Ngày 02 tháng Mười Hai

< Lui    Trang Lịch     Tới >

Đọc 1 Cô-rinh-tô 11:17 - 14:40

Bữa ăn thân-ái và Tiệc-thánh

(1 Cô-rinh-tô) 11 17 Trong khi tôi truyền lời cáo-dụ nầy, chẳng phải khen anh em, vì sự nhóm lại của anh em không làm cho mình hay hơn mà làm cho mình dở hơn. 18 Trước hết, tôi nghe rằng khi anh em có sự nhóm-họp Hội-thánh, thì sanh ra sự phân-rẽ; tôi cũng hơi tin đều đó. 19 Vì chắc trong vòng anh em phải có bè-đảng, hầu cho được nhận biết trong anh em những kẻ nào thật là trung-thành. 20 Vậy, khi anh em nhóm nhau lại một chỗ, ấy chẳng còn phải là Tiệc-thánh của Chúa mà anh em ăn; 21 bởi vì lúc ngồi ăn, ai cũng nôn-nả mà ăn bữa riêng mình, đến nỗi người nọ chịu đói, còn kẻ kia thì quá-độ. 22 Anh em há chẳng có nhà để ăn uống sao? Hay là anh em khinh-bỉ Hội-thánh của Đức Chúa Trời, muốn làm cho những kẻ không có gì phải hổ-thẹn? Tôi nên nói chi với anh em? Có nên khen anh em không? Trong việc nầy tôi chẳng khen đâu.

23 Vả, tôi có nhận nơi Chúa đều tôi đã dạy cho anh em: ấy là Đức Chúa Jêsus, trong đêm Ngài bị nộp, lấy bánh, 24 tạ ơn, rồi bẻ ra mà phán rằng: Nầy là thân-thể ta, vì các ngươi mà phó cho; hãy làm đều nầy để nhớ ta. 25 Cũng một thể ấy, sau khi ăn bữa tối rồi, Ngài lấy chén và phán rằng: Chén nầy là sự giao-ước mới trong huyết ta; hễ khi nào các ngươi uống, hãy làm đều nầy để nhớ ta. 26 Ấy vậy, mỗi lần anh em ăn bánh nầy, uống chén nầy, thì rao sự chết của Chúa cho tới lúc Ngài đến. 27 Bởi đó, ai ăn bánh hoặc uống chén của Chúa cách không xứng-đáng, thì sẽ mắc tội với thân và huyết của Chúa. 28 Vậy mỗi người phải tự xét lấy mình, và như thế mới ăn bánh uống chén ấy; 29 vì người nào không phân-biệt thân Chúa mà ăn bánh uống chén đó, tức là ăn uống sự xét-đoán cho mình.

30 Ấy vì cớ đó mà trong anh em có nhiều kẻ tật-nguyền, đau-ốm, và có lắm kẻ ngủ. 31 Nếu chúng ta biết xét-đoán lấy mình, thì khỏi bị xét-đoán. 32 Song khi chúng ta bị Chúa xét-đoán, thì bị Ngài sửa-phạt, hầu cho khỏi bị án làm một với người thế-gian. 33 Hỡi anh em, vậy thì lúc anh em hội lại để ăn chung với nhau, hãy chờ-đợi nhau. 34 Ví bằng có ai đói, hãy ăn tại nhà mình, hầu cho anh em không nhóm lại để mà chuốc lấy sự đoán-xét.

Còn các việc khác, lúc tôi đến sẽ đoán-định.

Các sự ban-cho khác nhau và Thánh-Linh chỉ một

12 1 Hỡi anh em, tôi không muốn anh em chẳng biết về các sự ban-cho thiêng-liêng. 2 Anh em biết khi mình còn là người ngoại-đạo, bị khuyên-dỗ hướng về các thần-tượng câm, tùy ý người ta dẫn-dụ mình. 3 Bởi đó, tôi tỏ cùng anh em, chẳng ai cảm Thánh-Linh của Đức Chúa Trời, mà nói rằng: Đức Chúa Jêsus đáng nguyền-rủa! Nếu không cảm Đức Thánh-Linh, cũng chẳng ai xưng Đức Chúa Jêsus là Chúa!

4 Vả, có các sự ban-cho khác nhau, nhưng chỉ có một Đức Thánh-Linh. 5 Có các chức-vụ khác nhau, nhưng chỉ có một Chúa. 6 Có các việc làm khác nhau, nhưng chỉ có một Đức Chúa Trời, là Đấng làm mọi việc trong mọi người. 7 Đức Thánh-Linh tỏ ra trong mỗi một người, cho ai nấy đều được sự ích chung. 8 Vả, người nầy nhờ Đức Thánh-Linh, được lời nói khôn-ngoan; kẻ kia nhờ một Đức Thánh-Linh ấy, cũng được lời nói có tri-thức. 9 Bởi một Đức Thánh-Linh, cho người nầy được đức-tin; cũng bởi một Đức Thánh-Linh ấy, cho kẻ kia được ơn chữa tật-bịnh; 10 người thì được làm phép-lạ; kẻ thì được nói tiên-tri; người thì được phân-biệt các thần; kẻ thì được nói nhiều thứ tiếng khác nhau, người thì được thông-giải các thứ tiếng ấy. 11 Mọi đều đó là công-việc của đồng một Đức Thánh-Linh mà thôi, theo ý Ngài muốn, phân-phát sự ban-cho riêng cho mỗi người.

Thân và chi-thể Đấng Christ

12 Vả, như thân là một, mà có nhiều chi thể, và như các chi-thể của thân dầu có nhiều, cũng chỉ hiệp thành một thân mà thôi, Đấng Christ khác nào như vậy. 13 Vì chưng chúng ta hoặc người Giu-đa, hoặc người Gờ-réc, hoặc tôi-mọi, hoặc tự-chủ, đều đã chịu phép báp-têm chung một Thánh-Linh để hiệp làm một thân; và chúng ta đều đã chịu uống chung một Thánh-Linh nữa. 14 Thân cũng chẳng phải có một chi-thể, bèn là nhiều chi-thể. 15 Nếu chơn rằng: Vì ta chẳng phải là tay, nên ta không thuộc về thân, thì chẳng phải bởi đó chơn không có phần trong thân. 16 Và nếu tai rằng: Vì ta chẳng phải là mắt, nên ta không thuộc về thân, thì tai chẳng phải bởi đó không có phần trong thân. 17 Ví bằng cả thân đều là mắt, thì sự nghe ở đâu? Nếu cả thân đều là tai, thì sự ngửi ở đâu? 18 Nhưng bây giờ, Đức Chúa Trời đã sắp-đặt các chi-thể của thân chúng ta, ban cho mỗi một chi-thể cái địa-vị theo ý Ngài lấy làm tốt mà chỉ-định. 19 Nếu chỉ có một chi-thể mà thôi, thì cái thân ở đâu? 20 Vậy, có nhiều chi-thể, song chỉ có một thân.

21 Mắt không được nói với bàn tay rằng: Ta chẳng cần đến mầy; đầu cũng chẳng được nói với chơn rằng: Ta chẳng cần đến bay. 22 Trái lại, các chi-thể của thân xem ra rất yếu-đuối lại là cần-dùng. 23 Chi-thể nào trong thân chúng ta nghĩ là hèn-hạ hơn, thì chúng ta tôn-trọng hơn; chi-thể nào chẳng đẹp, thì chúng ta lại trau-giồi hơn, 24 còn như cái nào đã đẹp rồi, thì không cần trau-giồi. Nhưng Đức Chúa Trời đã sắp-đặt thân người, để chi-thể nào thiếu-thốn thì được quí-trọng hơn, 25 hầu cho trong thân không có sự phân-rẽ, mà các chi-thể phải đồng lo-tưởng đến nhau. 26 Lại, trong các chi-thể, khi có một cái nào chịu đau-đớn, thì các cái khác đều cùng chịu; và khi một cái nào được tôn-trọng, thì các cái khác đều cùng vui-mừng.

27 Vả, anh em là thân của Đấng Christ, và là chi-thể của thân, ai riêng phần nấy. 28 Đức Chúa Trời đã lập trong Hội-thánh, thứ nhứt là sứ-đồ, thứ nhì là đấng tiên-tri, thứ ba là thầy giáo, kế đến kẻ làm phép lạ, rồi kẻ được ơn chữa bịnh, cứu-giúp, cai-quản, nói các thứ tiếng. 29 Có phải cả thảy là sứ-đồ sao? Cả thảy là tiên-tri sao? Cả thảy là thầy giáo sao? Cả thảy đều làm phép lạ sao? 30 Cả thảy đều được ơn chữa bịnh sao? Cả thảy đều nói tiếng lạ sao? Cả thảy đều thông-giải tiếng lạ sao?

31 Hãy ước-ao cho được sự ban-cho lớn hơn hết. Bây giờ, tôi sẽ chỉ-dẫn cho anh em con đường tốt-lành hơn.

Sự yêu-thương

13 1 Dầu tôi nói được các thứ tiếng loài người và thiên-sứ, nếu không có tình yêu-thương, thì tôi chỉ như đồng kêu lên hay là chập-chỏa vang tiếng. 2 Dầu tôi được ơn nói tiên-tri, cùng biết đủ các sự mầu-nhiệm và mọi sự hay-biết; dầu tôi có cả đức-tin đến nỗi dời núi được, nhưng không có tình yêu-thương, thì tôi chẳng ra gì. 3 Dầu tôi phân-phát gia-tài để nuôi kẻ nghèo-khó, lại bỏ thân mình để chịu đốt, song không có tình yêu-thương, thì đều đó chẳng ích chi cho tôi.

4 Tình yêu-thương hay nhịn-nhục; tình yêu-thương hay nhơn-từ; tình yêu-thương chẳng ghen-tị, chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu-ngạo, 5 chẳng làm đều trái phép, chẳng kiếm tư-lợi, chẳng nóng-giận, chẳng nghi-ngờ sự dữ, 6 chẳng vui về đều không công-bình, nhưng vui trong lẽ thật. 7 Tình yêu-thương hay dung-thứ mọi sự, tin mọi sự, trông-cậy mọi sự, nín-chịu mọi sự.

8 Tình yêu-thương chẳng hề hư-mất bao giờ. Các lời tiên-tri sẽ hết, sự ban-cho nói tiếng lạ sẽ thôi, sự thông-biết hầu bị bỏ. 9 Vì chưng chúng ta hiểu-biết chưa trọn-vẹn, nói tiên-tri cũng chưa trọn-vẹn; 10 song lúc sự trọn-lành đã đến, thì sự chưa được trọn-lành sẽ bị bỏ. 11 Khi tôi còn là con trẻ, tôi nói như con trẻ, tư-tưởng như con trẻ, suy-xét như con trẻ; khi tôi đã thành-nhơn, bèn bỏ những đều thuộc về con trẻ. 12 Ngày nay chúng ta xem như trong một cái gương, cách mập-mờ: đến bấy giờ chúng ta sẽ thấy hai mặt đối nhau; ngày nay tôi biết chưa hết: đến bấy giờ tôi sẽ biết như Chúa đã biết tôi vậy.

13 Nên bây giờ còn có ba đều nầy: đức-tin, sự trông-cậy, tình yêu-thương; nhưng đều trọng hơn trong ba đều đó là tình yêu-thương.

Về sự ban-cho nói tiếng lạ và nói tiên-tri

14 1 Hãy nôn-nả tìm-kiếm tình yêu-thương. Cũng hãy ước-ao các sự ban-cho thiêng-liêng, nhứt là sự ban-cho nói tiên-tri. 2 Vì người nào nói tiếng lạ, thì không phải nói với người ta, bèn là với Đức Chúa Trời, bởi chẳng có ai hiểu (ấy là trong tâm-thần mà người kia nói lời mầu-nhiệm); 3 còn như kẻ nói tiên-tri, thì nói với người ta để gây-dựng, khuyên-bảo và yên-ủi. 4 Kẻ nói tiếng lạ, tự gây-dựng lấy mình; song kẻ nói tiên-tri, gây-dựng cho Hội-thánh. 5 Tôi ước-ao anh em đều nói tiếng lạ cả, song tôi còn ước-ao hơn nữa là anh em nói tiên-tri. Người nói tiên-tri là trọng hơn kẻ nói tiếng lạ mà không giải nghĩa để cho Hội-thánh được gây-dựng.

6 Hỡi anh em, ví bằng tôi đến cùng anh em, nói các thứ tiếng lạ, mà lời nói tôi chẳng tỏ sự kín-nhiệm, chẳng có sự thông-biết, chẳng có lời tiên-tri, chẳng có sự khuyên-dạy, thì ích gì đến anh em? 7 Vậy, dẫu vật không linh-tánh phát ra tiếng, như ống tiêu, đờn cầm: nếu không có âm-điệu phân-biệt nhau, thể nào nhận biết được ống tiêu hay là đờn cầm thổi và khảy cái chi? 8 Lại nếu kèn trổi tiếng lộn-xộn, thì ai sửa-soạn mà ra trận? 9 Anh em cũng vậy, nếu dùng lưỡi nói chẳng rõ-ràng cho người ta nghe, thì làm sao họ được biết đều anh em nói? Vì anh em nói bông-lông. 10 Trong thế-gian nầy có lắm thứ tiếng, mỗi thứ đều có nghĩa. 11 Vậy nếu tôi chẳng biết nghĩa của tiếng nói đó, thì người nói tiếng đó sẽ coi tôi là mọi, và tôi cũng coi họ là mọi nữa. 12 Ấy vậy, vì anh em nôn-nả ước-ao các sự ban-cho thiêng-liêng, hãy tìm cho được dư-dật đặng gây-dựng Hội-thánh.

13 Bởi đó, kẻ nói tiếng lạ, hãy cầu-nguyện để được thông-giải tiếng ấy. 14 Vì nếu tôi cầu-nguyện bằng tiếng lạ, thì tâm-thần tôi cầu-nguyện, nhưng trí-khôn tôi lơ-lửng. 15 Vậy thì tôi sẽ làm thế nào? Tôi sẽ cầu-nguyện theo tâm-thần, nhưng cũng cầu-nguyện bằng trí-khôn. Tôi sẽ hát theo tâm-thần, nhưng cũng hát bằng trí-khôn. 16 Bằng không, nếu ngươi chỉ lấy tâm-thần mà chúc-tạ, thì người tầm-thường ngồi nghe, chẳng hiểu ngươi nói gì, thể nào họ theo lời chúc-tạ mình mà đáp lại rằng « A-men » được? 17 Thật vậy, lời chúc-tạ của ngươi vẫn tốt-lành; song kẻ khác chẳng nhờ đó mà được gây-dựng. 18 Tôi tạ ơn Đức Chúa Trời, vì đã được ơn nói tiếng lạ nhiều hơn hết thảy anh em; 19 nhưng thà tôi lấy năm lời bằng trí-khôn mình mà rao-giảng trong Hội-thánh, để được dạy-bảo kẻ khác, hơn là lấy một vạn lời bằng tiếng lạ.

20 Hỡi anh em, về sự khôn-sáng, chớ nên như trẻ con; nhưng về sự gian-ác, thật hãy nên như trẻ con vậy. Còn về sự khôn-sáng, hãy nên như kẻ thành-nhơn. 21 Trong luật-pháp có chép rằng: Chúa phán: Ta sẽ nhờ những người nói tiếng lạ, và môi miệng người ngoại-quốc mà phán cho dân nầy; dầu vậy, họ cũng chẳng nghe ta. 22 Thế thì, các thứ tiếng là một dấu, chẳng cho người tin Chúa, song cho người chẳng tin; còn như lời tiên-tri là một dấu, chẳng phải cho người không tin, song cho người tin Chúa. 23 Vậy, khi cả Hội-thánh nhóm lại một nơi, nếu ai nấy đều nói tiếng lạ, mà có kẻ tầm-thường hoặc người chẳng tin vào nghe, họ há chẳng nói anh em là điên-cuồng sao? 24 Song nếu ai nấy đều nói tiên-tri, mà có người chẳng tin hoặc kẻ tầm-thường vào nghe, thì họ sẽ bị mọi người bắt-phục, và bị mọi người xét-đoán, 25 sự kín-giấu trong lòng họ đã tỏ ra; họ bèn sấp mặt xuống đất, thờ-lạy Đức Chúa Trời, và nói rằng thật có Đức Chúa Trời ở giữa anh em.

Thứ-tự trong khi nhóm lại

26 Hỡi anh em, nên nói thể nào? Khi anh em nhóm lại với nhau, trong anh em, ai có bài ca, hoặc bài giảng-dạy, hoặc lời tỏ sự kín-nhiệm, hoặc nói tiếng lạ, hoặc giải tiếng lạ chăng? Hãy làm hết thảy cho được gây-dựng. 27 Ví bằng có người nói tiếng lạ, chỉ nên hai hoặc ba người là cùng; mỗi người phải nói theo lượt mình, và phải có một người thông-giải. 28 Nếu không có ai thông-giải, thì người đó phải làm thinh ở trong Hội-thánh, mình nói với mình và với Đức Chúa Trời. 29 Người nói tiên-tri cũng chỉ nên có hai hoặc ba người nói mà thôi, còn những kẻ khác thì suy-xét. 30 Song, nếu một người trong bọn người ngồi, có lời tỏ sự kín-nhiệm, thì người trước nhứt phải nín-lặng. 31 Bởi vì anh em đều cứ lần-lượt mà nói tiên-tri được cả, để ai nấy đều được dạy-bảo, ai nấy đều được khuyên-lơn. 32 Tâm-thần của các đấng tiên-tri suy-phục các đấng tiên-tri. 33 Vả, Đức Chúa Trời chẳng phải là Chúa sự loạn-lạc, bèn là Chúa sự hòa-bình.

Hãy làm như trong cả Hội-thánh của các thánh-đồ, 34 đờn-bà phải nín-lặng trong đám hội của anh em: họ không có phép nói tại nơi đó, nhưng phải phục-tùng cũng như luật-pháp dạy. 35 Nhược bằng họ muốn học khôn đều gì, thì mỗi người trong đám họ phải hỏi chồng mình ở nhà; bởi vì đờn-bà nói lên trong Hội-thánh là không hiệp lẽ. 36 Có phải là đạo Đức Chúa Trời ra từ nơi anh em, hoặc chỉ đến cùng anh em mà thôi chăng?

37 Nếu ai tưởng mình là tiên-tri, hay là được Đức Thánh-Linh soi-sáng, thì người ấy hãy biết rằng đều tôi viết cho anh em đây là mạng-lịnh của Chúa. 38 Mà nếu ai muốn bỏ qua thì mặc họ bỏ qua!

39 Ấy vậy, hỡi anh em, hãy trông-mong ơn nói tiên-tri, và đừng ngăn-trở chi về đều nói tiếng lạ. 40 Nhưng mọi sự đều nên làm cho phải phép và theo thứ-tự.

< Lui    Trang Lịch     Tới >