Ngày 23 tháng Mười Một

Đọc Công vụ 8:1b - 9:31

Sự Bắt Bớ và Giảng Dạy

Không có gì ngạc nhiên khi Hội Thánh đang phát triển gặp phải sự đối kháng. Một số người bị khó chịu bởi những nỗ lực đang được thực hiện để dạy họ; những người khác tức giận khi được trình bày về lẽ thật của Chúa Giê-su Christ. Nhiều người rõ ràng ghen tị với tình hữu nghị vui vẻ có thể được thấy trong số các môn đồ. Cũng có những người cai trị và lãnh đạo tôn giáo sợ mất quyền lực hoặc ảnh hưởng khi rất nhiều người quay sang theo lời dạy của Người từ Na-xa-rét. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi các sứ đồ đã bị bỏ tù rất nhiều lần, hoặc rằng Ê-tiên giờ đã bị giết.

Tuy nhiên, các Cơ Đốc nhân sơ khai có lẽ bị bắt gặp bất ngờ khi một cuộc bắt bớ có tổ chức rộng rãi hơn nảy sinh. Phản ứng nhanh chóng, những người cải đạo mới này rời Giê-ru-sa-lem và chạy trốn đến các thành phố khắp Giu-đê và Sa-ma-ri. Tuy nhiên có những bi kịch cá nhân liên quan, cuộc bắt bớ của họ thực sự trở thành một ơn phước. Bởi vì lòng nhiệt thành của họ trong việc chia sẻ phúc âm với những người khác, Hội Thánh do đó mở rộng ranh giới của nó xa hơn nhiều so với Giê-ru-sa-lem.

Hai ví dụ về việc giảng dạy này được đưa ra trong ghi chép lịch sử, cả hai đều liên quan đến nhà truyền giáo Phi-líp. Ông lần đầu được nhìn thấy tại Sa-ma-ri với một thuật sĩ tên là Si-môn, và sau đó ông được nhìn thấy trên con đường từ Giê-ru-sa-lem đến Ga-xa đang dạy một quan chức chính phủ Ê-thi-ô-pi.

Xuyên suốt thời kỳ bắt bớ này, các sứ đồ ở lại Giê-ru-sa-lem tại trung tâm của Hội Thánh, ngoại trừ một chuyến đi ngắn đến Sa-ma-ri do Phê-rơ và Giăng thực hiện để giải quyết một vấn đề quan tâm đặc biệt.

Khi bản tường thuật về thời kỳ bắt bớ chung này bắt đầu, Lu-ca lưu ý rằng một người Do Thái có ảnh hưởng tên là Sau-lơ nằm trong số những người phụ trách việc bỏ tù các Cơ Đốc nhân. Sẽ không lâu nữa trước khi Sau-lơ phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng lương tâm trong đó ông phải đáp lại lời kêu gọi của Chúa Giê-su Christ.

Sau-lơ bắt-bớ Hội-thánh

8 1b  Trong lúc đó, Hội-thánh ở thành Giê-ru-sa-lem gặp cơn bắt-bớ dữ-tợn; trừ ra các sứ-đồ, còn hết thảy tín-đồ đều phải chạy tan-lạc trong các miền Giu-đê và xứ Sa-ma-ri. 2 Dầu vậy, có mấy người tin-kính chôn xác Ê-tiên và than-khóc người quá-bội. 3 Nhưng Sau-lơ làm tàn-hại Hội-thánh: sấn vào các nhà, dùng sức-mạnh bắt đờn-ông đờn-bà mà bỏ tù.

Người Sa-ma-ri trở lại đạo.— Thuật-sĩ Si-môn

4 Vậy, những kẻ đã bị tan-lạc đi từ nơi nầy đến nơi khác, truyền giảng đạo Tin-lành. 5 Phi-líp cũng vậy, xuống trong thành Sa-ma-ri mà giảng về Đấng Christ tại đó. 6 Đoàn dân nghe người giảng và thấy các phép lạ người làm, thì đồng lòng lắng tai nghe người nói; 7 vì có những tà-ma kêu lớn tiếng lên mà ra khỏi nhiều kẻ bị ám, cùng kẻ bại và què được chữa lành cũng nhiều. 8 Tại cớ đó, trong thành được vui-mừng khôn xiết.

9 Bấy giờ trong thành đó có một người tên là Si-môn, làm nghề phù-phép, tự khoe mình là một người danh-tiếng, khiến cho dân Sa-ma-ri rất lấy làm lạ-lùng. 10 Hết thảy từ trẻ đến già đều nghe theo người, mà nói rằng: Chính người là quyền-phép của Đức Chúa Trời, tức là quyền-phép lớn như thường gọi vậy. 11 Nhơn đó chúng nghe theo người, vì đã lâu nay người lấy phù-phép giục họ thảy đều phải khen lạ. 12 Nhưng khi chúng đã tin Phi-líp, là người rao-giảng Tin-lành của nước Đức Chúa Trời và danh Đức Chúa Jêsus-Christ cho mình, thì cả đờn-ông đờn-bà đều chịu phép báp-têm. 13 Chính Si-môn cũng tin, và khi đã chịu phép báp-têm, thì ở luôn với Phi-líp; người thấy những dấu lạ phép kỳ đã làm ra, thì lấy làm lạ lắm.

14 Các sứ-đồ vẫn ở tại thành Giê-ru-sa-lem, nghe tin xứ Sa-ma-ri đã nhận lấy đạo Đức Chúa Trời, bèn sai Phi-e-rơ và Giăng đến đó. 15 Hai người tới nơi, cầu-nguyện cho các môn-đồ mới, để cho được nhận lấy Đức Thánh-Linh. 16 Vì Đức Thánh-Linh chưa giáng xuống trên một ai trong bọn đó; họ chỉ nhơn danh Đức Chúa Jêsus mà chịu phép báp-têm thôi. 17 Phi-e-rơ và Giăng bèn đặt tay trên các môn-đồ, thì đều được nhận lấy Đức Thánh-Linh.

18 Si-môn thấy bởi các sứ-đồ đặt tay lên thì có ban Đức Thánh-Linh xuống, bèn lấy bạc dâng cho, mà nói rằng: 19 Cũng hãy cho tôi quyền-phép ấy, để tôi đặt tay trên ai thì nấy được nhận lấy Đức Thánh-Linh. 20 Nhưng Phi-e-rơ trả lời rằng: Tiền-bạc ngươi hãy hư-mất với ngươi, vì ngươi tưởng lấy tiền-bạc mua được sự ban-cho của Đức Chúa Trời! 21 Ngươi chẳng có phần hoặc số trong việc nầy; vì lòng ngươi chẳng ngay-thẳng trước mặt Đức Chúa Trời. 22 Vậy, hãy ăn-năn đều ác mình, và cầu-nguyện Chúa, hầu cho ý-tưởng của lòng ngươi đó họa-may được tha cho. 23 Vì ta thấy ngươi đương ở trong mật đắng và trong xiềng tội-ác. 24 Si-môn trả lời rằng: Xin chính mình các ông hãy cầu-nguyện Chúa cho tôi, hầu cho tôi chẳng mắc phải đều ông nói đó.

25 Sau khi Phi-e-rơ và Giăng đã làm chứng và giảng đạo Chúa như thế, thì trở về thành Giê-ru-sa-lem, vừa đi vừa giảng Tin-lành trong nhiều làng của người Sa-ma-ri.

Người Ê-thi-ô-bi trở lại đạo

26 Bấy giờ, có một thiên-sứ của Chúa phán cùng Phi-líp rằng Hãy chờ dậy đi qua phía nam, trên con đường từ thành Giê-ru-sa-lem xuống thành Ga-xa. Đường ấy vắng-vẻ. 27 Người chờ dậy và đi. Kìa, có một hoạn-quan Ê-thi-ô-bi, làm quan hầu của Can-đác, nữ-vương nước Ê-thi-ô-bi, coi-sóc hết cả kho-tàng bà, đã đến thành Giê-ru-sa-lem để thờ-phượng, 28 khi trở về, ngồi trên xe mà đọc sách tiên-tri Ê-sai. 29 Đức Thánh-Linh phán cùng Phi-líp rằng: Hãy lại gần và theo kịp xe đó. 30 Phi-líp chạy đến, nghe người Ê-thi-ô-bi đọc sách tiên-tri Ê-sai, thì nói rằng: Ông hiểu lời mình đọc đó chăng? 31 Hoạn-quan trả lời rằng: Nếu chẳng ai dạy cho tôi, thể nào tôi hiểu được? Người bèn mời Phi-líp lên xe ngồi kề bên.

32 Vả, chỗ người đọc trong Kinh-thánh là đoạn nầy:

Người đã bị kéo đi như con chiên đến hàng làm thịt,
Lại như chiên con câm trước mặt kẻ hớt lông,
Người chẳng mở miệng.
33 Trong khi người hèn-hạ thì sự đoán-xét Người đã bị cất đi.
Còn ai sẽ kể đời của Người?
Vì sự sống Người đã bị rút khỏi đất rồi.

34 Hoạn-quan cất tiếng nói cùng Phi-líp rằng: Tôi xin hỏi ông, đấng tiên-tri đã nói đều đó về ai? Có phải nói về chính mình người chăng, hay là về người nào khác? 35 Phi-líp bèn mở miệng, bắt đầu từ chỗ Kinh-thánh đó mà rao-giảng Đức Chúa Jêsus cho người. 36 Hai người đương đi dọc đường, gặp chỗ có nước, hoạn-quan nói rằng: Nầy, nước đây, có sự gì ngăn-cấm tôi chịu phép báp-têm chăng? 38 Người biểu dừng xe lại; rồi cả hai đều xuống nước, và Phi-líp làm phép báp-têm cho hoạn-quan. 39 Khi ở dưới nước lên, thì Thánh-Linh của Chúa đem Phi-líp đi; hoạn-quan chẳng thấy người nữa, cứ hớn-hở đi đường. 40 Còn Phi-líp thì người ta thấy ở trong thành A-xốt; từ đó người đi đến thành Sê-sa-rê, cũng giảng Tin-lành khắp những thành nào mình đã ghé qua.

Sự Cải Đạo của Sau-lơ

Sau-lơ sau này sẽ trở thành một trong những sứ đồ được biết đến rộng rãi nhất và được đọc nhiều nhất trong số tất cả các sứ đồ. Ông sẽ thực hiện ba chuyến truyền giáo lớn, thành lập các hội thánh khắp nơi ngày nay được biết đến là Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp và Ý. Ông sẽ viết ít nhất 13 lá thư đầy cảm hứng của Kinh Thánh và giảng dạy Chúa Giê-su Christ cho các quan chức chính phủ cấp cao. Và ông có thể sẽ chịu đựng sự bắt bớ nhiều như bất kỳ ai khác đã bảo vệ danh của Đức Giê-su. Nhưng hiện tại Sau-lơ chỉ được biết đến như kẻ bắt bớ vĩ đại Hội Thánh của Chúa. Ông bị sợ hãi bởi tất cả những ai coi trọng danh của Đức Giê-su.

Các sự kiện dẫn đến sự thay đổi triệt để trong con người Sau-lơ này thật sự đáng chú ý. Theo một nghĩa nào đó, kinh nghiệm cải đạo của ông giống như của bất kỳ tín đồ nào khác cam kết cuộc đời mình trong sự vâng phục trung tín đối với Chúa Giê-su Christ. Nhưng Sau-lơ được định sẵn để trở thành một sứ đồ đặc biệt cho Chúa, và điều đó đòi hỏi khả năng của ông để làm chứng về sự phục sinh của Đức Giê-su. Do đó, sự cải đạo của Sau-lơ bao gồm một sự xuất hiện cá nhân của chính Đức Giê-su. Sau này trong chức vụ của mình, để đáp lại những người sẽ đặt câu hỏi về chức sứ đồ của ông, Sau-lơ (sau đó được biết đến là Phao-lô) sẽ đề cập đến kinh nghiệm này như cơ sở cho chức sứ đồ của ông và sự khởi đầu của sứ mệnh đặc biệt của ông cho Chúa Giê-su Christ.

Không biết vào thời điểm này tương lai sẽ mang lại điều gì cho cuộc đời của mình, Sau-lơ được nhìn thấy bây giờ đang không ngừng tìm kiếm các tín đồ của Đức Giê-su (nhóm của họ được biết đến vào thời điểm này đơn giản là “Đạo”) để bắt giữ và bắt bớ họ.

Sau-lơ trở lại đạo

9 1 Bấy giờ, Sau-lơ chỉ hăng ngăm-đe và chém-giết môn-đồ của Chúa không thôi, đến cùng thầy cả thượng-phẩm, 2 xin người những bức thơ để gởi cho các nhà hội thành Đa-mách, hầu cho hễ gặp người nào thuộc về đạo, bất kỳ đờn-ông đờn-bà, thì trói giải về thành Giê-ru-sa-lem. 3 Nhưng Sau-lơ đang đi đường gần đến thành Đa-mách, thình-lình có ánh-sáng từ trời soi-sáng chung-quanh người. 4 Người té xuống đất, và nghe có tiếng phán cùng mình rằng: Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ, sao ngươi bắt-bớ ta? 5 Người thưa rằng: Lạy Chúa, Chúa là ai? Chúa phán rằng: Ta là Jêsus mà ngươi bắt-bớ; 6 nhưng hãy đứng dậy, vào trong thành, người ta sẽ nói cho ngươi mọi đều phải làm. 7 Những kẻ cùng đi với người đều đứng lại sững-sờ, nghe tiếng nói, mà chẳng thấy ai hết. 8 Sau-lơ chờ dậy khỏi đất, mắt dẫu mở, nhưng không thấy chi cả; người ta bèn cầm tay dắt người đến thành Đa-mách; 9 người ở đó trong ba ngày chẳng thấy, chẳng ăn và cũng chẳng uống.

A-na-nia làm phép báp-têm cho Sau-lơ

10 Vả, tại Đa-mách có một môn-đồ tên là A-na-nia. Chúa phán cùng người trong sự hiện-thấy rằng: Hỡi A-na-nia! Người thưa rằng: Lạy Chúa, có tôi đây. 11 Chúa phán rằng: Hãy chờ dậy, đi lên đường gọi là đường Ngay-thẳng, tìm tên Sau-lơ, người Tạt-sơ, ở nhà Giu-đa; vì người đương cầu-nguyện, 12 và đã thấy một người, tên là A-na-nia, bước vào đặt tay trên mình, để cho người được sáng mắt lại. 13 A-na-nia thưa rằng: Lạy Chúa, tôi có nghe nhiều kẻ nói người nầy đã làm hại biết bao các đấng thánh của Chúa trong thành Giê-ru-sa-lem. 14 Bây giờ người ở đây, có trọn quyền của các thầy tế-lễ cả phó cho, đặng bắt trói hết thảy mọi người cầu-khẩn đến danh Ngài. 15 Nhưng Chúa phán rằng: Hãy đi, vì ta đã chọn người nầy làm một đồ-dùng ta, để đem danh ta đồn ra trước mặt các dân ngoại, các vua, và con-cái Y-sơ-ra-ên; 16 ta lại sẽ tỏ ra cho người biết phải chịu đau-đớn vì danh ta là bao nả.

17 A-na-nia bèn đi, vào nhà, rồi đặt tay trên mình Sau-lơ mà nói rằng: Hỡi anh Sau-lơ, Chúa là Jêsus nầy, đã hiện ra cùng anh trên con đường anh đi tới đây, đã sai tôi đến, hầu cho anh được sáng mắt lại và đầy Đức Thánh-Linh. 18 Tức thì có cái chi như cái vảy từ mắt người rớt xuống, thì người được sáng mắt; rồi chờ dậy và chịu phép báp-têm. 19 Khi người ăn uống rồi, thì được mạnh-khỏe lại.

Những lời giảng đầu hết của Sau-lơ

Sau-lơ ở lại một vài ngày với các môn-đồ tại thành Đa-mách. 20 Người liền giảng-dạy trong các nhà hội rằng Đức Chúa Jêsus là Con Đức Chúa Trời. 21 Phàm những người nghe đều lấy làm lạ, mà nói rằng: Há chẳng phải chính người đó đã bắt-bớ tại thành Giê-ru-sa-lem những kẻ cầu-khẩn danh nầy, lại đến đây để trói họ điệu về cho các thầy tế-lễ cả hay sao? 22 Còn Sau-lơ lần lần càng thêm vững chí, bắt-bẻ những người Giu-đa ở tại thành Đa-mách, mà nói rõ rằng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ.

23 Cách lâu ngày, người Giu-đa mưu với nhau để giết Sau-lơ. 24 Nhưng có người báo tin cho Sau-lơ về cơ-mưu chúng nó. Người ta lại giữ các cửa cả ngày và đêm đặng giết Sau-lơ. 25 Song lúc ban đêm, các môn-đồ lấy thúng dòng người xuống ngoài vách thành.

26 Sau-lơ tới thành Giê-ru-sa-lem rồi, muốn hiệp với các môn-đồ; nhưng hết thảy đều nghi-sợ người, không tin là môn-đồ. 27 Ba-na-ba bèn đem người đi, đưa đến các sứ-đồ và thuật lại cho biết thể nào dọc đường Chúa đã hiện ra và phán cùng người, lại thể nào người đã giảng-dạy cách bạo-dạn về danh Đức Chúa Jêsus tại thành Đa-mách. 28 Từ đó, Sau-lơ tới lui với môn-đồ tại thành Giê-ru-sa-lem, 29 và nhơn danh Chúa mà nói cách dạn-dĩ. Người cũng nói và cãi với những người Hê-lê-nít; nhưng bọn nầy tìm thế để hại mạng người. 30 Các anh em hay đều đó, thì đem người đến thành Sê-sa-rê, và sai đi đất Tạt-sơ.

31 Ấy vậy, Hội-thánh trong cả xứ Giu-đê, xứ Ga-li-lê và xứ Sa-ma-ri được hưởng sự bình-an, gây-dựng và đi trong đường kính-sợ Chúa, lại nhờ Đức Thánh-Linh vùa-giúp, thì số của hội được thêm lên.

< Lui    Trang Lịch     Tới >