Vào cuối bài diễn ngôn chia ly này, còn rất ít thời gian để tĩnh tâm hay suy ngẫm. Thời điểm phản bội đã đến gần. Rất sớm thôi, Giu-đa sẽ dẫn các quan chức của các thầy tế lễ cả đến với Đức Chúa Giê-su và phản bội Ngài trước mặt các sứ đồ khác. Vì vậy sân khấu giờ đã được dựng lên, và vụ bắt giữ sắp diễn ra. Khi giờ phút phản bội nhanh chóng đến gần, ghi chép bắt đầu với việc Đức Chúa Giê-su dẫn các môn đồ của Ngài đến một vườn ô-liu được gọi là Ghết-sê-ma-nê, trên Núi Ô-li-ve, ngay phía đông Giê-ru-sa-lem. Khi họ đến trong khu vườn yên tĩnh này, lòng của Đức Chúa Giê-su rõ ràng nặng trĩu với triển vọng về những sự kiện sắp xảy ra. Đưa Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng ra xa những người khác, Đức Chúa Giê-su còn đi xa hơn nữa đến một nơi yên tĩnh một mình, nơi Ngài đau khổ cầu nguyện với Cha. Và sự cô đơn của Ngài trong thời điểm quan trọng này càng được củng cố thêm khi ba lần Đức Chúa Giê-su trở lại với các môn đồ chỉ để thấy họ đang ngủ.
Sự đau-đớn, chết và sống lại của Đức Chúa Jêsus
Vườn Ghết-sê-ma-nê. — Đức Chúa Jêsus bị bắt
(Giăng) 18 1 Sau khi phán những đều ấy, Đức Chúa Jêsus đi với môn-đồ mình sang bên kia khe Xết-rôn; tại đó có một cái vườn, Ngài bèn vào, môn-đồ cũng vậy.
(Mác) 14 32 Kế đó, đi đến một nơi kia, gọi là Ghết-sê-ma-nê, Đức Chúa Jêsus phán cùng môn-đồ rằng: Các ngươi hãy ngồi đây, đợi ta cầu-nguyện. 33 Ngài bèn đem Phi-e-rơ, Gia-cơ và Giăng đi, thì Ngài khởi-sự kinh-hãi và sầu-não. 34 Ngài phán cùng ba người rằng: Linh-hồn ta buồn-rầu lắm cho đến chết; các ngươi hãy ở đây, và tỉnh-thức.
(Lu-ca) 22 41 Ngài bèn đi khỏi các môn-đồ, cách chừng liệng một cục đá, quì xuống mà cầu-nguyện 42 rằng: Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén nầy khỏi tôi! Dầu vậy, xin ý Cha được nên, chớ không theo ý tôi!… 43 Có một thiên-sứ từ trên trời hiện xuống cùng Ngài, mà thêm sức cho Ngài. 44 Trong cơn rất đau-thương, Ngài cầu-nguyện càng thiết, mồ-hôi trở nên như giọt máu lớn rơi xuống đất. 45 Cầu-nguyện xong, Ngài đứng dậy trở lại cùng các môn-đồ, thấy đương ngủ mê vì buồn-rầu.
(Ma-thi-ơ) 26 40 Kế đó, Ngài trở lại với môn-đồ, thấy đang ngủ, thì Ngài phán cùng Phi-e-rơ rằng: Thế thì các ngươi không tỉnh-thức với ta trong một giờ được! 41 Hãy thức canh và cầu-nguyện, kẻo các ngươi sa vào chước cám-dỗ; tâm-thần thì muốn lắm, mà xác-thịt thì yếu-đuối. 42 Ngài lại đi lần thứ hai, mà cầu-nguyện rằng: Cha ơi! nếu chén nầy không thể lìa khỏi Con được mà Con phải uống, thì xin ý Cha được nên. 43 Ngài trở lại nữa, thì thấy môn-đồ còn ngủ; vì mắt họ đã đừ quá rồi. 44 Đoạn, Ngài bỏ mà lại đi cầu-nguyện lần thứ ba, và lặp xin như lời trước. 45 Rồi Ngài đi đến với môn-đồ, mà phán rằng: Bây giờ các ngươi ngủ và nghỉ-ngơi ư! Nầy, giờ đã gần tới, Con người sẽ bị nộp trong tay kẻ có tội. 46 Hãy chờ dậy, đi hè, kìa kẻ phản ta đến kia.
(Giăng) 18 2 Vả, Giu-đa là kẻ phản Ngài, cũng biết chỗ nầy, vì Đức Chúa Jêsus thường cùng môn-đồ nhóm-họp tại đó. 3 Vậy, Giu-đa lãnh một cơ binh cùng những kẻ bởi các thầy tế-lễ cả và người Pha-ri-si sai đến, cầm đèn đuốc khí-giới vào nơi đó.
(Mác) 14 44 Vả, đứa phản Ngài đã cho chúng dấu-hiệu nầy: Hễ tôi hôn ai, ấy là người đó; hãy bắt lấy và điệu đi cho cẩn-thận.
(Lu-ca) 22 47b Tên Giu-đa, một trong mười hai sứ-đồ, đi trước hết, lại gần Đức Chúa Jêsus đặng hôn Ngài. 48 Đức Chúa Jêsus hỏi rằng: Hỡi Giu-đa, ngươi lấy cái hôn để phản Con người sao?
(Mác) 14 45 Vậy, khi Giu-đa đến rồi, liền lại gần Ngài mà nói rằng: Lạy thầy! Rồi nó hôn Ngài.
(Giăng) 18 4 Đức Chúa Jêsus biết mọi đều sẽ xảy đến cho mình, bèn bước tới mà hỏi rằng: Các ngươi tìm ai? 5 Chúng trả lời rằng: Tìm Jêsus người Na-xa-rét. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Chính ta đây! Giu-đa là kẻ phản Ngài cũng đứng đó với họ. 6 Vừa khi Đức Chúa Jêsus phán: Chính ta đây, chúng bèn thối-lui và té xuống đất. 7 Ngài lại hỏi một lần nữa: Các ngươi tìm ai? Chúng trả lời rằng: Tìm Jêsus người Na-xa-rét. 8 Đức Chúa Jêsus lại phán: Ta đã nói với các ngươi rằng chính ta đây; vậy nếu các ngươi tìm bắt ta, thì hãy để cho những kẻ nầy đi. 9 Ấy để được ứng-nghiệm lời Ngài đã phán: Con chẳng làm mất một người nào trong những kẻ mà Cha đã giao cho Con.
(Mác) 14 46 Chúng bèn tra tay bắt Đức Chúa Jêsus.
(Giăng) 18 10 Bấy giờ, Si-môn Phi-e-rơ có một thanh gươm, bèn rút ra, đánh đầy-tớ của thầy cả thượng-phẩm, chém đứt tai bên hữu. Đầy-tớ đó tên là Man-chu.
(Ma-thi-ơ) 26 52 Đức Chúa Jêsus bèn phán rằng: Hãy nạp gươm vào vỏ; vì hễ ai cầm gươm thì sẽ bị chết về gươm. 53 Ngươi tưởng ta không có thể xin Cha ta lập-tức cho ta hơn mười hai đạo thiên-sứ sao? 54 Nếu vậy, thế nào cho ứng-nghiệm lời Kinh-thánh đã chép rằng việc nầy tất phải xảy đến?
(Lu-ca) 22 51 Nhưng Đức Chúa Jêsus cất tiếng phán rằng: Hãy để cho họ đến thế! Ngài bèn rờ tai đầy-tớ ấy, làm cho nó được lành. 52 Đoạn, Đức Chúa Jêsus phán cùng các thầy tế-lễ cả, các thầy đội coi đền thờ, và các trưởng-lão đã đến bắt Ngài, rằng: Các ngươi cầm gươm và gậy đến bắt ta, như bắt kẻ trộm-cướp. 53 Hằng ngày ta ở trong đền-thờ với các ngươi, mà các ngươi không ra tay bắt ta. Nhưng nầy là giờ của các người, và quyền của sự tối-tăm vậy.
Đức Chúa Jêsus trước mặt An-ne và Cai-phe. — Phi-e-rơ chối Chúa
(Giăng) 18 12 Bấy giờ, cả cơ binh, người quản-cơ và những kẻ sai của dân Giu-đa bắt Đức Chúa Jêsus trói lại.
(Ma-thi-ơ) 26 56b Khi ấy, hết thảy môn-đồ bỏ Ngài mà trốn đi.
(Mác) 14 51 Có một người trẻ tuổi kia theo Ngài, chỉ có cái khăn bằng gai trùm mình; chúng bắt người. 52 Nhưng người bỏ khăn lại, ở truồng chạy trốn khỏi tay chúng.
Sau khi Đức Chúa Giê-su bị bắt, Giăng ghi lại rằng Đức Chúa Giê-su trước tiên được đưa đến trước An-ne, người đã làm thầy tế lễ thượng phẩm từ năm 6-15 sau Công Nguyên, trước khi bị phế truất bởi tổng trấn La Mã Va-lê-ri-u Gra-tu. Có vẻ như An-ne vẫn tiếp tục có ảnh hưởng lớn trong số người Do Thái, và vì vậy không ngạc nhiên khi Đức Chúa Giê-su được đưa đến trước ông để thẩm vấn. Đức Chúa Giê-su tiếp theo được gửi đến con rể của An-ne, Cai-phe, người đã phục vụ làm thầy tế lễ thượng phẩm kể từ năm 18 sau Công Nguyên. Cai-phe chủ tọa Tòa Công Luận (còn được gọi là Hội Đồng Tối Cao), vốn là Tòa án Tối cao của người Do Thái, bao gồm 71 trưởng lão được rút ra từ số các thầy tế lễ cả và các thầy thông giáo. Một số thành viên của Tòa Công Luận rõ ràng tham gia với Cai-phe tại nhà ông vào những giờ cuối của đêm để thẩm vấn Đức Chúa Giê-su về những tuyên bố của Ngài về danh phẩm Đấng Mê-si. Sau đó, khi ngày mới bắt đầu vào sáng Thứ Năm, toàn bộ hội đồng được triệu tập lại với nhau để bỏ phiếu kết án chính thức.
Xuyên suốt ghi chép về phiên tòa xét xử Đức Chúa Giê-su trước các lãnh đạo Do Thái là một bản tường thuật cảm động về cuộc đấu tranh cá nhân của Phi-e-rơ với lòng trung thành với Đức Chúa Giê-su. Trong vườn, Phi-e-rơ đã hành động đặc trưng bốc đồng khi lao vào bảo vệ Đức Chúa Giê-su. Nhưng giờ đây, khi ông nhận ra sự nghiêm trọng của việc Đức Chúa Giê-su bị bắt, Phi-e-rơ nhận thức được nguy cơ tiềm tàng của chính mình. Khi đối mặt với những cáo buộc rằng ông là một trong những môn đồ của Đức Chúa Giê-su, Phi-e-rơ yếu lòng và phủ nhận bất kỳ mối liên hệ nào như vậy. Sau đó trong ba dịp riêng biệt suốt đêm dài đó, và đối với một số người thẩm vấn khác nhau, Phi-e-rơ sẽ đưa ra những lời phủ nhận gay gắt và thậm chí những lời chối bỏ tục tĩu để che chở cho mình. Cảm giác hối hận sau này của ông và vai trò lãnh đạo tiếp theo của ông trong việc thành lập Hội Thánh sẽ tạo nên sự tương phản rõ rệt với Giu-đa, người vào cùng ngày hôm đó sẽ bị tội lỗi của mình thiêu đốt và tự kết liễu đời mình.
(Giăng) 18 13 Trước hết chúng giải Ngài đến An-ne; vì người nầy là ông gia Cai-phe làm thầy cả thượng-phẩm đương-niên. 14 Vả, Cai-phe là người đã bàn với dân Giu-đa rằng: Thà một người chết vì dân thì ích hơn.
15 Si-môn Phi-e-rơ với một môn-đồ khác theo sau Đức Chúa Jêsus. Môn-đồ đó có quen với thầy cả thượng-phẩm, nên vào với Đức Chúa Jêsus trong sân thầy cả thượng-phẩm. 16 Song Phi-e-rơ đứng ngoài, gần bên cửa. Môn-đồ kia, tức là người quen với thầy cả thượng-phẩm, đi ra nói cùng người đờn-bà canh cửa, rồi đem Phi-e-rơ vào. 17 Bấy giờ, con đòi đó, tức là người canh cửa, nói cùng Phi-e-rơ rằng: Còn ngươi, cũng là môn-đồ của người đó, phải chăng? Người trả lời rằng: Ta chẳng phải.
(Giăng) 18 19 Vậy, thầy cả thượng-phẩm gạn-hỏi Đức Chúa Jêsus về môn-đồ Ngài và đạo-giáo Ngài. 20 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Ta từng nói rõ-ràng cùng thiên-hạ; ta thường dạy-dỗ trong nhà hội và đền-thờ, là nơi hết thảy dân Giu-đa nhóm lại, chớ ta chẳng từng nói kín-giấu đều gì. 21 Cớ sao ngươi gạn-hỏi ta? Hãy hỏi những kẻ đã nghe ta nói đều chi với họ; những kẻ đó biết đều ta đã nói. 22 Ngài đương phán như vậy, có một người trong những kẻ sai có mặt tại đó, cho Ngài một vả, mà rằng: Ngươi dám đối-đáp cùng thầy cả thượng-phẩm dường ấy sao? 28 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Ví thử ta nói quấy, hãy chỉ chỗ quấy cho ta xem; nhược bằng ta nói phải, làm sao ngươi đánh ta? 24 An-ne bèn sai giải Đức Chúa Jêsus vẫn bị trói đến Cai-phe là thầy cả thượng-phẩm.
Đức Chúa Jêsus trước mặt Cai-phe. — Sự chối của Phi-e-rơ
(Lu-ca) 22 54 Bấy giờ họ bắt Đức Chúa Jêsus đem đi, giải Ngài đến nhà thầy cả thượng-phẩm. Phi-e-rơ đi theo Ngài xa xa. 55 Họ nhúm lửa giữa sân, rồi ngồi với nhau; Phi-e-rơ cũng ngồi giữa đám họ. 56 Một con đòi kia thấy Phi-e-rơ ngồi gần lửa, thì ngó chăm-chỉ, mà nói rằng: Người nầy vốn cũng ở với người ấy. 57 Song Phi-e-rơ chối Đức Chúa Jêsus, nói rằng: Hỡi đờn-bà kia, ta không biết người đó.
(Ma-thi-ơ) 26 71 Khi đi ra ngoài cửa, lại có một đầy-tớ gái khác thấy người, bèn nói cùng kẻ ở đó rằng: Người nầy cũng ở với Jêsus, người Na-xa-rét. 72 Song Phi-e-rơ lại chối và thề rằng: Ta chẳng hề biết người ấy. (có lẽ cùng một ký thuật với Lu-ca 22:58)
(Mác) 14 55 Vả, các thầy tế-lễ cả, cùng cả tòa công-luận đều tìm chứng gì để nghịch cùng Đức Chúa Jêsus đặng giết Ngài, song không kiếm được chi hết. 56 Vì có nhiều kẻ làm chứng dối nghịch cùng Ngài; nhưng lời họ khai chẳng hiệp nhau. 57 Bấy giờ có mấy người đứng lên làm chứng dối nghịch cùng Ngài rằng: 58 Chúng tôi có nghe người nói: Ta sẽ phá đền-thờ nầy bởi tay người ta cất lên, khỏi ba ngày, ta sẽ cất một đền-thờ khác không phải bởi tay người ta cất. 59 Song về đều nầy, lời chứng của họ cũng chẳng hiệp nhau nữa.
60 Khi ấy, thầy cả thượng-phẩm đứng dậy giữa hội-đồng, tra-hỏi Đức Chúa Jêsus mà rằng: Ngươi chẳng đối-đáp chi hết về những đều các kẻ nầy cáo ngươi sao? 61 Nhưng Đức Chúa Jêsus làm thinh, không trả lời chi hết. Thầy cả thượng-phẩm lại hỏi: Ấy chính ngươi là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời đáng ngợi-khen phải không? 62 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ta chính phải đó; các ngươi sẽ thấy Con người ngồi bên hữu quyền-phép Đức Chúa Trời, và ngự giữa đám mây trên trời mà đến. 63 Bấy giờ thầy cả thượng-phẩm xé áo mình ra mà rằng: Chúng ta có cần kiếm chứng-cớ khác nữa làm chi? 64 Các ngươi có nghe lời lộng-ngôn chăng? Các ngươi nghĩ thế-nào: Ai nấy đều đoán Ngài đáng chết.
(Lu-ca) 22 63 Vả, những kẻ canh Đức Chúa Jêsus nhạo-báng và đánh Ngài; 64 che mặt Ngài lại, rồi nói rằng: Hãy nói tiên-tri đi, hãy đoán xem ai đánh ngươi! 65 Họ lại nhiếc-móc Ngài nhiều lời khác nữa.
(Ma-thi-ơ) 26 73 Một chặp nữa, những kẻ ở gần đó đến gần nói với Phi-e-rơ rằng: Chắc thật, ngươi cũng thuộc về đảng ấy, vì tiếng nói của ngươi khai ngươi ra. 74a Người bèn rủa mà thề rằng: Ta không biết người đó đâu!
(Giăng) 18 26 Một người đầy-tớ của thầy cả thượng-phẩm, bà-con với người mà Phi-e-rơ chém đứt tai, nói rằng: Ta há chẳng từng thấy ngươi ở trong vườn với người sao?
(Lu-ca) 22 60b Đương lúc Phi-e-rơ còn nói, thì gà liền gáy; 61 Chúa xây mặt lại ngó Phi-e-rơ. Phi-e-rơ nhớ lại lời Chúa đã phán cùng mình rằng: Hôm nay trước khi gà chưa gáy, ngươi sẽ chối ta ba lần; 62 rồi đi ra ngoài, khóc-lóc thảm-thiết.
(Lu-ca) 22 66 Đến sáng ngày, các trưởng-lão trong dân, các thầy tế-lễ cả, và các thầy thông-giáo nhóm lại, rồi sai đem Đức Chúa Jêsus đến nơi tòa công-luận. 67 Họ hỏi Ngài rằng: Nếu ngươi phải là Đấng Christ, hãy xưng ra cho chúng ta. Ngài đáp rằng: Nếu ta nói, thì các ngươi không tin; 68 nếu ta tra-gạn các ngươi, thì các ngươi không trả lời. 69 Nhưng từ nay về sau, Con người sẽ ngồi bên hữu quyền-phép Đức Chúa Trời. 70 Ai nấy đều hỏi rằng: Vậy, ngươi là Con Đức Chúa Trời sao? Ngài đáp rằng: Chính các ngươi nói ta là Con Ngài. 71 Họ bèn nói rằng: Chúng ta nào có cần chứng-cớ nữa làm chi? Chính chúng ta đã nghe từ miệng nó nói ra rồi.
(Ma-thi-ơ) 27 1 Đến sáng mai, các thầy tế-lễ cả và các trưởng-lão trong dân hội-nghị nghịch cùng Đức Chúa Jêsus để giết Ngài.
Giu-đa chết
(Ma-thi-ơ) 27 3 Khi ấy, Giu-đa, là kẻ đã phản Ngài, thấy Ngài bị án, thì ăn-năn, bèn đem ba chục miếng bạc trả cho các thầy tế-lễ cả và các trưởng-lão, 4 mà nói rằng: Tôi đã phạm tội vì nộp huyết vô-tội! Song họ đáp rằng: Sự đó can gì đến chúng ta? Mặc kệ ngươi. 5 Giu-đa bèn ném bạc vào đền-thờ, liền trở ra, đi thắt cổ. 6 Nhưng các thầy tế-lễ cả lượm bạc và nói rằng: Không có phép để bạc nầy trong kho thánh, vì là giá của huyết. 7 Rồi họ bàn với nhau dùng bạc đó mua ruộng của kẻ làm đồ gốm để chôn những khách lạ. 8 Nhơn đó, ruộng ấy đến nay còn gọi là « ruộng huyết. » 9 Bấy giờ được ứng-nghiệm lời đấng tiên-tri Giê-rê-mi đã nói rằng: Họ lấy ba chục bạc, là giá của Đấng đã bị định bởi con-cái Y-sơ-ra-ên, 10 và đưa bạc ấy mà mua ruộng của kẻ làm đồ gốm y như lời Chúa đã truyền cho ta.