Đó là khoảng trước trưa khi đoàn rước đạt đến ngoại ô Giê-ru-sa-lem và đám đông tụ tập trên một ngọn đồi nhỏ xấu xí được gọi là Gô-gô-tha—tức là, Cái Sọ. Khi Đức Chúa Giê-su bị đóng đinh vào cây thập tự gỗ và được treo lên, quang cảnh bên dưới Ngài trở thành một hỗn hợp kỳ lạ của những cảm xúc. Một mặt, Ngài nhìn thấy nỗi buồn cay đắng của gia đình và những người theo Ngài, và mặt khác, Ngài nhìn thấy bầu không khí giống như lễ hội của những người lính và những người đã đòi cái chết của Ngài. Khi Ngài chờ đợi cái chết với nỗi đau và sự thống khổ ngày càng tăng, Đức Chúa Giê-su nói chuyện ngắn gọn với một trong hai tên cướp bị đóng đinh cùng với Ngài. Sau đó, nhìn thấy mẹ của Ngài, Ma-ri, Ngài chỉ đạo Giăng chăm sóc bà. Vào đầu chiều, hồi kết đã gần. Khi bóng tối bất thường bao trùm đất đai, Đức Chúa Giê-su kêu lên những lời cuối cùng của Ngài và từ bỏ linh hồn trong cái chết. Ý nghĩa của giờ phút này được đánh dấu bởi một loạt các sự kiện kỳ diệu khiến người dân tràn ngập sự kính sợ.
Đức Chúa Jêsus bị đóng đinh trên cây thập-tự
(Lu-ca) 23 32 Chúng cũng đem hai người đi nữa, là kẻ trộm-cướp, để giết cùng với Ngài.
33 Khi đến một chỗ gọi là chỗ Sọ, họ đóng đinh Ngài trên cây thập-tự tại đó, cùng hai tên trộm-cướp, một tên bên hữu Ngài, một tên bên tả. 34 Song Đức Chúa Jêsus cầu rằng: Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết mình làm đều gì.
(Mác) 15 23 Họ cho Ngài uống rượu hòa với một-dược; song Ngài không uống.
25 Lúc đóng đinh Ngài, là giờ thứ ba.
(Giăng) 19 19 Phi-lát cũng sai làm một tấm bảng, rồi treo lên trên thập-tự-giá. Trên bảng đó, có đề chữ rằng: Jêsus người Na-xa-rét, là Vua dân Giu-đa. 20 Vì nơi Đức Chúa Jêsus bị đóng đinh ở gần thành, và chữ đề trên bảng đó viết bằng chữ Hê-bơ-rơ, chữ La-tinh và chữ Gờ-réc, nên có nhiều người Giu-đa đọc đến. 21 Các thầy tế-lễ cả của dân Giu-đa bèn nói với Phi-lát rằng: Xin đừng viết: Vua dân Giu-đa; nhưng viết rằng, người nói: Ta là Vua dân Giu-đa. 22 Phi-lát trả lời rằng: Lời ta đã viết, thì ta đã viết rồi.
23 Quân-lính đã đóng đinh Đức Chúa Jêsus trên thập-tự-giá rồi, bèn lấy áo-xống của Ngài chia làm bốn phần, mỗi tên lính chiếm một phần. Họ cũng lấy áo dài của Ngài, nhưng áo dài đó không có đường may, nguyên một tấm vải dệt ra, từ trên chí dưới. 24 Vậy, họ nói với nhau rằng: Đừng xé áo nầy ra, song chúng ta hãy bắt thăm, ai trúng nấy được. Ấy để cho được ứng-nghiệm lời Kinh-thánh nầy:
Chúng đã chia nhau áo-xống của ta,
Lại bắt thăm lấy áo dài ta.
Đó là việc quân-lính làm.
(Ma-thi-ơ) 27 39 Những kẻ đi ngang qua đó chê-cười Ngài, lắc đầu, 40 mà nói rằng: Ngươi là kẻ phá đền-thờ và dựng lại trong ba ngày, hãy cứu lấy mình đi! Nếu ngươi là Con Đức Chúa Trời, hãy xuống khỏi cây thập-tự! 41 Các thầy tế-lễ cả, các thầy thông-giáo và các trưởng-lão cũng nhạo Ngài rằng: 42 Nó đã cứu kẻ khác mà cứu mình không được. Nếu phải Vua dân Y-sơ-ra-ên, bây giờ hãy xuống khỏi cây thập-tự đi, thì chúng ta mới tin. 43 Nó nhờ-cậy Đức Chúa Trời; nếu Đức Chúa Trời yêu nó thì bây giờ Ngài phải giải-cứu cho, vì nó đã nói rằng: Ta là Con Đức Chúa Trời.
(Lu-ca) 23 36 Quân-lính cũng dỡn-cợt Ngài, lại gần đưa giấm cho Ngài uống, 37 mà rằng: Nếu ngươi là Vua dân Giu-đa, hãy tự cứu lấy mình đi!
39 Vả, một tên trộm-cướp bị đóng đinh cũng mắng-nhiếc Ngài rằng: Ngươi không phải là Đấng Christ sao? Hãy tự cứu lấy mình ngươi cùng chúng ta nữa! 40 Nhưng tên kia trách nó rằng: Ngươi cũng chịu một hình-phạt ấy, còn chẳng sợ Đức Chúa Trời sao? 41 Về phần chúng ta, chỉ là sự công-bình, vì hình ta chịu xứng với việc ta làm; nhưng người nầy không hề làm một đều gì ác. 42 Đoạn lại nói rằng: Hỡi Jêsus, khi Ngài đến trong nước mình rồi, xin nhớ lấy tôi! 43 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Quả thật, ta nói cùng ngươi, hôm nay ngươi sẽ được ở với ta trong nơi Ba-ra-đi.
(Giăng) 19 25 Tại một bên thập-tự-giá của Đức Chúa Jêsus, có mẹ Ngài đứng đó, với chị mẹ Ngài là Ma-ri vợ Cơ-lê-ô-ba, và Ma-ri Ma-đơ-len nữa. 26 Đức Chúa Jêsus thấy mẹ mình, và một môn-đồ Ngài yêu đứng gần người, thì nói cùng mẹ rằng: Hỡi đờn-bà kia, đó là con của ngươi! 27 Đoạn, Ngài lại phán cùng người môn-đồ rằng: Đó là mẹ ngươi! Bắt đầu từ bấy giờ, môn-đồ ấy rước người về nhà mình.
(Ma-thi-ơ) 27 45 Từ giờ thứ sáu đến giờ thứ chín, khắp cả xứ đều tối-tăm mù-mịt. 46 Ước-chừng giờ thứ chín, Đức Chúa Jêsus kêu tiếng lớn lên rằng: Ê-li, Ê-li, lam-ma sa-bách-ta-ni? nghĩa là: Đức Chúa Trời tôi ơi! Đức Chúa Trời tôi ơi! sao Ngài lìa-bỏ tôi? 47 Có mấy người đứng đó, nghe kêu, thì nói rằng: Nó kêu Ê-li.
(Giăng) 19 30a Khi Đức Chúa Jêsus chịu lấy giấm ấy rồi, bèn phán rằng: Mọi việc đã được trọn;
(Lu-ca) 23 46a Đức Chúa Jêsus bèn kêu lớn rằng: Hỡi Cha, tôi giao linh-hồn lại trong tay Cha!
(Giăng) 19 30b rồi Ngài gục đầu mà trút linh-hồn.
(Ma-thi-ơ) 27 51 Và nầy, cái màn trong đền-thờ bị xé ra làm hai từ trên chí dưới, đất thì rúng-động, đá lớn bể ra, 52 mồ-mả mở ra, và nhiều thây của các thánh qua đời được sống lại. 53 Sau khi Đức Chúa Jêsus đã sống lại, các thánh đó ra khỏi mồ-mả, đi vào thành thánh, và hiện ra cho nhiều người thấy.
54 Thầy đội và những lính cùng với người canh-giữ Đức Chúa Jêsus, thấy đất rúng-động và những đều xảy đến, thì sợ-hãi lắm, mà nói rằng: Thật người nầy là Con Đức Chúa Trời.
(Mác) 15 39 Thầy đội đứng đối ngang Ngài, thấy Ngài trút linh-hồn như vậy, thì nói rằng: Người nầy quả thật là Con Đức Chúa Trời. 40 Lại có những đờn-bà đứng xa xa mà xem. Trong số ấy có Ma-ri Ma-đơ-len, Ma-ri là mẹ Gia-cơ nhỏ, và Giô-sê, cùng Sa-lô-mê, 41 là ba người đã theo hầu việc Ngài khi Ngài ở xứ Ga-li-lê; cũng có nhiều đờn-bà khác nữa, là những người đã theo Ngài lên thành Giê-ru-sa-lem.
(Lu-ca) 23 48 Cả dân-chúng đi xem, thấy nông-nỗi làm vậy, đấm ngực mà trở về. 49 Song những kẻ quen-biết Đức Chúa Jêsus và các người đờn-bà theo Ngài từ xứ Ga-li-lê, đều đứng đằng xa mà ngó.
(Giăng) 19 31 Vì bấy giờ là ngày sắm-sửa về ngày Sa-bát, mà Sa-bát nầy là rất trọng-thể, nên dân Giu-đa ngại rằng những thây còn treo lại trên thập-tự-giá trong ngày Sa-bát chăng, bèn xin Phi-lát cho đánh gãy ống chơn những người đó và cất xuống. 32 Vậy, quân-lính lại, đánh gãy chơn người thứ nhứt, rồi đến người kia, tức là kẻ cùng bị đóng đinh với Ngài. 33 Khi quân-lính đến nơi Đức Chúa Jêsus, thấy Ngài đã chết rồi, thì không đánh gãy ống chơn Ngài; 34 nhưng có một tên lính lấy giáo đâm ngang sườn Ngài, tức thì máu và nước chảy ra. 35 Kẻ đã thấy thì làm chứng về việc đó, (lời chứng của người là thật, và người vẫn biết mình nói thật vậy), hầu cho các ngươi cũng tin. 36 Vì đều đó xảy ra, cho được ứng-nghiệm lời Kinh-thánh nầy: Chẳng một cái xương nào của Ngài sẽ bị gãy. 37 Lại có lời Kinh-thánh nầy nữa: Chúng sẽ ngó thấy người mà mình đã đâm.
Ngay cả trong việc an táng Đức Chúa Giê-su, một câu chuyện đáng chú ý đã mở ra liên quan đến hai người có tên sẽ sống mãi trong lịch sử: Ni-cô-đem và Giô-sép thành A-ri-ma-thê. Rằng bất kỳ ai ngoài gia đình của Đức Chúa Giê-su sẽ có đủ can đảm để xin thi thể của Ngài thôi cũng đã đủ tò mò rồi. Tuy nhiên, điều thật sự đáng ngạc nhiên là nó lẽ ra phải là một thành viên của chính hội đồng đã kêu gọi hành quyết Đức Chúa Giê-su. Tuy nhiên, ghi chép lưu ý rằng Giô-sép thành A-ri-ma-thê, một thành viên được kính trọng của hội đồng, cũng là một tín đồ, và chính ông sẽ chôn cất thân thể của Đức Chúa Giê-su trong mộ của chính mình. Giô-sép sẽ được Ni-cô-đem hỗ trợ, người Pha-ri-si và thủ lãnh Do Thái đã đến với Đức Chúa Giê-su vào ban đêm hỏi làm thế nào một người có thể được tái sinh. Mặc dù ghi chép về cuộc gặp gỡ đó không tiết lộ kết quả của cuộc thảo luận của họ, nhưng kết thúc có hậu là rõ ràng Ni-cô-đem đã trở thành một tín đồ. Thật thích hợp, do đó, rằng hai người có cuộc sống đã bị Đức Chúa Giê-su chạm đến sâu sắc như vậy bây giờ nên bày tỏ lòng biết ơn của họ trong lễ tri ân cuối cùng này.
Sự chôn Chúa
(Mác) 15 42 Bấy giờ là ngày sắm-sửa, nghĩa là hôm trước ngày Sa-bát; khi đã chiều tối, 43 có một người tên là Giô-sép, ở thành A-ri-ma-thê, là nghị-viên tòa công-luận có danh-vọng, cũng trông-đợi nước Đức Chúa Trời. Người bạo gan đến Phi-lát mà xin xác Đức Chúa Jêsus. 44 Phi-lát lấy làm lạ về Ngài chết mau như vậy, bèn đòi thầy đội đến mà hỏi thử Ngài chết đã lâu chưa. 45 Vừa nghe tin thầy đội trình, thì giao xác cho Giô-sép.
(Ma-thi-ơ) 27 59 Giô-sép lấy xác Ngài mà bọc trong tấm vải liệm trắng, 60 và đưa để trong một cái huyệt mới mà người đã khiến đục cho mình trong hòn đá; đoạn, lăn một hòn đá lớn đến trước cửa mồ, rồi đi.
(Lu-ca) 23 55 Các người đờn-bà đã từ xứ Ga-li-lê đến với Đức Chúa Jêsus, theo Giô-sép, xem mả và cũng xem xác Ngài đặt thể nào. Khi trở về, họ sắm-sửa những thuốc thơm và sáp thơm. 56 Ngày Sa-bát, họ nghỉ-ngơi theo luật-lệ.
(Ma-thi-ơ) 27 62 Đến ngày mai (là ngày sau ngày sắm-sửa), các thầy tế-lễ cả và người Pha-ri-si cùng nhau đến Phi-lát, 63 mà nói rằng: Thưa chúa, chúng tôi nhớ người gian-dối nầy, khi còn sống, có nói rằng: Khỏi ba ngày thì ta sẽ sống lại. 64 Vậy, xin hãy cắt người canh mả cẩn-thận cho đến ngày thứ ba, kẻo môn-đồ nó đến lấy trộm xác đi, rồi nói với chúng rằng: Ngài đã từ kẻ chết sống lại. Sự gian-dối sau đó sẽ tệ hơn sự gian-dối trước. 65 Phi-lát nói với họ rằng: Các ngươi có lính canh; hãy đi canh-giữ theo ý các ngươi. 66 Vậy, họ đi, niêm-phong mả Ngài lại, cắt lính canh-giữ, lấy làm chắc-chắn lắm.