Đã sáu tháng kể từ lễ Vượt Qua lần trước, mà Chúa Giê-su rõ ràng đã không tham dự vì có những mối đe dọa tính mạng. Tuy nhiên, khi đến thời điểm tổ chức Lễ Lều Tạm hằng năm, được cử hành trong tám ngày vào cuối tháng Chín và đầu tháng Mười, dường như Chúa Giê-su cảm thấy rằng Ngài có thể một lần nữa đi đến Giê-ru-sa-lem một cách an toàn. Lễ Lều Tạm, một trong ba lễ quốc gia (cùng với lễ Vượt Qua và lễ Ngũ Tuần) mà tất cả nam giới đều phải tham dự, là lễ tưởng niệm cuộc hành trình trong hoang mạc ngày xưa, trong đó dân Y-sơ-ra-ên đã sống trong lều trại. Do đó, trong suốt lễ hội, người dân sống trong những nơi trú ẩn tạm bợ được làm từ cành cây. Xa xưa hơn, lễ hội này được gọi là Lễ Thu Hoạch, vì nó được cử hành sau khi mùa nho và mùa màng được thu hoạch.
Mặc dù một số anh em của Chúa Giê-su sau này sẽ trở thành những nhà lãnh đạo trong Hội Thánh, rõ ràng vào thời điểm này họ không thể tự thuyết phục mình tin rằng anh trai họ là Đấng Mê-si. Gần như có vẻ chế giễu, họ thúc giục Ngài đi lên Giê-ru-sa-lem để dự lễ. Tuy nhiên, Chúa Giê-su từ chối họ, có lẽ nhận ra rằng ý định của họ đối với Ngài không chân thành. Vì những lý do riêng của mình, Ngài thích đi lên một cách kín đáo và vì thế bảo họ rằng Ngài chưa sẵn sàng để đi. Chúa Giê-su sẽ theo sau họ sau khi họ đã đi, nhưng chỉ sau một khoảng thời gian trì hoãn.
Khi Chúa Giê-su cuối cùng đến Giê-ru-sa-lem, Ngài sẽ dành thời gian giảng dạy và đối chất với các nhà lãnh đạo tôn giáo đã tập hợp. Đó là thời điểm có những cảm xúc lẫn lộn trong dân Do Thái. Một số đang bận rộn cố gắng bắt giữ Chúa Giê-su, trong khi những người khác thì tin tưởng bởi sự giảng dạy và các phép lạ của Ngài rằng Ngài là Đấng Mê-si.
Đức Chúa Jêsus tại Giê-ru-sa-lem trong ngày lễ Lều-tạm
(Giăng) 7 2 Vả, ngày lễ của dân Giu-đa, gọi là lễ Lều-tạm gần đến. 3 Anh em Ngài nói rằng: Hãy đi khỏi đây, và qua xứ Giu-đê, để cho các môn-đồ cũng được xem công-việc thầy làm. 4 Khi nào người ta muốn tỏ mình ra, thì không ai làm kín-giấu việc gì. Vì thầy làm những sự đó, hãy tỏ mình cho thiên-hạ. 5 Bởi chưng chính các anh em Ngài không tin Ngài. 6 Đức Chúa Jêsus phán cùng anh em rằng: Thì-giờ ta chưa đến; còn về các ngươi, thì-giờ được tiện luôn luôn. 7 Thế-gian chẳng ghét các ngươi được; nhưng ghét ta, vì ta làm chứng nầy về họ rằng công-việc họ là ác. 8 Các ngươi hãy lên dự lễ nầy, còn ta chưa lên dự lễ đó, vì thì-giờ ta chưa trọn. 9 Ngài nói xong, cứ ở lại xứ Ga-li-lê.
10 Lúc anh em Ngài đã lên dự lễ rồi, thì Ngài cũng lên, nhưng đi cách kín-giấu, không tố-lộ. 11 Vậy, các người Giu-đa tìm Ngài trong ngày lễ, và nói rằng: Nào người ở đâu? 12 Trong đám đông có tiếng xôn-xao bàn về Ngài. Người thì nói: Ấy là một người lành; kẻ thì nói: Không phải; người phỉnh-dỗ dân-chúng! 13 Song chẳng ai dám nói về Ngài tỏ-tường, vì sợ dân Giu-đa.
Đức Chúa Jêsus dạy-dỗ trong đền-thờ
14 Giữa kỳ lễ, Đức Chúa Jêsus lên đền-thờ dạy-dỗ. 15 Các người Giu-đa sững-sờ mà nói rằng: Người nầy chưa từng học, làm sao biết được Kinh-thánh? 16 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Đạo-lý của ta chẳng phải bởi ta, nhưng bởi Đấng đã sai ta đến. 17 Nếu ai khứng làm theo ý-muốn của Đức Chúa Trời, thì sẽ biết đạo-lý ta có phải là bởi Đức Chúa Trời, hay là ta nói theo ý ta. 18 Kẻ nói theo ý mình, thì tìm vinh-hiển riêng mình; nhưng kẻ tìm vinh-hiển của Đấng đã sai mình đến, mới là chơn-thật, và chắc trong mình không có đều gì không công-bình đâu. 19 Môi-se há chẳng ban luật-pháp cho các ngươi sao? Mà trong các ngươi không có một ai tuân theo luật-pháp! Cớ sao các ngươi kiếm thế giết ta? 20 Dân-chúng trả lời rằng: Ngươi bị quỉ ám, nào ai là người tìm thế giết ngươi? 21 Đức Chúa Jêsus đáp lại rằng: Ta đã làm một việc, các ngươi thảy đều lấy làm lạ. 22 Môi-se đã truyền phép cắt-bì cho các ngươi (phép đó không phải bởi Môi-se, nhưng bởi tổ-tông), và các ngươi làm phép cắt-bì cho người đờn-ông trong ngày Sa-bát! 23 Nếu người đờn-ông chịu phép cắt-bì ngày Sa-bát, cho khỏi phạm luật-pháp Môi-se, thì sao ta chữa cho cả mình người bịnh được lành trong ngày Sa-bát, mà các ngươi lại nổi giận? 24 Đừng cứ bề ngoài mà xét-đoán, nhưng phải xét-đoán theo lẽ công-bình.
Dư-luận dân Giu-đa về Đức Chúa Jêsus. — Sự định bắt Chúa
25 Có mấy kẻ trong dân thành Giê-ru-sa-lem nói rằng: Đó có phải là người mà người ta tìm giết chăng? 26 Kìa, người nói tự-do, mà không ai nói chi người hết. Dễ thường các quan đã nhận thật người là Đấng Christ? 27 Thế mà, chúng ta biết người nầy từ đâu lại; song khi Đấng Christ sẽ đến, thì không ai biết Ngài từ đâu đến.
28 Bấy giờ, Đức Chúa Jêsus đang dạy trong đền-thờ, thì kêu lên rằng: Các ngươi quen ta, các ngươi biết ta từ đâu lại! Ta đã đến chẳng phải tự ta, nhưng Đấng đã sai ta đến là thật, mà các ngươi không biết Ngài. 29 Ta thì biết Ngài; vì ta từ Ngài đến, và Ngài là Đấng đã sai ta đến. 30 Vậy, họ kiếm thế bắt Ngài; nhưng không ai tra tay trên Ngài, vì giờ Ngài chưa đến. 31 Song trong vòng dân-chúng nhiều kẻ tin Ngài, nói rằng: Khi Đấng Christ đến, sẽ có làm nhiều phép lạ hơn người nầy đã làm chăng? 32 Người Pha-ri-si nghe lời đoàn dân nghị-luận về Ngài, thì mấy thầy tế-lễ cả đồng-tình với họ, cắt lính đi bắt Ngài.
33 Đức Chúa Jêsus bèn phán rằng: Ta còn ở với các ngươi ít lâu nữa; rồi ta đi về cùng Đấng sai ta đến. 34 Các ngươi sẽ kiếm ta mà chẳng thấy, và nơi ta ở, các ngươi không thể đến được. 35 Các người Giu-đa nói với nhau rằng: Thế thì người sẽ đi đâu mà ta không tìm được? Có phải người sẽ đi đến cùng những kẻ lưu-lạc trong dân Gờ-réc và dạy dân Gờ-réc chăng? 36 Người đã nói rằng: Các ngươi sẽ tìm ta, mà chẳng thấy, và nơi ta ở, các ngươi không thể đến được, ấy là nghĩa làm sao?
37 Ngày sau-cùng, là ngày trọng-thể trong kỳ lễ, Đức Chúa Jêsus ở đó, đứng kêu lên rằng: Nếu người nào khát, hãy đến cùng ta mà uống. 38 Kẻ nào tin ta thì sông nước hằng sống sẽ chảy từ trong lòng mình, y như Kinh-thánh đã chép vậy. 39 Ngài phán đều đó chỉ về Đức Thánh-Linh mà người nào tin Ngài sẽ nhận lấy; bởi bấy giờ Đức Thánh-Linh chưa ban xuống, vì Đức Chúa Jêsus chưa được vinh-hiển. 40 Trong đoàn dân có nhiều người nghe những lời đó, thì nói: Người nầy thật là đấng tiên-tri. Người khác thì nói: Ấy là Đấng Christ. 41 Người khác nữa lại nói: Đấng Christ há từ Ga-li-lê mà đến sao? 42 Kinh-thánh há chẳng nói rằng Đấng Christ phải ra từ dòng-dõi vua Đa-vít, làng Bết-lê-hem, là làng vua Đa-vít sao? 43 Vậy, dân-chúng cãi lẽ nhau về Ngài. 44 Có mấy kẻ trong đám dân muốn bắt Ngài, nhưng không ai đặt tay trên mình Ngài.
45 Vậy bọn lính trở về cùng các thầy tế-lễ cả và các người Pha-ri-si. Những người nầy hỏi họ rằng: Sao các ngươi không điệu người đến? 46 Bọn lính thưa rằng: Chẳng hề có người nào đã nói như người nầy! 47 Những người Pha-ri-si nói rằng: Các ngươi cũng đã bị phỉnh-dỗ sao? 48 Có một người nào trong các quan hay là trong những người Pha-ri-si tin đến người đó chăng? 49 Song lũ dân nầy không biết luật chi cả, thật là dân đáng rủa! 50 Ni-cô-đem (là người trước có đến cùng Đức Chúa Jêsus và là một người trong đám họ) nói rằng: 51 Luật chúng ta há bắt tội một người nào chưa tra-hỏi đến, và chưa biết đều người ấy đã làm, hay sao? 52 Họ trả lời rằng: Ngươi cũng là người Ga-li-lê sao? Ngươi hãy tra-xét, sẽ thấy rằng chẳng có tiên-tri nào từ xứ Ga-li-lê mà ra hết.
[53 Ai nấy đều trở về nhà mình.
Người đờn-bà tà-dâm
8 1 Đức Chúa Jêsus lên trên núi Ô-li-ve.
2 Nhưng đến tảng-sáng, Ngài trở lại đền-thờ; cả dân-sự đều đến cùng Ngài, Ngài bèn ngồi dạy-dỗ họ.
3 Bấy giờ, các thầy thông-giáo và các người Pha-ri-si dẫn lại cho Ngài một người đờn-bà đã bị bắt đang khi phạm tội tà-dâm; họ để người giữa đám đông, 4 mà nói cùng Đức Chúa Jêsus rằng: Thưa thầy, người đờn-bà nầy bị bắt quả-tang về tội tà-dâm. 5 Vả, trong luật-pháp Môi-se có truyền cho chúng ta rằng nên ném đá những hạng người như vậy; — còn thầy, thì nghĩ sao? 6 Họ nói vậy để thử Ngài, hầu cho có thể kiện Ngài. Nhưng Đức Chúa Jêsus cúi xuống, lấy ngón tay viết trên đất. 7 Vì họ cứ hỏi nữa, thì Ngài ngước lên và phán rằng: Ai trong các ngươi là người vô-tội, hãy trước nhứt ném đá vào người. 8 Rồi Ngài lại cúi xuống cứ viết trên mặt đất. 9 Khi chúng nghe lời đó, thì kế nhau mà đi ra, những người có tuổi đi trước; Đức Chúa Jêsus ở lại một mình với người đờn-bà, người vẫn đương đứng chính giữa đó. 10 Đức Chúa Jêsus bấy giờ lại ngước lên, không thấy ai hết, chỉ có người đờn-bà, bèn phán rằng: Hỡi mụ kia, những kẻ cáo ngươi ở đâu? Không ai đinh tội ngươi sao? 11 Người thưa rằng: Lạy Chúa, không ai hết. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ta cũng không định tội ngươi; hãy đi, đừng phạm tội nữa.] (Các bản cũ nhứt không có những câu trong hai móc vuông).