Sa-lô-môn vừa lên ngôi đã thực hiện những biện pháp mạnh mẽ để củng cố vị thế của mình với tư cách là vua. Biện pháp đầu tiên nhắm vào nạn nhân cuối cùng của nó, A-đô-ni-gia, người đã tìm cách chiếm đoạt ngai vàng từ Sa-lô-môn nhưng thất bại. Khi A-đô-ni-gia xin cưới A-bi-sác, người phụ nữ trẻ được chọn để chăm sóc Đa-vít trong những ngày cuối đời, Sa-lô-môn coi yêu cầu này như một âm mưu của A-đô-ni-gia, A-bia-tha và Giô-áp—và ra lệnh xử tử A-đô-ni-gia.
Sau đó, tuân theo lời khuyên trước khi cha mình qua đời về Giô-áp, Sa-lô-môn cho xử tử vị cựu tướng quân đội này. Mặc dù có vẻ kỳ lạ khi chính Đa-vít đã không cảm thấy nhiều lòng trung thành hơn đối với người đồng đội của mình, Sa-lô-môn nói rõ rằng cái chết của Giô-áp là cần thiết để đền tội cho việc đổ máu vô tội khi Giô-áp giết Áp-ne và A-ma-sa.
Cuối cùng, Si-mê-i, hậu duệ của Sau-lơ, người đã nguyền rủa Đa-vít trong cuộc nổi loạn của Áp-sa-lôm, vi phạm thỏa thuận phải ở lại trong Giê-ru-sa-lem dưới sự giám sát bảo vệ, và ông ta cũng cuối cùng bị xử tử.
Sa-lô-môn không chỉ củng cố vị thế của mình trước các đối thủ tiềm tàng bên trong mà còn khôn ngoan thiết lập liên minh hòa bình với một trong những đối thủ nước ngoài tiềm năng bằng cách kết hôn với con gái của Pha-ra-ôn, vua cai trị Ai Cập. Nhờ những bước đi chính trị khác nhau này, triều đại của Sa-lô-môn bắt đầu với sự yên bình hiếm có dưới thời vua tiền nhiệm.
(1 Các vua) 2 13 A-đô-ni-gia, con trai Ha-ghít, đến cùng Bát-Sê-ba, mẹ của Sa-lô-môn. Bà nói: Ngươi đến có ý bình-an chớ? Người thưa rằng: Phải, có ý bình-an. 14 Người lại rằng: Tôi có một lời nói cùng bà. Bà đáp: Hãy nói. 15 Người tiếp: Bà biết rằng nước vốn thuộc về tôi, và cả Y-sơ-ra-ên đều mong thấy tôi trị-vì; nhưng ngôi nước đã trở nên của em tôi, vì do nơi Đức Giê-hô-va mà thuộc về người. 16 Vậy bây giờ, tôi có một sự xin với bà, chớ từ-chối. Bà đáp: Hãy nói. 17 Người nói: Xin bà hãy nói với vua Sa-lô-môn (vì người chẳng chối gì với bà), và cầu người cho tôi lấy A-bi-sác, người Su-nem, làm vợ. 18 Bát-Sê-ba đáp: Được, ta sẽ nói với vua giùm cho ngươi.
19 Bát-Sê-ba đi đến vua Sa-lô-môn, để nói với người giùm cho A-đô-ni-gia. Vua đứng dậy đi đón bà, cúi xuống lạy bà; đoạn, người ngồi trên ngai mình, và sai đặt một ngai khác cho mẹ mình; bà bèn ngồi bên tay hữu vua. 20 Bà nói với vua rằng: Mẹ có một việc nhỏ xin con, con chớ từ-chối. Vua đáp: Mẹ ôi! xin hãy nói; vì tôi sẽ chẳng từ-chối với mẹ đâu. 21 Bà tiếp: Hãy ban A-bi-sác, người Su-nem, làm vợ A-đô-ni-gia, là anh con. 22 Nhưng vua Sa-lô-môn thưa cùng mẹ mình rằng: Cớ sao mẹ xin A-bi-sác, người Su-nem, cho A-đô-ni-gia? Cũng hãy xin nước cho người luôn, vì người là anh cả tôi; hãy xin cho người, cho thầy tế-lễ A-bia-tha, và cho Giô-áp, con trai Xê-ru-gia.
23 Vua Sa-lô-môn bèn chỉ Đức Giê-hô-va mà thề rằng: A-đô-ni-gia có nói lời đó nghịch với mạng-sống mình; bằng chẳng, nguyện Đức Chúa Trời xử tôi cách nặng-nề! 24 Bây giờ, tôi chỉ Đức Giê-hô-va hằng sống, là Đấng đã làm cho tôi vững-vàng, và khiến tôi ngồi trên ngai của Đa-vít, cha tôi, cùng lập một nhà cho tôi y như lời Ngài đã hứa, mà thề rằng: A-đô-ni-gia sẽ bị xử-tử chính ngày hôm nay. 25 Vua Sa-lô-môn bèn truyền lịnh cho Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, xông đánh A-đô-ni-gia, thì người chết.
26 Đoạn, vua nói với thầy tế-lễ A-bia-tha rằng: Hãy lui về A-na-tốt, trong đất ngươi, vì ngươi đáng chết. Song ngày nay ta không giết ngươi, vì ngươi có khiêng hòm giao-ước của Chúa Giê-hô-va, trước mặt Đa-vít, là cha ta, và bởi vì ngươi đã bị hoạn-nạn trong các sự hoạn-nạn của cha ta. 27 Như vậy, Sa-lô-môn đuổi A-bia-tha ra đi không cho làm thầy tế-lễ của Đức Giê-hô-va nữa, hầu cho lời của Đức Giê-hô-va đã phán về nhà Hê-li, tại Si-lô, được ứng-nghiệm.
28 Tin nầy thấu đến Giô-áp. (Vả Giô-áp đã theo phe A-đô-ni-gia, dầu không có theo phe của Áp-sa-lôm.) Người liền trốn đến Đền-tạm của Đức Giê-hô-va, và nắm sừng của bàn-thờ. 29 Người ta đến tâu với vua Sa-lô-môn rằng: Giô-áp đã trốn đến Đền-tạm của Đức Giê-hô-va, và kìa người đứng bên cạnh bàn-thờ. Sa-lô-môn bèn sai Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, mà dặn rằng: Hãy đi đánh giết hắn đi. 30 Bê-na-gia đi đến Đền-tạm của Đức Giê-hô-va, nói cùng Giô-áp rằng: Vua có nói như vầy: Hãy ra khỏi đó. Giô-áp đáp: Không; ta muốn chết tại đây. Bê-na-gia đi thuật lại cho vua, và tâu rằng: Giô-áp đã nói và đáp lại như vậy. 31 Vua nói rằng: Hãy làm y như hắn nói. Hãy giết hắn và chôn đi. Như vậy, ngươi sẽ cất khỏi ta và khỏi nhà cha ta huyết mà Giô-áp đã đổ ra vô cớ. 32 Đức Giê-hô-va sẽ khiến huyết hắn đổ lại trên đầu hắn, vì hắn đã xông vào hai người công-bình hơn, tốt hơn hắn, và giết họ bằng gươm, mà Đa-vít, cha ta, không hay đến chi cả: ấy là Áp-ne, con trai của Nê-rơ, quan tướng của đạo-binh Y-sơ-ra-ên, và A-ma-sa, con trai Giê-the, quan tướng của đạo-binh Giu-đa. 33 Huyết hai người ấy sẽ đổ lại trên đầu Giô-áp và trên đầu của dòng-dõi nó cho đến đời đời; còn phần Đa-vít và dòng-dõi người, nhà và ngôi nước người sẽ nhờ Đức Giê-hô-va mà được bình-yên mãi mãi. 34 Vậy, Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, trở lên xông vào Giô-áp và giết người. Người được chôn ở nhà người, tại nơi đồng vắng. 35 Vua đặt Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa, làm quan tổng-binh thay cho Giô-áp, và lập Xa-đốc làm thầy tế-lễ thay cho A-bia-tha.
36 Đoạn, vua sai đòi Si-mê-i, và nói với người rằng: Hãy cất cho ngươi một cái nhà tại Giê-ru-sa-lem, và ở đó; chớ ra đặng đi đầu nầy đầu kia. 37 Vì khá biết rằng ngày nào ngươi ra khỏi đó, và đi qua khe Xết-rôn, thì chắc ngươi sẽ chết: huyết ngươi sẽ đổ lại trên đầu ngươi. 38 Si-mê-i thưa với vua rằng: Lời ấy phải lắm, vua-chúa tôi phán dặn đều gì, kẻ tôi-tớ vua sẽ làm đều đó. Vậy, Si-mê-i ở lâu ngày tại Giê-ru-sa-lem.
39 Cuối ba năm, xảy có hai kẻ tôi-tớ của Si-mê-i trốn đến nhà A-kích, con trai Ma-a-ca, vua của Gát. Người ta đến thuật đều đó cho Si-mê-i mà rằng: Kìa, hai kẻ tôi-tớ ông ở tại Gát. 40 Si-mê-i chổi dậy, thắng lừa mình, đi đến Gát, nơi nhà A-kích, đặng tìm hai kẻ tôi-tớ mình. Gặp đoạn, bèn dẫn chúng nó về. 41 Người ta thuật cho Sa-lô-môn rằng Si-mê-i ở Giê-ru-sa-lem đã đi đến Gát, rồi trở về. 42 Vua sai đòi Si-mê-i mà phán rằng: Ta há chẳng có bắt ngươi chỉ Đức Giê-hô-va mà thề, và bảo ngươi trước rằng: Khá biết rằng ngày nào ngươi ra, và đi đầu nầy đầu kia, thì ngươi chắc sẽ chết, sao? Và ngươi có thưa cùng ta rằng: Lời tôi đã nghe, thậm phải. 43 Vậy, cớ sao ngươi không giữ lời chỉ Đức Giê-hô-va mà thề, và mạng-lịnh ta đã truyền cho ngươi? 44 Vua lại nói với Si-mê-i rằng: Ngươi biết mọi sự ác ngươi đã làm cho Đa-vít, là cha ta, mà lòng ngươi vẫn còn nhớ lắm. Vậy nên Đức Giê-hô-va sẽ khiến sự ác của ngươi đổ lại trên đầu ngươi. 45 Nhưng vua Sa-lô-môn sẽ được phước, và ngôi của Đa-vít sẽ được lập vững-bền trước mặt Đức Giê-hô-va đến đời đời. 46 Đoạn, vua truyền lịnh cho Bê-na-gia, con trai Giê-hô-gia-đa; người bèn đi ra đánh giết Si-mê-i. Như vậy, ngôi nước được vững-bền trong tay Sa-lô-môn.
3 1 Sa-lô-môn kết-thân với Pha-ra-ôn, vua Ê-díp-tô, cưới con gái người, rước nàng về thành Đa-vít, đợi xây-cất xong cung-điện riêng mình, đền của Đức Giê-hô-va, và tường-thành chung-quanh Giê-ru-sa-lem.
9 16 Pha-ra-ôn, vua của Ê-díp-tô, đã đi lên chiếm lấy Ghê-xe, thiêu-đốt nó, và giết những dân Ca-na-an ở trong thành, rồi ban thành ấy làm của vu-qui cho con gái mình, là vợ Sa-lô-môn.
Mặc dù triều đại của Sa-lô-môn bắt đầu với đổ máu, điều này có thể thấy được—ngay cả trong những vụ xử tử, và hơn nữa là trong liên minh hôn nhân với Ai Cập—rằng Sa-lô-môn là một nhà cai trị sáng suốt và có tầm nhìn xa. Ông sẽ sớm nhận được một món quà đặc biệt về sự khôn ngoan—một sự khôn ngoan có lẽ chưa từng có trong lịch sử. Và điều nói lên tốt về Sa-lô-môn là khi cơ hội đến, ông từ chối xin của cải hay quyền lực, mà thay vào đó chọn sự khôn ngoan. Ghi chép về ân tứ đặc biệt này được ban cho Sa-lô-môn bắt đầu với một lời ghi chú về sự thờ phượng của Sa-lô-môn và dân sự của ông trước khi xây đền thờ. Phần này kết thúc với một trong những câu chuyện nổi tiếng nhất mọi thời đại—câu chuyện về Sa-lô-môn quyết định số phận của một đứa trẻ sơ sinh bị tranh chấp bởi hai người mẹ.
Sa-lô-môn kết-hôn. — Đức Chúa Trời ban sự khôn-ngoan cho người
(1 Các vua) 3 2 Dân-sự hãy còn dâng của-lễ trên các nơi cao, vì cho đến bấy giờ chưa có xây-cất đền nào cho danh Đức Giê-hô-va. 3 Sa-lô-môn kính-mến Đức Giê-hô-va, và đi theo các luật-lệ của Đa-vít, cha mình; song người dâng của-lễ và xông hương tại trên nơi cao.
Lịch-sử của Sa-lô-môn
(Từ đoạn 1 đến đoạn 9)
Sa-lô-môn dâng của-lễ tại Ga-ba-ôn
(2 Sử ký) 1 2 Sa-lô-môn truyền-bảo cả Y-sơ-ra-ên, các quan-tướng ngàn người và trăm người, các quan-xét và hết thảy các trưởng trong Y-sơ-ra-ên, là các trương-tộc, phải đến; 3 đoạn, Sa-lô-môn và cả hội-chúng đều đi lên nơi cao tại Ga-ba-ôn; vì ở đó có hội-mạc của Đức Chúa Trời, mà Môi-se, tôi-tớ của Đức Giê-hô-va, đã làm nơi đồng-vắng (4 nhưng Đa-vít đã rước hòm Đức Chúa Trời từ Ki-ri-át-Giê-a-rim lên đến nơi người đã dọn sẵn cho hòm; vì người đã dựng cho hòm ấy một cái trại tại Giê-ru-sa-lem). 5 Vả, ở trước đền-tạm của Đức Giê-hô-va có bàn-thờ đồng mà Bết-sa-lê-ên, con trai U-ri, cháu Hu-rơ, đã làm; Sa-lô-môn và hội-chúng đều đến nơi đó. 6 Sa-lô-môn bèn lên đến bàn-thờ bằng đồng đặt ở trước mặt Đức Giê-hô-va, tại hội-mạc, và dâng một ngàn của-lễ thiêu trên bàn-thờ ấy.
(1 Các vua) 3 5 Tại Ga-ba-ôn, lúc ban đêm, Đức Giê-hô-va hiện đến cùng Sa-lô-môn trong cơn chiêm-bao, và phán với người rằng: Hãy xin đều gì ngươi muốn ta ban cho ngươi. 6 Sa-lô-môn thưa rằng: Chúa đã lấy ơn lớn đãi kẻ tôi-tớ Chúa, là Đa-vít, cha tôi, theo như người lấy sự trung-tín, sự công-bình và lòng ngay trọn-vẹn mà đi trước mặt Đức Giê-hô-va; lại Chúa có giữ ơn lớn ấy cho người, mà ban cho người một con trai ngồi trên ngai của người, y như đã có ngày nay. 7 Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi ôi! bây giờ Chúa đã khiến kẻ tôi-tớ Chúa trị-vì kế Đa-vít, là cha tôi; nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ chẳng biết phải ra vào làm sao. 8 Kẻ tôi-tớ Chúa ở giữa dân của Chúa chọn, là một dân đông vô-số, không thể đếm được. 9 Vậy, xin ban cho kẻ tôi-tớ Chúa tấm lòng khôn-sáng, để đoán-xét dân-sự Ngài và phân-biệt đều lành đều dữ; vì ai có thể đoán-xét dân rất lớn nầy của Chúa?
10 Lời của Sa-lô-môn đẹp lòng Chúa, vì người đã cầu-xin sự đó. 11 Đức Chúa Trời phán với người rằng: Bởi vì ngươi đã cầu-xin đều nầy, mà không xin sự sống lâu, không xin sự giàu-có, cũng không xin mạng của những kẻ thù-nghịch ngươi, nhưng xin sự thông-minh để biết xét-đoán, 12 nầy, ta đã làm theo lời cầu-xin của ngươi, ban cho ngươi tấm lòng khôn-ngoan thông-sáng, đến đỗi trước ngươi chẳng có ai bằng, và sau ngươi cũng sẽ chẳng có ai ngang. 13 Vả lại, ta cũng đã ban cho ngươi những đều ngươi không xin, tức là sự giàu-có và sự vinh-hiển, đến đỗi trọn đời ngươi, trong vòng các vua, sẽ chẳng có ai giống như ngươi. 14 Lại nếu ngươi đi trong đường-lối ta, gìn-giữ luật-pháp và điều-răn ta, như Đa-vít, cha ngươi, đã đi, thì ta sẽ khiến cho ngươi được sống lâu ngày thêm. 15 Bấy giờ, Sa-lô-môn thức dậy, thấy là một điềm chiêm-bao. Người trở về Giê-ru-sa-lem, đứng trước mặt hòm giao-ước của Đức Giê-hô-va, dâng của-lễ thiêu cùng của-lễ thù-ân, và đãi tiệc cho hết thảy tôi-tớ mình.
16 Bấy giờ, có hai con bợm đến cùng vua, đứng trước mặt vua. 17 Một đứa nói: Chúa tôi ôi! người đờn-bà nầy và tôi ở chung nhau một nhà, và tôi đẻ bên người trong nhà đó. 18 Sau ba ngày, người nầy cũng đẻ; chúng tôi ở chung nhau, chẳng một người lạ nào ở với chúng tôi trong nhà; chỉ có hai chúng tôi ở đó mà thôi. 19 Lúc ban đêm, con trai của người nầy chết, bởi vì người đã nằm đè trên nó. 20 Đêm khuya người chổi dậy, và trong khi con đòi vua ngủ, thì người lấy con trai tôi khỏi bên tôi, mà để nó nằm trong lòng mình; rồi đặt con trai chết của nó nằm trong lòng tôi. 21 Sáng sớm, tôi thức dậy đặng cho con trai tôi bú, thì thấy nó đã chết; nhưng sáng rõ, tôi nhìn nó kỹ-càng, thấy chẳng phải là con trai tôi đã đẻ. 22 Người đờn-bà kia trả lời rằng: Không phải vậy; vì đứa sống là con trai tao, đứa chết là con trai mầy. Song đờn-bà nầy nói: Không phải vậy đâu; đứa chết là con trai mầy, còn đứa sống là con trai tao.
Hai người cãi nhau như vậy trước mặt vua. 23 Vua bèn phán rằng: Người nầy nói: Đứa còn sống là con trai tao, và đứa chết là con trai mầy. Người kia nói: Không phải vậy đâu; song con trai mầy ấy là đứa chết, và con trai tao ấy là đứa sống. 24 Vua bèn tiếp rằng: Vậy, hãy đem cho ta một cây gươm. Người ta đem cho vua một cây gươm. 25 Vua lại phán: Hãy chia đứa trẻ sống làm hai; phân nửa cho người nầy và phân nửa cho người kia. 26 Nhưng mẹ của đứa trẻ sống, — vì gan-ruột cảm-động thương-yêu con mình, — bèn tâu với vua rằng: Ôi, chúa tôi! Xin hãy cho người kia con trẻ sống, chớ giết nó. Nhưng người kia nói rằng: Nó sẽ chẳng thuộc về tao, cũng chẳng thuộc về mầy; hãy chia nó đi. 27 Bấy giờ, vua cất tiếng phán rằng: Hãy cho người nầy đứa trẻ sống, chớ giết nó; ấy là mẹ nó. 28 Cả Y-sơ-ra-ên đều nghe sự đoán-xét mà vua đã làm, thì bắt kính-sợ vua, vì thấy trong lòng người có sự khôn-ngoan của Đức Chúa Trời đặng xử-đoán công-bình.