguyện, thình-lình có một người mặc áo sáng lòa, hiện ra trước mặt tôi, 31 mà phán rằng: Hỡi Cọt-nây, lời cầu-nguyện ngươi đã được nhậm, Đức Chúa Trời đã ghi-nhớ việc bố-thí của ngươi. 32 Vậy, ngươi hãy sai đến thành Giốp-bê, mời Si-môn, là Phi-e-rơ đến đây: người đương ở tại nhà Si-môn, thợ thuộc da, gần biển. 33 Tức thì tôi sai tìm ông, mà ông đến đây là rất phải. Vậy, bây giờ, thay-thảy chúng tôi đang ở trước mặt Đức Chúa Trời, để nghe mọi đều Chúa đã dặn ông nói cho chúng tôi.
34 Phi-e-rơ bèn mở miệng nói rằng: Quả thật, ta biết Đức Chúa Trời chẳng hề vị-nể ai, 35 nhưng trong các dân, hễ ai kính-sợ Ngài và làm sự công-bình, thì nấy được đẹp lòng Chúa. 36 Ấy là lời Ngài đã phán cùng con-cái Y-sơ-ra-ên, khi rao-giảng tin lành về sự bình-an bởi Đức Chúa Jêsus-Christ, tức là Chúa của loài người. 37 Việc đã bắt đầu từ xứ Ga-li-lê rồi tràn ra trong cả xứ Giu-đê, kế sau Giăng đã giảng ra phép báp-têm, thì các ngươi biết rồi; 38 thể nào Đức Chúa Trời đã xức cho Đức Chúa Jêsus ở Na-xa-rét bằng Đức Thánh-Linh và quyền-phép, rồi Ngài đi từ nơi nọ qua chỗ kia làm phước và chữa lành hết thảy những người bị ma-quỉ ức-hiếp; vì Đức Chúa Trời ở cùng Ngài. 39 Chúng ta từng chứng-kiến về mọi đều Ngài đã làm trong xứ người Giu-đa và tại thành Giê-ru-sa-lem. Chúng đã treo Ngài trên cây gỗ mà giết đi. 40 Nhưng ngày thứ ba, Đức Chúa Trời đã khiến Ngài sống lại, lại cho Ngài được tỏ ra, 41 chẳng hiện ra với cả dân-chúng, nhưng với những kẻ làm chứng mà Đức Chúa Trời đã chọn trước, tức là với chúng ta, là kẻ đã ăn uống cùng Ngài, sau khi Ngài từ trong kẻ chết sống lại. 42 Lại Ngài đã biểu chúng ta khá giảng-dạy cho dân-chúng, và chứng quyết chính Ngài là Đấng Đức Chúa Trời đã lập lên để đoán-xét kẻ sống và kẻ chết. 43 Hết thảy các đấng tiên-tri đều làm chứng nầy về Ngài rằng hễ ai tin Ngài thì được sự tha tội vì danh Ngài.
44 Khi Phi-e-rơ đương nói, thì Đức Thánh-Linh giáng trên mọi người nghe đạo. 45 Các tín-đồ đã chịu phép cắt-bì, là những kẻ đồng đến với Phi-e-rơ, đều lấy làm lạ, vì thấy sự ban-cho Đức Thánh-Linh cũng đổ ra trên người ngoại nữa. 46 Vì các tín-đồ đó nghe họ nói tiếng ngoại-quốc và khen-ngợi Đức Chúa Trời. 47 Bấy giờ Phi-e-rơ lại cất tiếng nói rằng: Người ta có thể từ-chối nước về phép báp-têm cho những kẻ đã nhận lấy Đúc Thánh-Linh cũng như chúng ta chăng? 48 Người lại truyền làm phép báp-têm cho họ nhơn danh Đức Chúa Jêsus-Christ. Họ bèn nài người ở lại với mình một vài ngày.
Phi-e-rơ trở về thành Giê-ru-sa-lem, binh-vực việc mình làm
11 1 Các sứ-đồ và anh em ở xứ Giu-đê nghe tin người ngoại cũng đã nhận lấy đạo Đức Chúa Trời. 2 Khi Phi-e-rơ đã trở lên thành Giê-ru-sa-lem, có người tín-đồ vốn chịu phép cắt-bì trách-móc người, 3 rằng: Ngươi đã vào nhà kẻ chưa chịu phép cắt-bì, và ăn chung với họ! 4 Nhưng Phi-e-rơ đem mọi sự đã qua thuật cho họ theo thứ-tự và từng đều, 5 rằng: Ta đương cầu-nguyện trong thành Giốp-bê, lúc đó ta bị ngất trí đi, thấy sự hiện-thấy: có vật gì giống như cái khăn lớn, níu bốn chéo lên, từ trên trời sa xuống đến tận ta. 6 Ta xem-xét kỹ-càng, thấy trong đó có các loài thú bốn cẳng trên đất, các thú rừng, các côn-trùng và các loài chim trên trời. 7 Ta lại nghe có tiếng phán rằng: Hỡi Phi-e-rơ, hãy chờ dậy, giết thịt và ăn. 8 Ta thưa rằng: Lạy Chúa, chẳng vậy; vì không bao giờ có vật chi dơ-dáy hay chẳng sạch vào miệng tôi đâu. 9 Tiếng từ trời phán cùng ta lần thứ hai mà rằng: Chớ coi đều Chúa đã làm cho tinh-sạch như là dơ-dáy. 10 Lời đó lặp lại ba lần, đoạn, thay-thảy đều thâu lai lên trời. 11 Kìa, cũng một lúc đó, ba người ở thành Sê-sa-rê chịu sai đến cùng ta, đã tới tận cửa nhà ta ở. 12 Đức Thánh-Linh truyền cho ta phải đi với ba người ấy, đừng nghi-ngại gì. Nầy, sáu người anh em đây đồng đi với ta, và chúng ta đều vào trong nhà Cọt-nây. 13 Người nầy thuật lại cho ta thể nào tại nhà mình đã thấy một thiên-sứ hiện đến và phán rằng: Hãy sai tới thành Giốp-bê, mời Si-môn cũng gọi là Phi-e-rơ đến đây. 14 Người ấy sẽ nói cho ngươi những lời, mà nhờ đó, ngươi và cả nhà mình sẽ được cứu-rỗi. 15 Ta mới khởi-sự nói, thì có Đức Thánh-Linh giáng trên họ, cũng như ban đầu Ngài đã giáng trên chúng ta. 16 Ta bèn nhớ lại lời Chúa đã truyền rằng: Giăng đã làm phép báp-têm bằng nước; nhưng các ngươi sẽ chịu phép báp-têm bằng Đức Thánh-Linh. 17 Vậy, nếu Đức Chúa Trời đã ban cho họ cũng một ơn như cho chúng ta, là kẻ đã tin đến Đức Chúa Jêsus-Christ, thì ta là ai, mà ngăn-trở Đức Chúa Trời được? 18 Tín-đồ nghe bấy nhiêu lời xong, đều thỏa-thuận và ngợi-khen Đức Chúa Trời, rằng: Vậy Đức Chúa Trời cũng đã ban sự ăn-năn cho người ngoại để họ được sự sống!
Ba-na-ba và Sau-lơ tại thành An-ti-ốt
19 Những kẻ bị tản-lạc bởi sự bắt-bớ xảy đến về dịp Ê-tiên, bèn đi đến xứ Phê-ni-xi, đảo Chíp-rơ và thành An-ti-ốt, chỉ giảng đạo cho người Giu-đa thôi. 20 Nhưng trong đám những người ấy có một vài người quê ở Chíp-rơ và Sy-ren đến thành An-ti-ốt, cũng giảng-dạy cho người Gờ-réc nữa, truyền Tin-lành của Đức Chúa Jêsus cho họ. 21 Tay Chúa ở cùng mấy người đó, nên số người tin và trở lại cùng Chúa rất nhiều. 22 Tiếng đồn thấu tai Hội-thánh Giê-ru-sa-lem, hội bèn sai Ba-na-ba sang đến thành An-ti-ốt. 23 Khi người đến nơi và thấy ơn Đức Chúa Trời, bèn vui-mừng và khuyên mọi người phải cứ vững lòng theo Chúa; 24 vì Ba-na-ba thật là người lành, đầy-dẫy Thánh-Linh và đức-tin. Bấy giờ rất đông người tin theo Chúa. 25 Kế đó, Ba-na-ba đi đến thành Tạt-sơ, để tìm Sau-lơ, 26 tìm gặp rồi, bèn đưa đến thành An-ti-ốt. Trọn một năm, hai người cùng nhóm với Hội-thánh và dạy-dỗ nhiều người. Ấy là ở thành An-ti-ốt, người ta bắt đầu xưng môn-đồ là Cơ-rê-tiên. (Chrétien: nghĩa là kẻ tin theo Đấng Christ.)
27 Trong những ngày đó, có mấy người tiên-tri từ thành Giê-ru-sa-lem xuống thành An-ti-ốt. 28 Trong bọn có một người tên là A-ga-bút đứng dậy, bởi Đức Thánh-Linh nói tiên-tri rằng sẽ có sự đói-kém trên khắp đất; thật vậy, sự đói-kém nầy xảy đến trong đời Cơ-lốt trị vì. 29 Các môn-đồ bèn định, mỗi người tùy sức riêng mình, gởi một món tiền bố-thí cho anh em ở trong xứ Giu-đê; 30 môn-đồ cũng làm thành việc đó, nhờ tay Ba-na-ba và Sau-lơ, gởi tiền ấy cho các trưởng-lão.
Thời kỳ bình yên cho phép Hội Thánh tiếp cận người ngoại đạo sẽ không kéo dài lâu. Vua Hê-rốt Ạc-ríp-ba I sẽ sớm thấy có lợi về mặt chính trị khi kích động một thời kỳ bắt bớ mới chống lại những tín đồ này, những người bây giờ được gọi là Cơ Đốc nhân. Đối với Ạc-ríp-ba, sự bắt bớ hẳn là một thực hành quen thuộc. Chính ông cụ Hê-rốt Đại Đế của Ạc-ríp-ba, người đã ra lệnh giết các trẻ sơ sinh vào thời điểm Đức Giê-su sinh ra, và chính chú của ông, Hê-rốt An-ti-ba, người đã chém đầu Giăng Báp-tít và tham gia với Pôn-ti-u Phi-lát trong việc nhạo báng Đức Giê-su. Chính Ạc-ríp-ba là con trai của A-ri-tô-bun, người đã bị giết theo lệnh của chính cha mình là Hê-rốt Đại Đế. Các chú của Ạc-ríp-ba—Ạc-chê-la-u, Phi-líp và An-ti-ba—đã cai trị nhiều tỉnh khác nhau của vương quốc, nhưng giờ đã chết hoặc bị trục xuất khỏi chế độ của họ. Sự ra đi của họ đã để lại cho Hê-rốt Ạc-ríp-ba quyền kiểm soát tất cả lãnh thổ trước đây được cai trị bởi Hê-rốt Đại Đế.
Trong số những hành động bắt bớ khác của ông, Ạc-ríp-ba bắt Gia-cơ, anh của Giăng, và xử tử ông. Phi-e-rơ cũng bị tù, và có lẽ định mệnh cho cùng một số phận. Nhưng Phi-e-rơ sẽ được giải cứu bởi một phép lạ. Trớ trêu thay, sự tà ác của Hê-rốt sẽ dẫn đến cái chết của chính ông, và Hội Thánh sẽ tiếp tục phát triển bất chấp nỗ lực đàn áp của ông.
Gia-cơ qua đời. — Phi-e-rơ bị tù và được giải-cứu
12 1 Đương thuở đó, vua Hê-rốt hà-hiếp một vài người trong Hội-thánh. 2 Vua dùng gươm giết Gia-cơ là anh của Giăng; 3 thấy đều đó vừa ý người Giu-đa, nên cũng sai bắt Phi-e-rơ nữa. 4 Bấy giờ nhằm ngày ăn bánh không men. Vậy, vua bắt người và hạ ngục, phó cho bốn ngũ binh canh-giữ, mỗi ngũ có bốn tên lính. Vua toan đợi lúc xong lễ Vượt-qua, thì bắt người ra hầu trước mặt dân-chúng. 5 Vậy, Phi-e-rơ bị cầm trong khám, còn Hội-thánh cứ cầu-nguyện Đức Chúa Trời cho người luôn.
6 Vả, đêm rạng ngày mà Hê-rốt định bắt Phi-e-rơ ra hầu, người đang mang hai xiềng, ngủ giữa hai tên lính, và trước cửa có quân-canh giữ ngục. 7 Thình-lình, một thiên-sứ của Chúa đến, và có ánh sáng soi trong ngục tối. Thiên-sứ đập vào sườn Phi-e-rơ, đánh thức người, mà rằng: Hãy mau chờ dậy. Xiềng bèn rớt ra khỏi tay người. 8 Kế đó, thiên-sứ nói rằng: Hãy nịt lưng và mang dép vào đi. Phi-e-rơ làm theo. Thiên-sứ lại tiếp: Hãy mặc áo ngoài và theo ta. 9 Phi-e-rơ ra theo; chẳng biết đều thiên-sứ làm đó là thật, song tưởng mình thấy sự hiện-thấy. 10 Khi qua khỏi vọng canh thứ nhứt, rồi vọng thứ nhì, thì đến nơi cửa sắt, là cửa thông vào thành; cửa đó tự mở ra trước mặt hai người, rồi hai người vượt ra khỏi, đi lên đàng cái, tức thì thiên-sứ lìa Phi-e-rơ.
11 Phi-e-rơ bèn tỉnh lại và nói rằng: Bây giờ ta nhận biết thật Đức Chúa Trời đã sai thiên-sứ Ngài giải-cứu ta ra khỏi tay Hê-rốt cùng khỏi đều dân Giu-đa đang mong-đợi. 12 Người suy-nghĩ lại đều đó, rồi đến nhà Ma-ri, mẹ của Giăng, cũng gọi là Mác, là nơi có nhiều người đang nhóm lại cầu-nguyện. 13 Người gõ cửa nhà ngoài, một con đòi tên là Rô-đơ đến nghe, 14 nhận biết tiếng Phi-e-rơ nên mừng-rỡ lắm, đến nỗi chẳng mở cửa, nhưng trở chạy vào báo tin rằng Phi-e-rơ đương đứng trước cửa. 15 Người ta nói rằng: Mầy sảng. Song nàng quyết là quả thật. Họ bèn nói: Ấy là thiên-sứ của người. 16 Nhưng Phi-e-rơ cứ gõ cửa hoài. Khi mở cửa, thấy Phi-e-rơ, hết thảy đều kinh-hãi. 17 Nhưng người lấy tay ra dấu biểu chúng làm thinh, rồi thuật lại cho biết Chúa đã dùng cách nào cứu mình khỏi ngục; đoạn, người lại dặn rằng: Hãy cho Gia-cơ và anh em biết đều nầy. Rồi đó, người bước ra sang nơi khác.
18 Đến sáng, trong bọn lính có sự xôn-xao rất lớn: vì chúng nó chẳng hay Phi-e-rơ đi đâu. 19 Vua Hê-rốt sai tìm người, nhưng tìm chẳng được, bèn tra-hỏi bọn lính, rồi truyền lịnh dẫn chúng nó đi giết. Đoạn, người từ xứ Giu-đê xuống thành Sê-sa-rê, ở lại tại đó.
Vua Hê-rốt băng
20 Vả, vua Hê-rốt căm giận dân thành Ty-rơ và dân thành Si-đôn. Chúng đã được lòng quan hầu của vua là Ba-la-tút rồi, bèn đồng lòng đến cùng vua mà xin hòa, vì xứ họ ăn nhờ lương-thực trong xứ vua. 21 Đến kỳ, vua Hê-rốt mặc áo chầu, ngồi trên ngai, truyền-phán giữa công-chúng. 22 Dân-chúng kêu lên rằng: Ấy là tiếng của một thần, chẳng phải tiếng người ta đâu! 23 Liền lúc đó, có thiên-sứ của Chúa đánh vua Hê-rốt, bởi cớ chẳng nhường sự vinh-hiển cho Đức Chúa Trời; và vua bị trùng đục mà chết.
24 Bấy giờ, đạo Đức Chúa Trời tấn-tới rất nhiều, càng ngày càng tràn thêm ra. 25 Ba-na-ba và Sau-lơ làm chức-vụ mình xong rồi, bèn từ thành Giê-ru-sa-lem trở về thành An-ti-ốt, dẫn theo Giăng, cũng gọi là Mác.