Ngày 01 tháng Mười Hai

Đọc 1 Cô-rinh-tô 5:1 - 11:16

Gương rất xấu tại Cô-rinh-tô

(1 Cô-rinh-tô) 5 1 Có tin đồn ra khắp nơi rằng trong anh em có sự dâm-loạn, dâm-loạn đến thế, dẫu người ngoại-đạo cũng chẳng có giống như vậy: là đến nỗi trong anh em có kẻ lấy vợ của cha mình. 2 Anh em còn lên mình kiêu-ngạo! Anh em chẳng từng buồn-rầu, hầu cho kẻ phạm tội đó bị trừ-bỏ khỏi vòng anh em thì hơn! 3 Về phần tôi, thân dầu xa-cách mà lòng ở tại đó, (vì anh em và lòng tôi được hội-hiệp với quyền-phép của Đức Chúa Jêsus, là Chúa chúng ta), 4 nên tôi đã dường như có mặt ở đó, nhơn danh Đức Chúa Jêsus là Chúa chúng ta, tuyên án kẻ phạm tội đó 5 rằng, một người như thế phải phó cho quỉ Sa-tan, để hủy-hoại phần xác-thịt, hầu cho linh-hồn được cứu trong ngày Đức Chúa Jêsus.

6 Thật anh em chẳng có cớ mà khoe mình đâu! Anh em há chẳng biết rằng một chút men làm cho cả đống bột dậy lên sao? 7 Hãy làm cho mình sạch men cũ đi, hầu cho anh em trở nên bột nhồi mới không men, như anh em là bánh không men vậy. Vì Đấng Christ là con sinh lễ Vượt-qua của chúng ta, đã bị giết rồi. 8 Vậy thì, chúng ta hãy giữ lễ, chớ dùng men cũ, chớ dùng men gian-ác độc-dữ, nhưng dùng bánh không men của sự thật-thà và của lẽ thật.

9 Trong thơ tôi viết cho anh em, có dặn đừng làm bạn với kẻ gian-dâm, 10 đó tôi chẳng có ý nói chung về kẻ gian-dâm đời nầy, hay là kẻ tham-lam, kẻ chắt-bóp, kẻ thờ hình-tượng, vì nếu vậy thì anh em phải lìa khỏi thế-gian. 11 Nhưng tôi viết khuyên anh em đừng làm bạn với kẻ nào tự xưng là anh em, mà là gian-dâm, hoặc tham-lam, hoặc thờ hình-tượng, hoặc chưởi-rủa, hoặc say-sưa, hoặc chắt-bóp, cũng không nên ăn chung với người thể ấy. 12 Vì chưng có phải tôi nên đoán-xét kẻ ở ngoài sao? Há chẳng phải anh em nên đoán-xét những người ở trong sao? 13 Còn như kẻ ở ngoài, thì Đức Chúa Trời sẽ đoán-xét họ. Hãy trừ-bỏ kẻ gian-ác khỏi anh em.

Việc kiện trước mặt kẻ ngoại-đạo

6 1 Khi trong anh em ai có sự nghịch cùng người khác, sao dám để cho kẻ không công-bình đoán-xét hơn là cho các thánh-đồ? 2 Anh em há chẳng biết các thánh-đồ sẽ xét-đoán thế-gian sao? Ví bằng thế-gian sẽ bị anh em xét-đoán, thì anh em há chẳng đáng xét-đoán việc nhỏ-mọn hơn sao? 3 Anh em chẳng biết chúng ta sẽ xét-đoán các thiên-sứ sao? Huống chi việc đời nầy! 4 Vậy khi anh em có sự nghịch cùng nhau về việc đời nầy, sao lấy những kẻ không kể ra chi trong Hội-thánh làm người xét-đoán! 5 Tôi nói thế làm cho anh em hổ-thẹn. Ấy vậy, trong vòng anh em chẳng có một kẻ khôn-ngoan nào phân-xử được giữa anh em mình hay sao? 6 Nhưng anh em kiện anh em, lại đem đến trước mặt kẻ chẳng tin! 7 Thật vậy, anh em có sự kiện-cáo nhau, là phải tội rồi. Sao chẳng chịu sự trái lẽ là hơn? Sao chẳng đành sự gian-lận là hơn! 8 Nhưng chính anh em làm ra sự trái lẽ, chính anh em gian-lận, lại làm thể ấy cho người anh em nữa!

9 Anh em há chẳng biết những kẻ không công-bình chẳng bao giờ hưởng được nước Đức Chúa Trời sao? 10 Chớ tự dối mình: phàm những kẻ tà-dâm, kẻ thờ hình-tượng, kẻ ngoại-tình, kẻ làm giáng yểu-điệu, kẻ đắm nam-sắc, kẻ trộm-cướp, kẻ hà-tiện, kẻ say-sưa, kẻ chưởi-rủa, kẻ chắt-bóp, đều chẳng hưởng được nước Đức Chúa Trời đâu. 11 Trước kia anh em ít nữa cũng có một đôi người như thế; nhưng nhơn danh Đức Chúa Jêsus – Christ, và nhờ Thánh-Linh của Đức Chúa Trời chúng ta, thì anh em được rửa sạch, được nên thánh, được xưng công-bình rồi.

Khuyên tránh sự ô-uế

12 Mọi sự tôi có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều có ích; mọi sự tôi có phép làm, nhưng chẳng để sự gì bắt phục được tôi. 13 Đồ-ăn vì bụng, bụng vì đồ-ăn, Đức Chúa Trời sẽ hủy-hoại cái nọ và cái kia. Nhưng thân-thể chẳng phải vì sự dâm-dục đâu, bèn là vì Chúa, và Chúa vì thân-thể; 14 và Đức Chúa Trời là Đấng đã khiến Chúa sống lại, cũng sẽ lấy quyền-phép mình khiến chúng ta sống lại nữa.

15 Anh em há chẳng biết thân-thể mình là chi-thể của Đấng Christ sao? Vậy thì mình có nên lấy chi-thể của Đấng Christ mà làm thành chi-thể của điếm-đĩ chăng? Đức Chúa Trời nào nỡ vậy! 16 Anh em há chẳng biết người nào kết-hiệp với điếm-đĩ, thì trở nên một xác với nó sao? Vì có chép rằng: Hai người sẽ đồng nên một thịt. 17 Còn ai kết-hiệp với Chúa thì trở nên một tánh thiêng-liêng cùng Ngài. 18 Hãy tránh sự dâm-dục. Mặc dầu người ta phạm tội gì, tội ấy còn là ngoài thân-thể; nhưng kẻ buông mình vào sự dâm-dục, thì phạm đến chính thân-thể mình.

19 Anh em há chẳng biết rằng thân-thể mình là đền-thờ của Đức Thánh-Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao? 20 Vì chưng anh em đã được chuộc bằng giá cao rồi. Vậy, hãy lấy thân-thể mình làm sáng danh Đức Chúa Trời.

III. — Đáp các câu hỏi của người Cô-rinh-tô, về luân-lý và tôn-giáo đời người
(Từ 7 : 1 đến 11 : 1)

Về sự cưới gả

7 1 Luận đến các đều hỏi trong thơ anh em, tôi tưởng rằng đờn-ông không đụng đến đờn-bà là hay hơn. 2 Song, cho được tránh khỏi mọi sự dâm-dục, thì mỗi người đờn-ông phải có vợ, mỗi người đờn-bà phải có chồng. 3 Chồng phải làm hết bổn-phận đối với vợ, và vợ đối với chồng cũng vậy. 4 Vợ không có quyền tự-chủ về thân mình, bèn là chồng; chồng cũng vậy, không có quyền tự-chủ về thân mình bèn là vợ. 5 Đừng từ-chối nhau, trừ ra khi hai bên ưng-thuận tạm-thời, để chuyên việc cầu-nguyện; rồi trở lại hiệp cùng nhau, kẻo quỉ Sa-tan thừa khi anh em không thìn mình mà cám-dỗ chăng. 6 Ấy đó là sự tôi thuận cho phép, chớ chẳng phải sự tôi truyền-biểu. 7 Tôi muốn mọi người đều được giống như tôi; song mỗi người đã được ban riêng cho mình bởi Đức Chúa Trời, người nầy thể nầy, kẻ kia thể khác. 8 Vậy, tôi nói với những kẻ chưa cưới gả, và kẻ góa-bụa rằng ở được như tôi thì hơn. 9 Song nếu họ chẳng thìn mình được, thì hãy cưới gả; vì thà cưới gả còn hơn để cho lửa tình un-đốt. 

Về đạo vợ chồng.— Tín-đồ của Đấng Christ trong các đấng-bậc xã-hội

10 Về những kẻ đã cưới gả rồi, thì tôi, nhưng chẳng phải tôi, bèn là Chúa, truyền rằng vợ không nên lìa-bỏ chồng, 11 (ví bằng đã phân-rẽ nhau, thì nên ở vậy đừng lấy chồng khác; hay là phải lại hòa-thuận với chồng mình), còn chồng cũng không nên để vợ. 12 Đến như những kẻ khác, chẳng phải Chúa, song là chính tôi bảo họ rằng: Nếu người anh em nào có vợ ngoại-đạo bằng lòng ở đời với mình, thì không nên để-bỏ. 13 Lại nếu một người đờn-bà có chồng ngoại-đạo bằng lòng ở đời với mình, thì vợ cũng không nên lìa chồng. 14 Bởi vì, chồng không tin Chúa, nhơn vợ mình được nên thánh, vợ không tin Chúa, nhơn chồng mình tin Chúa được nên thánh; bằng chẳng vậy, con-cái anh em nên chẳng sạch, song nay đều là thánh. 15 Nếu kẻ không tin Chúa muốn phân-rẽ, thì cho phân-rẽ: trong cơn đó, người anh em hay là người chị em chẳng phải cầm-buộc gì. Đức Chúa Trời đã gọi anh em ăn-ở trong sự bình-an. 16 Hỡi kẻ làm vợ kia, biết đâu ngươi sẽ cứu được chồng mình? Hỡi kẻ làm chồng kia, biết đâu ngươi sẽ cứu được vợ mình?

17 Rốt lại, ai nấy phải ăn-ở theo ơn Chúa đã ban cho mình, và theo như Đức Chúa Trời đã gọi. Ấy đó là đều tôi dạy trong hết thảy các Hội-thánh. 18 Có người nào đã chịu phép cắt-bì rồi được gọi chăng? nên cứ giữ cắt-bì vậy. Có người nào chưa chịu phép cắt-bì mà được gọi chăng? thì chớ chịu phép cắt-bì. 19 Chịu cắt-bì chẳng hề gì, không chịu cắt-bì cũng chẳng hề gì; sự quan-hệ là giữ các điều-răn của Đức Chúa Trời. 20 Ai nấy khi được gọi ở đấng-bậc nào, thì phải cứ ở theo đấng-bậc ấy. 21 Ngươi đương làm tôi-mọi mà được gọi chăng? Chớ lấy làm lo; song nếu ngươi có thể được tự-do, thì hãy nhơn dịp đó là hơn. 22 Vì kẻ tôi-mọi được Chúa gọi, ấy là kẻ Chúa đã buông-tha; cũng một lẽ ấy, ai đương tự-do mà được gọi, thì làm tôi-mọi của Đấng Christ. 23 Anh em đã được chuộc bằng giá cao, chớ trở nên tôi-mọi của người ta làm chi. 24 Hỡi anh em, ai nấy khi được gọi ở đấng-bậc nào, thì phải cứ ở theo đấng-bậc ấy trước mặt Đức Chúa Trời.

Về sự bất-hôn

25 Về những kẻ đồng-thân, tôi chẳng có lời Chúa truyền; song nhờ ơn thương-xót của Chúa, tôi được làm người đáng tin, nên tôi ban lời khuyên-bảo. 26 Vậy tôi tưởng vì cớ tai-vạ hầu đến, một người nam cứ ở vậy là nên. 27 Có phải ngươi đã bị vấn-vương với vợ chăng? Chớ tìm cách mà lìa mình ra. Có phải ngươi chưa bị vấn-vương với vợ chăng? Đừng kiếm vợ. 28 Nhưng nếu ngươi lấy vợ, thì chẳng phạm tội gì; và nếu người nữ đồng-trinh lấy chồng, thì cũng chẳng phạm tội gì. Song những người cưới gả sẽ có sự khó-khăn về xác-thịt, và tôi muốn cho anh em khỏi sự đó.

29 Hỡi anh em, vậy thì tôi bảo nầy: thì-giờ ngắn-ngủi. Từ nay về sau, kẻ có vợ hãy nên như kẻ không có; 30 kẻ đương khóc, nên như kẻ không khóc; kẻ đương vui, nên như kẻ chẳng vui; kẻ đương mua, nên như kẻ chẳng được của gì; 31 và kẻ dùng của thế-gian, nên như kẻ chẳng dùng vậy; vì hình-trạng thế-gian nầy qua đi. 32 Vả, tôi muốn anh em được thong-thả chẳng phải lo-lắng gì. Ai không cưới vợ thì chăm lo việc Chúa, tìm phương cho Chúa đẹp lòng. 33 Song ai cưới vợ rồi thì chăm lo việc đời nầy, tìm cách cho vợ mình thỏa dạ. 34 Người nữ có chồng và đồng-trinh cũng khác nhau như vậy: ai không chồng thì chăm lo việc Chúa, đặng cho thân-thể và tinh-thần đều được thánh; nhưng ai có chồng thì chăm lo các việc đời nầy, tìm cách cho đẹp lòng chồng mình.

35 Tôi nói đều đó vì sự ích-lợi cho anh em, chớ chẳng phải để gài bẫy, song để dắc anh em theo lẽ phải, hầu cho không phân-tâm mà hầu việc Chúa. 36 Nếu có ai tưởng chẳng nên cho con gái đồng-trinh mình lỡ thì, và phải gả đi, thì người đó có thể tùy ý mình mà làm, không phạm tội gì; trong cơn đó, người con gái nên lấy chồng. 37 Song có ai được tự-chủ về việc mình làm, không bị sự gì bắt-buộc, mà trong lòng đã quyết-định cách vững-vàng giữ con gái mình đồng-trinh, thì nấy làm phải lẽ mà cứ theo như mình đã quyết-chí. 38 Thế thì kẻ gả con gái mình làm phải lẽ; song kẻ không gả, còn làm phải lẽ hơn nữa.

39 Chồng còn sống bao lâu, thì vợ phải buộc chặt với chồng bấy lâu; nếu chồng chết, vợ được tự-do, muốn lấy ai tùy ý, miễn là theo ý Chúa. 40 Nhưng, theo ý tôi, nếu cứ ở vậy, thì có phước hơn. Vả, tôi tưởng tôi cũng có Thánh-Linh của Đức Chúa Trời.

Của cúng thần-tượng

8 1 Luận đến của cúng các thần-tượng thì chúng ta biết mình đều có sự hay-biết cả. — Song sự hay-biết sanh kiêu-căng, còn sự yêu-thương làm gương tốt. 2 Nếu có ai tưởng mình biết đều gì, thật người ấy chưa biết như mình nên biết. 3 Nhưng nếu có một người yêu-mến Đức Chúa Trời, thì Đức Chúa Trời biết người đó. — 4 Vậy, về sự ăn của cúng-tế các thần-tượng, chúng ta biết thần-tượng trong thế-gian thật là hư-không, chỉ có một Đức Chúa Trời, chớ không có thần nào khác. 5 Thật người ta xưng có các thần khác, hoặc ở trên trời, hoặc ở dưới đất, (bởi đó họ thờ nhiều thần nhiều chúa), 6 về phần chúng ta, chỉ có một Đức Chúa Trời mà thôi, là Đức Chúa Cha, muốn vật bởi Ngài mà ra, và chúng ta hướng về Ngài; lại chỉ có một Chúa mà thôi, là Đức Chúa Jêsus-Christ, muôn vật đều nhờ Ngài mà có, và chúng ta cũng vậy.

7 Nhưng chẳng phải mọi người đều có sự hay-biết đó. Một đôi người vì nghĩ thường có thần-tượng, nên khi ăn của cúng-tế đó cho là của cúng-tế thần-tượng; thì lương-tâm yếu-đuối của họ bởi đó ra ô-uế. 8 Vả, ấy chẳng phải là đồ-ăn làm cho chúng ta được đẹp lòng Đức Chúa Trời; nếu chúng ta ăn, chẳng được ích gì, bằng không ăn, cũng chẳng tổn gì. 9 Nhưng hãy giữ lấy, kẻo sự tự-do mình làm dịp cho kẻ yếu-đuối vấp-phạm. 10 Bởi vì, nếu có kẻ lương-tâm yếu-đuối thấy ngươi là người có sự hay-biết ngồi ăn trong miếu tà-thần, thì há chẳng cũng bắt-chước mà ăn của cúng-tế sao? 11 Thế thì ngươi lấy sự hay-biết mình mà làm hư-mất kẻ yếu-đuối, là người anh em mà Đấng Christ đã chết thế cho! 12 Khi nào mình phạm tội cùng anh em như vậy, làm cho lương-tâm yếu-đuối của họ bị thương, thì là phạm tội cùng Đấng Christ. 13 Cho nên, nếu đồ-ăn xui anh em tôi vấp-phạm, thì tôi sẽ chẳng hề ăn thịt, hầu cho khỏi làm dịp vấp-phạm cho anh em tôi.

Quyền-lợi của chức sứ-đồ

9 1 Tôi chẳng được tự-do sao? Tôi chẳng phải là sứ-đồ sao? Tôi há chẳng từng thấy Đức Chúa Jêsus là Chúa chúng ta sao? Anh em há chẳng phải là công-việc tôi trong Chúa sao? 2 Nếu tôi không phải là sứ-đồ cho kẻ khác, ít nữa cũng là sứ-đồ cho anh em; vì chính anh em là ấn-tín của chức sứ-đồ tôi trong Chúa. 3 Ấy là lẽ binh-vực của tôi đối với kẻ kiện-cáo mình. 4 Chúng tôi há không có phép ăn uống sao? 5 Há không có phép dắc một người chị em làm vợ đi khắp nơi với chúng tôi như các sứ-đồ khác cùng các anh em Chúa và Sê-pha đã làm, hay sao? 6 Hay là chỉ một tôi với Ba-na-ba không có phép được khỏi làm việc? 7 Vậy thì có ai ăn lương nhà mà đi đánh giặc? Có ai trồng vườn nho mà không ăn trái? Hay là có ai chăn bầy vật mà không dùng sữa nó để nuôi mình? 8 Tôi nói vậy, nào phải chỉ theo thói người ta quen nói đâu? Luật-pháp há chẳng nói như vậy sao? 9 Vì chưng có chép trong luật-pháp Môi-se rằng: Ngươi chớ khớp miệng con bò đang đạp lúa. Há phải Đức Chúa Trời lo cho bò sao? 10 Quả thật Ngài nói câu đó về chúng ta phải không? Phải, ấy là về chúng ta mà có chép rằng ai cày ruộng phải trông-cậy mà cày, ai đạp lúa phải trông-cậy mình sẽ có phần mà đạp lúa.

11 Nếu chúng tôi đã gieo của thiêng-liêng cho anh em, mà muốn thâu lại của vật-chất của anh em, thì nào có phải một việc quá lẽ đâu? 12 Người khác còn có quyền ấy trên anh em, huống chi là chúng tôi? Dầu vậy, chúng tôi chẳng từng dùng quyền ấy; nhưng chúng tôi chịu mọi sự, hầu cho khỏi làm ngăn-trở Tin-lành của Đấng Christ chút nào. 13 Anh em há chẳng biết rằng ai hầu việc thánh thì ăn của dâng trong đền-thờ, còn ai hầu việc nơi bàn-thờ thì có phần nơi bàn-thờ sao? 14 Cũng vậy, Chúa có truyền rằng ai rao-giảng Tin-lành thì được nuôi mình bởi Tin-lành.

Các đều Phao-lô liều-bỏ

15 Phần tôi thì chẳng từng dùng quyền ấy chút nào, và viết thơ nầy chẳng phải để đòi quyền ấy lại; vì tôi đành thà chết còn hơn là chịu ai cất lấy cớ khoe mình nầy đi. 16 Ví bằng tôi rao-truyền Tin-lành, tôi chẳng có cớ gì khoe mình, vì có lẽ cần buộc tôi; còn không rao-truyền Tin-lành, thì khốn-khó cho tôi thay. 17 Nếu tôi vui lòng làm việc đó, thì được thưởng; lại nếu tôi không vui lòng mà làm, thì cái chức-vụ cũng vẫn phó-thác cho tôi. 18 Thế thì phần thưởng của tôi là gì? Ấy là khi giảng Tin-lành, thì giảng nhưng-không, chẳng dùng quyền tôi có như người giảng Tin-lành.

19 Vả, tôi đối với ai vẫn cũng là được tự-do, mà tôi đành phục mọi người, hầu cho tôi được nhiều người hơn. 20 Với người Giu-đa, tôi ở như một người Giu-đa, hầu được những người Giu-đa; với những người dưới quyền luật-pháp, (dầu chính tôi chẳng ở dưới quyền luật-pháp), tôi cũng ở như kẻ dưới quyền luật-pháp, hầu được những người dưới quyền luật-pháp; 21 với những người không luật-pháp, (dầu đối với Đức Chúa Trời tôi không phải là không luật-pháp, vì tôi ở dưới luật-pháp của Đấng Christ), song tôi cũng ở như người không luật-pháp, hầu được những người không luật-pháp. 22 Tôi ở yếu-đuối với những người yếu-đuối, hầu được những người yếu-đuối; tôi đã trở nên mọi cách cho mọi người, để cứu-chuộc được một vài người không cứ cách nào. 23 Mọi đều tôi làm, thì làm vì cớ Tin-lành, hầu cho tôi cũng có phần trong đó.

24 Anh em há chẳng biết rằng trong cuộc chạy thi nơi trường đua, hết thảy đều chạy, nhưng chỉ một người được thưởng sao? Vậy, anh em hãy chạy cách nào cho được thưởng. 25 Hết thảy những người đua-tranh, tự mình chịu lấy mọi sự kiêng-kỵ, họ chịu vậy để được mão triều-thiên hay hư-nát. Nhưng chúng ta chịu vậy để được mão triều-thiên không hay hư-nát. 26 Vậy thì, tôi chạy, chẳng phải là chạy bá-vơ; tôi đánh, chẳng phải là đánh gió; 27 song tôi đãi thân-thể tôi cách nghiêm-khắc, bắt nó phải phục, e rằng sau khi tôi đã giảng-dạy kẻ khác, mà chính mình phải bị bỏ chăng.

Lấy sự sửa-phạt dân Y-sơ-ra-ên làm gương

10 1 Vả, hỡi anh em, tôi chẳng muốn cho anh em không biết tổ-phụ chúng ta đều đã ở dưới đám mây, đi ngang qua biển, 2 chịu Môi-se làm phép báp-têm trong đám mây và dưới biển, 3 ăn một thứ ăn thiêng-liêng; 4 và uống một thứ uống thiêng-liêng; vì họ uống nơi một hòn đá thiêng-liêng theo mình, và đá ấy tức là Đấng Christ. 5 Song phần nhiều trong vòng họ không đẹp lòng Đức Chúa Trời, nên đã ngã chết nơi đồng vắng. 6 Mọi đều đó đã xảy ra để làm gương cho chúng ta, hầu cho chúng ta chớ buông mình theo tình-dục xấu, như chính tổ-phụ chúng ta đã buông mình. 7 Cũng đừng thờ hình-tượng nữa, như mấy người trong họ, theo lời chép rằng: Dân sự ngồi mà ăn uống, rồi đứng dậy mà chơi-dỡn. 8 Chúng ta chớ dâm-dục như mấy người trong họ đã dâm-dục, mà trong một ngày có hai vạn ba ngàn người bị bỏ mạng. 9 Cũng chớ thử-thách Chúa như mấy người trong họ đã thử-thách mà bị loài rắn hủy-diệt. 10 Lại cũng chớ lằm-bằm như mấy người trong họ đã lằm-bằm mà bị chết bởi kẻ hủy-diệt.

11 Những sự ấy có nghĩa hình-bóng, và họ đã lưu-truyền để khuyên-bảo chúng ta là kẻ ở gần cuối-cùng các đời. 12 Vậy thì, ai tưởng mình đứng, hãy giữ kẻo ngã. 13 Những sự cám-dỗ đến cho anh em, chẳng có sự nào quá sức loài người. Đức Chúa Trời là thành-tín, Ngài chẳng hề cho anh em bị cám-dỗ quá sức mình đâu; nhưng trong sự cám-dỗ, Ngài cũng mở đàng cho ra khỏi, để anh em có thể chịu được.

Bàn-thờ Chúa nghịch với bàn-thờ ngoại-đạo

14 Hỡi kẻ yêu-dấu của tôi, vậy nên hãy tránh khỏi sự thờ-lạy hình-tượng. 15 Tôi nói với anh em cũng như nói với kẻ thông-minh; chính anh em hãy suy-xét đều tôi nói. 16 Cái chén phước-lành mà chúng ta chúc phước, há chẳng phải là thông với huyết của Đấng Christ sao? Cái bánh mà chúng ta bẻ, há chẳng phải là thông với thân-thể của Đấng Christ sao? 17 Vì chỉ có một cái bánh, chúng ta dầu nhiều, cũng chỉ một thân-thể; bởi chưng chúng ta đều có phần chung trong một cái bánh. 18 Hãy xem dân Y-sơ-ra-ên theo phần xác: những kẻ ăn thịt con sinh tế, há không thông-đồng với bàn-thờ sao? 19 Nói vậy có ý chi? Của cúng thần-tượng có giá-trị gì và thần-tượng có ra gì chăng? 20 Chắc là không; nhưng đồ người ngoại-đạo cúng-tế là cúng-tế các quỉ, chớ không phải cúng-tế Đức Chúa Trời. Vậy, tôi không muốn anh em thông-đồng với các quỉ. 21 Anh em chẳng có thể uống chén của Chúa và cũng uống chén của các quỉ; chẳng có thể dự tiệc của Chúa, lại dự tiệc của các quỉ. 22 Hay là chúng ta muốn trêu lòng Chúa ghen chăng? Chúng ta há mạnh hơn Ngài sao?

Bổn-phận phải giúp kẻ yếu-đuối

23 Mọi sự đều có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều có ích; mọi sự đều có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều làm gương tốt. 24 Chớ ai tìm lợi riêng cho mình, nhưng ai nấy hãy tìm cho kẻ khác. 25 Phàm vật gì bán ở hàng thịt, hãy ăn, đừng vì cớ lương-tâm mà hỏi chi về việc đó; 26 bởi chưng đất và mọi vật chứa trong đất đều thuộc về Chúa. 27 Nếu có người chẳng tin mời anh em, và anh em muốn đi, thì không cứ họ dọn ra đồ gì, hãy ăn đi hết thảy, đừng vì cớ lương-tâm mà hỏi chi hết. 28 Song nếu có ai nói với anh em rằng: Cái nầy đã dâng làm của cúng, thì chớ ăn, vì cớ người đã bảo trước mình, lại vì cớ lương-tâm; 29 tôi chẳng nói về lương-tâm anh em, nhưng về lương-tâm người đó. Vả, vì cớ nào sự tự-do tôi phải bị lương-tâm kẻ khác đoán-xét? 30 Nếu tôi tạ ơn rồi ăn, cớ nào vì một bữa ăn đã cảm ơn mà lại bị chê-bai? 31 Vậy, anh em hoặc ăn, hoặc uống, hay là làm sự chi khác, hãy vì sự vinh-hiển Đức Chúa Trời mà làm. 32 Đừng làm gương xấu cho người Giu-đa, người Gờ-réc, hay là Hội-thánh của Đức Chúa Trời; 33 hãy như tôi gắng sức đẹp lòng mọi người trong mọi việc, chẳng tìm ích-lợi riêng cho mình, nhưng cho phần nhiều người, để họ được cứu.

11 1 Hãy bắt-chước tôi, cũng như chính mình tôi bắt-chước Đấng Christ vậy.

IV. — Các đều dạy về sự nhóm lại để thờ-phượng
(Từ 11 : 2 đến 14 : 40)

Cách đờn-bà ăn-mặc trong đám hội

2 Tôi khen anh em vì hay nhớ đến tôi trong mọi dịp, và lấy lòng trung-tín mà giữ những đều tôi đã dạy-dỗ anh em. 3 Dầu vậy, tôi muốn anh em biết Đấng Christ là đầu mọi người; người đờn-ông là đầu người đờn-bà; và Đức Chúa Trời là đầu của Đấng Christ. 4 Phàm người đờn-ông cầu-nguyện hoặc giảng đạo mà trùm đầu lại, thì làm nhục đầu mình. 5 Nhưng phàm người đờn-bà cầu-nguyện hoặc giảng đạo mà không trùm đầu lại, thì làm nhục đầu mình: thật chẳng khác gì đã cạo đầu vậy. 6 Ví bằng người đờn-bà không trùm đầu, thì cũng nên hớt tóc đi. Song nếu người đờn-bà lấy sự hớt tóc hoặc cạo đầu làm xấu-hổ, thì hãy trùm đầu lại.

7 Vả, đờn-ông là hình-ảnh và sự vinh-hiển của Đức Chúa Trời, thì không nên trùm đầu; nhưng đờn-bà là sự vinh-hiển của đờn-ông. 8 Bởi chưng không phải đờn-ông ra từ đờn-bà, bèn là đờn-bà ra từ đờn-ông; 9 không phải đờn-ông vì cớ đờn-bà mà được dựng nên, bèn là đờn-bà vì cớ đờn-ông vậy. 10 Bởi đó, vì cớ các thiên-sứ, đờn-bà phải có dấu-hiệu trên đầu chỉ về quyền-phép mình nương-cậy. 11 Song trong Chúa thì chẳng phải đờn-bà ngoại đờn-ông, cũng chẳng phải đờn-ông ngoại đờn-bà; 12 vì, như đờn-bà đã ra từ đờn-ông, thì đờn-ông cũng sanh bởi đờn-bà, và cả thảy đều ra bởi Đức Chúa Trời.

13 Chính anh em hãy đoán-xét đều nầy: đờn-bà cầu-nguyện Đức Chúa Trời mà không trùm đầu là hiệp lẽ chăng? 14 Chính lẽ tự-nhiên há chẳng dạy cho anh em biết đờn-ông để tóc dài thì lấy làm hổ-thẹn sao? 15 Nhưng, nếu đờn-bà để tóc dài thì là lịch-sự cho mình, vì đã ban tóc dài cho người, dường như khăn trùm vậy.

16 Bằng có ai muốn cãi lẽ, thì chúng tôi không có thói quen ấy, mà các Hội-thánh Đức Chúa Trời cũng không có nữa.

< Lui    Trang Lịch     Tới >