Lời của Binh-đát cáo Gióp ỷ mình và chỉ về số-phận của kẻ ác
18 1 Binh-đát, người Su-a, bèn đáp rằng:
2 Ông gài bẫy bằng các lời mình cho đến chừng nào?
Hãy suy-nghĩ, rồi chúng tôi sẽ nói.
3 Nhân sao chúng tôi bị coi như thú-vật,
Và ngu-dại trước mặt ông?
4 Ông nổi gận bèn xẻ rạch mình,
Há vì ông mà trái đất sẽ bị bỏ hoang,
Và hòn đá phải dời đi khỏi chỗ nó sao?
5 Thật ánh-sáng kẻ ác sẽ tắt đi,
Ngọn lửa của hắn không chói nữa.
6 Ánh-sáng sẽ mờ-tối trong trại hắn,
Ngọn đèn hắn sẽ tắt ở bên hắn.
7 Các bước mạnh-bạo hắn sẽ bị cuồng đi,
Chánh các mưu-chước người sẽ đánh đổ người.
8 Vì hắn bị chơn mình hãm vào cái bẫy,
Và đi trên mảnh lưới.
9 Cái bẫy sẽ thắt hắn nơi gót chơn,
Và dò lưới sẽ bắt nó.
10 Có sợi dây khuất dưới đất,
Và cái bẫy ẩn tại trên đường để hãm lấy nó.
11 Từ bốn phía sự kinh-khủng sẽ làm cho hắn bối-rối,
Xô-đẩy người đây đó, buộc vấn bước người.
12 Sức-lực hắn vì đói-khát sẽ ra yếu,
Và tai-họa chực sẵn ở bên cạnh người.
13 Các chi-thể hắn sẽ bị tiêu-nuốt,
Tất sẽ bị con đầu lòng của sự chết tiêu-nuốt.
14 Hắn sẽ bị rút ra khỏi nhà-trại mình, là nơi hắn nương-cậy;
Đoạn bị dẫn đến vua của sự kinh-khiếp.
15 Kẻ chẳng thuộc về hắn sẽ ở trong trại hắn,
Còn diêm-sanh sẽ rải ra trên chỗ ở của nó.
16 Ở dưới thì rễ hắn khô-héo,
Ở trên lại bị chặt nhành.
17 Kỷ-niệm hắn sẽ diệt khỏi thế-gian,
Danh hắn không lưu lại trên mặt đất.
18 Hắn bị xô-đuổi khỏi ánh-sáng mà vào tối-tăm,
Và người ta khu-trục nó khỏi thế-gian.
19 Hắn sẽ chẳng có con-cháu giữa dân-sự mình,
Cũng không có ai còn sống tại trong nơi ở mình.
20 Những người hậu-sanh sẽ lấy làm sững-sờ về ngày của hắn,
Y như kẻ tiền-bối đã lấy làm kinh-khiếp.
21 Quả thật đó là nơi ở của kẻ bất-công,
Và ấy là chốn của người không biết Đức Chúa Trời.
Gióp trông-cậy thấy Đấng cứu-chuộc mình
19 1 Gióp bèn đáp lời rằng:
2 Các ngươi làm buồn lòng ta đến chừng nào,
Và lấy lời giảng-luận khiến cực-nhọc ta đến bao giờ?
3 Kìa đã mười lần các ngươi quở-trách ta,
Bạc-đãi ta mà không mắc-cỡ.
4 Dầu ta có thật lầm-lỗi thế nào,
Sự lỗi ta vẫn ở nơi ta.
5 Nếu thật các ngươi muốn tự cao đối cùng ta,
Lấy sự sỉ-nhục ta mà trách-móc ta,
6 Vậy, hãy biết rằng ấy Đức Chúa Trời đã đánh đổ ta,
Và giang lưới Ngài chung-quanh ta.
7 Nầy tôi kêu-la về sự hung-bạo, song tôi chẳng đặng nhậm lời.
Tôi kêu-cầu tiếp-cứu, bèn không có sự công-bình…..
8 Chúa có chận đường tôi, tôi chẳng đi qua được;
Ngài có để tăm-tối trên đường-lối tôi.
9 Ngài có bóc-lột sự vinh-quang tôi,
Và cất mão triều khỏi đầu tôi.
10 Ngài có làm đồi-tệ tôi tứ-phía, và tôi hư-mất đi;
Ngài rút nhổ sự trông-cậy tôi như cây-cối.
11 Ngài cũng nổi thạnh-nộ cùng tôi,
Cầm tôi là một kẻ cừu-địch Ngài.
12 Các đạo-binh Ngài đã cùng nhau kéo tới,
Đắp đường họ để đến hãm đánh tôi,
Và đóng ở chung-quanh trại tôi.
13 Ngài khiến các anh em tôi lìa xa tôi,
Và những người quen-biết tôi trở nên kẻ lạ.
14 Các thân-thích đều lìa-bỏ tôi,
Các mật-hữu tôi đã quên tôi.
15 Những kẻ ở trong nhà tôi, và các tớ gái tôi đãi tôi như một khách lạ,
Trước mặt chúng, tôi đã trở thành một người ngoài.
16 Tôi gọi kẻ tôi-tớ tôi, mà nó không thưa,
Dẫu tôi lấy miệng mình nài-xin nó cũng vậy.
17 Hơi-thở tôi làm gớm-ghiếc cho vợ tôi,
Và con trai của mẹ tôi ghét lời cầu-khẩn tôi.
18 Đến đỗi những đứa trẻ cũng khi tôi;
Nếu tôi chổi-dậy, chúng nó nhạo-báng tôi.
19 Các bạn thân-thiết đều gớm-ghét tôi,
Những người tôi thương-mến đã trở nghịch tôi.
20 Xương-cốt tôi sát vào da và thịt tôi,
Tôi đã thoát được chỉ còn da bọc răng tôi mà thôi (Nghĩa là Gióp đã mất cả mọi sự, chỉ còn sống mà thôi).
21 Hỡi các bằng-hữu tôi, hãy thương-xót tôi, hãy thương-xót tôi!
Vì tay của Đức Chúa Trời đã đánh tôi.
22 Cớ sao các bạn bắt-bớ tôi như Đức Chúa Trời,
Và chưa no-nê thịt tôi sao?
23 Ôi! Chớ chi các lời tôi đã biên-chép!
Ước gì nó được ghi trong một quyển sách!
24 Chớ gì lấy cây viết bằng sắt và chì,
Mà khắc nó trên đá lưu đến đời đời!
25 Còn tôi, tôi biết rằng Đấng cứu-chuộc tôi vẫn sống,
Đến lúc cuối-cùng Ngài sẽ đứng trên đất.
26 Sau khi da tôi, tức xác-thịt nầy, đã bị tan-nát,
Bấy giờ ngoài xác-thịt tôi sẽ xem thấy Đức Chúa Trời;
27 Chánh tôi sẽ thấy Ngài,
Mắt tôi sẽ nhìn-xem Ngài, chớ chẳng phải kẻ khác: —
Lòng tôi hao-mòn trong mình tôi.
28 Nếu các bạn nói rằng: Chúng ta sẽ khuấy rầy người làm sao?
Và rằng căn-nguyên tai-họa vốn tìm tại trong mình tôi,
29 Khá sợ mũi gươm,
Vì gươm là một khí-giới hung-tàn phạt tội gian-ác,
Để các bạn biết rằng có sự phán-xét.
Lời Xô-pha luận về hình-phạt kẻ gian-ác
20 1 Xô-pha, người Na-a-ma, bèn đáp rằng:
2 Vì cớ ấy tư-tưởng tôi chỉ-dạy cho tôi lời đáp,
Và tại lời đó, tâm-thần tôi bị cảm-động trong mình tôi.
3 Tôi đã nghe lời trách móc làm hổ-thẹn tôi;
Trí-khôn tôi lấy sự thông-minh mà đáp lời.
4 Hãy biết rõ rằng, từ đời xưa,
Từ khi loài người được đặt nơi thế-gian,
5 Thì sự thắng hơn của kẻ ác không có lâu,
Và sự vui-mừng của kẻ vô-đạo chỉ một lúc mà thôi.
6 Dầu sự kiêu-căng nó cất lên đến tận trời,
Dầu cho đầu nó đụng chí mây,
7 Thì nó sẽ bị tiêu-diệt đời đời như phân-bón nó;
Những người đã thấy nó sẽ hỏi rằng: Nó ở đâu?
8 Nó bay đi như một cơn chiêm-bao, không ai gặp nó lại;
Thật, nó sẽ biến mất như dị-tượng ban đêm.
9 Con mắt đã thường xem nó, sẽ không thấy nó lại,
Nơi nó ở cũng sẽ chẳng còn nhìn nó nữa.
10 Con-cái nó sẽ cầu ơn kẻ nghèo,
Và tay nó sẽ thường lại tài-sản mà sự hung-bạo nó đã cướp-giựt.
11 Tứ-chi nó đầy sức-lực của buổi đang-thì;
Nhưng sẽ nằm chung với nó trong bụi-đất.
12 Dẫu sự ác lấy làm ngọt-ngào cho miệng nó,
Dẫu ẩn dưới lưỡi hắn,
13 Dẫu hắn tríu-mến sự ác, không từ-bỏ nó,
Nhưng giữ nó lại trong miệng mình,
14 Thì vật-thực nó sẽ biến nơi can-tràng,
Và thành ra mật rắn hổ trong bụng nó.
15 Nó có nuốt của-cải, rồi lại mửa ra;
Đức Chúa Trời sẽ tống của ấy ra khỏi bụng nó.
16 Nó sẽ mút nọc rắn hổ;
Lưỡi của rắn lục sẽ giết nó.
17 Nó sẽ chẳng thấy sông và dòng chảy mật cùng mỡ-sữa ra.
18 Nó phải trả hoa-lợi về công-việc mình, không được nuốt nó;
Phải thường lại tùy theo giá nó,
Không được hưởng của ấy.
19 Vì nó có hà-hiếp, bỏ-bê kẻ nghèo,
Cướp lấy nhà-cửa, mà nó không có xây-cất.
20 Bởi vì nó không biết an-tịnh trong mình,
Nó sẽ chẳng được bảo-thủ gì về các đều mình ưa-thích hơn hết.
21 Chẳng chi thoát khỏi sự mê ăn của nó;
Cho nên sự may-mắn nó chẳng bền lâu.
22 Đương khi dư-dật, nó sẽ bị cùng-túng;
Các người khốn-khổ sẽ tra tay vào mình nó.
23 Đức Chúa Trời sẽ sai thạnh-nộ Ngài hãm mình nó,
Đặng làm cho lòng nó đầy-dẫy,
Ngài sẽ giáng cơn giận Ngài trên mình nó, chánh trong lúc nó ăn bữa.
24 Nó sẽ trốn-lánh khỏi khí-giới sắt,
Còn cây cung đồng sẽ xoi lũng nó.
25 Nó nhổ tên ra khỏi thân nó,
Mũi gươm bóng ngời rút ra khỏi gan nó;
Các sự kinh-khiếp hãm-áp nó.
26 Cả sự tối-tăm đã dành làm bửu-vật cho nó;
Lửa người ta không thổi sẽ thiêu-đốt nó,
Và kẻ còn sót lại trong trại nó sẽ bị tiêu-diệt đi.
27 Các từng trời sẽ bày-tỏ gian-ác nó ra,
Và đất sẽ dấy lên nghịch cùng nó.
28 Hoa-lợi của nhà nó sẽ bị đem đi mất,
Tài-sản nó sẽ bị trôi đi trong ngày thạnh-nộ của Chúa.
20 Đó là phần mà Đức Chúa Trời dành cho kẻ hung-ác,
Và ấy là cơ-nghiệp mà Ngài định cho nó.
Gióp luận đáp số-phận của kẻ ác
21 1 Gióp đáp rằng:
2 Hãy nghe kỹ-càng lời giảng-luận tôi;
Thì đều đó sẽ thế cho sự an-ủy của các bạn.
3 Hãy nhịn-nhục tôi, để tôi nói:
Sau khi tôi đã nói, các bạn hãy cứ nhạo-báng đi.
4 Còn về phần tôi, than-van tôi há hướng về loài người sao?
Nhơn sao trí tôi không hết nhịn-nhục?
5 Hãy xem-xét tôi, và lấy làm lạ;
Khá lấy tay bụm miệng mình.
6 Khi nào tôi nhớ lại, tôi bèn bị kinh-hoảng,
Rởn óc cả và thịt tôi.
7 Cớ sao kẻ gian-ác sống,
Trở nên già-cả và quyền-thế cường-thạnh?
8 Dòng-dõi chúng nó thành-lập có mắt chúng nó thấy,
Và con-cháu họ ở trước mặt họ.
9 Nhà của chúng nó được bình-yên, không sợ gì,
Roi của Đức Chúa Trời chẳng đánh mình chúng nó.
10 Bò đực chúng nó sanh-sản không hề thiếu-kém,
Bò cái họ sanh-đẻ không có sảo.
11 Chúng nó cho các đứa trẻ mình đi ra như một bầy chiên,
Và con-cái họ giỡn-chơi nhau.
12 Hát múa theo tiếng trống nhỏ và đờn cầm,
Và vui-mừng theo tiếng kèn-sáo.
13 Chúng nó may-mắn trải qua các ngày đời mình,
Rồi bỗng-chốc sa xuống âm-phủ.
14 Chúng nó nói với Đức Chúa Trời rằng: « Ngài hãy lìa xa chúng tôi,
Vì chúng tôi không muốn biết đạo của Ngài. »
15 Đấng Toàn-năng là chi, mà chúng tôi phải phục-sự Ngài?
Nếu chúng tôi cầu-khẩn Ngài thì được ích gì?
16 Kìa sự may-mắn chúng nó chẳng ở nơi tay chúng nó:
Các mưu-chước kẻ ác cách xa tôi.
17 Cái đèn kẻ ác tắt,
Tai-họa giáng trên chúng nó,
Và trong cơn thạnh-nộ, Đức Chúa Trời phân-phát đau-đớn cho chúng nó,
Đều đó há có thường xảy đến sao?
18 Há năng xảy ra chúng nó phải như rơm trước gió,
Như trấu bị bão cất đi sao?
19 Các bạn nói rằng: Đức Chúa Trời dành sự hình-phạt về hung-ác nó cho con-cái nó.
Đức Chúa Trời khá báo cho chính mình nó, để nó biết:
20 Khá chính con mắt hắn xem thấy đều hư-hoại mình,
Và uống được sự thạnh-nộ của Đấng Toàn-năng.
21 Vì khi số ngày định cho nó đã hết rồi,
Nó nào kể chi đến gia-quyến sau nó?
22 Đức Chúa Trời xét-đoán những nguời cao-vị;
Vậy, người ta há sẽ dạy tri-thức cho Ngài sao?
23 Kẻ nầy thác giữa chừng mạnh-mẽ,
Được thanh-nhàn và bình-an mọi bề;
24 Hai bình người đầy sữa,
Và tủy xương người nhuần-đượm.
25 Kẻ khác lại chết giữa chừng cay-đắng linh-hồn,
Chẳng hề được nếm đều phước-hạnh gì hết.
26 Cả hai đều nằm chung trong bụi-đất,
Giòi sâu che lấp họ.
27 Nầy, tôi biết ý-tưởng các bạn,
Cùng các mưu-kế các bạn toan dùng đặng tàn-hại tôi.
28 Vì các bạn nói rằng: « Nhà kẻ cường-bạo ở đâu?
Trại kẻ ác ở nơi nào? »
29 Chớ thì các bạn chẳng hề hỏi khách qua đường sao?
Há chẳng nhờ chứng-cớ của họ mà nhìn-biết rằng,
30 Trong ngày tai-họa, kẻ hung-ác được khỏi,
Và trong ngày thạnh-nộ, nó được thoát?
31 Tại trước mặt hắn, ai dám trách hắn vì tánh-hạnh hắn?
Ai sẽ báo-ứng đều hắn đã làm?
32 Nó sẽ được đưa đến huyệt-mả,
Và người ta sẽ canh-giữ phần-mộ nó.
33 Các cục đất của trũng lấy làm êm-dịu cho nó;
Mọi người đều đi noi-theo,
Và kẻ đi trước thì vô-số.
34 Vậy, sao các bạn an-ủy tôi vô-ích dường ấy?
Vì những câu đáp của các bạn chỉ còn sự bất-trung mà thôi.