Ngày 22 tháng Bảy

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Na-hum 1:1-3:19

Lời Tiên Tri của Na-hum Chống Lại Ni-ni-ve

Đó là khoảng năm 650 TCN—khoảng 50 năm sau sự hủy diệt kỳ diệu của Đức Chúa Trời đối với quân đội của Sen-na-chê-ríp. Sen-na-chê-ríp trở về từ thất bại đó trong sự nhục nhã, đến thủ đô A-si-ri là Ni-ni-ve. Khi ông bị ám sát vào năm 681 TCN, ông được nối tiếp bởi con trai Ê-sạt-Ha-đôn, người trị vì trong 11 năm. (Có thể là trong triều đại của Ê-sạt-Ha-đôn mà Ma-na-se lần đầu bị bắt làm tù binh và sau đó được thả về làm vua bù nhìn ở Giu-đa.) Ê-sạt-Ha-đôn được kế vị (năm 669 TCN) bởi Ách-su-Ba-ni-panh tàn bạo, người đưa quân đội sâu vào Palestine và Ai Cập năm 663 TCN và phá hủy thành phố Thê-be của Ai Cập (Nô A-môn). Dấu ấn đặc trưng của người A-si-ri lúc này không chỉ là thành công quân sự mà còn là sự tàn nhẫn và độc ác. Họ rất tự hào về việc làm tàn tật kẻ thù của mình, và thậm chí luộc chín họ trong hắc ín hoặc lột da họ khi còn sống. Nếu lớp sơn mỏng của nền văn minh là mỏng, thì A-si-ri rõ ràng là sợi cuối cùng của nhân loại.

Những tội ác này đặc biệt đáng thất vọng khi xét đến thực tế là chỉ 125 năm trước đó, người dân A-si-ri đã ăn năn hối cải trước lời giảng của Giô-na và đã được Đức Chúa Trời thương xót. Có lẽ chính vì người Ni-ni-ve không tỏ ra biết ơn về lòng thương xót của Ngài mà Đức Chúa Trời bây giờ bày tỏ cơn thịnh nộ của Ngài. Trong khi Ma-na-se đang mang lại những cải cách ở Giu-đa, Na-hum tiên tri chống lại kẻ thù truyền kiếp của Giu-đa là Ni-ni-ve, và tiên đoán sự sụp đổ của nó.

Lời tiên-tri nghịch cùng Ni-ni-ve

1 1 Gánh nặng của Ni-ni-ve. Sách sự hiện-thấy của Na-hum, người Ên-cốt.

2 Giê-hô-va là Đức Chúa Trời ghen và báo thù; Đức Giê-hô-va báo thù, và đầy sự thạnh-nộ. Đức Giê-hô-va báo thù kẻ cừu-địch mình và cưu giận cho kẻ thù mình. 3 Đức Giê-hô-va chậm giận và có quyền lớn; nhưng Ngài chẳng cầm kẻ mắc tội là vô tội. Đức Giê-hô-va đi trong gió lốc và bão tố, những đám mây là bụi dưới chơn Ngài. 4 Ngài quở-trách biển, làm cho nó khô; và làm cạn hết thảy các sông. Ba-san và Cạt-mên đều mòn-mỏi, hoa của Li-ban đều héo-rụng. 5 Các núi run-rẩy vì cớ Ngài, các đồi tan-chảy; đất và thế-gian cùng dân-cư trên đất đều dậy lên trước mặt Ngài. 6 Ai đứng được trước sự thạnh-nộ Ngài? Ai đương nổi sự nóng-giận Ngài? Sự tức-giận của Ngài đổ ra như lửa, những vầng đá vỡ ra bởi Ngài. 7 Đức Giê-hô-va là tốt-lành, làm đồn-lũy trong ngày hoạn-nạn, và biết những kẻ ẩn-náu nơi Ngài. 8 Ngài dùng nước lụt hủy-diệt chỗ nó, và đuổi kẻ thù-nghịch mình vào sự tối-tăm.

9 Các ngươi sẽ lập mưu gì nghịch cùng Đức Giê-hô-va? Ngài sẽ diệt hết cả, sẽ chẳng có tai-nạn dậy lên lần thứ hai. 10 Vì chúng nó xỏ-xen như gai-gốc, và mê-mang như say rượu, thì sẽ bị thiêu-hủy hết như rơm khô. 11 Ấy là từ ngươi mà ra một kẻ mưu sự dữ nghịch cùng Đức Giê-hô-va, và toan sự gian-ác, 12 Đức Giê-hô-va phán như vầy: Dầu chúng nó sức-mạnh đầy-đủ và người đông, cũng sẽ bị trừ đi và trở nên hư-không. Dầu ta đã làm khổ ngươi, song ta sẽ chẳng làm khổ ngươi nữa. 13 Nhưng bấy giờ ta sẽ bẻ gãy ách nó khỏi ngươi, và bứt-đứt dây ngươi. 14 Đức Giê-hô-va đã truyền lịnh về ngươi, từ danh ngươi chẳng sanh ra nữa. Ta sẽ trừ-bỏ tượng chạm và tượng đúc khỏi nhà các thần ngươi; ta sẽ làm mồ-mả cho ngươi, vì ngươi là hèn-mạt.

15 Nầy, trên các núi có chơn của kẻ đem tin lành và rao sự bình-an! Hỡi Giu-đa, ngươi khá giữ kỳ lễ mình, và trả sự hứa-nguyện mình; vì kẻ gian-ác về sau chẳng đi qua giữa ngươi nữa, nó sẽ bị diệt sạch.

Sự chiếm lấy và hủy-diệt Ni-ni-ve

2 1 Kẻ tàn-phá đã đến nghịch cùng ngươi; hãy giữ đồn-lũy, canh-phòng đường-sá, thắt chặt lưng ngươi, và thâu-góp cả sức-mạnh ngươi! 2 Vì Đức Giê-hô-va khôi-phục sự vinh-hiển của Gia-cốp như sự vinh-hiển của Y-sơ-ra-ên, bởi những kẻ bóc-lột đã bóc-lột chúng nó, và đã phá-hại những nhành nho chúng nó. 3 Thuẫn của những người mạnh là đỏ, những lính-chiến nó mặc áo màu điều; trong ngày nó dàn trận, gang-thép của xe-cộ sẽ lòe ra như lửa, và gươm-giáo đều lay-động. 4 Những xe đi hỗn-độn trong đường-phố, và chạy đi chạy lại trong các đường rộng, thấy nó như những ngọn đuốc, và chạy như chớp! 5 Nó nhớ lại những người mạnh-dạn của mình, nhưng chúng nó bước đi vấp-váp; chúng vội-vả đến nơi vách-thành nó, sắm-sẵn để chống-cự….. 6 Các cửa sông mở ra, đền-đài tan mất? 7 Đã nhứt-định: hoàng-hậu bị bóc-lột và bị bắt đi; các nàng hầu-hạ người đi theo, rên-siếc như bò-câu, và đấm ngực mình.

8 Vả, Ni-ni-ve, từ lâu nay nó đã như ao chứa nước. Nhưng bây giờ chúng nó chạy trốn! Có kẻ kêu rằng: Hãy đứng, hãy đứng!… Song không ai quay lại! 9 Hãy cướp bạc, cướp vàng; vì của báu nó vô-ngần, mọi đồ-đạc quí nhiều vô-số. 10 Nó đã bị tàn-phá, trống-không, và hủy-hoại hết; lòng chúng nó tan-chảy; đầu-gối chúng nó chạm nhau; mọi lưng đều đau, hết thảy mặt đều xám ngắt.

11 Nào cái hang của sư-tử, và nơi mà sư-tử con nuôi-nấng, là nơi sư-tử đực, sư-tử cái và con nó bước đi, mà không ai làm cho chúng nó sợ-hãi, bây giờ ở đâu? 12 Sư-tử đực xé đủ mồi cho con nó, và bóp mồi cho sư-tử cái, hang nó đầy mồi, ổ nó đầy của đã bắt được. 13 Đức Giê-hô-va vạn-quân phán rằng: Nầy, ta nghịch cùng ngươi, sẽ đốt xe-cộ ngươi, và làm cho tan ra khói; gươm sẽ nuốt những sư-tử con của ngươi; ta sẽ dứt mồi ngươi khỏi đất; và tiếng của những sứ-giả ngươi sẽ không nghe nữa.

Tội-lỗi của Ni-ni-ve gây nên sự hủy-hoại

3 1 Khốn thay cho thành đổ máu! Nó đầy-dẫy những sự dối-trá và cường-bạo, cướp-bóc không thôi. 2 Người ta nghe tăm roi, tiếng ầm của bánh xe; ngựa thì phóng-đại, xe thì chạy mau. 3 Những lính-kỵ sấn tới; gươm sáng lòe, giáo nhấp-nháng. Có đoàn đông kẻ bị giết, có từng đống thây lớn, xác chết nhiều vô-số! Người ta vấp-ngã trên những thây!…

4 Đó là vì cớ rất nhiều sự dâm-đãng của con đĩ tốt-đẹp khéo làm tà thuật ấy; nó bán các nước bởi sự dâm-đãng, và bán các họ-hàng bởi sự tà thuật. 5 Đức Giê-hô-va vạn-quân phán: Nầy, ta nghịch cùng ngươi; ta lột áo-xống ngươi, phô-bày sự trần-truồng ngươi ra cho các dân-tộc, và tỏ sự xấu-hổ ngươi ra cho các nước. 6 Ta sẽ ném sự ô-uế gớm-ghiếc của ngươi trên ngươi, làm cho ngươi nên khinh-hèn, làm trò cho mọi người xem. 7 Xảy ra có ai thấy ngươi thì sẽ lánh xa và nói rằng: Ni-ni-ve đã hoang-vu! Ai sẽ có lòng thương-xót người? Ta bởi đâu tìm cho ngươi những kẻ yên-ủi?

8 Ngươi muốn hơn Nô-A-môn ở giữa các sông, nước bọc chung-quanh, lấy biển làm đồn-lũy, lấy biển làm vách-thành hay sao? 9 Ê-thi-ô-bi và Ê-díp-tô là sức-mạnh vô-cùng của nó. Phút và Li-by là kẻ cứu-giúp ngươi. 10 Dầu vậy, chính nó cũng đã bị đày khỏi đất mình; bị bắt đi làm phu-tù; con-cái nó cũng đã bị nghiền nát nơi ngã ba các đường-phố. Người ta đã ném thăm trên các kẻ cả nó, và các quan-trưởng nó đều bị mang xiềng.

11 Ngươi cũng vậy, người sẽ mê-mang vì say, sẽ được ẩn-náu, và tìm nơi vững-bền vì cớ kẻ thù. 12 Hết thảy những đồn-lũy ngươi như cây vả có trái chín đầu mùa, hễ lung-lay thì rụng xuống trong miệng của kẻ muốn ăn nó. 13 Nầy, dân-sự ngươi là đờn-bà ở giữa ngươi. Các cửa thành của đất ngươi sẽ mở rộng cho quân thù ngươi; lửa đã thiêu-nuốt những then ngươi!

14 Ngươi khá múc nước để phòng cơn vây-hãm, làm vững-chắc đồn-lũy ngươi. Khá đạp bùn, nhồi đất sét, và xây lại lò gạch! 15 Tại đó lửa sẽ thiêu ngươi, gươm sẽ diệt ngươi, nuốt ngươi như cào-cào vậy, ngươi khá nhóm lại đông như cào-cào, nhiều như châu-chấu! 16 Ngươi đã thêm kẻ buôn-bán ngươi nhiều ra như sao trên trời; cào-cào đã cắn-phá hết rồi trốn đi. 17 Các quan-trưởng ngươi như cào-cào, các quan-tướng ngươi như bầy châu-chấu đậu trên hàng rào trong khi trời lạnh, đến chừng mặt trời mọc, nó đi mất, người ta không biết nó ở đâu.

18 Hỡi vua A-si-ri, những kẻ chăn của ngươi ngủ rồi! Những kẻ sang-trọng của ngươi đều yên-nghỉ; dân-sự ngươi tan-lạc nơi các núi, không ai nhóm-họp chúng nó lại. 19 Vết thương ngươi không thuốc chữa, dấu-vít ngươi rất hiểm-nghèo; phàm kẻ nghe nói về ngươi đều vỗ tay trên ngươi; vì ai là kẻ chẳng từng chịu luôn sự hung-ác của ngươi!

< Lui    Trang Lịch     Tới >