Ý nghĩa của những gì sắp xảy ra chỉ có thể được hiểu trong bối cảnh của mối quan hệ chính trị giữa người Do Thái và những người cai trị La Mã của họ. Người Do Thái đã kết án Đức Giê-su phải chết trên cơ sở luật tôn giáo riêng của họ chống lại sự phạm thượng, để đáp lại tuyên bố của Đức Giê-su về việc là Con của Đức Chúa Trời. Nhưng Tòa Công Luận không có quyền hành quyết các tù nhân bị kết án mà không có sự chấp thuận của chính phủ La Mã. Tuy nhiên, rõ ràng là một chính phủ ngoại giáo như vậy sẽ không coi trọng một cáo buộc về phạm thượng với cùng mức độ nghiêm trọng như người Do Thái. Do đó, những cáo buộc thích hợp hơn sẽ phải được đưa ra trước tổng trấn. Vì sắc sảo về chính trị, các lãnh đạo Do Thái sẽ buộc tội Đức Giê-su về tội kích động bằng cách thúc giục người ta từ chối nộp thuế và tuyên bố mình là Vua của người Do Thái.
Người để nghe những cáo buộc này là tổng trấn và thống đốc La Mã, Bôn-xơ Phi-lát, người cai trị Giu-đê, I-đu-mê và Sa-ma-ri. Phi-lát bắt đầu cai trị vào khoảng thời gian Giăng Báp-tít bắt đầu chức vụ của mình. Mặc dù trách nhiệm chính của ông là quản lý tài chính và thu thuế cho Đế quốc La Mã, Phi-lát cũng được giao gánh nặng trách nhiệm phê chuẩn và thực hiện việc hành quyết bất kỳ ai bị kết án tử hình bởi chính phủ riêng của dân chúng—trong trường hợp này là Tòa Công Luận. Phi-lát có danh tiếng là thiếu nguyên tắc và hay nghi ngờ, và cách thức ông xử lý vụ án của Đức Giê-su không cho thấy lý do gì để nghi ngờ sự thật của danh tiếng đó. Rõ ràng bị thuyết phục về sự vô tội của Đức Giê-su, ban đầu Phi-lát thực hiện mọi bước có thể để tránh trách nhiệm cá nhân. Ông gửi Đức Giê-su đến Hê-rốt An-ti-ba (người đã chém đầu Giăng Báp-tít), nhưng Hê-rốt cũng không muốn dính líu vào việc đó. Phi-lát sau đó cố gắng thả Đức Giê-su, nhưng đám đông khăng khăng rằng một tên nổi loạn khét tiếng tên là Ba-ra-ba phải được thả ra thay thế. Khi ngay cả việc đánh đòn Đức Giê-su cũng không làm dịu được đám đông, Phi-lát cuối cùng rửa tay về vấn đề này và ra lệnh cho Đức Giê-su bị xử tử.
Bản tường thuật của Ma-thi-ơ bắt đầu ghi chép về những giờ căng thẳng này khi Đức Giê-su lần đầu tiên được dẫn đến Phi-lát.
Đức Chúa Jêsus trước mặt Phi-lát
(Ma-thi-ơ) 27 2 Khi đã trói Ngài rồi, họ đem nộp cho Phi-lát, là quan tổng-đốc.
(Giăng) 18 28 Kế đó, chúng điệu Đức Chúa Jêsus từ nhà Cai-phe đến trường-án; bấy giờ đương sớm mai. Nhưng chính mình chúng không vào nơi trường-án, cho khỏi bị ô-uế, và cho được ăn lễ Vượt-qua. 29 Vậy, Phi-lát bước ra, đi đến cùng chúng mà hỏi rằng: Các ngươi kiện người nầy về khoản gì? 30 Thưa rằng: Ví chẳng phải là tay gian-ác, chúng tôi không nộp cho quan.
(Lu-ca) 23 2 Họ bèn khởi cáo Ngài rằng: Chúng tôi đã thấy người nầy xui dân ta làm loạn, cấm nộp thuế cho Sê-sa, và xưng mình là Đấng Christ, là Vua.
(Giăng) 18 31 Phi-lát bèn truyền cho chúng rằng: Các ngươi hãy tự bắt lấy người, và xử theo luật mình. Người Giu-đa thưa rằng: Chúng tôi chẳng có phép giết ai cả. 32 Ấy là cho được ứng-nghiệm lời Đức Chúa Jêsus đã phán, để chỉ về mình phải chết cách nào.
33 Phi-lát bèn vào trường-án, truyền đem Đức Chúa Jêsus đến, mà hỏi rằng: Chính ngươi là Vua dân Giu-đa, phải chăng? 34 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Ngươi nói đều đó tự ý mình, hay là có người đã nói đều đó với ngươi về ta? 35 Phi-lát trả lời rằng: Nào có phải ta là người Giu-đa đâu? Dân ngươi cùng mấy thầy tế-lễ cả đã nộp ngươi cho ta; vậy ngươi đã làm đều gì? 36 Đức Chúa Jêsus đáp lại rằng: Nước của ta chẳng phải thuộc về thế-gian nầy. Ví bằng nước ta thuộc về thế-gian nầy, thì tôi-tớ của ta sẽ đánh trận, đặng ta khỏi phải nộp cho dân Giu-đa; nhưng hiện nay nước ta chẳng thuộc về hạ-giới. 37 Phi-lát bèn nói rằng: Thế thì ngươi là vua sao? Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Thật như lời, ta là vua. Nầy, vì sao ta đã sanh và vì sao ta đã giáng-thế: ấy là để làm chứng cho lẽ thật. Hễ ai thuộc về lẽ thật thì nghe lấy tiếng ta. 38 Phi-lát hỏi rằng: Lẽ thật là cái gì?
Khi người đã nói vậy, rồi lại đi ra đến cùng dân Giu-đa, mà rằng: Ta chẳng thấy người có tội-lỗi gì cả.
(Ma-thi-ơ) 27 11 Đức Chúa Jêsus đứng trước quan tổng-đốc, quan hỏi rằng: Có phải ngươi là Vua của dân Giu-đa không? Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Thật như lời. 12 Trong lúc các thầy tế-lễ cả và các trưởng-lão kiện Ngài, Ngài không đối-đáp gì hết. 13 Phi-lát bèn nói cùng Ngài rằng: Họ có nhiều đều làm chứng kiện ngươi, ngươi há không nghe đến sao? 14 Song Đức Chúa Jêsus không đáp lại một lời gì, đến nỗi làm cho quan tổng-đốc lấy làm lạ lắm.
(Lu-ca) 23 5 Nhưng họ cố nài rằng: Người nầy xui-giục dân-sự, truyền-giáo khắp đất Giu-đê, bắt đầu từ xứ Ga-li-lê rồi đến đây. 6 Khi Phi-lát nghe đều đó, thì hỏi nếu người nầy thật là dân Ga-li-lê chăng. 7 Biết Ngài thuộc quyền cai-trị của vua Hê-rốt, bèn giải đến cho vua Hê-rốt, vua ấy ở tại thành Giê-ru-sa-lem trong mấy ngày đó.
8 Vua Hê-rốt thấy Đức Chúa Jêsus thì mừng lắm; vì lâu nay vua muốn gặp Ngài, nhơn đã nghe nói về chuyện Ngài, và mong xem Ngài làm phép lạ. 9 Vậy, vua hỏi Ngài nhiều câu, song Ngài không trả lời gì hết. 10 Các thầy tế-lễ cả và các thầy thông-giáo ở đó, cáo Ngài dữ lắm. 11 Bấy giờ vua Hê-rốt và quân-lính hầu vua đều đãi Ngài cách khinh-dể và nhạo-báng Ngài; đoạn, họ mặc áo hoa-hoè cho Ngài, rồi giao Ngài về cho Phi-lát. 12 Trước kia Phi-lát với vua Hê-rốt thù-hiềm nhau, nhưng nội ngày ấy trở nên bạn-hữu.
(Ma-thi-ơ) 27 19 Quan tổng-đốc đương ngồi trên tòa án, vợ người sai thưa cùng người rằng: Đừng làm gì đến người công-bình đó; vì hôm nay tôi đã bởi cớ người mà đau-đớn nhiều trong chiêm-bao.
(Lu-ca) 23 13 Phi-lát hiệp các thầy tế-lễ cả, các quan đề-hình và dân-chúng lại, mà nói rằng: 14 Các ngươi đã đem nộp người nầy cho ta, về việc xui dân làm loạn; nhưng đã tra-hỏi trước mặt các ngươi đây, thì ta không thấy người mắc một tội nào mà các ngươi đã cáo; 15 vua Hê-rốt cũng vậy, vì đã giao người về cho ta. Vậy người nầy đã không làm đều gì đáng chết, 16 nên ta sẽ đánh đòn rồi tha đi.
(Mác) 15 6 Vả, hễ đến ngày lễ Vượt-qua, quan vốn quen thói tha cho dân một tên tù, tùy theo dân xin. 7 Bấy giờ có một đứa tên là Ba-ra-ba bị tù với kẻ làm loạn, vì trong khi nổi loạn, chúng nó phạm tội giết người. 8 Đoàn dân đã lên, bèn xin Phi-lát làm cho mình theo như lệ thường. 9 Phi-lát trả lời rằng: Các ngươi muốn ta tha Vua dân Giu-đa cho chăng? 10 Vì người biết rõ các thầy tế-lễ cả đã nộp Ngài bởi lòng ghen-ghét. 11 Nhưng các thầy tế-lễ cả xui dân xin người tha tên Ba-ra-ba cho mình thì hơn.
(Giăng) 18 40 Chúng bèn kêu lên nữa rằng: Đừng tha nó, nhưng tha Ba-ra-ba! Vả, Ba-ra-ba là một kẻ trộm-cướp.
(Lu-ca) 23 18 Chúng bèn đồng-thanh kêu lên rằng: Hãy giết người nầy đi, mà tha Ba-ra-ba cho chúng tôi!
(Ma-thi-ơ) 27 21 Quan tổng-đốc cất tiếng hỏi rằng: Trong hai người nầy, các ngươi muốn ta tha ai? Chúng thưa rằng: Ba-ra-ba. 22 Phi-lát nói rằng: Vậy, còn Jêsus gọi là Christ, thì ta sẽ xử thế nào? Chúng đều trả lời rằng: Đóng đinh nó trên cây thập-tự! 23 Quan hỏi: Song người nầy đã làm việc dữ gì? Chúng lại kêu-la lớn hơn rằng: Đóng đinh nó trên cây thập-tự!
(Lu-ca) 23 20 Phi-lát có ý muốn tha Đức Chúa Jêsus, nên lại nói cùng dân-chúng nữa. 21 Song chúng kêu lên rằng: Đóng đinh nó trên cây thập-tự đi! Đóng đinh nó trên cây thập-tự đi! 22 Phi-lát lại nói đến lần thứ ba, rằng: Vậy người nầy đã làm đều ác gì? Ta không tìm thấy người có sự gì đáng chết. Vậy, đánh đòn xong, ta sẽ tha. 23 Nhưng chúng cố nài, kêu lớn tiếng rằng phải đóng đinh Ngài trên cây thập-tự; tiếng kêu của họ được thắng.
Quân-lính làm sỉ-nhục Đức Chúa Jêsus. — Phi-lát phó Ngài cho dân Giu-đa
(Giăng) 19 1 Bấy giờ, Phi-lát bắt Đức Chúa Jêsus và sai đánh đòn Ngài.
(Ma-thi-ơ) 27 27 Lính của quan tổng-đốc bèn đem Đức Chúa Jêsus vào công-đường, và nhóm cả cơ-binh vây lấy Ngài. 28 Họ cổi áo Ngài ra, lấy áo điều mà khoác cho Ngài. 29 Đoạn, họ đương một cái mão gai mà đội trên đầu, và để một cây sậy trong tay hữu Ngài; rồi quì xuống trước mặt Ngài mà nhạo-báng rằng: Lạy Vua của dân Giu-đa! 30 Họ nhổ trên Ngài, và lấy cây sậy đánh đầu Ngài.
(Giăng) 19 4 Phi-lát lại ra một lần nữa, mà nói với chúng rằng: Đây nầy, ta dẫn người ra ngoài, để các ngươi biết rằng ta không tìm thấy người có tội-lỗi chi. 5 Vậy, Đức Chúa Jêsus đi ra, đầu đội mão triều gai, mình mặc áo điều; và Phi-lát nói cùng chúng rằng: Kìa, xem người nầy! 6 Nhưng khi các thầy tế-lễ cả và các kẻ sai thấy Ngài, thì kêu lên rằng: Hãy đóng đinh hắn trên cây thập-tự, hãy đóng đinh hắn trên cây thập-tự! Phi-lát nói cùng chúng rằng: Chính mình các ngươi hãy bắt mà đóng đinh người; bởi vì về phần ta không thấy người có tội-lỗi chi hết. 7 Dân Giu-đa lại nói rằng: Chúng tôi có luật, chiếu luật đó hắn phải chết; vì hắn tự xưng là Con Đức Chúa Trời. 8 Khi Phi-lát đã nghe lời đó, lại càng thêm sợ-hãi nữa.
9 Người lại trở vào nơi trường-án mà nói với Đức Chúa Jêsus rằng: Ngươi từ đâu? Nhưng Đức Chúa Jêsus không đáp gì hết. 10 Phi-lát hỏi Ngài rằng: Ngươi chẳng nói chi với ta hết sao? Ngươi há chẳng biết rằng ta có quyền buông-tha ngươi và quyền đóng đinh ngươi sao? 11 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Nếu chẳng phải từ trên cao đã ban cho ngươi, thì ngươi không có quyền gì trên ta; vậy nên, kẻ nộp ta cho ngươi là có tội trọng hơn nữa. 12 Từ lúc đó, Phi-lát kiếm cách để tha Ngài; nhưng dân Giu-đa kêu lên rằng: Ví bằng quan tha người nầy, thì quan không phải là trung-thần của Sê-sa; vì hễ ai tự xưng là vua, ấy là xướng lên nghịch cùng Sê-sa vậy! 13 Phi-lát nghe lời đó, bèn dẫn Đức Chúa Jêsus ra ngoài, rồi ngồi trên tòa-án, tại nơi gọi là Ba-vê, mà tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Ga-ba-tha. 14 Vả, bấy giờ là ngày sắm-sửa về lễ Vượt-qua, độ chừng giờ thứ sáu. Phi-lát nói cùng dân Giu-đa rằng: Vua các ngươi kia kìa! 15 Những người đó bèn kêu lên rằng: Hãy trừ hắn đi, trừ hắn đi! Đóng đinh hắn trên cây thập-tự đi! Phi-lát nói với chúng rằng: Ta sẽ đóng đinh Vua các ngươi lên thập-tự-giá hay sao? Các thầy tế-lễ cả thưa rằng: Chúng tôi không có vua khác, chỉ Sê-sa mà thôi.
(Ma-thi-ơ) 27 24 Phi-lát thấy mình không thắng nổi chi hết, mà sự ồn-ào càng thêm, thì lấy nước rửa tay trước mặt thiên-hạ, mà nói rằng: Ta không có tội về huyết của người nầy; đều đó mặc kệ các ngươi. 25 Hết thảy dân-chúng đều đáp rằng: Xin huyết người lại đổ trên chúng tôi và con-cái chúng tôi!
(Lu-ca) 23 24 Phi-lát truyền làm y như lời chúng xin. 25 Bèn tha tên tù vì tội dấy loạn và giết người, là người chúng đã xin tha; rồi phó Đức Chúa Jêsus cho mặc ý họ.
(Mác) 15 20 Khi họ đã nhạo-cười Ngài như vậy rồi, thì cổi áo điều ra, mặc áo của Ngài lại cho Ngài, và đem ra để đóng đinh trên cây thập-tự.
(Giăng) 19 17 Đức Chúa Jêsus vác thập-tự-giá mình, đi đến ngoài thành, tại nơi gọi là cái Sọ, tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Gô-gô-tha.
Đức Chúa Jêsus bị đóng đinh trên cây thập-tự
(Mác) 15 21 Có một tên Si-môn kia, người thành Sy-ren, là cha A-léc-xan-đơ và Ru-phu, ở ngoài ruộng về, đi ngang qua đó; họ bắt phải vác cây thập-tự. 22 Họ đem Đức Chúa Jêsus đến nơi kia, gọi là Gô-gô-tha, nghĩa là chỗ Sọ.
(Lu-ca) 23 27 Có đoàn dân đông lắm đi theo Đức Chúa Jêsus, và có mấy người đờn-bà đấm ngực khóc về Ngài. 28 Nhưng Đức Chúa Jêsus xây mặt lại với họ mà phán rằng: Hỡi con gái thành Giê-ru-sa-lem, đừng khóc về ta, song khóc về chính mình các ngươi và về con-cái các ngươi. 29 Vì nầy, ngày hầu đến, người ta sẽ nói rằng: Phước cho đờn-bà son, phước cho dạ không sanh-đẻ và vú không cho con bú! 30 Bấy giờ, người ta sẽ nói với núi rằng: Hãy đổ xuống trên chúng ta! với gò rằng: Hãy che chúng ta! 31 Vì nếu người ta làm những sự ấy cho cây xanh, thì cây khô sẽ xảy ra sao?