(Công Nguyên 30-100)
Khi các bản tường thuật Phúc Âm kết thúc với sự thăng thiên của Đức Chúa Giê-su, trọng tâm của Kinh Thánh chuyển sang công việc của các sứ đồ và những người khác trong nỗ lực của họ nhằm truyền bá tin lành về Đức Chúa Giê-su khắp thế giới, và đến sự khởi đầu của Hội Thánh, vốn bao gồm các môn đồ trung tín của Chúa Giê-su Christ. Ghi chép lịch sử về Hội Thánh trong 30 năm đầu tiên của lịch sử nó, thường được biết đến là Công Vụ Các Sứ Đồ, rõ ràng được viết bởi Lu-ca. Bài viết của Lu-ca ghi lại nhiều hành động của một số sứ đồ, chủ yếu là của Phi-e-rơ và của Phao-lô (người sẽ trở thành một sứ đồ đặc biệt), và cũng bao gồm công việc của những người khác, như Ê-tiên, Phi-líp, Ba-na-ba và Si-la. Quan trọng hơn nữa, Lu-ca ghi lại công việc của Đức Thánh Linh trong Hội Thánh của thế kỷ thứ nhất. Sau một phần giới thiệu ngắn gọn về bài viết của mình, Lu-ca nhấn mạnh sự biểu lộ quyền năng mạnh mẽ của Đức Thánh Linh trong việc xác nhận và truyền bá sứ điệp phúc âm.
(Công vụ) 1 1 Hỡi Thê-ô-phi-lơ, trong sách thứ nhứt ta, ta từng nói về mọi đều Đức Chúa Jêsus đã làm và dạy từ ban đầu, 2 cho đến ngày Ngài được cất lên trời, sau khi Ngài cậy Đức Thánh-Linh mà răn-dạy các sứ-đồ Ngài đã chọn. 3 Sau khi chịu đau-đớn rồi, thì trước mặt các sứ-đồ, Ngài lấy nhiều chứng-cớ tỏ ra mình là sống, và hiện đến với các sứ-đồ trong bốn mươi ngày, phán-bảo những sự về nước Đức Chúa Trời.
4 Lúc ở với các sứ-đồ, Ngài dặn rằng đừng ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem, nhưng phải ở đó chờ đều Cha đã hứa, là đều các ngươi đã nghe ta nói. 5 Vì chưng Giăng đã làm phép báp-têm bằng nước, nhưng trong ít ngày, các ngươi sẽ chịu phép báp-têm bằng Đức Thánh-Linh.
Như đã ghi lại trong các bản tường thuật Phúc Âm, Đức Chúa Giê-su đã bảo các sứ đồ chờ đợi tại Giê-ru-sa-lem cho đến khi họ nhận được quyền năng từ trên cao, với sự đề cập không nghi ngờ gì đến quyền năng của Đức Thánh Linh của Đức Chúa Trời mà ông đã hứa họ sẽ nhận được. Lu-ca bắt đầu ghi chép lịch sử của mình với một lời đề cập đến sự bày tỏ quyền năng của Đức Chúa Trời trong chức vụ của các sứ đồ. Dịp này là Lễ Ngũ Tuần, được tôn vinh bởi người Do Thái mỗi năm 50 ngày sau lễ Vượt Qua. Còn được gọi là Lễ Các Tuần, lễ này ban đầu được tổ chức để kỷ niệm hoa quả đầu mùa của vụ thu hoạch. Là một trong ba lễ lớn của người Do Thái, Lễ Ngũ Tuần thu hút số lượng lớn người Do Thái đến Giê-ru-sa-lem từ khắp nơi trên thế giới.
Ở đây, giữa đám đông những người kỷ niệm Lễ Ngũ Tuần, Đức Thánh Linh giáng xuống trong quyền năng trên nhóm nhỏ những người Ga-li-lê mà Đức Chúa Giê-su đã chọn làm người phát ngôn của Ngài. Thật đáng kinh ngạc, họ được nghe nói bằng tất cả các ngôn ngữ bản địa được đại diện tại Giê-ru-sa-lem, tuyên bố những điều kỳ diệu của Đức Chúa Trời. Lu-ca ghi lại bài giảng do Phi-e-rơ giảng, đó là một lời kêu gọi sôi nổi cho người Do Thái nhìn thấy Đức Chúa Giê-su vừa là Đấng Mê-si được tiên tri vừa là Chúa đã sống lại. Khi Phi-e-rơ mạnh mẽ cáo buộc khán giả của ông đã đóng một vai trò trong việc đóng đinh Đấng Mê-si của họ, hàng ngàn người lập tức ăn năn và chịu báp-têm. Dịp này báo trước không chỉ quyền năng đặc biệt của Đức Thánh Linh trong chức vụ của các sứ đồ, mà còn là sự khởi đầu chính thức của thân thể tâm linh của Chúa Giê-su Christ, Hội Thánh.
Lễ Ngũ-tuần đầu nhứt
21 Đến ngày lễ Ngũ-tuần, môn-đồ nhóm-họp tại một chỗ. 2 Thình-lình, có tiếng từ trời đến như tiếng gió thổi ào-ào, đầy khắp nhà môn-đồ ngồi. 3 Các môn-đồ thấy lưỡi rời-rạc từng cái một, như lưỡi bằng lửa hiện ra, đậu trên mỗi người trong bọn mình. 4 Hết thảy đều được đầy-dẫy Đức Thánh-Linh, khởi-sự nói các thứ tiếng khác, theo như Đức Thánh-Linh cho mình nói.
5 Vả, bấy giờ có người Giu-đa, kẻ mộ đạo, từ các dân thiên-hạ đến, ở tại thành Giê-ru-sa-lem. 6 Lúc tiếng ấy vang ra, dân-chúng chạy đến, ai nấy đều sững-sờ vì mỗi người đều nghe các môn-đồ nói tiếng xứ mình. 7 Chúng đều sợ-hãi và lấy làm lạ mà rằng: Hết thảy người nói đó, há chẳng phải là người Ga-li-lê sao? 8 Vậy thì, sao chúng ta nghe ai nấy đều nói tiếng riêng của xứ chúng ta sanh-đẻ? 9 Nào người Bạt-thê, Mê-đi, Ê-la-mít, kẻ ở tại Mê-sô-bô-ta-mi, Giu-đê, Cáp-ba-đốc, Bông, A-si, 10 Phi-ri-gi, Bam-phi-ly, Ê-díp-tô, đất Li-by gần Sy-ren, nào kẻ từ Rô-ma đến, 11 cả người Giu-đa hoặc người mới theo đạo Giu-đa, người Cơ-rết và A-rạp nữa, chúng ta đều nghe họ lấy tiếng chúng ta mà nói những sự cao-trọng của Đức Chúa Trời. 12 Ai ai đều sợ-hãi, không biết nghĩ làm sao, bèn nói với nhau rằng: Việc nầy là nghĩa làm sao? 13 Nhưng có kẻ lại nhạo-báng rằng: Họ say rượu mới đó.
Lời giảng của Phi-e-rơ
14 Bấy giờ, Phi-e-rơ đứng ra cùng mười một sứ-đồ, cất tiếng nói với dân-chúng rằng: Hỡi người Giu-đa, và mọi người ở tại thành Giê-ru-sa-lem, hãy biết rõ đều nầy, và lắng tai nghe lời ta. 15 Những người nầy chẳng phải say như các ngươi ngờ đâu, vì bây giờ mới là giờ thứ ba ban ngày. 16 Nhưng ấy là đều đấng tiên-tri Giô-ên đã nói tiên-tri rằng:
17 Đức Chúa Trời phán: Trong những ngày sau-rốt,
Ta sẽ đổ Thần ta khắp trên mọi xác-thịt;
Con trai và con gái các ngươi đều sẽ nói lời tiên-tri,
Bọn trai-trẻ sẽ thấy điềm-lạ,
Và các người già-cả sẽ có chiêm-bao.
18 Phải, trong những ngày đó, ta sẽ đổ Thần ta khắp trên các đầy-tớ trai và gái ta,
Chúng nó đều nói lời tiên-tri;
19 Ta lại sẽ tỏ ra sự lạ-lùng ở trên trời,
Và dấu lạ ở dưới đất;
Tức là máu, lửa, và luồng khói;
20 Mặt trời sẽ biến nên tối-tăm,
Mặt trăng hóa ra máu,
Trước ngày lớn và vinh-hiển của Chúa chưa đến;
21 Và lại ai cầu-khẩn danh Chúa thì sẽ được cứu.
22 Hỡi người Y-sơ-ra-ên, hãy nghe lời nầy: Đức Chúa Jêsus ở Na-xa-rét, tức là Người mà Đức Chúa Trời đã dùng làm việc quyền-phép, sự lạ và dấu lạ ở giữa các ngươi, để làm chứng cho Người trong vòng các ngươi, như chính các ngươi đều biết. 23 Người đó bị nộp theo ý định trước và sự biết trước của Đức Chúa Trời, các ngươi đã mượn tay độc-ác mà đóng đinh Người trên thập-tự-giá và giết đi. 24 Nhưng Đức Chúa Trời đã khiến Người sống lại, bứt đứt dây trói của sự chết, vì nó không thể giữ Người lại dưới quyền nó. 25 Bởi chưng vua Đa-vít có nói về Người rằng:
Tôi từng thấy Chúa ở trước mặt tôi luôn,
Vì Ngài ở bên hữu tôi, hầu cho tôi chẳng bị rúng-động chút nào.
26 Bởi cớ đó, lòng tôi vui-vẻ, lưỡi tôi mừng-rỡ,
Và xác-thịt tôi cũng sẽ yên-nghỉ trong sự trông-cậy;
27 Vì Chúa sẽ chẳng để linh-hồn tôi nơi Âm-phủ,
Và chẳng cho Đấng Thánh của Ngài hư-nát đâu.
28 Chúa đã cho tôi biết đường sự sống;
Cũng sẽ cho tôi đầy lòng vui-mừng trước mặt Ngài.
29 Hỡi anh em, ta thật có thể nói cách vững-vàng với anh em về tổ Đa-vít rằng người đã chết và chôn rồi, ngày nay mồ-mả người còn ở giữa chúng ta. 30 Nhưng, vì người là đấng tiên-tri, và biết Đức Chúa Trời đã thề hứa với người sẽ cho một hậu-tự người ngồi trên ngai mình, 31 thì người đã thấy trước và nói trước về sự sống lại của Đấng Christ rằng: Ngài chẳng bị để nơi Âm-phủ, và xác-thịt Ngài chẳng thấy sự hư-nát.
32 Đức Chúa Jêsus nầy, Đức Chúa Trời đã khiến sống lại, và chúng ta thảy đều làm chứng về sự đó. 33 Vậy, sau khi Ngài đã được đem lên bên hữu Đức Chúa Trời, và từ nơi Cha đã nhận lấy Đức Thánh-Linh mà Cha đã hứa ban cho, thì Ngài đổ Đức Thánh-Linh ra, như các ngươi đương thấy và nghe. 34 Vì vua Đa-vít chẳng hề lên trời, nhưng chính người có nói:
Chúa đã phán cùng Chúa tôi rằng:
Hãy ngồi bên hữu ta,
35 Cho đến chừng nào ta để kẻ thù-nghịch ngươi dưới chơn ngươi, đặng làm bệ cho ngươi.
36 Vậy, cả nhà Y-sơ-ra-ên khá biết chắc rằng Đức Chúa Trời đã tôn Jêsus nầy, mà các ngươi đã đóng đinh trên thập-tự-giá, làm Chúa và Đấng Christ.
37 Chúng nghe bấy nhiêu lời, trong lòng cảm-động, bèn hỏi Phi-e-rơ và các sứ-đồ khác rằng: Hỡi anh em, chúng ta phải làm chi? 38 Phi-e-rơ trả lời rằng: Hãy hối-cải, ai nấy phải nhơn danh Đức Chúa Jêsus chịu phép báp-têm, để được tha tội mình, rồi sẽ được lãnh sự ban-cho Đức Thánh-Linh. 39 Vì lời hứa thuộc về các ngươi, con-cái các ngươi, và thuộc về hết thảy mọi người ở xa, tức là bao nhiêu người mà Chúa là Đức Chúa Trời chúng ta sẽ gọi. 40 Phi-e-rơ lại lấy nhiều lời giảng nữa mà giục lòng và khuyên-lơn chúng rằng: Các ngươi khá cứu mình thoát khỏi giữa dòng-dõi gian-tà nầy! 41 Vậy, những kẻ nhận lời đó đều chịu phép báp-têm; và trong ngày ấy, có độ ba ngàn người thêm vào Hội-thánh.
Sự hiệp-một và lòng nhơn-đức của các tín-đồ ban đầu
42 Vả, những người ấy bền lòng giữ lời dạy của các sứ-đồ, sự thông-công của anh em, lễ bẻ-bánh, và sự cầu-nguyện. 43 Mọi người đều kính-sợ, vì có nhiều sự kỳ phép lạ làm ra bởi các sứ-đồ. 44 Phàm những người tin Chúa đều hiệp lại với nhau, lấy mọi vật làm của chung. 45 Bán hết gia-tài điền-sản mình mà phân-phát cho nhau, tùy sự cần-dùng của từng người. 46 Ngày nào cũng vậy, cứ chăm-chỉ đến đền-thờ; còn ở nhà, thì bẻ bánh và dùng bữa chung với nhau cách vui-vẻ thật-thà, 47 ngợi-khen Đức Chúa Trời và được đẹp lòng cả dân-chúng. Mỗi ngày Chúa lấy những kẻ được cứu thêm vào Hội-thánh.