Tác-giả ngợi-khen Đức Giê-hô-va vì ơn-điển Ngài ban cho
Thơ Đa-vít làm
103 1 Hỡi linh-hồn ta, khá ngợi-khen Đức Giê-hô-va!
Mọi đều gì ở trong ta hãy ca-tụng danh thánh của Ngài!
2 Hỡi linh-hồn ta, hãy ngợi-khen Đức Giê-hô-va,
Chớ quên các ân-huệ của Ngài.
3 Ấy là Ngài tha-thứ các tội-ác ngươi,
Chữa lành mọi bịnh-tật ngươi,
4 Cứu-chuộc mạng-sống ngươi khỏi chốn hư-nát,
Lấy sự nhơn-từ và sự thương-xót mà làm mão-triều đội cho ngươi.
5 Ngài cho miệng ngươi được thỏa các vật ngon,
Tuổi đang-thì của ngươi trở lại như của chim phụng-hoàng.
6 Đức Giê-hô-va thi-hành sự công-bình
Và sự ngay-thẳng cho mọi người bị hà-hiếp.
7 Ngài bày-tỏ cho Môi-se đường-lối Ngài,
Và cho Y-sơ-ra-ên biết các công-việc Ngài.
8 Đức Giê-hô-va có lòng thương-xót, hay làm ơn,
Chậm nóng-giận, và đầy sự nhơn-từ.
9 Ngài không bắt tội luôn luôn,
Cũng chẳng giữ lòng giận đến đời đời.
10 Ngài không đãi chúng tôi theo tội-lỗi chúng tôi,
Cũng không báo-trả chúng tôi tùy sự gian-ác của chúng tôi.
11 Vì hễ các từng trời cao trên đất bao nhiêu,
Thì sự nhơn-từ Ngài càng lớn cho kẻ nào kính-sợ Ngài bấy nhiêu.
12 Phương đông xa cách phương tây bao nhiêu,
Thì Ngài đã đem sự vi-phạm chúng tôi khỏi xa chúng tôi bấy nhiêu.
13 Đức Giê-hô-va thương-xót kẻ kính-sợ Ngài,
Khác nào cha thương-xót con-cái mình vậy.
14 Vì Ngài biết chúng tôi nắn nên bởi giống gì,
Ngài nhớ lại rằng chúng tôi bằng bụi-đất.
15 Đời loài người như cây cỏ;
Người sanh-trưởng khác nào bông-hoa nơi đồng;
16 Gió thổi trên bông-hoa, kìa nó chẳng còn,
Chỗ nó không còn nhìn-biết nó nữa.
17 Song sự nhơn-từ Đức Giê-hô-va hằng có đời đời
Cho những người kính-sợ Ngài,
Và sự công-bình Ngài dành cho chắt chít của họ,
18 Tức là cho người nào giữ giao-ước Ngài,
Và nhớ lại các giềng-mối Ngài đặng làm theo.
19 Đức Giê-hô-va đã lập ngôi Ngài trên các từng trời,
Nước Ngài cai-trị trên muôn vật.
20 Hỡi các thiên-sứ của Đức Giê-hô-va,
Là các đấng có sức-lực làm theo mạng-lịnh Ngài,
Hay vâng theo tiếng Ngài, khá ngợi-khen Đức Giê-hô-va!
21 Hỡi cả cơ-binh của Đức Giê-hô-va,
Là tôi-tớ Ngài làm theo ý-chỉ Ngài, hãy ca-tụng Đức Giê-hô-va!
22 Hỡi các công-việc của Đức Giê-hô-va,
Trong mọi nơi nước Ngài, khá ngợi-khen Đức Giê-hô-va!
Hỡi linh-hồn ta, hãy ngợi-khen Đức Giê-hô-va!
Đức Giê-hô-va phù-hộ các vật Ngài đã làm nên
104 1 Hỡi linh-hồn ta, khá ngợi-khen Đức Giê-hô-va!
Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời tôi, Chúa thật lớn lạ-kỳ.
Mặc sự sang-trọng và oai-nghi!
2 Chúa bao-phủ mình bằng ánh-sáng khác nào bằng cái áo,
Giương các từng trời ra như cái trại.
3 Ngài chấp các đòn-tay của phòng cao Ngài trong các nước,
Dùng mây làm xe Ngài,
Và đi bước trên cánh gió.
4 Ngài dùng gió làm sứ Ngài,
Ngọn lửa làm tôi-tớ Ngài.
5 Ngài sáng-lập đất trên các nền nó;
Đất sẽ không bị rúng-động đến đời đời.
6 Chúa lấy vực sâu bao-phủ đất như bằng cái áo,
Nước thì cao hơn các núi.
7 Chúa hăm-dọa, nước bèn giựt lại;
Nghe tiếng sấm Chúa, nước lật-đật chạy trốn.
8 Núi lố lên, trũng sụp sâu xuống chốn mà Chúa đã định cho nó.
9 Chúa định chơn cho nước để nước không hề qua khỏi,
Không còn trở lại ngập đất nữa.
10 Ngài khiến các suối phun ra trong trũng,
Nó chảy giữa các núi.
11 Nhờ các suối ấy hết thảy loài thú đồng được uống;
Các lừa rừng giải khát tại đó.
12 Chim trời đều ở bên các suối ấy,
Trổi tiếng nó giữa nhánh cây.
13 Từ phòng cao mình, Ngài tưới các núi;
Đất được đầy-dẫy bông-trái về công-việc Ngài.
14 Ngài làm cho cỏ đâm lên cho súc-vật,
Cây-cối để dùng cho loài người,
Và khiến thực-vật sanh ra từ nơi đất.
15 Rượu nho, là vật khiến hứng chí loài người,
Và dầu để dùng làm mặt-mày sáng-rỡ,
Cùng bánh để thêm sức cho lòng loài người.
16 Cây-cối Đức Giê-hô-va được đầy mủ-nhựa,
Tức là cây hương-nam tại Li-ban mà Ngài đã trồng,
17 Là nơi loài chim đóng ổ nó;
Còn con cò, nó dùng cây tùng làm chỗ-ở của nó.
18 Các núi cao là nơi-ở của dê rừng;
Hòn đá là chỗ ẩn-núp của chuột đồng.
19 Ngài đã làm nên mặt trăng để chỉ thì-tiết;
Mặt trời biết giờ lặn.
20 Chúa làm sự tối-tăm, và đêm bèn đến;
Khi ấy các thú rừng đi ra;
21 Những sư-tử tơ gầm-hét về miếng mồi,
Và cầu-xin Đức Chúa Trời đồ-ăn chúng nó….
22 Mặt trời mọc lên, chúng nó bèn rút về,
Nằm trong hang chúng nó.
23 Bấy giờ loài người đi ra, đến công-việc mình,
Và làm cho đến chiều-tối.
24 Hỡi Đức Giê-hô-va, công-việc Ngài nhiều biết bao!
Ngài đã làm hết thảy cách khôn-ngoan;
Trái đất đầy-dẫy tài-sản Ngài.
25 Còn biển lớn và rộng mọi bề nầy!
Ở đó sanh-động vô-số loài vật nhỏ và lớn.
26 Tại đó tàu thuyền đi qua lại,
Cũng có lê-vi-a-than mà Chúa đã nắn nên đặng giỡn-chơi nơi đó.
27 Hết thảy loài vật nầy trông-đợi Chúa,
Hầu cho Chúa ban đồ-ăn cho chúng nó theo giờ.
28 Chúa ban cho chúng nó, chúng nó nhận lấy;
Chúa sè tay ra, chúng nó được no-nê vật tốt.
29 Chúa giấu mặt, chúng nó bèn bối-rối,
Chúa lấy hơi-thở chúng nó lại, chúng nó bèn tắt chết, và trở về bụi-đất.
30 Chúa sai Thần Chúa ra, chúng nó được dựng nên;
Chúa làm cho mặt đất ra mới.
31 Nguyện sự vinh-hiển Đức Giê-hô-va còn đến mãi mãi;
Nguyện Đức Giê-hô-va vui-vẻ về công-việc Ngài.
32 Ngài nhìn đất, đất bèn rúng-động;
Ngài rờ đến núi, núi bèn lên khói.
33 Hễ tôi sống bao lâu, tôi sẽ hát-xướng cho Đức Giê-hô-va bấy lâu;
Hễ tôi còn chừng nào, tôi sẽ hát ngợi-khen Đức Chúa Trời tôi chừng nấy.
34 Nguyện sự suy-gẫm tôi đẹp lòng Ngài;
Tôi sẽ vui-vẻ nơi Đức Giê-hô-va.
35 Nguyện tội-nhơn bị diệt mất khỏi đất,
Và kẻ ác chẳng còn nữa.
Hỡi linh-hồn ta, hãy ngợi-khen Đức Giê-hô-va!
Ha-lê-lu-gia(nghĩa là hãy ngợi-khen Đức Giê-hô-va)!
Ngợi-khen Đức Giê-hô-va vì Ngài nhắc kẻ khiêm-nhược lên
113 1 Ha-lê-lu-gia!
Hỡi các tôi-tớ Đức Giê-hô-va, hãy ngợi-khen,
Hãy ngợi-khen danh Đức Giê-hô-va.
2 Đáng chúc-tụng danh Đức Giê-hô-va,
Từ bây giờ cho đến đời đời!
3 Từ nơi mặt trời mọc cho đến nơi mặt trời lặn,
Khá ngợi-khen danh Đức Giê-hô-va!
4 Đức Giê-hô-va vượt cao hơn các dân.
Sự vinh-hiển Ngài cao hơn các từng trời.
5 Ai giống như Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng tôi?
Ngôi Ngài ở trên cao;
6 Ngài hạ mình xuống
Đặng xem-xét trời và đất.
7 Ngài nâng-đỡ người khốn-cùng lên khỏi bụi-tro,
Cất kẻ thiếu-thốn khỏi đống phân,
8 Đặng để người ngồi chung với các quan-trưởng,
Tức với các quan-trưởng của dân-sự Ngài.
9 Ngài khiến đờn-bà son-sẻ ở trong nhà,
Làm mẹ vui-vẻ của những con-cái.
Ha-lê-lu-gia!
Sự Đức Chúa Trời giải-cứu Y-sơ-ra-ên khỏi Ê-díp-tô
114 1 Khi Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ê-díp-tô,
Nhà Gia-cốp lìa-bỏ một dân nói tiếng lạ,
2 Thì Giu-đa trở nên đền thánh Ngài,
Và Y-sơ-ra-ên thành nước Ngài.
3 Biển thấy sự ấy, bèn chạy trốn;
Sông Giô-đanh chảy trở lại sau;
4 Núi nhảy như chiên đực,
Nổng nhảy khác nào chiên con.
5 Ớ biển, nhơn sao ngươi chạy trốn?
Ớ Giô-đanh, vì cớ gì mà ngươi chảy trở lại sau?
6 Ớ núi, nhơn sao ngươi nhảy như chiên đực?
Ớ nổng, vì cớ gì mà ngươi nhảy như chiên con?
7 Hỡi đất, hãy run-rẩy trước mặt Chúa,
Trước mặt Đức Chúa Trời của Gia-cốp,
8 Là Đấng biến hòn đá ra ao nước,
Đổi đá cứng thành nguồn nước.
Khuyên muôn dân khá ngợi-khen Đức Giê-hô-va
117 1 Hỡi các nước, hãy ngợi-khen Đức Giê-hô-va;
Hỡi các dân, khá ca-tụng Ngài!
2 Vì sự nhơn-từ Ngài rất lớn cho chúng ta;
Sự chơn-thật Đức Giê-hô-va còn đến đời đời.
Ha-lê-lu-gia!