Chỉ có Giăng ghi lại bài diễn ngôn cuối cùng của Đức Chúa Giê-su với các môn đồ được chọn của Ngài. Nó diễn ra khi Đức Chúa Giê-su và các môn đồ của Ngài tiếp tục hướng về Núi Ô-li-ve, ngay trước khi họ băng qua Thung lũng Kít-rôn, vốn tạo thành biên giới phía đông của Giê-ru-sa-lem. Mỗi lời Đức Chúa Giê-su nói phản ánh gánh nặng mà Ngài cảm thấy khi rời bỏ những người này để hoàn thành công việc mà Ngài đã bắt đầu. Đức Chúa Giê-su khích lệ họ trong đức tin của họ và hứa rằng nhân danh Ngài họ sẽ thực hiện những công việc vĩ đại. Một lần nữa Ngài kêu gọi họ yêu thương lẫn nhau để chống lại sự bắt bớ không thể tránh khỏi đang chờ đợi họ. Giải thích về sự cần thiết của việc Ngài ra đi, Đức Chúa Giê-su hứa rằng họ sẽ không bị bỏ lại hoàn toàn một mình. Đức Chúa Giê-su trấn an họ rằng Đức Thánh Linh sẽ ở cùng họ và sẽ hướng dẫn họ trong sứ mệnh của họ.
Sau khi nhắc nhở họ rằng niềm vui sẽ đến từ nỗi buồn mà họ sắp phải chịu đựng, Đức Chúa Giê-su dâng lên một lời cầu nguyện. Trong lời cầu nguyện đó, Đức Chúa Giê-su trước tiên cầu xin cho sự vinh hiển—rằng chính Đức Chúa Trời có thể được tôn vinh, sau đó cầu nguyện cho 11 môn đồ, và cuối cùng cho tất cả các môn đồ của Ngài, rằng họ có thể yêu thương lẫn nhau và qua đó trở thành nhân chứng cho thế giới.
Bài diễn ngôn cuối cùng bắt đầu với một ẩn dụ về cây nho và những cành nho như một bài học về sự sinh bông trái qua Chúa Giê-su Christ.
Gốc nho và nhánh
(Giăng) 15 1 Ta là gốc nho thật, Cha ta là người trồng nho. 2 Hễ nhánh nào trong ta mà không kết quả thì Ngài chặt hết; và Ngài tỉa-sửa những nhánh nào kết quả, để được sai trái hơn. 3 Các ngươi đã được trong-sạch, vì lời ta đã bảo cho. 4 Hãy cứ ở trong ta, thì ta sẽ ở trong các ngươi. Như nhánh nho, nếu không dính vào gốc nho, thì không tự mình kết quả được, cũng một lẽ ấy, nếu các ngươi chẳng cứ ở trong ta, thì cũng không kết quả được. 5 Ta là gốc nho, các ngươi là nhánh. Ai cứ ở trong ta và ta trong họ thì sinh ra lắm trái; vì ngoài ta, các ngươi chẳng làm chi được. 6 Nếu ai chẳng cứ ở trong ta thì phải ném ra ngoài, cũng như nhánh nho; nhánh khô đi, người ta lượm lấy, quăng vào lửa, thì nó cháy. 7 Ví bằng các ngươi cứ ở trong ta, và những lời ta ở trong các ngươi, hãy cầu-xin mọi đều mình muốn, thì sẽ được đều đó. 8 Nầy, Cha ta sẽ được sáng danh là thể nào: ấy là các ngươi được kết nhiều quả, thì sẽ làm môn-đồ của ta vậy. 9 Như Cha đã yêu-thương ta thể nào, ta cũng yêu-thương các ngươi thể ấy; hãy cứ ở trong sự yêu-thương của ta. 10 Nếu các ngươi vâng-giữ các điều-răn của ta, thì sẽ ở trong sự yêu-thương ta, cũng như chính ta đã vâng-giữ các điều-răn của Cha ta, và cứ ở trong sự yêu-thương Ngài. 11 Ta nói cùng các ngươi những đều đó, hầu cho sự vui-mừng của ta ở trong các ngươi, và sự vui-mừng các ngươi được trọn-vẹn.
12 Điều-răn của ta đây nầy: Các ngươi hãy yêu nhau, cũng như ta đã yêu các ngươi. 13 Chẳng có sự yêu-thương nào lớn hơn là vì bạn-hữu mà phó sự sống mình. 14 Ví thử các ngươi làm theo đều ta dạy, thì các ngươi là bạn-hữu ta. 15 Ta chẳng gọi các ngươi là đầy-tớ nữa, vì đầy-tớ chẳng biết đều chủ mình làm; nhưng ta đã gọi các ngươi là bạn-hữu ta, vì ta từng tỏ cho các ngươi biết mọi đều ta đã nghe nơi Cha ta. 16 Ấy chẳng phải các ngươi đã chọn ta, bèn là ta đã chọn và lập các ngươi, để các ngươi đi và kết quả, hầu cho trái các ngươi thường đậu luôn: lại cũng cho mọi đều các ngươi sẽ nhơn danh ta cầu-xin Cha, thì Ngài ban cho các ngươi. 17 Ta truyền cho các ngươi những điều-răn đó, đặng các ngươi yêu-mến lẫn nhau vậy.
Lòng ghen-ghét của người đời
18 Ví bằng người đời ghét các ngươi, thì hãy biết rằng họ đã ghét ta trước các ngươi. 19 Nếu các ngươi thuộc về thế-gian, thì người đời sẽ yêu kẻ thuộc về mình; nhưng vì các ngươi không thuộc về thế-gian và ta đã lựa-chọn các ngươi giữa thế-gian, bởi cớ đó người đời ghét các ngươi. 20 Hãy nhớ lời ta đã nói cùng các ngươi: Đầy-tớ chẳng lớn hơn chủ mình. Nếu họ đã bắt-bớ ta, ắt cũng bắt-bớ các ngươi; bằng họ đã giữ lời ta, ắt cũng giữ lời các ngươi. 21 Nhưng vì danh ta họ sẽ lấy mọi đều đó đãi các ngươi, bởi họ không biết Đấng đã sai ta đến. 22 Nếu ta không đến và không phán dạy họ, thì họ chẳng có tội-lỗi gì; song bây giờ họ không có thể chữa-chối được tội-lỗi mình. 23 Kẻ nào ghét ta cũng ghét Cha ta nữa. 24 Ví thử ta không làm giữa họ những việc mà chưa có người khác làm, thì họ vô-tội; nhưng bây giờ họ đã thấy các việc ấy, và lại ghét ta cùng Cha ta. 25 Dường ấy, để cho ứng-nghiệm lời đã chép trong luật-pháp họ rằng: Họ ghét ta vô cớ. 26 Khi nào Đấng Yên-ủi sẽ đến, là Đấng ta sẽ bởi Cha sai xuống, tức là Thần lẽ thật ra từ Cha, ấy chính Ngài sẽ làm chứng về ta. 27 Còn các ngươi cũng sẽ làm chứng về ta, vì các ngươi đã ở cùng ta từ lúc ban đầu vậy.
Đấng Yên-ủi
16 1 Ta bảo các ngươi những đều đó, để cho các ngươi khỏi vấp-phạm. 2 Họ sẽ đuổi các ngươi ra khỏi nhà hội; vả lại, giờ đến, khi ai giết các ngươi, tưởng rằng thế là hầu việc Đức Chúa Trời. 3 Họ sẽ làm đều đó, vì không biết Cha, cũng không biết ta nữa. 4 Nhưng ta đã bảo những đều đó cho các ngươi, để khi giờ sẽ đến, các ngươi nhớ lại rằng ta đã nói những đều đó rồi. Từ lúc ban đầu ta chưa nói cho các ngươi, vì ta đương ở cùng các ngươi. 5 Hiện nay ta về cùng Đấng đã sai ta đến, và trong các ngươi chẳng một ai hỏi ta rằng: Thầy đi đâu? 6 Nhưng vì ta đã nói những đều đó cho các ngươi, thì lòng các ngươi chứa-chan sự phiền-não. 7 Dầu vậy, ta nói thật cùng các ngươi: Ta đi là ích-lợi cho các ngươi; vì nếu ta không đi, Đấng Yên-ủi sẽ không đến cùng các ngươi đâu; song nếu ta đi, thì ta sẽ sai Ngài đến. 8 Khi Ngài đến thì sẽ khiến thế-gian tự-cáo về tội-lỗi, về sự công-bình và về sự phán-xét. 9 Về tội-lỗi, vì họ không tin ta; 10 về sự công-bình, vì ta đi đến cùng Cha, và các ngươi chẳng thấy ta nữa; 11 về sự phán-xét, vì vua-chúa thế-gian nầy đã bị đoán-xét.
12 Ta còn có nhiều chuyện nói với các ngươi nữa; nhưng bây giờ những đều đó cao quá sức các ngươi. 13 Lúc nào Thần lẽ thật sẽ đến, thì Ngài dẫn các ngươi vào mọi lẽ thật; vì Ngài không nói tự mình, nhưng nói mọi đều mình đã nghe, và tỏ-bày cho các ngươi những sự sẽ đến. 14 Ấy chính Ngài sẽ làm sáng danh ta, vì Ngài sẽ lấy đều thuộc về ta mà rao-bảo cho các ngươi. 15 Mọi sự Cha có, đều là của ta; nên ta nói rằng Ngài sẽ lấy đều thuộc về ta mà rao-bảo cho các ngươi vậy.
Sự chia-rẽ và sự lại gặp
16 Còn ít lâu các ngươi sẽ chẳng thấy ta; rồi ít lâu nữa các ngươi lại thấy ta, vì ta đi về cùng Cha. 17 Bấy giờ, một vài môn-đồ nói với nhau rằng: Ngài dạy: Còn ít lâu các ngươi sẽ chẳng thấy ta; rồi ít lâu nữa các ngươi lại thấy ta; và rằng: Vì ta về cùng Cha; thế là làm sao? 18 Vậy, môn-đồ nói rằng: Ngài nói: Ít lâu, là nghĩa gì? Chúng ta không hiểu Ngài nói về việc chi.
19 Đức Chúa Jêsus hiểu ý môn-đồ muốn hỏi, bèn phán rằng: Ta vừa nói: Còn ít lâu các ngươi sẽ chẳng thấy ta; rồi ít lâu nữa các ngươi lại thấy ta; các ngươi đương hỏi nhau về nghĩa câu ấy đó chi. 20 Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, các ngươi sẽ khóc-lóc, than-vãn, còn người đời sẽ mừng-rỡ; các ngươi sẽ ở trong sự lo-buồn, nhưng sự lo-buồn các ngươi sẽ đổi làm vui-vẻ. 21 Người đờn-bà, lúc sanh-đẻ thì đau-đớn, vì giờ mình đến rồi; song khi đứa con đã lọt lòng, người không còn nhớ sự khốn-khổ nữa, mừng rằng mình đã sanh ra một người trong thế-gian. 22 Khác nào như các ngươi hiện ở trong cơn đau-đớn, nhưng ta sẽ lại thấy các ngươi, thì lòng các ngươi vui-mừng, và chẳng ai cướp lấy sự vui-mừng các ngươi được. 23 Trong ngày đó, các ngươi không còn hỏi ta về đều chi nữa. Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, đều chi các ngươi sẽ cầu-xin nơi Cha, thì Ngài sẽ nhơn danh ta mà ban cho các ngươi. 24 Đến bây giờ, các ngươi chưa từng nhơn danh ta mà cầu-xin đều chi hết. Hãy cầu-xin đi, các ngươi sẽ được, hầu cho sự vui-mừng các ngươi được trọn-vẹn.
25 Ta đã dùng ví-dụ mà nói cho các ngươi mọi đều đó. Giờ đến, là khi ta chẳng còn dùng ví-dụ mà nói cùng các ngươi nữa, nhưng khi ấy ta sẽ nói rõ-ràng về Cha cho các ngươi. 26 Trong ngày đó, các ngươi sẽ nhơn danh ta mà cầu-xin, ta chẳng nói rằng ta vì các ngươi sẽ cầu-xin Cha đâu; 27 vì chính Cha yêu-thương các ngươi, nhơn các ngươi đã yêu-mến ta, và tin rằng ta từ nơi Cha mà đến. 28 Ta ra từ Cha mà đến thế-gian; nay ta lìa-bỏ thế-gian mà về cùng Cha.
29 Các môn-đồ thưa rằng: Bây giờ thầy phán rõ-ràng, và không phán bằng lời ví-dụ. 30 Bây giờ chúng tôi biết thầy thông-biết mọi đều, không cần phải có ai hỏi thầy; bởi đó nên chúng tôi tin thầy ra từ Đức Chúa Trời. 31 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Bây giờ các ngươi tin chăng? 32 Nầy, giờ đến, đã đến rồi, là khi các ngươi sẽ tản-lạc, ai đi đường nấy, và để ta lại một mình; nhưng ta không ở một mình, vì Cha ở cùng ta. 33 Ta đã bảo các ngươi những đều đó, hầu cho các ngươi có lòng bình-yên trong ta. Các ngươi sẽ có sự hoạn-nạn trong thế-gian, nhưng hãy cứ vững lòng, ta đã thắng thế-gian rồi!
Lời cầu-nguyện Chúa như thầy cả
17 1 Đức Chúa Jêsus phán như vậy, đoạn, ngước mắt lên trời mà rằng: Thưa Cha, giờ đã đến; xin làm vinh-hiển Con, hầu cho Con cũng làm vinh-hiển Cha, 2 và nhơn quyền-phép Cha đã ban cho Con cai-trị loài xác-thịt, Con được ban sự sống đời đời cho những kẻ mà Cha đã giao-phó cho Con. 3 Vả, sự sống đời đời là nhìn biết Cha, tức là Đức Chúa Trời có một và thật, cùng Jêsus-Christ, là Đấng Cha đã sai đến. 4 Con đã tôn-vinh Cha trên đất, làm xong công-việc Cha giao cho làm. 5 Cha ôi! bây giờ xin lấy sự vinh-hiển Con vốn có nơi Cha trước khi chưa có thế-gian mà làm vinh-hiển Con nơi chính mình Cha.
6 Con đã tỏ danh Cha ra cho những người Cha giao cho Con từ giữa thế-gian; họ vốn thuộc về Cha, Cha giao họ cho Con, và họ đã giữ lời Cha. 7 Hiện nay họ đã biết rằng mọi sự Cha đã giao cho Con đều là từ Cha mà đến. 8 Vì Con đã truyền cho họ những lời Cha đã truyền cho Con, và họ đã nhận lấy; nhìn biết quả thật rằng Con đến từ nơi Cha, và tin rằng ấy là Cha sai Con đến. 9 Con vì họ mà cầu-nguyện; chẳng phải vì thế-gian mà cầu-nguyện, nhưng vì kẻ Cha đã giao cho Con, bởi chưng họ thuộc về Cha. 10 Phàm mọi đều thuộc về Con tức là thuộc về Cha, mọi đều thuộc về Cha tức là thuộc về Con, và Con nhơn họ được tôn-vinh. 11 Con không ở thế-gian nữa, nhưng họ còn ở thế-gian, và Con về cùng Cha. Lạy Cha thánh, xin gìn-giữ họ trong danh Cha, là danh Cha đã ban cho Con, để họ cũng hiệp làm một như chúng ta vậy. 12 Đang khi Con còn ở với họ, Con gìn-giữ họ trong danh Cha, là danh Cha đã ban cho Con. Con đã gìn-giữ họ, trừ đứa con của sự hư-mất ra, thì trong đám họ không một người nào bị thất-lạc, hầu cho lời Kinh-thánh được ứng-nghiệm. 13 Nhưng bây giờ Con về cùng Cha, và đương khi còn ở thế-gian, Con nói những đều đó, hầu cho trong lòng họ được đầy-dẫy sự vui-mừng của Con. 14 Con đã truyền lời Cha cho họ, và thế-gian ghen-ghét họ, vì họ không thuộc về thế-gian, cũng như Con không thuộc về thế-gian vậy. 15 Con chẳng cầu Cha cất họ khỏi thế-gian, nhưng xin Cha gìn-giữ họ cho khỏi đều ác. 16 Họ không thuộc về thế-gian, cũng như Con không thuộc về thế-gian. 17 Xin Cha lấy lẽ thật khiến họ nên thánh; lời Cha tức là lẽ thật. 18 Như Cha đã sai Con trong thế-gian, thì Con cũng sai họ trong thế-gian. 19 Con vì họ tự làm nên thánh, hầu cho họ cũng nhờ lẽ thật mà được nên thánh vậy.
20 Ấy chẳng những vì họ mà Con cầu-xin thôi đâu, nhưng cũng vì kẻ sẽ nghe lời họ mà tin đến Con nữa, 21 để cho ai nấy hiệp làm một, như Cha ở trong Con, và Con ở trong Cha; lại để cho họ cũng ở trong chúng ta, đặng thế-gian tin rằng chính Cha đã sai Con đến. 22 Con đã ban cho họ sự vinh-hiển mà Cha đã ban cho Con, để hiệp làm một cũng như chúng ta vẫn là một: 23 Con ở trong họ và Cha ở trong Con, để cho họ toàn-vẹn hiệp làm một, và cho thế-gian biết chính Cha đã sai Con đến, và Cha đã yêu-thương họ cũng như Cha đã yêu-thương Con. 24 Cha ôi, Con muốn Con ở đâu thì những kẻ Cha đã giao cho Con cũng ở đó với Con, để họ ngắm xem sự vinh-hiển của Con, là vinh-hiển Cha đã ban cho Con, vì Cha đã yêu Con trước khi sáng-thế. 25 Hỡi Cha công-bình, thế-gian chẳng từng nhận biết Cha; song Con đã nhận biết Cha, và những kẻ nầy nhận rằng chính Cha đã sai Con đến. 26 Con đã tỏ danh Cha ra cho họ, Con lại sẽ tỏ ra nữa, để cho tình yêu-thương của Cha dùng yêu-thương Con ở trong họ, và chính mình Con cũng ở trong họ nữa.