Ngày 01 tháng Bảy

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Ê-sai 34:1-4; 14:24-27; 15:1-9; 16:1-14; 17:1-14

Ê-sai Tiên Tri Chống Lại Các Quốc Gia

Dưới thời A-cha, Giu-đa đã trở thành một chư hầu của A-si-ri, nộp cống và thực tế làm bất cứ điều gì A-si-ri yêu cầu. Sự phụ thuộc vào A-si-ri trở nên cần thiết vì Giu-đa một lần nữa dễ bị tổn thương trước người Ê-đôm và người Phi-li-tin. Mặc dù Ê-sai biết rằng các cuộc xâm lược của các quốc gia ngoại bang là một phần trong kế hoạch của Chúa để trừng phạt Giu-đa, ông cũng nhận thức được rằng những quốc gia này đang hành động từ động cơ tà ác của chính họ, và rằng cuối cùng Chúa sẽ mang đến sự hủy diệt cho họ. Do đó, Ê-sai tuyên bố phán xét của Chúa đối với một số quốc gia vào thời điểm này và sau này. Dưới đây là một số trong những lời tuyên bố đó.

Lời tiên-tri nghịch cùng người Ê-đôm

(Ê-sai) 34 1 Hỡi các nước, hãy đến gần mà nghe; hỡi các dân, hãy để ý! Đất và mọi vật trong nó, thế-gian và mọi vật sanh ra đó, hãy đều nghe! 2 Vì Đức Giê-hô-va nổi giận nghịch cùng mọi nước; cơn thạnh-nộ Ngài nghịch cùng cả đạo-binh họ; Ngài đã giao họ cho sự diệt-vong, phó cho sự đánh-giết. 3 kẻ bị giết trong chúng nó sẽ phải ném-bỏ, thây chết bay mùi hôi; các núi đầm-đìa những máu. 4 Cả cơ-binh trên trời sẽ tan-tác, các từng trời cuốn lại như cuốn sách; cả cơ-binh điêu-tàn như lá nho rụng, như lá vả khô rơi xuống.

14 24 Đức Giê-hô-va vạn-quân đã thề rằng: Chắc thật, sự ta đã định sẽ xảy đến, đều ta đã toan sẽ đứng vững. 25 Ta sẽ đánh phá người A-si-ri trong đất ta; sẽ giày-đạp nó trên núi ta. Ách nó sẽ cổi khỏi chúng nó; gánh nó sẽ cất khỏi vai chúng nó. 26 Đó là ý-chỉ đã định nghịch cùng cả đất; đó là tay đã giá trên hết thảy các nước. 27 Vì Đức Giê-hô-va vạn-quân đã toan-định, thì ai bãi đi được? Tay Ngài đã giang ra, thì ai day lại được?

Lời tiên-tri nghịch cùng Mô-áp

15  1 Gánh-nặng về Mô-áp.

Đương ban đêm, A-Mô-áp (A-Mô-áp là nơi thủ-đô của dân Mô-áp) bị tàn-phá và diệt-mất; phải, trong ban đêm, Kiệt-Mô-áp (Kiệt-Mô-áp là nơi đồn-lũy lớn nhứt của dân Mô-áp) bị tàn-phá và diệt-mất! 2 Kìa, chúng lên nơi miếu các thần, đến Đi-bôn, trên các nơi cao mà khóc. Dân Mô-áp than-vãn vì Nê-bô và Mê-đê-ba; mọi đầu đều sói, mọi râu đều cắt. 3 Thảy đều thắt bao gai trong các đường phố; thảy đều khóc-lóc, sa nhiều nước mắt, trên nóc nhà và nơi sân chợ. 4 Hết-bôn và Ê-lê-a-lê kêu-la, tiếng nghe thấu đến Gia-hát.

Vậy nên lính chiến của Mô-áp đều than-khóc, trong tâm-thần run-rẩy. 5 Lòng ta ngậm-ngùi vì Mô-áp; kẻ sang nó trốn chạy đến Xoa, và đến Ê-lát-Sê-li-sia. Vì họ vừa trèo lên đèo Lu-hít vừa khóc; vì bại-hoại mà kêu-van trên con đường Hô-rô-na-im. 6 Các dòng nước ở Nim-rim cạn-tắt; cỏ khô, cỏ non chẳng có, không còn một vật xanh nào.

7 Vậy nên, những của-cải đã được, và những đồ báu đã chứa, họ đều mang sang khe liễu. 8 Tiếng kêu-khóc thảm-thương nghe khắp chung-quanh bờ-cõi Mô-áp; tiếng van-la thấu đến Ê-la-im, và đến Bê-e-Ê-lim. 9 Sông-ngòi ở Đi-môn đầy những máu; vì ta sẽ còn thêm tai-vạ cho Đi-môn, sai sư-tử đuổi kịp những người Mô-áp thoát nạn, và những kẻ còn sót lại trong xứ.

Lời tiên-tri nghịch cùng Mô-áp

16  1 Hãy gởi chiên con phải dâng cho quan cai-trị đất nầy, từ Sê-la sang đồng vắng, đến núi của con gái Si-ôn. 2 Các con gái Mô-áp tại bến đò Ạt-nôn sẽ giống như chim bay tán-loạn, và như một lứa chim con bị quăng ra ngoài ổ.

3 Ngươi hãy lập mưu, hãy làm sự công-bình, đang lúc giữa trưa hãy phủ bóng ngươi như ban đêm; hãy che giấu kẻ bị đuổi; chớ bươi-móc kẻ trốn-tránh! 4 Hãy cho phép những kẻ bị đuổi của ta trú-ngụ nơi ngươi! Hãy làm nơi ẩn-náu cho Mô-áp khỏi mặt kẻ tàn-hại! Vì kẻ cướp-giựt đã mất, sự tàn-hại đã hết, kẻ giày-đạp đã bị diệt khỏi đất nầy. 5 Ấy vậy, ngôi sẽ bởi sự nhơn-từ mà bền lập; và trong trại Đa-vít sẽ có một Đấng lấy lẽ thật ngồi lên, sẽ đoán-xét, sẽ tìm sự ngay-thẳng, và vội-vàng làm sự công-bình.

6 Chúng ta có nghe sự kiêu-ngạo của Mô-áp, nó kiêu-ngạo lắm, cũng nghe nó xấc-xược, kiêu-căng, giận-dữ; sự khoe-khoang của nó là vô-ích. 7 Vậy nên Mô-áp sẽ than-khóc vì Mô-áp, ai nấy đều than-khóc; các ngươi hãy khóc, hãy thở-than vì sự mất bánh trái nho của Kiệt-Ha-rê-sết! 8 Vì ruộng-nương của Hết-bôn và cây nho của Síp-ma đều mòn-mỏi; ngày trước nó giàng ra tới Gia-ê-xe, lan ra tới đồng-vắng, chồi-tược đâm ra tới bên kia biển, mà bây giờ vua-chúa các nước đã bẻ gãy nhánh tốt.

9 Vậy nên ta vì cây nho của Síp-ma mà khóc-lóc như Gia-ê-xe. Hỡi Hết-bôn, hỡi Ê-lê-a-lê, ta sẽ tưới nước mắt ta trên các ngươi; vì đương lúc trái mùa hạ và mùa gặt thì có tiếng reo của giặc xảy đến. 10 Sự vui-mừng hớn-hở đã cất khỏi ruộng tốt; trong vườn nho chẳng còn hò-hát, reo-vui, kẻ đạp rượu chẳng còn đạp trong thùng; ta đã làm dứt tiếng reo-vui. 11 Cho nên lòng ta vì Mô-áp kêu vang như đờn cầm, ruột ta vì Kiệt-Hê-re cũng vậy. 12 Ví dầu Mô-áp chịu mệt-nhọc đặng đi đến nơi cao, dầu vào trong nơi thánh mình để cầu-nguyện, cũng chẳng được nhậm!

13 Ấy là lời mà xưa kia Đức Giê-hô-va đã phán về Mô-áp. 14 Bây giờ thì Đức Giê-hô-va phán như vầy: Trong ba năm, kể như năm kẻ ở mướn, sự vinh-hiển của Mô-áp với cả đoàn dân đông của nó sẽ bị khinh-hèn; và số còn sót lại sẽ ít lắm, không kể ra gì.

Lời tiên-tri nghịch cùng Đa-mách

17  1 Gánh-nặng về Đa-mách.

Nầy, Đa-mách bị trừ ra, không kể làm thành nữa, và sẽ trở nên một đống đổ-nát. 2 Các thành A-rô-e bị bỏ hoang, sẽ làm chỗ cho bầy chiên nằm nghỉ, chẳng ai kinh-động. 3 Đồn-lũy của Ép-ra-im sẽ chẳng còn, ngôi nước của Đa-mách và dân sót của Sy-ri cũng vậy, khác nào sự vinh-hiển của con-cái Y-sơ-ra-ên, Đức Giê-hô-va vạn-quân phán vậy.

4 Xảy ra trong ngày đó, sự vinh-hiển của Gia-cốp sẽ giảm đi, xác-thịt mập-mạp đổi ra gầy-ốm. 5 Sẽ xảy ra như con gặt túm các ngọn lúa, rồi dùng cánh tay cắt lấy bông; lại như những gié lúa mót được ở nơi trũng Rê-pha-im vậy. 6 Nhưng sẽ còn sót lại như là của mót, khác nào khi người ta rung cây ô-li-ve, còn hai ba trái trên chót nhánh rất cao, hoặc bốn năm trái trên những nhành xa của cây sai tríu. Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phán vậy.

7 Trong ngày đó, người ta sẽ ngó về Đấng tạo mình, và mắt trông thẳng đến Đấng Thánh của Y-sơ-ra-ên. 8 Họ sẽ không còn xây mắt về các bàn-thờ, là công-việc của tay mình; và không còn ngó các đồ-vật bởi ngón tay mình chế ra, hoặc các tượng Át-tạt-tê, hoặc các trụ mặt trời.

9 Trong ngày đó, các thành bền-vững của nó sẽ giống như những nơi đổ-nát, hoặc trong rừng, hoặc trên đỉnh núi, là những nơi đã bị bỏ hoang trước mặt con-cái Y-sơ-ra-ên; xứ nầy sẽ bị bỏ hoang vậy. 10 Vì ngươi đã quên Đức Chúa Trời của sự cứu ngươi, chẳng nhớ đến vầng đá sức-mạnh ngươi. Vậy nên ngươi trồng cây tốt, lại trồng những gốc nho khác giống. 11 Đang ngày ngươi trồng thì rào giậu, vừa lúc ban mai làm cho hột giống nở hoa; nhưng trong ngày buồn-bực rầu-rĩ thì mùa-màng mất ráo!

12 Ôi! các dân đông-đảo làm xôn-xao là dường nào, khác nào như biển gầm! Các dân-tộc chạy xông tới như nhiều nước đổ mạnh! 13 Thật, các dân-tộc chạy xông tới như nhiều nước đổ ầm-ạc; nhưng Ngài sẽ quở-trách họ, thì đều trốn xa, bị đùa đi như rơm-rác trên núi khi gió thổi, như luồng bụi gặp cơn bão. 14 Đương buổi chiều, nầy, có sự sợ-hãi; kịp trước khi ban mai đã thành ra hư-không. Ấy là phần của kẻ đã bóc-lột chúng ta, là số phận xảy đến cho kẻ cướp chúng ta vậy.

< Lui    Trang Lịch     Tới >