Để truyền giáo hiệu quả hơn cho thế giới bên ngoài Giu-đê và Sa-ma-ri, Đức Thánh Linh giờ đây chỉ đạo Ba-na-ba và Sau-lơ (từ thời điểm này được gọi là Phao-lô) lên đường thực hiện một chuyến truyền giáo qua những gì ngày nay được biết đến là Síp và miền trung Thổ Nhĩ Kỳ. Khởi hành từ An-ti-ốt ở miền bắc Sy-ri và đi thuyền từ cảng Sê-lu-si, Phao-lô và Ba-na-ba đổ bộ tại Sa-la-mi, trên đảo Địa Trung Hải của Chíp-rơ. Sau khi băng qua hòn đảo đến Báp-phô, họ sau đó đi thuyền đến vùng Bam-phi-li, trên bờ biển miền nam Thổ Nhĩ Kỳ, nơi họ dành một thời gian tại thành Phẹt-ga. Chính ở đây Giăng Mác, người sau này sẽ viết một trong bốn bản tường thuật Phúc Âm và rõ ràng đã đi truyền giáo cùng họ, trở về Giê-ru-sa-lem. Sau này trong ghi chép lịch sử, sẽ thấy rằng việc Giăng trở về gây ra một số vấn đề trong mối quan hệ giữa Phao-lô và nhà truyền giáo trẻ này, nhưng một sự hòa giải cuối cùng sẽ chiếm ưu thế.
Từ Phẹt-ga, nhóm của Phao-lô đi đến thành An-ti-ốt trong vùng Phi-si-đi. Lu-ca ghi lại bài giảng của Phao-lô ở đó, một bài giảng có lẽ đại diện cho cách giảng của Phao-lô trong suốt toàn bộ chuyến đi. Tương tự ở một số khía cạnh
với bài giảng của Phi-e-rơ vào Lễ Ngũ Tuần, nó chủ yếu nhắm đến người Do Thái tụ tập trong các hội đường vào ngày Sa-bát. Nó kể lại một lịch sử về những giao dịch của Đức Chúa Trời với dân tộc Y-sơ-ra-ên, lưu ý nhiều lời tiên tri về Đấng Mê-si sắp đến, và trình bày Đức Giê-su như Chúa đã sống lại đó. Nhưng Phao-lô nhanh chóng thêm vào rằng ngay cả người ngoại đạo giờ đây cũng là những người nhận ân điển của Đức Chúa Trời.
Sau đó tại An-ti-ốt, và tại các thành Y-cô-ni-um, Lít-ra và Đẹt-bê, nhiều người Do Thái và người ngoại đạo tin vào Đức Giê-su. Nhưng những người nào đó trong số người Do Thái ghen tị với thành công của Phao-lô kích động dân chúng và xúi giục bắt bớ chống lại ông. Mặc dù thậm chí bị ném đá, Phao-lô sau đó bắt đầu chuyến trở về Sy-ri. Dọc đường ông sẽ thăm các hội thánh mới được thành lập và chỉ định các trưởng lão làm những người chăn dắt thuộc linh trong mỗi hội thánh.
II. — Tin-lành được giảng ra giữa dân ngoại
(Từ 13 : 1 đến 28 : 31)
Phao-lô và Ba-na-ba được sai đi giảng-đạo cho người ngoại
(Công vụ) 13 1 Trong Hội-thánh tại thành An-ti-tốt có mấy người tiên-tri và mấy thầy giáo-sư, tức là: Ba-na-ba, Si-mê-ôn gọi là Ni-giê, Lu-si-út người Sy-ren, Ma-na-hem là người đồng-dưỡng với vua chư-hầu Hê-rốt, cùng Sau-lơ. 2 Đương khi môn-đồ thờ-phượng Chúa và kiêng ăn, thì Đức Thánh-Linh phán rằng: Hãy để riêng Ba-na-ba và Sau-lơ đặng làm công-việc ta đã gọi làm. 3 Đã kiêng ăn và cầu-nguyện xong, môn-đồ bèn đặt tay trên hai người, rồi để cho đi.
Phao-lô và Ba-na-ba tại đảo Chíp-rơ.— Sê-giút Phau-lút trở lại đạo
4 Vậy, Sau-lơ và Ba-na-ba đã chịu Đức Thánh-Linh sai đi, bèn xuống thành Sê-lơ-xi, rồi từ đó đi thuyền đến đảo Chíp-rơ. 5 Đến thành Sa-la-min, hai người giảng đạo Đức Chúa Trời trong các nhà hội của người Giu-đa; cũng có Giăng cùng đi để giúp cho. 6 Trải qua cả đảo cho đến thành Ba-phô rồi, gặp một người Giu-đa kia, là tay thuật-sĩ và tiên-tri giả, tên là Ba-Giê-su, 7 vốn ở với quan trấn-thủ tên là Sê-giút Phau-lút là người khôn-ngoan. Người nầy đã sai mời Ba-na-ba và Sau-lơ đến, và xin nghe đạo Đức Chúa Trời. 8 Nhưng Ê-ly-ma, tức là thuật-sĩ (ấy là ý-nghĩa tên người), ngăn hai người đó, ráng sức tìm phương làm cho quan trấn-thủ không tin. 9 Bấy giờ, Sau-lơ cũng gọi là Phao-lô, đầy-dẫy Đức Thánh-Linh, đối mặt nhìn người, nói rằng: 10 Hỡi người đầy mọi thứ gian-trá và hung-ác, con của ma-quỉ, thù-nghịch cùng cả sự công-bình, ngươi cứ làm hư đường thẳng của Chúa không thôi sao? 11 Nầy, bây giờ tay Chúa giá trên ngươi; ngươi sẽ bị mù, không thấy mặt trời trong ít lâu. Chính lúc đó, có sự mù-mịt tối-tăm phủ trên người, người xây quanh bốn phía, tìm kẻ để dắt mình. 12 Quan trấn-thủ thấy sự đã xảy đến, bèn tin, lấy làm lạ về đạo Chúa.
Lời giảng của Phao-lô tại thành An-ti-ốt xứ Bi-si-đi
13 Phao-lô với đồng-bạn mình xuống thuyền tại Ba-phô, sang thành Bẹt-giê trong xứ Bam-phi-ly. Nhưng Giăng lìa hai người, trở về thành Giê-ru-sa-lem. 14 Về phần hai người, thì lìa thành Bẹt-giê, cứ đi đường đến thành An-ti-ốt xứ Bi-si-đi; rồi nhằm ngày Sa-bát, vào trong nhà hội mà ngồi. 15 Vừa đọc sách luật và sách các tiên-tri xong, các chủ nhà hội sai sứ nói cùng hai người rằng: Hỡi anh em, nếu có mấy lời khuyên bảo dân-chúng, hãy giảng đi.
16 Phao-lô bèn đứng dậy, lấy tay làm hiệu, rồi nói rằng: Hỡi người Y-sơ-ra-ên và các người kính-sợ Đức Chúa Trời, hãy nghe: 17 Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên nầy đã chọn tổ-phụ chúng ta; làm cho dân ấy thạnh-vượng lúc ở ngụ nơi ngoại-quốc, tức là trong xứ Ê-díp-tô, và Ngài dùng cánh tay cao dẫn họ ra khỏi xứ đó. 18 Ước-chừng bốn mươi năm, Ngài chịu tính-nết họ trong nơi đồng vắng. 19 Lại khi đã phá bảy dân trong xứ Ca-na-an, Ngài khiến họ nhận lấy đất của các dân đó, 20 độ trong bốn trăm năm mươi năm; kế đó Ngài lập cho họ các quan đoán-xét cho đến đời tiên-tri Sa-mu-ên. 21 Bấy giờ, dân đó xin một vì vua, nên Đức Chúa Trời ban Sau-lơ, con của Ki-sơ, về chi-phái Bên-gia-min, trị họ trong bốn mươi năm; 22 đoạn, Ngài bỏ vua đó, lại lập Đa-vít làm vua, mà làm chứng về người rằng: Ta đã tìm thấy Đa-vít con của Gie-sê, là người vừa lòng ta, người sẽ tuân theo mọi ý-chỉ ta. 23 Theo lời hứa, Đức Chúa Trời bèn bởi dòng-dõi người mà dấy lên cho dân Y-sơ-ra-ên một Cứu-Chúa, tức là Đức Chúa Jêsus. 24 Trước khi Đức Chúa Jêsus chưa đến, Giăng đã giảng-dạy phép báp-têm về sự ăn-năn cho cả dân Y-sơ-ra-ên. 25 Giăng đang lo làm trọn công-việc mình, thì nói rằng: Ta chẳng phải là Đấng mà các ngươi tưởng; nhưng có Đấng đến sau ta, ta chẳng xứng-đáng mở dây giày Ngài.
26 Hỡi anh em, là con cháu dòng Áp-ra-ham, và kẻ kính-sợ Đức Chúa Trời, lời rao-truyền sự cứu-chuộc nầy đã phán cho chúng ta vậy. 27 Vì dân và các quan ở thành Giê-ru-sa-lem chẳng nhìn biết Đức Chúa Jêsus nầy, nên lúc xử tội Ngài, chúng đã ứng-nghiệm lời của các đấng tiên-tri mà người ta thường đọc trong mỗi ngày Sa-bát. 28 Dầu trong Ngài chẳng tìm thấy cớ gì đáng chết, họ cứ xin Phi-lát giết Ngài đi. 29 Họ đã làm cho ứng-nghiệm mọi đều chép về Ngài rồi, thì hạ Ngài xuống khỏi thập-tự-giá mà chôn trong mả. 30 Song Đức Chúa Trời đã làm cho Ngài từ kẻ chết sống lại. 31 Những kẻ theo Ngài từ xứ Ga-li-lê lên thành Giê-ru-sa-lem đã được thấy Ngài lâu ngày, và hiện nay đều làm chứng về Ngài giữa dân-chúng. 32 Còn chúng tôi, thì rao-truyền cho các anh em tin lành nầy về lời hứa ban cho tổ-phụ chúng ta, 33 rằng Đức Chúa Trời bởi khiến Đức Chúa Jêsus sống lại thì đã làm ứng-nghiệm lời hứa đó cho chúng ta là con cháu của tổ-phụ, y như đã chép trong sách Thi-thiên đoạn thứ hai rằng: Con là Con trai ta, ngày nay ta đã sanh Con. 34 Ngài đã làm cho Đức Chúa Jêsus sống lại, đặng nay khỏi trở về sự hư-nát nữa, ấy về đều đó mà Ngài đã phán rằng: Ta sẽ thành-tín giữ cùng các ngươi lời hứa thánh đã phán với Đa-vít. 35 Lại trong câu khác, cũng có phán rằng: Chúa chẳng cho Đấng Thánh Ngài thấy sự hư-nát đâu. 36 Vả, vua Đa-vít lúc còn sống, làm theo ý-chỉ Đức Chúa Trời, đoạn qua đời; người đã được trở về cùng các tổ-phụ mình, và đã thấy sự hư-nát; 37 nhưng Đấng mà Đức Chúa Trời đã khiến sống lại, chẳng có thấy sự hư-nát đâu. 38 Vậy, hỡi anh em, khá biết rằng nhờ Đấng đó mà sự tha-tội được rao-truyền cho anh em; 39 lại nhờ Ngài mà hễ ai tin thì được xưng công-bình về mọi đều theo luật-pháp Môi-se chẳng có thể được xưng công-bình. 40 Nên, hãy giữ lấy cho khỏi mắc đều đã chép trong sách tiên-tri rằng:
41 Hỡi kẻ hay khinh-dể kia, khá xem-xét, sợ-hãi và biến mất đi;
Vì trong đời các ngươi, ta sẽ làm một việc,
Nếu có ai thuật lại cho, các ngươi cũng chẳng tin.
42 Khi hai người bước ra, chúng xin đến ngày Sa-bát sau cũng giảng-luận các lời đó. 43 Lúc hội đã tan, có nhiều người Giu-đa và người mới theo đạo Giu-đa, đi theo Phao-lô và Ba-na-ba, hai người nói chuyện với họ và khuyên cứ vững lòng theo ơn Đức Chúa Trời.
44 Ngày Sa-bát sau, gần hết cả thành đều nhóm lại để nghe đạo Chúa. 45 Song những người Giu-đa thấy đoàn dân đó thì đầy lòng ghen-ghét, nghịch cùng lời Phao-lô nói và mắng-nhiếc người. 46 Phao-lô và Ba-na-ba bèn nói cùng họ cách dạn-dĩ rằng: Ấy cần phải truyền đạo Đức Chúa Trời trước nhứt cho các ngươi; nhưng vì các ngươi đã từ-chối, và tự xét mình không xứng-đáng nhận sự sống đời đời, nên đây nầy, chúng ta mới xây qua người ngoại. 47 Vì Chúa có phán dặn chúng ta như vầy:
Ta lập ngươi lên đặng làm sự sáng cho các dân,
Hầu cho ngươi đem sự cứu-rỗi cho đến cùng cõi đất.
48 Những người ngoại nghe lời đó thì vui-mừng, ngợi-khen đạo Chúa, và phàm những kẻ đã được định sẵn cho sự sống đời đời, đều tin theo.
49 Đạo Chúa tràn ra khắp trong xứ đó. 50 Nhưng các người Giu-đa xui-giục những đờn-bà sang-trọng sốt-sắng và dân đàn-anh trong thành; gây sự bắt-bớ Phao-lô và Ba-na-ba, mà đuổi ra khỏi phần đất mình. 51 Hai người đối cùng họ phủi bụi nơi chơn mình, rồi đi đến thành Y-cô-ni. 52 Còn các môn-đồ thì được đầy-dẫy sự vui-vẻ và Đức Thánh-Linh vậy.
Phao-lô và Ba-na-ba tại thành Y-cô-ni
14 1 Tại thành Y-cô-ni, Phao-lô và Ba-na-ba cùng vào nhà hội của người Giu-đa, và giảng một cách đến nỗi có rất nhiều người Giu-đa và người Gờ-réc tin theo. 2 Song những người Giu-đa chưa chịu tin thì xui-giục và khêu-chọc lòng người ngoại nghịch cùng anh em. 3 Dầu vậy, Phao-lô và Ba-na-ba ở lại đó cũng khá lâu, đầy-dẫy sự bao-dạn và đức-tin trong Chúa, và Chúa dùng tay của hai sứ-đồ làm những phép lạ dấu kỳ, mà chứng về đạo ân-điển của Ngài. 4 Nhưng dân-chúng trong thành chia phe ra: kẻ thì theo bên Giu-đa, người thì theo bên hai sứ-đô. 5 Lại khi những người ngoại và người Giu-đa cùng các quan mình nổi lên đặng hà-hiếp và ném đá hai sứ-đồ, 6 thì hai sứ-đồ đã biết trước, bèn trốn-tránh trong các thành xứ Ly-cao-ni, là thành Lít-trơ, thành Đẹt-bơ, và miền chung-quanh đó, 7 mà giảng Tin-lành.
Phao-lô và Ba-na-ba tại Lít-trơ
8 Nơi thành Lít-trơ có một người liệt chơn, què từ lúc mới sanh ra, chẳng hề đi được. 9 Người ngồi và nghe Phao-lô giảng. Phao-lô chăm mắt trên người, thấy có đức-tin để chữa lành được, 10 bèn nói lớn tiếng rằng: Ngươi hãy chờ dậy, đứng thẳng chơn lên. Người nhảy một cái, rồi đi.
11 Dân-chúng thấy sự Phao-lô đã làm, thì kêu lên bằng tiếng Li-cao-ni rằng: Các thần đã lấy hình loài người mà xuống cùng chúng ta. 12 Chúng bèn xưng Ba-na-ba là thần Giu-bi-tê, còn Phao-lô là thần Mẹt-cu-rơ, vì là người đứng đầu giảng đạo. 13 Thầy cả của thần Giu-bi-tê có miếu nơi cửa thành, đem bò đực và tràng hoa đến trước cửa, muốn đồng lòng với đoàn dân dâng một tế-lễ. 14 Nhưng hai sứ-đồ là Ba-na-ba và Phao-lô hay đều đó, bèn xé áo mình, sấn vào giữa đám đông, mà kêu lên rằng: 15 Hỡi các bạn, sao làm đều đó? Chúng ta chỉ là loài người, giống như các ngươi; chúng ta giảng Tin-lành cho các ngươi, hầu cho xây bỏ các thần hư-không kia, mà trở về cùng Đức Chúa Trời hằng sống, là Đấng đã dựng nên trời, đất, biển, và muôn vật trong đó. 16 Trong các đời trước đây, Ngài để cho mọi dân theo đường riêng mình, 17 dầu vậy, Ngài cứ làm chứng luôn về mình, tức là giáng phước cho, làm mưa từ trời xuống, ban cho các ngươi mùa-màng nhiều hoa-quả, đồ-ăn dư-dật, và lòng đầy vui-mừng. 18 Tuy sứ-đồ nói như vậy, chỉ vừa đủ ngăn-trở dân-chúng dâng cho mình một tế-lễ.
19 Bấy giờ có mấy người Giu-đa từ thành An-ti-ốt và thành Y-cô-ni đến dỗ-dành dân-chúng; chúng ném đá Phao-lô, tưởng người đã chết, nên kéo ra ngoài thành. 20 Nhưng các môn-đồ đương nhóm chung-quanh người, thì người vùng đứng dậy và vào trong thành. Bữa sau, người đi với Ba-na-ba đến thành Đẹt-bơ.
Trở về thành An-ti-ốt
21 Khi hai sứ-đồ đã rao-truyền Tin-lành trong thành đó, và làm cho khá nhiều người trở nên môn-đồ, thì trở về thành Lít-trơ, thành Y-cô-ni, và thành An-ti-ốt, 22 giục các môn-đồ vững lòng, khuyên phải bền-đổ trong đức-tin, và bảo trước rằng phải trải qua nhiều nỗi khó-khăn mới vào được nước Đức Chúa Trời. 23 Khi hai sứ-đồ khiến lựa-chọn những trưởng-lão trong mỗi Hội-thánh, cầu-nguyện và kiêng ăn xong, thì dâng các người đó cho Chúa là Đấng mình đã tin đến. 24 Kế đó, hai sứ-đồ vượt qua đất Bi-si-đi, đến trong xứ Bam-phi-ly. 25 Sau khi đã truyền đạo tại thành Bẹt-giê rồi, thì xuống thành Át-ta-li. 26 Từ nơi đó, hai người chạy buồm về thành An-ti-ốt, là chỗ mình đã ra đi, được giao-phó cho ân-điển Đức Chúa Trời, để làm công-việc mình vừa mới làm xong. 27 Hai người đến nơi, nhóm-họp Hội-thánh rồi, bèn thuật lại mọi việc Đức Chúa Trời đã cậy mình làm, và Ngài mở cửa đức-tin cho người ngoại là thể nào. 28 Hai người ở tại đó lâu ngày với các môn-đồ.
Chuyến truyền giáo qua tiểu Á cổ đại dường như kết thúc vào khoảng năm 47 sau Công Nguyên. Phao-lô và Ba-na-ba có lẽ ổn định trở lại những nỗ lực tập trung vào việc dạy dỗ trong khu vực địa phương, nhưng sự yên ổn của họ không kéo dài lâu. Đến năm 48 sau Công Nguyên, có rắc rối trong Hội Thánh. Một số Cơ Đốc nhân Do Thái từ Giê-ru-sa-lem đi về phía bắc đến An-ti-ốt, dạy các Cơ Đốc nhân ngoại đạo rằng họ phải chịu cắt bì, ngoài việc chịu báp-têm, để vâng phục Đức Chúa Trời. Đối với người Do Thái, nghi thức cắt bì là một dấu hiệu của mối quan hệ giao ước mà họ có với Đức Chúa Trời, vì vậy thật tự nhiên rằng họ cho rằng cùng một hành động sẽ được yêu cầu đối với các Cơ Đốc nhân ngoại đạo. Nhưng quan niệm sai lầm nghiêm trọng hơn của họ nằm ở niềm tin rằng việc cắt bì được yêu cầu như một phần của việc tuân giữ Luật Pháp của Môi-se. Họ không chỉ thúc giục người ngoại đạo phải chịu cắt bì, mà còn đòi hỏi rằng họ giữ toàn bộ luật pháp, giống như các Cơ Đốc nhân Do Thái đang tiếp tục làm.
Vấn đề được đặt ra bởi những cái gọi là “thầy giáo Do Thái hóa” này sẽ tiếp tục chia rẽ Hội Thánh trong những năm tiếp theo, và nó sẽ là đề tài thảo luận trong một số thư sau này của Phao-lô. Tuy nhiên, hiện tại, vấn đề được giải quyết tạm thời bằng một hội nghị tại Giê-ru-sa-lem, trong đó Phao-lô và Ba-na-ba gặp gỡ với các sứ đồ và các trưởng lão. Sau khi xem xét công việc của Đức Thánh Linh trong việc dẫn dắt con đường truyền giáo cho người ngoại đạo, và sau khi tham khảo Kinh Thánh về lời tiên tri liên quan đến người ngoại đạo, tất cả đều đồng ý rằng việc cắt bì (và theo hàm ý là chính luật pháp) không bắt buộc đối với người ngoại đạo. Thông điệp này được gửi đến các Cơ Đốc nhân ngoại đạo, cùng với một lời cảnh báo rằng họ tránh một số tập tục thờ hình tượng thông thường trong số người ngoại đạo dị giáo. Kết quả của thỏa thuận này, sự hiệp nhất cuối cùng sẽ chiếm ưu thế, ít nhất là tạm thời.
Giáo-hội-nghị tại thành Giê-ru-sa-lem
15 1 Vả, có mấy người từ xứ Giu-đê đến, dạy các anh em rằng: Nếu các ngươi chẳng chịu phép cắt-bì theo lễ Môi-se, thì không thể được cứu-rỗi. 2 Nhơn đó, có sự khác ý và cuộc cãi lẽ dữ-dội giữa Phao-lô và Ba-na-ba với mấy người đó, người ta nhứt-định Phao-lô và Ba-na-ba với mấy người trong bọn kia đi lên thành Giê-ru-sa-lem, đến cùng các sứ-đồ và trưởng-lão đặng hỏi về việc nầy. 3 Vậy, sau khi các người ấy được Hội-thánh đưa đường rồi, thì trải qua xứ Phê-ni-xi và xứ Sa-ma-ri, thuật lại sự người ngoại trở về đạo, và như vậy làm cho anh em thay-thảy được vui-mừng lắm. 4 Vừa tới thành Giê-ru-sa-lem, được Hội-thánh, các sứ-đồ và trưởng-lão tiếp-rước, rồi thuật lại mọi đều Đức Chúa Trời đã cậy mình làm. 5 Nhưng có mấy kẻ về đảng Pha-ri-si đã tin đạo, đứng dậy nói rằng phải làm phép cắt-bì cho những người ngoại, và truyền họ phải tuân theo luật-pháp Môi-se.
6 Các sứ-đồ và các trưởng-lão bèn họp lại để xem-xét về việc đó. 7 Sau một cuộc bàn-luận dài rồi, Phi-e-rơ đứng dậy nói cùng chúng rằng: Hỡi anh em, hãy biết rằng từ lúc ban đầu, Đức Chúa Trời đã chọn tôi trong các anh em, để cho người ngoại được nghe Tin-lành bởi miệng tôi và tin theo. 8 Đức Chúa Trời là Đấng biết lòng người, đã làm chứng cho người ngoại, mà ban Đức Thánh-Linh cho họ cũng như cho chúng ta; 9 Ngài chẳng phân-biệt chúng ta với người ngoại đâu, vì đã lấy đức-tin khiến cho lòng họ tinh-sạch. 10 Vậy bây giờ, cớ sao anh em thử Đức Chúa Trời, gán cho môn-đồ một cái ách mà tổ-phụ chúng ta hoặc chính chúng ta cũng chưa từng mang nổi? 11 Trái lại, chúng ta tin rằng nhờ ơn Đức Chúa Jêsus, chúng ta được cứu cũng như người ngoại vậy.
12 Cả hội-đồng đều lẳng-lặng, nghe Ba-na-ba và Phao-lô thuật lại những phép lạ dấu kỳ mà Đức Chúa Trời đã cậy mình làm ra giữa người ngoại. 13 Nói xong, Gia-cơ cất tiếng lên rằng: Hỡi anh em, hãy nghe tôi! 14 Si-môn có thuật thế nào lần thứ nhứt, Đức Chúa Trời đã đoái-thương người ngoại, đặng từ đó lấy ra một dân để dâng cho danh Ngài. 15 Đều đó phù-hiệp với lời các đấng tiên-tri, vì có chép rằng:
16 Rồi đó, ta sẽ trở lại,
Dựng lại đền-tạm của vua Đa-vít bị đổ-nát;
Ta sẽ sửa sự hư-nát đền đó lại
Mà gây-dựng lên;
17 Hầu cho những người sót lại
Và mọi dân cầu-khẩn danh ta đều tìm Chúa.
Chúa là Đấng làm nên những việc nầy có phán như vậy;
18 từ trước vô-cùng Ngài đã thông-biết những việc đó. 19 Vậy, theo ý tôi, thật chẳng nên khuấy-rối những người ngoại trở về cùng Đức Chúa Trời; 20 song khá viết thơ dặn họ kiêng-giữ cho khỏi sự ô-uế của thần-tượng, sự tà-dâm, sự ăn thịt thú-vật chết ngột và huyết. 21 Vì trải bao nhiêu đời nay, trong mỗi thành vẫn có người giảng luật-pháp Môi-se, bởi mọi ngày Sa-bát, trong các nhà hội người ta có đọc luật ấy.
22 Kế đó, các sứ-đồ và trưởng-lão cùng cả Hội-thánh bèn quyết-định sai những người được chọn ở nơi mình đi với Phao-lô và Ba-na-ba đến thành An-ti-ốt. Ấy là Giu-đe, cũng gọi là Ba-sa-ba, và Si-la, là hai người đứng đầu trong hàng anh em; 23 rồi giao cho hai người bức thơ như sau nầy:
Các sứ-đồ, trưởng-lão và anh em gởi lời chào-thăm anh em trong những người ngoại tại thành An-ti-ốt, trong xứ Sy-ri và xứ Si-li-si! 24 Bởi từng nghe có một vài người trong vòng chúng ta, chẳng lãnh mạng-lịnh nào nơi chúng ta, tự lấy lời mình khuấy-rối, và biến-loạn lòng các ngươi nữa, 25 nên chúng ta đồng lòng quyết ý chọn những người thay mặt sai đi cùng kẻ rất yêu-dấu của chúng ta là Ba-na-ba và Phao-lô, mà đến nơi các ngươi; 26 hai người nầy vốn đã liều thân vì danh Đức Chúa Jêsus-Christ là Chúa chúng ta. 27 Vậy chúng ta đã sai Giu-đe và Si-la đến, để nói miệng với anh em về việc đó: 28 ấy là Đức Thánh-Linh và chúng ta đã ưng rằng chẳng gán gánh nặng nào khác cho anh em ngoài những đều cần-dùng, 29 tức là anh em phải kiêng ăn của cúng thần-tượng, huyết, thú-vật chết ngột, và chớ tà-dâm; ấy là mọi đều mà anh em khá kiêng-giữ lấy vậy. Kính chúc bình-an!
30 Vậy, khi các người đó đã từ-giã Hội-thánh, xuống thành An-ti-ốt, nhóm hết thảy anh em lại, và trao thơ cho. 31 Người ta đọc thơ, thảy đều mừng-rỡ vì được lời yên-ủi. 32 Giu-đe và Si-la chính là kẻ tiên-tri, cũng lấy nhiều lời giảng mà khuyên-bảo, và giục lòng anh em mạnh-mẽ. 33 Khỏi ít lâu, anh em chúc các người đó bình-an mà cho về cùng những người đã sai đến.
35 Nhưng Phao-lô và Ba-na-ba ở lại tại thành An-ti-ốt, giảng Tin-lành và dạy đạo Chúa với nhiều người khác.