Trong thời gian này, vào khoảng năm 51 sau Công Nguyên, có vẻ như Phao-lô viết hai thư gửi các Cơ Đốc nhân tại Tê-sa-lô-ni-ca, qua đó Phao-lô đã đi trên đường đến Cô-rinh-tô. Vào một thời điểm nào đó, Phao-lô đã gửi Ti-mô-thê trở lại Tê-sa-lô-ni-ca để thiết lập đức tin của người Tê-sa-lô-ni-ca đầy đủ hơn và khích lệ họ đến sự kiên trì trước sự bắt bớ. Thư của Phao-lô có cùng mục đích. Mặc dù ghi chép lịch sử của Lu-ca về chuyến thăm của Phao-lô đến Tê-sa-lô-ni-ca chỉ đề cập đến ba tuần đối đầu với người Do Thái trong hội đường, thư của Phao-lô rõ ràng đề cập đến các Cơ Đốc nhân ngoại đạo, có lẽ là người Hy Lạp, những người đã cải đạo từ chủ nghĩa ngoại giáo. Phao-lô nhắc nhở những người cải đạo mới này rằng họ đã quay lưng khỏi các thần tượng để thờ phượng Đức Chúa Trời chân thật và hằng sống, và ông khích lệ họ tiếp tục trong sự trong sạch, tình yêu và lao động cho Chúa. Ông cũng trả lời các câu hỏi đã nảy sinh trong tâm trí họ về sự tái lâm lần hai của Chúa Giê-su Christ. Như một cơ sở cho nhiều lời khích lệ của mình, Phao-lô bắt đầu thư của mình bằng cách đề cập đến Ti-mô-thê, Si-la và chính ông như những tấm gương về hy sinh và đau khổ.
Lời đạt và chào-thăm
(1 Tê-sa-lô-ni-ca) 1 1 Phao-lô, Sin-vanh và Ti-mô-thê gởi cho Hội-thánh ở thành Tê-sa-lô-ni-ca, Hội trong Đức Chúa Trời, là Cha, và trong Đức Chúa Jêsus-Christ, Chúa chúng ta: nguyền xin ân-điển và sự bình-an ban cho anh em!
I. — Hội-thánh Tê-sa-lô-ni-ca cùng sự thông-công với sứ-đồ
(Từ 1 : 2 đến 3 : 13)
Tạ ơn vì người Tê-sa-lô-ni-ca ăn-ở theo đạo Chúa
2 Chúng tôi hằng vì anh em tạ ơn Đức Chúa Trời, thường nhắc đến anh em trong khi cầu-nguyện; 3 vì trước mặt Đức Chúa Trời, là Cha, chúng tôi nhớ mãi về công-việc của đức-tin anh em, công-lao của lòng yêu-thương anh em, sự bền-đỗ về sự trông-cậy của anh em trong Đức Chúa Jêsus-Christ chúng ta, 4 hỡi anh em được Đức Chúa Trời yêu-dấu, chúng tôi biết anh em là kẻ được lựa-chọn. 5 Vả, đạo Tin-lành chúng tôi đã rao-truyền cho anh em, không những bằng lời nói thôi, lại cũng bằng quyền-phép, Đức Thánh-Linh và sức-mạnh của sự tin-quyết nữa. Vì anh em biết rõ cách chúng tôi ở giữa anh em và lòng yêu-thương đối với anh em là thể nào.
6 Anh em cũng đã bắt chước tôi và bắt chước Chúa, lấy sự vui-vẻ của Đức Thánh-Linh mà tiếp-nhận đạo giữa lúc nhiều sự khốn-khó, 7 đến nỗi anh em trở nên gương tốt cho hết thảy tín-đồ ở xứ Ma-xê-đoan và xứ A-chai. 8 Vì đạo Chúa không những từ nơi anh em vang ra trong xứ Ma-xê-đoan và A-chai thôi đâu, nhưng đức-tin mà anh em có trong Đức Chúa Trời đã đồn khắp mọi nơi, đến nỗi chúng tôi không cần phải nói đến nữa. 9 Vả, mọi người đều thuật lại thể nào anh em đã tiếp-đãi chúng tôi, và thể nào đã trở lại cùng Đức Chúa Trời, bỏ hình-tượng đặng thờ Đức Chúa Trời hằng sống và chơn-thật, 10 đặng chờ-đợi Con Ngài từ trên trời, là Đức Chúa Jêsus mà Ngài đã khiến từ kẻ chết sống lại, tức là Đấng giải-cứu chúng ta khỏi cơn thạnh-nộ ngày sau.
Cách cư-xử của Phao-lô đối với người Tê-sa-lô-ni-ca
2 1 Hỡi anh em, chính anh em biết rõ rằng chúng tôi đã đến nơi anh em, ấy chẳng phải là vô-ích đâu; 2 nhưng sau khi bị đau-đớn và sỉ-nhục tại thành Phi-líp, như anh em đã biết, thì chúng tôi trông-cậy Đức Chúa Trời, cứ rao-truyền đạo Tin-lành của Đức Chúa Trời cách dạn-dĩ giữa cơn đại-chiến. 3 Vì sự giảng-đạo của chúng tôi chẳng phải bởi sự sai-lầm, hoặc ý không thanh-sạch, cũng chẳng dùng đều gian-dối. 4 Nhưng vì Đức Chúa Trời đã xét chúng tôi là xứng-đáng giao cho việc giảng Tin-lành, nên chúng tôi cứ nói, không phải để đẹp lòng loài người, nhưng để đẹp lòng Đức Chúa Trời, là Đấng dò-xét lòng chúng tôi.
5 Vả, anh em có biết, chúng tôi không hề dùng những lời dua-nịnh, cũng không hề bởi lòng tư-lợi mà làm, có Đức Chúa Trời chứng cho. 6 Dẫu rằng chúng tôi có thể bắt anh em tôn-trọng chúng tôi, vì là sứ-đồ của Đấng Christ, song cũng chẳng cầu vinh-hiển đến từ loài người, hoặc từ nơi anh em, hoặc từ nơi kẻ khác. 7 Nhưng chúng tôi đã ăn-ở nhu-mì giữa anh em, như một người vú săn-sóc chính con mình cách dịu-dàng vậy. 8 Vậy, vì lòng rất yêu-thương của chúng tôi đối với anh em, nên ước-ao ban cho anh em, không những Tin-lành Đức Chúa Trời thôi đâu, song cả đến chính sự sống chúng tôi nữa, bởi anh em đã trở nên thiết-nghĩa với chúng tôi là bao.
9 Hỡi anh em, anh em còn nhớ công-lao khó-nhọc của chúng tôi; ấy là trong khi chúng tôi giảng Tin-lành cho anh em, lại cũng làm việc cả ngày lẫn đêm, để cho khỏi lụy đến một người nào trong anh em hết. 10 Anh em làm chứng, Đức Chúa Trời cũng làm chứng rằng cách ăn-ở của chúng tôi đối với anh em có lòng tin, thật là thánh-sạch, công-bình, không chỗ trách được. 11 Anh em cũng biết rằng chúng tôi đối-đãi với mỗi người trong anh em, như cha đối với con, 12 khuyên-lơn, yên-ủi, và nài-xin anh em ăn-ở một cách xứng-đáng với Đức Chúa Trời, là Đấng gọi anh em đến nước Ngài và sự vinh-hiển Ngài.
Người Tê-sa-lô-ni-ca trung-tín trong cơn thử-thách, là mão triều-thiên của Phao-lô
13 Bởi vậy, chúng tôi tạ ơn Đức Chúa Trời không thôi về sự anh em tiếp-nhận lời của Đức Chúa Trời mà chúng tôi đã truyền cho, không coi như lời của loài người, bèn coi như lời của Đức Chúa Trời, vì thật là lời Đức Chúa Trời, cũng hành-động trong anh em có lòng tin. 14 Hỡi anh em, anh em thật đã trở nên người bắt chước các Hội-thánh của Đức Chúa Trời tại xứ Giu-đê, là các Hội-thánh trong Đức Chúa Jêsus-Christ: anh em đã chịu khổ bởi người đồng-xứ mình, cũng như chính các Hội-thánh ấy chịu khổ bởi người Giu-đa, 15 là người đã giết Đức Chúa Jêsus và các đấng tiên-tri, đã bắt-bớ chúng tôi; làm trái ý Đức Chúa Trời và thù-nghịch với mọi người nữa, 16 ngăn-trở chúng tôi giảng-dạy dân ngoại cho được cứu, lại hằng đầy-dẫy cái lượng tội-lỗi mình. Nhưng cơn thạnh-nộ của Đức Chúa Trời sau hết đã đến trên họ.
17 Hỡi anh em, về phần chúng tôi, đã xa cách anh em ít lâu nay, thân tuy cách nhưng lòng không cách, chúng tôi đã nôn-nả biết bao, tìm phương để thỏa lòng ao-ước lại thấy mặt anh em. 18 Vì vậy, đã hai lần, chúng tôi, nhứt là tôi, Phao-lô, muốn đi đến cùng anh em; nhưng quỉ Sa-tan đã ngăn-trở chúng tôi. 19 Vì sự trông-cậy, vui-mừng và mão triều-thiên vinh-hiển của chúng tôi là gì, há chẳng phải là anh em cũng được đứng trước mặt Đức Chúa Jêsus chúng ta trong khi Ngài đến sao? 20 Phải, anh em thật là sự vinh-hiển và vui-mừng của chúng tôi vậy.
Sự sai Ti-mô-thê đi; lòng vui-mừng và ao-ước của Phao-lô
3 1 Vì không thể chờ-đợi được nữa, nên chúng tôi thà đành ở lại một mình tại A-thên, 2 và sai Ti-mô-thê, là anh em chúng tôi, tôi-tớ của Đức Chúa Trời, kẻ giúp việc đạo Tin-lành của Đấng Christ, đến cùng anh em, để khiến anh em được vững-vàng và giục lòng anh em trong đức-tin, 3 hầu cho không một người nào trong anh em bị rúng-động bởi những sự khốn-khó dường ấy; vì anh em tự biết rằng ấy đó là đều đã định trước cho chúng ta. 4 Lại khi ở cùng anh em, chúng tôi đã nói trước rằng sẽ có sự khốn-khó phải chịu, đều đó xảy đến rồi, và anh em đã biết rõ. 5 Vậy, không thể đợi lâu hơn nữa, nên tôi đã sai Ti-mô-thê đi, để cho biết đức-tin anh em ra làm sao, e rằng kẻ cám-dỗ đã cám-dỗ anh em, mà công-phu của chúng tôi trở nên vô-ích chăng. 6 Nhưng Ti-mô-thê ở nơi anh em mới trở về đây, có thuật cho chúng tôi tin tốt về đức-tin cùng lòng yêu-thương của anh em. Người lại nói rằng anh em thường tưởng-nhớ chúng tôi, và ao-ước gặp chúng tôi, cũng như chính chúng tôi ước-ao gặp anh em vậy.
7 Hỡi anh em, như vậy thì ở giữa mọi sự gian-nan khốn-khó của chúng tôi, anh em đã lấy đức-tin mình mà làm một cớ yên-ủi cho chúng tôi đó. 8 Vì hiện nay chúng tôi sống, là tại anh em đứng vững trong Chúa. 9 Chúng tôi làm thể nào đặng đủ tạ ơn Đức Chúa Trời về anh em, vì chúng tôi bởi cớ anh em được đầy lòng vui-vẻ ở trước mặt Đức Chúa Trời chúng tôi? 10 Đêm ngày chúng tôi cố sức nài-xin Ngài cho phép chúng tôi lại gặp anh em, và gia-thêm cho đức-tin anh em đều chi còn kém.
11 Nguyền xin chính Đức Chúa Trời, Cha chúng ta, và Đức Chúa Jêsus, Chúa chúng ta, dẫn chúng tôi đến cùng anh em! 12 Lại nguyền xin Chúa làm cho anh em thêm và đầy lòng yêu-thương đối với nhau cùng đối với mọi người, cũng như lòng yêu-thương của chúng tôi đối với anh em vậy, 13 hầu cho lòng anh em được vững-vàng, và thánh-sạch không trách được trước mặt Đức Chúa Trời, là Cha chúng ta, khi Đức Chúa Jêsus chúng ta sẽ đến với hết thảy thánh-đồ Ngài!
II. — Các lời khuyên và dạy
(Từ 4: 1 đến 5: 28)
Khuyên phải thánh-sạch, yêu-thương, khó-nhọc
4 1 Vả lại, hỡi anh em, anh em đã học nơi chúng tôi phải ăn-ở cách nào cho đẹp ý Đức Chúa Trời, và đều đó anh em đã làm rồi, thì chúng tôi nhơn Đức Chúa Jêsus xin và cầu anh em phải đi luôn theo đường ấy càng ngày càng tới. 2 Anh em biết rõ chúng tôi đã bởi Đức Chúa Jêsus mà truyền cho anh em những điều-răn nào. 3 Vì ý-muốn Đức Chúa Trời, ấy là khiến anh em nên thánh: tức là phải lánh sự ô-uế, 4 mỗi người phải biết giữ thân mình cho thánh-sạch và tôn-trọng, 5 chẳng bao giờ sa vào tình-dục luông-tuồng như người ngoại-đạo, là kẻ không nhìn biết Đức Chúa Trời. 6 Chớ có ai phỉnh-phờ anh em mình, hay là làm hại anh em bất kỳ việc gì, vì Chúa là Đấng báo oán những sự đó, như chúng tôi đã nói trước cùng anh em và đã làm chứng. 7 Bởi chưng Đức Chúa Trời chẳng gọi chúng ta đến sự ô-uế đâu, bèn là sự nên thánh vậy. 8 Cho nên ai khinh-bỏ đều chúng tôi nói, thì không phải khinh-bỏ người ta đâu, bèn là khinh-bỏ Đức Chúa Trời, là Đấng đã ban Thánh-Linh của Ngài trong anh em.
9 Còn như sự anh em yêu-thương nhau, về đều đó, không cần viết cho anh em, vì chính anh em đã học nơi Đức Chúa Trời, phải yêu-thương nhau; 10 và đối với mọi anh em khác, trong cả xứ Ma-xê-đoan, cũng làm như vậy. Nhưng, hỡi anh em, chúng tôi khuyên anh em hằng tỏ lòng yêu-thương đó thêm mãi, 11 ráng tập ăn-ở cho yên-lặng, săn-sóc việc riêng mình, lấy chính tay mình làm-lụng, như chúng tôi đã dặn-bảo anh em, 12 hầu cho ăn-ở với người ngoại cách ngay-thẳng, và không thiếu chi hết.
Sự sống lại và sự Chúa đến
13 Hỡi anh em, chúng tôi chẳng muốn anh em không biết về phần người đã ngủ, hầu cho anh em chớ buồn-rầu như người khác không có sự trông-cậy. 14 Vì nếu chúng ta tin Đức Chúa Jêsus đã chết và sống lại, thì cũng vậy, Đức Chúa Trời sẽ đem những kẻ ngủ trong Đức Chúa Jêsus cùng đến với Ngài. 15 Vả, nầy là đều chúng tôi nhờ lời Chúa mà rao-bảo cho anh em: chúng ta là kẻ sống, còn ở lại cho đến kỳ Chúa đến, thì không lên trước những người đã ngủ rồi. 16 Vì sẽ có tiếng kêu lớn và tiếng của thiên-sứ lớn cùng tiếng kèn của Đức Chúa Trời, thì chính mình Chúa ở trên trời giáng xuống; bấy giờ những kẻ chết trong Đấng Christ, sẽ sống lại trước hết. 17 Kế đến chúng ta là kẻ sống, mà còn ở lại, sẽ cùng nhau đều được cất lên với những người ấy giữa đám mây, tại nơi không-trung mà gặp Chúa, như vậy chúng ta sẽ ở cùng Chúa luôn luôn. 18 Thế thì, anh em hãy dùng lời đó mà yên-ủi nhau.
Ngày của Chúa; sự tỉnh-thức
5 1 Hỡi anh em, về thời và kỳ, thì không cần viết cho anh em; 2 vì chính anh em biết rõ lắm rằng ngày của Chúa sẽ đến như kẻ trộm trong ban đêm vậy. 3 Khi người ta sẽ nói rằng: Bình-hòa và an-ổn, thì tai-họa thình-lình vụt đến, như sự đau-đớn xảy đến cho người đờn-bà có nghén, và người ta chắc không tránh khỏi đâu.
4 Nhưng, hỡi anh em, anh em chẳng phải ở nơi tối-tăm, nên nỗi ngày đó đến thình-lình cho anh em như kẻ trộm. 5 Anh em đều là con của sự sáng và con của ban ngày. Chúng ta không phải thuộc về ban đêm, cũng không phải thuộc về sự mờ-tối. 6 Vậy, chúng ta chớ ngủ như kẻ khác, nhưng phải tỉnh-thức và giè-giữ. 7 Vì kẻ ngủ thì ngủ ban đêm, kẻ say thì say ban đêm. 8 Nhưng chúng ta thuộc về ban ngày, nên hãy giè-giữ, mặc áo-giáp bằng đức-tin và lòng yêu-thương, lấy sự trông-cậy về sự cứu-rỗi làm mão-trụ. 9 Vì Đức Chúa Trời chẳng định sẵn cho chúng ta bị cơn thạnh-nộ, nhưng cho được sự giải-cứu bởi Đức Chúa Jêsus-Christ chúng ta, 10 là Đấng đã chết vì chúng ta, hầu cho chúng ta hoặc thức hoặc ngủ, đều được đồng sống với Ngài. 11 Vậy thì anh em hãy khuyên-bảo nhau, gây dựng cho nhau, như anh em vẫn thường làm.
Các lời khuyên-bảo khác
12 Hỡi anh em, xin anh em kính-trọng kẻ có công-khó trong vòng anh em, là kẻ tuân-theo Chúa mà chỉ-dẫn và dạy-bảo anh em. 13 Hãy lấy lòng rất yêu-thương đối với họ vì cớ công-việc họ làm.
Hãy ở cho hòa-thuận với nhau. 14 Nhưng, hỡi anh em, xin anh em hãy răn-bảo những kẻ ăn-ở bậy-bạ, yên-ủi những kẻ ngã lòng, nâng-đỡ những kẻ yếu-đuối, phải nhịn-nhục đối với mọi người.
15 Hãy giữ, đừng có ai lấy ác báo ác cho kẻ khác; nhưng hãy tìm đều thiện luôn luôn, hoặc trong vòng anh em, hoặc đối với thiên-hạ.
16 Hãy vui-mừng mãi mãi, 17 cầu-nguyện không thôi, 18 phàm việc gì cũng phải tạ ơn Chúa; vì ý-muốn của Đức Chúa Trời trong Đức Chúa Jêsus-Christ đối với anh em là như vậy.
19 Chớ dập tắt Thánh-Linh; 20 chớ khinh-dể các lời tiên-tri; 21 hãy xem-xét mọi việc, đều chi lành thì giữ lấy. 22 Bất cứ việc gì tựa như đều ác, thì phải tránh đi.
23 Nguyền xin chính Đức Chúa Trời bình-an khiến anh em nên thánh trọn-vẹn, và nguyền xin tâm-thần, linh-hồn, và thân-thể của anh em đều được giữ vẹn, không chỗ trách được, khi Đức Chúa Jêsus-Christ chúng ta đến! 24 Đấng đã gọi anh em là thành-tín, chính Ngài sẽ làm việc đó.
25 Hỡi anh em, hãy cầu-nguyện cho chúng tôi với. 26 Hãy lấy cái hôn thánh mà chào hết thảy anh em. 27 Tôi nhơn Chúa nài-xin anh em hãy đọc thơ nầy cho hết thảy anh em đều nghe.
28 Nguyền xin ân-điển của Đức Chúa Jêsus-Christ, Chúa chúng ta, ở với anh em!