Ngày 20 tháng Mười

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Lu-ca 1:5-80; Ma-thi-ơ 1:18-25a; Lu-ca 2:1-38

Sự Ra Đời của Chúa Giê-su và Giăng Báp-tít

Chúa Giê-su sẽ được sinh ra ở Giu-đa vào khoảng 747 năm sau khi thành lập La Mã. Bây giờ trong thời của Hê-rốt Đại đế, người đã được thượng viện La Mã ban cho danh hiệu “Vua của người Do Thái” dưới hoàng đế Sê-sa Au-gút-tơ, vùng đất cũ của Pa-lết-tin được chia thành các tỉnh Giu-đa, Sa-ma-ri, và Ga-li-lê về phía tây của sông Giô-đanh; và Bê-rê và Đê-ca-bô-li về phía đông. Các thành Giê-ru-sa-lem và Bết-lê-hem đều ở Giu-đa, trong khi Na-xa-rét ở Ga-li-lê. Việc Chúa Giê-su được sinh ra trong tỉnh Giu-đa là đáng ngạc nhiên bởi vì gia đình Ngài ở Na-xa-rét, cách đó khoảng 75 dặm về phía bắc. Nhưng, do một sắc lệnh của Sê-sa Au-gút-tơ yêu cầu mọi người trở về thành phố của mình, việc sinh của Chúa Giê-su diễn ra tại Bết-lê-hem—chính thành phố được tiên tri Mi-chê đặt tên hơn 700 năm trước đó!

Nếu việc ứng nghiệm đó chưa đủ để thu hút sự chú ý của những người quen thuộc với các lời tiên tri trước đó, thì một sự ứng nghiệm đáng kinh ngạc hơn nữa có liên quan—cụ thể, việc sinh của Chúa Giê-su bởi trinh nữ. Ê-sai đã tiên báo rằng Đấng Mê-si sẽ được sinh bởi một trinh nữ. Chắc chắn đã có những ca sinh kỳ diệu trước đó, như khi các cặp vợ chồng đã vượt quá tuổi sinh con bình thường. Áp-ra-ham và Sa-ra là những ví dụ nổi bật nhất, và Xa-cha-ri và Ê-li-sa-bét sẽ sớm trở thành một ví dụ khác. Tuy nhiên, chưa bao giờ trước đó cũng không từ đó về sau, một phụ nữ đã thụ thai mà không có sự góp mặt của đàn ông. Ma-ri không chỉ là một trinh nữ theo nghĩa là một phụ nữ trẻ, mà quan trọng hơn, cô là trinh nữ theo thực tế là cô chưa có quan hệ tình dục với

hôn phu Giô-sép, hoặc bất kỳ người đàn ông nào khác. Các tường thuật Phúc âm tuyên bố rõ ràng rằng Chúa Giê-su được thụ thai một cách kỳ diệu trong Ma-ri bởi Thánh Linh của Đức Chúa Trời.

Bản chất thiêng liêng của sự ra đời của Chúa Giê-su vừa tuyệt vời vừa thú vị, nhưng mặt con người của câu chuyện tự nó đã cảm động. Mặc dù được báo trước về sự ra đời kỳ diệu, Ma-ri chắc chắn phải cảm thấy xấu hổ khi bị gia đình và bạn bè cho là không trinh tiết. Cô chắc chắn phải cảm nhận được sự lo lắng trong tâm trí của Giô-sép. Khi hai người thấy mình xa nhà vào lúc sinh nở, cả hai chắc phải cảm thấy một sự cô lập khủng khiếp và một sự mong đợi trang nghiêm về đứa con đặc biệt này từ Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, đức tin vững chắc của Ma-ri và sự ủng hộ yêu thương của Giô-sép đều được đền đáp bằng sự kỷ niệm nhiều hơn bất kỳ gia đình con người nào từng biết khi một đứa con mới chào đời. Từ những người chăn chiên khiêm nhường trên đất đến những đại sảnh cao nhất của thiên đàng, sự vĩ đại của dịp này được báo hiệu bằng những bài ca vui mừng!

Khi tường thuật về sự ra đời của Chúa Giê-su bắt đầu, có một sự ra đời khác cũng được công bố—đó là của sứ giả đặc biệt của Đức Chúa Trời, Giăng, người sẽ được biết đến sau này với tên Giăng Báp-tít vì chức vụ ăn năn và báp-tem của ông. Lu-ca và Ma-thi-ơ kể câu chuyện về hai sự ra đời và về những sự kiện đầu đời theo sau trong cuộc đời trẻ thơ của Chúa Giê-su.

Sự giáng-sanh Đức Chúa Jêsus và thuở Ngài còn nhỏ
(Từ 1 : 5 đến 2 : 52)

Lời tiên-tri về sự sanh Giăng Báp-tít

(Lu-ca) 1 5 Trong đời Hê-rốt, vua nước Giu-đê, có một thầy tế-lễ, về ban A-bi-a, tên là Xa-cha-ri; vợ người là Ê-li-sa-bét, thuộc về chi-phái A-rôn. 6 Cả hai đều là công-bình trước mặt Đức Chúa Trời, vâng-giữ mọi điều-răn và lễ-nghi của Chúa một cách không chỗ trách được. 7 Hai người không có con, vì Ê-li-sa-bét son-sẻ, và cả hai đều cao tuổi.

8 Vả, Xa-cha-ri cứ theo thứ-tự trong ban mình mà làm chức tế-lễ trước mặt Đức Chúa Trời. 9 Khi đã bắt thăm theo lệ các thầy cả lập ra rồi, thì người được gọi vào nơi thánh của Chúa để dâng hương. 10 Đương giờ dâng hương, cả đoàn dân đông đều ở ngoài cầu-nguyện. 11 Bấy giờ có một thiên-sứ của Chúa hiện ra cùng Xa-cha-ri, đứng bên hữu bàn-thờ xông hương. 12 Xa-cha-ri thấy, thì bối-rối sợ-hãi. 13 Nhưng thiên-sứ nói cùng người rằng: Hỡi Xa-cha-ri, đừng sợ, vì lời cầu-nguyện ngươi đã được nhậm rồi. Ê-li-sa-bét, vợ ngươi, sẽ sanh một con trai, ngươi khá đặt tên là Giăng. 14 Con trai đó sẽ làm cho ngươi vui-mừng hớn-hở, và nhiều kẻ sẽ mừng-rỡ về sự sanh người ra. 15 Vì người sẽ nên tôn-trọng trước mặt Chúa; không uống rượu hay là giống gì làm cho say, và sẽ được đầy-dẫy Đức Thánh-Linh từ khi còn trong lòng mẹ. 16 Người sẽ làm cho nhiều con trai Y-sơ-ra-ên trở lại cùng Chúa, là Đức Chúa Trời của họ; 17 chính người lại sẽ lại tâm-thần quyền-phép Ê-li mà đi trước mặt Chúa, để đem lòng cha trở về con-cái, kẻ loạn-nghịch đến sự khôn-ngoan của người công-bình, đặng sửa-soạn cho Chúa một dân sẵn lòng. 18 Xa-cha-ri thưa rằng: Bởi sao tôi biết được đều đó? Vì tôi đã già, vợ tôi đã cao tuổi rồi. 19 Thiên-sứ trả lời rằng: Ta là Gáp-ri-ên, đứng trước mặt Đức Chúa Trời; Ngài đã sai ta đến truyền cho ngươi và báo tin mừng nầy. 20 Nầy, ngươi sẽ câm, không nói được cho đến ngày nào các đều ấy xảy ra, vì ngươi không tin lời ta, là lời đến kỳ sẽ ứng-nghiệm.

21 Bấy giờ, dân-chúng đợi Xa-cha-ri, và lấy làm lạ, vì người ở lâu trong nơi thánh. 22 Khi Xa-cha-ri ra, không nói với chúng được, thì họ mới hiểu rằng người đã thấy sự hiện-thấy gì trong đền-thánh; người ra dấu cho họ, mà vẫn còn câm. 23 Khi những ngày về phần việc mình đã trọn, người trở về nhà. 24 Khỏi ít lâu, vợ người là Ê-li-sa-bét chịu thai, ẩn mình đi trong năm tháng, mà nói rằng: 25 Ấy là ơn Chúa đã làm cho tôi, khi Ngài đã đoái đến tôi, để cất sự xấu-hổ tôi giữa mọi người.

Thiên-sứ báo tin Đức Chúa Jêsus giáng-sanh

26 Đến tháng thứ sáu, Đức Chúa Trời sai thiên-sứ Gáp-ri-ên đến thành Na-xa-rét, xứ Ga-li-lê, 27 tới cùng một người nữ đồng-trinh tên là Ma-ri, đã hứa gả cho một người nam tên là Giô-sép, về dòng vua Đa-vít. 28 Thiên-sứ vào chỗ người nữ ở, nói rằng: Hỡi người được ơn, mừng cho ngươi; Chúa ở cùng ngươi. 29 Ma-ri nghe nói thì bối-rối, tự hỏi rằng lời chào ấy có nghĩa gì. 30 Thiên-sứ bèn nói rằng: Hỡi Ma-ri, đừng sợ, vì ngươi đã được ơn trước mặt Đức Chúa Trời. 31 Nầy, ngươi sẽ chịu thai và sanh một con trai mà đặt tên là Jêsus. 32 Con trai ấy sẽ nên tôn-trọng, được xưng là Con của Đấng Rất-Cao; và Chúa, là Đức Chúa Trời, sẽ ban cho Ngài ngôi Đa-vít là tổ-phụ Ngài. 33 Ngài sẽ trị-vì đời đời nhà Gia-cốp, nước Ngài vô-cùng. 34 Ma-ri bèn thưa rằng: Tôi chẳng hề nhận-biết người nam nào, thì làm sao có được sự đó? 35 Thiên-sứ truyền rằng: Đức Thánh-Linh sẽ đến trên ngươi, và quyền-phép Đấng Rất-Cao sẽ che-phủ ngươi dưới bóng mình, cho nên con thánh sanh ra, phải xưng là Con Đức Chúa Trời. 36 Kìa, Ê-li-sa-bét, bà-con ngươi, cũng đã chịu thai một trai trong lúc già-nua; người ấy vốn có tiếng là son, mà nay cưu-mang được sáu tháng rồi. 37 Bởi vì không việc chi Đức Chúa Trời chẳng làm được. 38 Ma-ri thưa rằng: Tôi đây là tôi-tớ Chúa; xin sự ấy xảy ra cho tôi như lời người truyền! Đoạn thiên-sứ lìa khỏi Ma-ri.

Ma-ri thăm Ê-li-sa-bét. — Bài ca-tụng của Ma-ri

39 Trong những ngày đó, Ma-ri chờ dậy, lật-đật đi trong miền núi, đến một thành về xứ Giu-đa, 40 vào nhà Xa-cha-ri mà chào Ê-li-sa-bét. 41 Vả, Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng Ma-ri chào, con nhỏ ở trong lòng liền nhảy-nhót; và Ê-li-sa-bét được đầy Đức Thánh-Linh, 42 bèn cất tiếng kêu rằng: Ngươi có phước trong đám đờn-bà, thai trong lòng ngươi cũng được phước. 43 Nhơn đâu ta được sự vẻ-vang nầy, là mẹ Chúa ta đến thăm ta? 44 Bởi vì tai ta mới nghe tiếng ngươi chào, thì con nhỏ ở trong lòng ta liền nhảy mừng. 45 Phước cho người đã tin, vì lời Chúa truyền cho sẽ được ứng-nghiệm! 46 Ma-ri bèn nói rằng:

Linh-hồn tôi ngợi-khen Chúa,
47 Tâm-thần tôi mừng-rỡ trong Đức Chúa Trời, là Cứu-Chúa tôi,
48 Vì Ngài đã đoái đến sự hèn-hạ của tôi-tớ Ngài.
Nầy, từ rày về sau, muôn đời sẽ khen tôi là kẻ có phước;
49 Bởi Đấng Toàn-Năng đã làm các việc lớn cho tôi.
Danh Ngài là thánh,
50 Và Ngài thương-xót kẻ kính-sợ Ngài từ đời nầy sang đời kia.
51 Ngài đã dùng cánh tay mình để tỏ ra quyền-phép;
Và phá tan mưu của kẻ kiêu-ngạo toan trong lòng.
52 Ngài đã cách người có quyền khỏi ngôi họ,
Và nhắc kẻ khiêm-nhượng lên.
53 Ngài đã làm cho kẻ đói được đầy thức ngon,
Và đuổi kẻ giàu về tay không.
54 Ngài đã vùa-giúp Y-sơ-ra-ên, tôi-tớ Ngài,
Và nhớ lại sự thương-xót mình
Đối với Áp-ra-ham cùng con cháu người luôn luôn,
55 Như Ngài đã phán cùng tổ-phụ chúng ta vậy.

56 Ma-ri ở với Ê-li-sa-bét chừng ba tháng, rồi trở về nhà mình.

Giăng Báp-tít sanh ra

57 Bấy giờ, đến ngày mãn-nguyệt, Ê-li-sa-bét sanh được một trai. 58 Xóm-riềng bà-con nghe Chúa tỏ ra sự thương-xót cả thể cho Ê-li-sa-bét, thì chia vui cùng người. 59 Qua ngày thứ tám, họ đều đến để làm lễ cắt-bì cho con trẻ; và đặt tên là Xa-cha-ri theo tên của cha. 60 Nhưng mẹ nói rằng: Không! phải đặt tên con là Giăng. 61 Họ nói: Trong bà-con ngươi không ai có tên đó. 62 Họ bèn ra dấu hỏi cha muốn đặt tên gì cho con. 63 Xa-cha-ri biểu lấy bảng nhỏ, và viết rằng: Giăng là tên nó. Ai nấy đều lấy làm lạ. 64 Tức thì miệng người mở ra, lưỡi được thong-thả, nói và ngợi-khen Đức Chúa Trời. 65 Hết thảy xóm-riềng đều kinh-sợ, và người ta nói chuyện với nhau về mọi sự ấy khắp miền núi xứ Giu-đê. 66 Ai nghe cũng ghi vào lòng mà nói rằng: Ấy vậy, con trẻ đó sẽ ra thể nào? Vì tay Chúa ở cùng con trẻ ấy.

Bài ca-tụng của Xa-cha-ri

67 Bấy giờ, Xa-cha-ri, cha con trẻ ấy, được đầy-dẫy Đức Thánh-Linh, thì nói tiên-tri rằng:

68 Ngợi-khen Chúa, là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên,
Vì đã thăm-viếng và chuộc dân Ngài,
69 Cùng sanh ra cho chúng tôi trong nhà Đa-vít, tôi-tớ Ngài,
Một Đấng Cứu-thế có quyền-phép!
70 Như lời Ngài đã dùng miệng các thánh tiên-tri phán từ thuở trước,
71 Ngài cứu chúng tôi khỏi kẻ thù và tay mọi người ghen-ghét chúng tôi;
72 Ngài tỏ lòng thương-xót đến tổ-tông chúng tôi,
Và nhớ lại lời giao-ước thánh của Ngài,
73 Theo như Ngài đã thề với Áp-ra-ham là tổ-phụ chúng tôi,
74 Mà hứa rằng khi chúng tôi đã được cứu khỏi tay kẻ nghịch-thù,
Ngài sẽ ban ơn lành cho chúng tôi, trước mặt Ngài,
75 Lấy sự thánh-khiết và công-bình mà hầu việc Ngài, trọn đời mình không sợ-hãi gì hết.
76 Hỡi con trẻ, người ta sẽ kêu con là tiên-tri của Đấng Rất-Cao;
Con sẽ đi trước mặt Chúa, dọn đường Ngài,
77 Để cho dân Ngài bởi sự tha tội họ mà biết sự rỗi.
78 Vì Đức Chúa Trời chúng tôi động lòng thương-xót,
Và mặt trời mọc lên từ nơi cao thăm-viếng chúng tôi,
79 Để soi những kẻ ngồi chỗ tối-tăm và trong bóng sự chết,
Cùng đưa chơn chúng tôi đi đường bình-an.

80 Vả, con trẻ ấy lớn lên, tâm-thần mạnh-mẽ, ở nơi đồng vắng cho đến ngày tỏ mình ra cùng dân Y-sơ-ra-ên.

Đức Chúa Jêsus giáng-sanh

(Ma-thi-ơ) 1 18 Vả, sự giáng-sanh của Đức Chúa Jêsus-Christ đã xảy ra như vầy: Khi Ma-ri, mẹ Ngài, đã hứa gả cho Giô-sép, song chưa ăn-ở cùng nhau, thì người đã chịu thai bởi Đức Thánh-Linh. 19 Giô-sép, chồng người, là người có nghĩa, chẳng muốn cho người mang xấu, bèn toan đem để nhẹm. 20 Song đang ngẫm-nghĩ về việc ấy, thì thiên-sứ của Chúa hiện đến cùng Giô-sép trong giấc chiêm-bao, mà phán rằng: Hỡi Giô-sép, con cháu Đa-vít, ngươi chớ ngại lấy Ma-ri làm vợ, vì con mà người chịu thai đó là bởi Đức Thánh-Linh. 21 Người sẽ sanh một trai, ngươi khá đặt tên là Jêsus, vì chính con trai ấy sẽ cứu dân mình ra khỏi tội. 22 Mọi việc đã xảy ra như vậy, để cho ứng-nghiệm lời Chúa đã dùng đấng tiên-tri mà phán rằng:

23 Nầy, một gái đồng-trinh sẽ chịu thai, và sanh một con trai,
Rồi người ta sẽ đặt tên con trai đó là Em-ma-nu-ên;

nghĩa là: Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta. 24 Khi Giô-sép thức dậy rồi, thì làm y như lời thiên-sứ của Chúa đã dặn, mà đem vợ về với mình; 25 song không hề ăn-ở với cho đến khi người sanh một trai, thì đặt tên là Jêsus.

Đức Chúa Jêsus giáng-sanh

(Ma-thi-ơ) 2 1 Lúc ấy, Sê-sa Au-gút-tơ ra chiếu-chỉ phải lập sổ dân trong cả thiên-hạ. 2 Việc lập sổ dân nầy là trước hết, và nhằm khi Qui-ri-ni-u làm quan tổng-đốc xứ Sy-ri. 3 Ai nấy đều đến thành mình khai tên vào sổ.

4 Vì Giô-sép là dòng-dõi nhà Đa-vít, cho nên cũng từ thành Na-xa-rét, xứ Ga-li-lê, lên thành Đa-vít, gọi là Bết-lê-hem, xứ Giu-đê, 5 để khai vào sổ tên mình và tên Ma-ri, là người đã hứa gả cho mình, đương có thai. 6 Đang khi hai người ở nơi đó, thì ngày sanh đẻ của Ma-ri đã đến. 7 Người sanh con trai đầu lòng, lấy khăn bọc con mình, đặt nằm trong máng cỏ, vì nhà quán không có đủ chỗ ở.

8 Vả, cũng trong miền đó, có mấy kẻ chăn chiên trú ngoài đồng, thức đêm canh-giữ bầy chiên. 9 Một thiên-sứ của Chúa đến gần họ, và sự vinh-hiển của Chúa chói-lòa xung-quanh, họ rất sợ-hãi. 10 Thiên-sứ bèn phán rằng: Đừng sợ chi; vì nầy, ta báo cho các ngươi một tin lành, sẽ là một sự vui-mừng lớn cho muôn dân; 11 ấy là hôm nay tại thành Đa-vít đã sanh cho các ngươi một Đấng Cứu-thế, là Christ, là Chúa. 12 Nầy là dấu cho các ngươi nhìn-nhận Ngài: Các ngươi sẽ gặp một con trẻ bọc bằng khăn, nằm trong máng cỏ. 13 Bỗng-chúc có muôn-vàn thiên-binh với thiên-sứ đó ngợi-khen Đức Chúa Trời rằng:

14 Sáng danh Chúa trên các từng trời rất cao,
Bình-an dưới đất, ân-trạch cho loài người!

15 Sau khi các thiên-sứ lìa họ lên trời rồi, bọn chăn chiên nói với nhau rằng: Chúng ta hãy tới thành Bết-lê-hem, xem việc đã xảy đến mà Chúa cho chúng ta hay. 16 Vậy, họ vội-vàng đi đến đó, thấy Ma-ri, Giô-sép, và thấy con trẻ đang nằm trong máng cỏ. 17 Đã thấy vậy, họ bèn thuật lại những lời thiên-sứ nói về con trẻ đó. 18 Ai nấy nghe chuyện bọn chăn chiên nói, đều lấy làm lạ. 19 Còn Ma-ri thì ghi-nhớ mọi lời ấy và suy-nghĩ trong lòng. 20 Bọn chăn chiên trở về, làm sáng danh và ngợi-khen Đức Chúa Trời về mọi đều mình đã nghe và thấy y như lời đã bảo trước cùng mình.

21 Đến ngày thứ tám, là ngày phải làm phép cắt-bì cho con trẻ, thì họ đặt tên là Jêsus, là tên thiên-sứ đã đặt cho, trước khi chịu cưu-mang trong lòng mẹ.

Làm lễ dâng nơi đền-thờ

22 Khi đã hết những ngày tinh-sạch rồi, theo luật-pháp Môi-se, Giô-sép và Ma-ri đem con trẻ lên thành Giê-ru-sa-lem để dâng cho Chúa, — 23 như đã chép trong luật-pháp Chúa rằng: Hễ con trai đầu lòng, phải dâng cho Chúa, — 24 lại dâng một cặp chim cu, hoặc chim bò-câu con, như luật-pháp Chúa đã truyền.

Bài ca-tụng của Si-mê-ôn. — Bà tiên-tri An-ne

25 Vả, trong thành Giê-ru-sa-lem có một người công-bình đạo-đức, tên là Si-mê-ôn, trông-đợi sự yên-ủi dân Y-sơ-ra-ên, và Đức Thánh-Linh ngự trên người. 26 Đức Thánh-Linh đã bảo trước cho người biết mình sẽ không chết trước khi thấy Đấng Christ của Chúa. 27 Vậy người cảm bởi Đức Thánh-Linh vào đền-thờ, lúc có cha mẹ đem con trẻ là Jêsus đến, để làm trọn cho Ngài các thường-lệ mà luật-pháp đã định, 28 thì người bồng-ẵm con trẻ, mà ngợi-khen Đức Chúa Trời rằng:

29 Lạy Chúa, bây giờ xin Chúa cho tôi-tớ Chúa được qua đời bình-an, theo như lời Ngài;
30 Vì con mắt tôi đã thấy sự cứu-vớt của Ngài,
31 Mà Ngài đã sắm-sửa đặng làm ánh-sáng trước mặt muôn dân,
32 Soi khắp thiên-hạ,
Và làm vinh-hiển cho dân Y-sơ-ra-ên là dân Ngài.

33 Cha mẹ con trẻ lấy làm lạ về mấy lời người ta nói về con. 34 Si-mê-ôn bèn chúc phước cho hai vợ chồng, nói với Ma-ri, mẹ con trẻ rằng: Đây, con trẻ nầy đã định làm một cớ cho nhiều người trong Y-sơ-ra-ên vấp-ngã hoặc dấy lên, và định làm một dấu gây nên sự cãi-trả; 35 còn phần ngươi, có một thanh gươm sẽ đâm thấu qua lòng ngươi. Ấy vậy tư-tưởng trong lòng nhiều người sẽ được bày-tỏ.

36 Lại có bà tiên-tri An-ne, con gái của Pha-nu-ên, về chi-phái A-se, đã cao tuổi lắm. Từ lúc còn đồng-trinh đã ở với chồng được bảy năm; 37 rồi thì ở góa. Bấy giờ đã tám mươi bốn tuổi, chẳng hề ra khỏi đền-thờ, cứ đêm ngày hầu việc Đức Chúa Trời, kiêng ăn và cầu-nguyện. 38 Một lúc ấy, người cũng thình-lình đến đó, ngợi-khen Đức Chúa Trời, và nói chuyện về con trẻ với mọi người trông-đợi sự giải-cứu của thành Giê-ru-sa-lem.

< Lui    Trang Lịch     Tới >