Ngày 11 tháng Chín

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Gióp 11:1-14:22

Lời giảng của Sô-pha

11 1 Sô-pha, người Na-a-ma, đáp lại, mà rằng:

2 Há chẳng nên đáp lại lời nói nhiều sao?
Người già-miệng há sẽ được xưng là công-bình ư?
3 Chớ thì các lời khoe-khoang của ông sẽ khiến người ta nín sao?
Khi ông nhạo-báng, há không có ai bỉ mặt ông ư?
4 Vì ông thưa cùng Đức Chúa Trời rằng: Đạo-lý tôi là thanh-tịnh;

Tôi không nhơ-bợn trước mặt Chúa.

5 À! Chớ gì đẹp lòng Đức Chúa Trời mà phán,
Và mở miệng Ngài đáp lời nghịch cùng ông,
6 Ước chi Ngài chỉ tỏ cho ông biết sự bí-mật của sự khôn-ngoan!
Vì Ngài thông-hiểu bội-phần.
Vậy, khá biết rằng Đức Chúa Trời phạt ông lại không xứng với tội gian-ác của ông.

7 Nếu ông dò-xét, há có thể hiểu-biết được sự sâu-nhiệm của Đức Chúa Trời,
Và thấu rõ Đấng Toàn-năng sao?
8 Sự ấy vốn cao bằng các từng trời: Vậy ông sẽ làm gì?
Sâu hơn âm-phủ: ông hiểu-biết sao đặng?
9 Bề dài sự ấy lại hơn cỡ trái đất,
Và rộng lớn hơn biển cả.
10 Nếu Đức Chúa Trời đi ngang qua, bắt người ta cầm tù,
Và đòi ứng-hầu đoán-xét, thì ai sẽ ngăn-trở Ngài được?
11 Vì Ngài biết những người giả-hình,
Xem thấy tội-ác mà loài người không cảm-biết đến.
12 Nhưng chừng nào lừa con rừng sanh ra làm người,
Thì chừng nấy người hư-không mới trở nên thông-sáng!

13 Vậy, nếu dọn lòng cho xứng-đáng,
Và giơ tay mình ra hướng về Chúa;
14 Bằng có tội-ác trong tay ông, mà ông bỏ xa khỏi mình,
Chẳng để sự bất-công ở trong trại mình,
15 Bấy giờ, ông hẳn sẽ ngước mắt lên không tì-vít gì,
Thật sẽ được vững-vàng, chẳng sợ chi;
16 Ông sẽ quên các đều hoạn-nạn mình,
Và nhớ đến nó như nước đã chảy qua.
17 Đời ông sẽ sáng-sủa hơn ban trưa;
Dẫu nay tối-tăm, sau sẽ hóa ra như buổi sáng.
18 Ông sẽ ở bình-an vô-sự, vì có sự trông-cậy;
Ông sẽ tìm-tòi bốn bên, rồi nghỉ-ngơi yên-hàn vô-sự.
19 Lại ông sẽ nằm, không ai làm cho mình sợ-hãi,
Và lắm người sẽ tìm ơn của ông.
20 Nhưng mắt kẻ hung-ác sẽ bị hao-mòn;
Nó chẳng có nơi ẩn-núp,
Và đều nó sẽ trông-mong, ấy là sự tắt hơi.

Gióp bắt lẽ những lời đáp của các bạn mình

12 1 Gióp đáp lại rằng:

2 Hẳn chi các ngươi thật là người,
Sự khôn-ngoan sẽ đồng chết mất với các ngươi mà chớ!
3 Song ta cũng có sự thông-sáng như các ngươi,
Chẳng kém hơn đâu; mà lại ai là người không biết những việc như thế?
4 Ta đã cầu-khẩn Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời đáp lời cho ta;
Nay ta thành ra trò cười của bầu-bạn ta;
Người công-bình, người trọn-vẹn đã trở nên một vật chê-cười!
5 Lòng người nào ở an-nhiên khinh-bỉ sự tai-họa.
Tai-họa thường sẵn giáng trên kẻ nào trợt chơn vấp-ngã.
6 Trại của kẻ cướp được may-mắn,
Những kẻ chọc giận Đức Chúa Trời ở bình-an vô-sự,
Và được Đức Chúa Trời phó vào tay mình nhiều tài-sản dư-dật.

7 Nhưng khá hỏi loài thú, chúng nó sẽ dạy-dỗ ngươi,
Hỏi các chim trời, thì chúng nó sẽ bảo cho ngươi;
8 Hoặc nữa, hãy nói với đất, nó sẽ giảng-dạy cho ngươi;
Còn những cá biển sẽ thuật rõ cho ngươi biết.
9 Trong các loài nầy, loài nào chẳng biết
Rằng tay của Đức Chúa Trời đã làm ra những vật ấy?
10 Trong tay Ngài cầm hồn của mọi vật sống,
Và hơi-thở của cả loài người.
11 Lỗ tai há chẳng xét lời nói,
Như ổ-gà nếm những thực-vật sao?
12 Người già-cả có sự khôn-ngoan,
Kẻ hưởng trường-thọ được đều thông-sáng.

13 Nơi Đức Chúa Trời có sự khôn-ngoan và quyền-năng;
Mưu-luận và thông-minh đều thuộc về Ngài.
14 Kìa, Ngài phá-hủy, loài người không cất lại được;
Ngài giam-cầm người nào, không ai mở ra cho.
15 Nầy, Ngài ngăn nước lại, nước bèn khô-cạn;
Đoạn, Ngài mở nó ra, nó bèn làm đồi-tàn đất,
16 Tại nơi Ngài có quyền-năng và khôn-ngoan;
Kẻ bị lầm-lạc và kẻ làm cho lầm-lạc đều thuộc về Ngài.
17 Ngài bắt dẫn tù những kẻ bày mưu,
Khiến các quan-xét ra điên-dại.
18 Ngài mở trói cho các vua,
Và thắt xiềng-xích nơi lưng họ;
19 Ngài bắt dẫn tù những thầy tế-lễ,
Đánh đổ các kẻ cường-quyền.
20 Ngài cất lời khỏi kẻ nói thành-tín,
Làm cho kẻ già-cả mất trí-khôn.
21 Ngài giáng đều sỉ-nhục trên kẻ sang-trọng,
Tháo dây lưng của người mạnh-bạo.
22 Ngài bày-tỏ những sự sâu-nhiệm ẩn trong tăm-tối,
Và khiến bóng sự chết hóa ra sáng-sủa.
23 Ngài khiến các dân-tộc hưng-thạnh, rồi lại phá-diệt đi;
Mở rộng giới-hạn cho các nước, đoạn thâu nó lại.
24 Ngài cất thông-sáng khỏi những trưởng của các dân-tộc thế-gian,
Khiến chúng đi dông-dài trong đồng-vắng không đường-lối.
25 Chúng rờ đi trong tối-tăm, không có sự sáng,
Và Ngài làm cho họ đi ngả-nghiêng như kẻ say.

Gióp tỏ rằng chỉ muốn thưa cùng một mình Đức Chúa Trời

13 1 Nầy, mắt ta đã thấy các đều đó,
Tai ta có nghe và hiểu đến.
2 Đều gì các ngươi biết, ta cũng biết với;
Ta chẳng kém hơn các ngươi đâu.

3 Song ta muốn thưa với Đấng Toàn-năng,
Ước-ao biện-luận cùng Đức Chúa Trời:
4 Còn các ngươi là kẻ đúc rèn lời dối-trá;
Thảy đều là thầy thuốc không ra gì hết.
5 Chớ chi các ngươi nín-lặng!
Đó sẽ là sự khôn-ngoan của các ngươi.
6 Vậy, hãy nghe lời biện-luận ta,
Khá chăm-chỉ về lẽ đối-nại của miệng ta.
7 Có phải các ngươi dám nói lời bất-công với Đức Chúa Trời chăng?
Các ngươi há sẽ nói đều dối-trá vì Ngài sao?

8 Các ngươi há muốn tây-vị Đức Chúa Trời,
Và cãi-lẽ cho Ngài sao?
9 Nếu Ngài dò-xét lòng các ngươi, các ngươi vừa ý đều đó sao?
Các ngươi há muốn phỉnh-gạt Ngài như phỉnh-gạt loài người sao?
10 Quả thật Ngài sẽ trách-phạt các ngươi.
Nếu các ngươi lén tây-vị người.
11 Chớ thì sự oai-nghi Ngài sẽ chẳng khiến các ngươi bối-rối sao?
Sự hoảng-kinh Ngài há sẽ chẳng giáng trên các ngươi ư,
12 Châm-ngôn của các ngươi chỉ như châm-ngôn tro-bụi;
Những thành-lũy của các ngươi thật là thành-lũy bùn-đất,

13 Vậy, hãy nín đi, khá lìa khỏi ta, để ta biện-luận,
Mặc dầu xảy đến cho ta đều gì.
14 Cớ sao ta lấy răng cắn thịt mình (Nghĩa là, cớ sao tôi binh-vực mạng-sống tôi như một con thú kia binh-vực miếng mồi của nó cắn-ngậm trong răng.)
Và liều sanh-mạng mình?
15 Dẫu Chúa giết ta, ta cũng còn nhờ-cậy nơi Ngài;
Nhưng ta sẽ binh-vực tánh-hạnh ta trước mặt Ngài.
16 Chánh đều đó sẽ là sự cứu-rỗi ta;
Vì một kẻ vô-đạo chẳng được đến trước mặt Chúa.
17 Hãy nghe kỹ-càng các lời ta,
Lời trần-cáo ta khá lọt vào tai các ngươi!
18 Kìa, ta đã bày-tỏ việc cáo-tụng ta,
Ta biết ta sẽ được xưng công-bình.
19 Có ai sẽ tranh-luận với ta chăng?
Ví bằng ta nín lặng, quả ta tắt hơi.

20 Có hai đều cầu-xin Chúa chớ làm cho tôi,
Thì tôi sẽ không ẩn mình tôi khỏi mặt Chúa:
21 Xin Chúa rút tay Chúa khỏi mình tôi,
Và sự hoảng-kinh của Chúa chớ làm bối-rối tôi nữa.
22 Đoạn, hãy gọi tôi, tôi sẽ thưa lại,
Hoặc tôi nói, thì Chúa sẽ trả lời cho tôi.
23 Số gian-ác và tội-lỗi tôi bao nhiêu?
Cầu Chúa cho tôi biết sự phạm luật và tội-lỗi tôi.
24 Nhân sao Chúa giấu mặt Chúa,
Và cầm bằng tôi là kẻ cừu-địch Chúa?
25 Chúa há muốn khiến kinh-hãi chiếc lá bị gió đưa đi,
Và đuổi theo cộng rạ khô sao?
26 Vì Chúa làm cho tôi bị đều cay-đắng,
Và khiến cho tôi gánh các tội-ác phạm lúc thanh-niên,
27 Đặt chơn tôi trong xiềng tỏa,
Xét các đường-lối tôi,
Và ghi ranh-hạng chung-quanh bước chơn tôi,
28 Còn tôi bị bể nát ra như vật mục,
Như một cái áo bị sâu cắn nát vậy.

Gióp tỏ-bày sự gian-khổ của loài người

14 1 Loài người bởi người nữ sanh ra, sống tạm ít ngày,
Bị đầy-dẫy sự khốn-khổ.
2 Người sanh ra như cỏ hoa, rồi bị phát;
Người chạy qua như bóng, không ở lâu-dài.
3 Dầu vậy, Chúa còn để mắt trên người dường ấy,
Và khiến tôi đến chịu Chúa xét-đoán sao?
4 Ai có thể từ sự ô-uế mà lấy ra được đều thanh-sạch?
Chẳng một ai!
5 Nếu các ngày của loài người đã định rồi,
Nếu số tháng người ở nơi Chúa,
Và Chúa đã định giới-hạn cho người, mà người không qua khỏi được,
6 Thì xin Chúa hãy xây mắt Ngài khỏi người, để người đặng yên-nghỉ,

Cho đến khi mãn ngày mình như kẻ làm mướn vậy.

7 Vì cây-cối dẫu bị đốn còn trông-cậy
Sẽ còn mọc lên nữa,
Không thôi nức chồi.
8 Dẫu rễ nó già dưới đất,
Thân nó chết trong bụi-cát,
9 Vừa có hơi nước, nó sẽ mọc chồi,
Và đâm nhành như một cây tơ;
10 Nhưng loài người chết, thì nằm tại đó,
Loài người tắt hơi, thì đã đi đâu?
11 Nước hồ chảy mất đi,
Sông cạn và khô:
12 Cũng vậy, loài người nằm, rồi không hề chổi-dậy:
Người chẳng hề thức-dậy cho đến khi không còn các từng trời,
Và chẳng ai sẽ khiến cho người tỉnh lại khỏi giấc ngủ mình.

13 Ôi! Chớ gì Chúa giấu tôi nơi âm-phủ,
Che khuất tôi cho đến khi cơn giận Chúa đã nguôi,
Định cho tôi một kỳ hẹn, đoạn nhớ lại tôi!
14 Nếu loài người chết, có được sống lại chăng!
Trọn ngày giặc-giã tôi, tôi đợi-chờ,
Cho đến chừng tôi được buông-thả.
15 Chúa sẽ gọi, tôi sẽ thưa lại;
Chúa sẽ đoái đến công-việc của tay Chúa;
16 Nhưng bây giờ, Chúa đếm các bước tôi,
Chúa há chẳng xem-xét các tội-lỗi tôi sao?
17 Các tội phạm tôi bị niêm trong một cái túi,

Và Chúa có thắt các sự gian-ác tôi lại.

18 Song núi lở tan thành ra bụi,
Và hòn đá bị nhắc dời khỏi chỗ nó.
19 Nước làm mòn đá,
Lụt trôi bụi-đất:
Cũng một thể ấy, Chúa hủy sự hi-vọng của loài người.
20 Chúa hãm đánh và thắng hơn loài người luôn, đoạn nó đi qua mất;
Chúa đổi sắc mặt nó, và đuổi nó đi.
21 Các con trai người được tôn-trọng, còn người nào biết đến;
Chúng bị hạ xuống, nhưng người cũng chẳng để ý vào.
22 Thịt người chỉ đau-đớn vì một mình người,
Và linh-hồn người chỉ buồn-rầu vì chính mình người mà thôi.

< Lui    Trang Lịch     Tới >