Ngày 11 tháng Mười Một

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Mác 11:20-21; Ma-thi-ơ 21:20-22; Mác 11:25-33; Ma-thi-ơ 21:28-32; Mác 12:1-9; 20:16b; Ma-thi-ơ 21:42-46; 22:1-16a; Lu-ca 20:20-26; Ma-thi-ơ 22:23-33; Mác 12:28-34; Ma-thi-ơ 22:41-45; Mác 12:37b; Ma-thi-ơ 22:46; 23:1-39; Mác 12:41-44

Tuần Cuối—Thứ Ba Buổi Sáng

Thứ Ba đến như một ngày đối đầu lớn với các lãnh đạo tôn giáo tập hợp tại Giê-ru-sa-lem. Qua những ẩn dụ, Đức Giê-su chỉ ra rằng các tiền nhân của những người lãnh đạo này luôn khước từ các sứ giả của Đức Chúa Trời và rằng giờ đây chính họ đang khước từ cả Con của Đức Chúa Trời. Điều này rõ ràng làm giận những người Pha-ri-si, và họ cố gắng bẫy Đức Giê-su vào việc đưa ra một tuyên bố nào đó mà qua đó họ có thể bắt Ngài. Câu trả lời của Ngài khiến họ ngạc nhiên, và họ không còn căn cứ nào để buộc tội.

Những người Pha-ri-si sau đó được những người Sa-đu-sê tham gia vào câu hỏi của họ. Mặc dù những người Sa-đu-sê thường xung đột về chính trị và tôn giáo với những người Pha-ri-si, nhưng những người Sa-đu-sê cũng bị đe dọa ngang nhau bởi lời dạy của Đức Giê-su. Vì vậy họ sẵn sàng kết hợp với những người Pha-ri-si để thoát khỏi kẻ gây rối người Ga-li-lê này. Vì những người Sa-đu-sê phủ nhận bất kỳ sự sống lại nào từ cõi chết, nên việc họ cố gắng bắt Đức Giê-su bằng cách đặt ra một tình huống giả định có khả năng gây bối rối liên quan đến bất kỳ cuộc sống nào sau cái chết là điều tự nhiên. Trước sự

kinh ngạc của họ, Đức Giê-su, với tư cách là Con Đức Chúa Trời, một lần nữa đáp lại với sự hiểu biết tâm linh cao thượng.

Khi một người Pha-ri-si hỏi Đức Giê-su về điều răn lớn nhất, Ngài đưa ra một câu trả lời đi vào trọng tâm của sứ điệp và chức vụ của Ngài. Ngài sau đó khiển trách nghiêm khắc cả hai phe vì đã thất bại trong việc nắm bắt ý nghĩa thật sự của việc thờ phượng và phục vụ Đức Chúa Trời. Quan sát một góa phụ dâng tất cả những gì bà có—mặc dù đó chỉ là hai đồng xu nhỏ—Đức Giê-su chỉ ra bà như một tấm gương về tâm linh chân thật.

(Mác) 11 20 Sáng hôm sau, khi đi ngang qua, thấy cây vả đã khô cho tới rễ; 21 bấy giờ Phi-e-rơ nhớ lại chuyện đã qua, thưa cùng Ngài rằng: Thầy, coi kìa! Cây vả thầy đã rủa nay khô đi rồi. 

(Ma-thi-ơ) 21 20 Môn-đồ thấy đều đó, lấy làm kỳ, nói rằng: Cớ sao trong giây-phút mà cây vả liền khô đi vậy? 21 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, nếu các ngươi có đức-tin, và không nghi-ngờ chi hết, thì chẳng những các ngươi làm được đều đã làm cho cây vả mà thôi, song dầu các ngươi biểu hòn núi nầy rằng: Hãy cất mình lên và quăng xuống biển, đều đó cũng sẽ làm được. 22 Trong khi cầu-nguyện, các ngươi lấy đức-tin xin việc gì bất-kỳ, thảy đều được cả.

(Mác) 11 25 Khi các ngươi đứng cầu-nguyện, nếu có sự gì bất-bình cùng ai, thì hãy tha-thứ, để Cha các ngươi ở trên trời cũng tha lỗi cho các ngươi.

(Có mấy bản thêm câu 26 rằng: Song nếu không tha lỗi cho người ta, thì Cha các ngươi ở trên trời cũng sẽ không tha lỗi cho các ngươi.)

Lời hỏi về quyền-phép

27 Chúa và môn-đồ trở lại thành Giê-ru-sa-lem. Ngài đang đi dạo trong đền-thờ, thì các thầy tế-lễ cả, các thầy thông-giáo, và các trưởng-lão tới gần Ngài, 28 mà hỏi rằng: Thầy lấy quyền-phép nào làm những đều nầy, hoặc ai đã cho thầy quyền-phép làm những đều ấy? 29 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ta cũng hỏi các ngươi một câu; hãy trả lời cho ta, thì ta sẽ nói cho các ngươi biết ta làm những đều đó bởi quyền phép nào. 30 Phép báp-têm của Giăng đến bởi trên trời hay là bởi người ta? Hãy trả lời cho ta đi. 31 Vả, họ bàn với nhau như vầy: Nếu chúng ta nói: Bởi trên trời, thì người sẽ nói rằng: Vậy, sao các ngươi không tin lời Giăng? 32 Bằng chúng ta nói trái lại: Bởi người ta?… Họ sợ dân-chúng, vì ai nấy đều tin Giăng thật là Đấng tiên-tri. 33 Nên họ thưa lại cùng Đức Chúa Jêsus rằng: Chúng tôi không biết. Đức Chúa Jêsus bèn phán cùng họ rằng: Ta cũng không nói cho các ngươi biết ta nhờ quyền-phép nào mà làm những đều nầy.

Lời ví-dụ về hai con trai

(Ma-thi-ơ) 21 28 Các ngươi nghĩ làm sao? Một người kia có hai đứa con trai; nói cùng đứa thứ nhứt, mà rằng: Con ơi, bữa nay con hãy ra làm vườn nho. 29 Đứa ấy thưa rằng: Vâng; rồi không đi. 30 Đoạn, người cha đi đến đứa thứ hai, cũng bảo như vậy. Đứa nầy thưa rằng: Tôi không muốn đi. Nhưng sau ăn-năn, rồi đi. 31 Trong hai con trai đó, đứa nào làm theo ý-muốn của cha? Họ đáp rằng: Đứa thứ hai. Đức Chúa Jêsus phán cùng họ rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, những kẻ thâu thuế và phường đĩ-điếm sẽ được vào nước Đức Chúa Trời trước các ngươi. 32 Vì Giăng đã theo đường công-bình đến cùng các ngươi, nhưng các ngươi không tin, còn những kẻ thâu thuế và phường đĩ-điếm đã tin người; và các ngươi, khi đã thấy đều ấy, sau cũng không ăn-năn đặng tin người.

Ví-dụ về người làm vườn nho

(Mác)12 1 Đức Chúa Jêsus khởi phán thí-dụ cùng họ rằng: Một người kia trồng vườn nho, rào chung-quanh, ở trong đào một cái hầm ép rượu, và dựng một cái tháp; đoạn, cho mấy người làm nghề trồng nho thuê, mà lìa bổn-xứ. 2 Tới mùa, chủ vườn sai một đầy-tớ đến cùng bọn trồng nho, đặng thâu lấy phần hoa-lợi vườn nho nơi tay họ. 3 Nhưng họ bắt đầy-tớ mà đánh, rồi đuổi về tay không. 4 Người lại sai một đầy-tớ khác đến; nhưng họ đánh đầu nó và chưởi-rủa nữa. 5 Người còn sai đứa khác đến, thì họ giết đi; lại sai nhiều đứa khác nữa, đứa thì bị họ đánh, đứa thì bị họ giết. 6 Chủ vườn còn đứa con trai một rất yêu-dấu, bèn sai đi lần cuối-cùng, mà nói rằng: Chúng nó sẽ kính-vì con ta! 7 Nhưng bọn trồng nho đó bàn với nhau rằng: Thằng nầy là con kế-tự; hè, ta hãy giết nó, thì phần gia-tài nó sẽ về chúng ta. 8 Họ bắt con trai ấy giết đi, ném ra ngoài vườn nho. 9 Vậy thì chủ vườn nho sẽ làm thế nào? Người sẽ đến giết bọn trồng nho đó, rồi lấy vườn nho lại mà cho người khác.

(Lu-ca) 20 16b Ai nấy nghe những lời đó, thì nói rằng: Đức Chúa Trời nào nỡ vậy! 

(Ma-thi-ơ) 21 42 Đức Chúa Jêsus phán cùng họ rằng: Các ngươi há chưa hề đọc lời trong Kinh-thánh:

Hòn đá đã bị người xây nhà bỏ ra,
Trở nên đá đầu góc nhà;
Ấy là việc Chúa làm,
Và là một sự lạ trước mắt chúng ta,

hay sao? 43 Bởi vậy, ta phán cùng các ngươi, nước Đức Chúa Trời sẽ cất khỏi các ngươi, và cho một dân khác là dân sẽ có kết-quả của nước đó. 44 Kẻ nào rơi trên hòn đá ấy sẽ bị giập-nát, còn kẻ nào bị đá ấy rớt nhằm thì sẽ tan-tành như bụi.

45 Các thầy tế-lễ cả và người Pha-ri-si nghe những lời ví-dụ đó, thì biết Ngài nói về mình. 46 Họ bèn tìm cách để bắt Ngài; song sợ thiên-hạ, vì thiên-hạ tôn Ngài là đấng tiên-tri.

Ví-dụ về tiệc cưới

22 1 Đức Chúa Jêsus lại phán ví-dụ cùng chúng nữa, rằng: 2 Nước thiên-đàng giống như một vua kia làm tiệc cưới cho con mình. 3 Vua sai đầy-tớ đi nhắc những người đã được mời đến dự tiệc; nhưng họ không chịu đến. 4 Vua lại sai đầy-tớ khác mà dặn rằng: Hãy nói với người được mời như vầy: Nầy, ta đã sửa-soạn tiệc rồi; bò và thú béo đã giết xong, mọi việc đã sẵn cả, hãy đến mà dự tiệc cưới. 5 Nhưng họ không đếm-xỉa đến, cứ việc đi đường mình; kẻ nầy đi ra ruộng, kẻ kia đi buôn-bán; 6 còn những kẻ khác bắt đầy-tớ của vua, mắng-chưởi và giết đi. 7 Vua nổi giận, bèn sai quân-lính diệt những kẻ giết người đó, và đốt phá thành của họ. 8 Đoạn, vua phán cùng đầy-tớ mình rằng: Tiệc cưới đã dọn xong rồi; song những người được mời không xứng dự tiệc đó. 9 Vậy, các ngươi hãy đi khắp các ngã tư, hễ gặp người nào thì mời cả đến dự tiệc. 10 Đầy-tớ đi khắp các đường cái, nhóm lại hết thảy những người họ gặp, bất-luận dữ lành, đến nỗi trong phòng đầy những người dự tiệc.

11 Vua vào xem khách dự tiệc, chợt thấy một người không mặc áo lễ, 12 thì phán cùng người rằng: Hỡi bạn, sao ngươi vào đây mà không mặc áo lễ? Người đó làm thinh. 13 Vua bèn truyền cho đầy-tớ rằng: Hãy trói tay chơn nó lại, và quăng ra ngoài nơi tối-tăm, là nơi sẽ có khóc-lóc và nghiến răng. 14 Bởi vì có nhiều kẻ được gọi, mà ít người được chọn.

Đức Chúa Trời và Sê-sa

15 Bấy giờ người Pha-ri-si đi ra bàn-luận với nhau, để kiếm cách bắt lỗi Đức Chúa Jêsus về lời nói. 16a Họ sai môn-đồ mình với đảng vua Hê-rốt đến… 

(Lu-ca) 20 20 Họ bèn dòm-hành Ngài, sai mấy kẻ do-thám giả làm người hiền-lành, để bắt-bẻ Ngài trong lời nói, hầu để nộp Ngài cho kẻ cầm quyền và trong tay quan tổng-đốc.

21 Những người đó hỏi Đức Chúa Jêsus câu nầy: Thưa thầy, chúng tôi biết thầy nói và dạy-dỗ theo lẽ ngay-thẳng, không tư-vị ai, lấy lẽ thật mà dạy đạo Đức Chúa Trời. 22 Chúng tôi có nên nộp thuế cho Sê-sa hay không? 23 Song Đức Chúa Jêsus biết mưu họ, thì đáp rằng: 24 Hãy cho ta xem một đơ-ni-ê. Đơ-ni-ê nầy mang hình và hiệu của ai? Họ thưa rằng: Của Sê-sa. 25 Ngài bèn phán rằng: Vậy thì của Sê-sa hãy trả lại cho Sê-sa, của Đức Chúa Trời hãy trả lại cho Đức Chúa Trời. 26 Trước mặt dân-chúng, họ không bắt lỗi lời Ngài phán chi được; và lấy lời đáp của Ngài làm lạ, thì nín-lặng.

Sự sống lại

(Ma-thi-ơ) 22 23 Trong ngày đó, có người Sa-đu-sê, là kẻ nói rằng không có sự sống lại, đến gần Ngài mà hỏi rằng: 24 Thưa thầy, Môi-se có nói: Nếu người nào chết mà không có con, thì em sẽ lấy vợ góa anh để nối dòng cho anh. 25 Vả, trong chúng tôi có bảy anh em. Người anh lấy vợ và chết đi, nhưng vì chưa có con nên để vợ lại cho em. 26 Người thứ hai, thứ ba, cho đến thứ bảy cũng vậy. 27 Rốt lại, người đờn-bà cũng chết. 28 Vậy, lúc sống lại, đờn-bà đó sẽ làm vợ ai trong bảy người? vì cả thảy đều đã lấy người làm vợ. 29 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Các ngươi lầm, vì không hiểu Kinh-thánh, và cũng không hiểu quyền-phép Đức Chúa Trời thể nào. 30 Vì đến khi sống lại, người ta không cưới vợ, cũng không lấy chồng, song những kẻ sống lại là như thiên-sứ trên trời vậy. 31 Các ngươi há không đọc lời Đức Chúa Trời phán về sự sống lại của kẻ chết rằng: 32 Ta là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đức Chúa Trời của Y-sác, Đức Chúa Trời của Gia-cốp, hay sao? Đức Chúa Trời không phải là Chúa của kẻ chết, nhưng của kẻ sống. 33 Chúng nghe lời ấy, thì lấy làm lạ về sự dạy-dỗ của Ngài.

Tóm-tắt về luật-pháp

(Mác) 12 28 Bấy giờ, có một thầy thông-giáo nghe Chúa và người Sa-đu-sê biện-luận với nhau, biết Đức Chúa Jêsus đã khéo đáp, bèn đến gần hỏi Ngài rằng: Trong các điều-răn, điều nào là đầu hết? 29 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Nầy là điều đầu nhứt: Hỡi Y-sơ-ra-ên, hãy nghe, Chúa, Đức Chúa Trời chúng ta, là Chúa có một. 30 Ngươi phải hết lòng, hết linh-hồn, hết trí-khôn, hết sức mà kính-mến Chúa là Đức Chúa Trời ngươi. 31 Nầy là điều thứ hai: Ngươi phải yêu kẻ lân-cận như mình. Chẳng có điều-răn nào lớn hơn hai điều đó. 32 Thầy thông-giáo trả lời rằng: Thưa thầy, thầy nói phải, hiệp lý lắm, thật Đức Chúa Trời là có một, ngoài Ngài chẳng có Chúa nào khác nữa; 33 thật phải kính-mến Chúa hết lòng, hết trí, hết sức, và yêu kẻ lân-cận như mình, ấy là hơn mọi của-lễ thiêu cùng hết thảy các của-lễ. 34 Đức Chúa Jêsus thấy người trả lời như người khôn, thì phán rằng: Ngươi chẳng cách xa nước Đức Chúa Trời đâu. Rồi không ai dám hỏi Ngài nữa.

Đấng Christ con vua Đa-vít

(Ma-thi-ơ) 22 41 Khi người Pha-ri-si nhóm nhau lại, thì Đức Chúa Jêsus hỏi họ rằng: 42 Về Đấng Christ, các ngươi nghĩ thể nào? Ngài là con ai? Họ đáp rằng: Con vua Đa-vít. 43 Ngài đáp rằng: Vậy, vì cớ nào vua Đa-vít được Đức Thánh-Linh cảm-động, gọi Đấng Christ là Chúa, mà rằng:

44 Chúa phán cùng Chúa tôi:
Hãy ngồi bên hữu ta,
Cho đến khi nào ta để kẻ thù-nghịch ngươi dưới chơn ngươi?

45 Vậy, nếu vua Đa-vít xưng Ngài là Chúa, thì Ngài làm con vua ấy là thể nào? 

(Mác) 12 37b Đoàn dân đông vui lòng mà nghe Ngài.

(Ma-thi-ơ) 22 46 Không ai thưa lại được một lời, và từ ngày đó, chẳng ai dám hỏi Ngài nữa.

Đức Chúa Jêsus trách người Pha-ri-si

23 1 Bấy giờ Đức Chúa Jêsus phán cùng dân-chúng và môn-đồ Ngài rằng: 2 Các thầy thông-giáo và người Pha-ri-si đều ngồi trên ngôi của Môi-se. 3 Vậy, hãy làm và giữ theo mọi đều họ đã bảo các ngươi; nhưng đừng bắt-chước việc làm của họ, vì họ nói mà không làm. 4 Bọn ấy buộc những gánh nặng khó chịu, để trên vai người ta, còn mình thì không muốn động ngón tay vào. 5 Họ làm việc gì cũng cố để cho người ta thấy, mang cái thẻ bài da cho rộng, xủ cái tua áo cho dài; 6 ưa ngồi đầu trong đám tiệc, thích ngôi cao nhứt trong nhà hội; 7 muốn người ta chào mình giữa chợ, và ưng người ta gọi mình bằng thầy! 8 Nhưng các ngươi đừng chịu người ta gọi mình bằng thầy; vì các ngươi chỉ có một Thầy, và các ngươi hết thảy đều là anh em. 9 Cũng đừng gọi người nào ở thế-gian là cha mình; vì các ngươi chỉ có một Cha, là Đấng ở trên trời. 10 Cũng đừng chịu ai gọi mình là chủ; vì các ngươi chỉ có một Chủ, là Đấng Christ. 11 Song ai lớn hơn hết trong các ngươi, thì sẽ làm đầy-tớ các ngươi. 12 Kẻ nào tôn mình lên thì sẽ bị hạ xuống, còn kẻ nào hạ mình xuống thì sẽ được tôn lên.

13 Khốn cho các ngươi, thầy thông-giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả-hình! vì các ngươi đóng nước thiên-đàng trước mặt người ta; các ngươi không vào đó bao giờ, mà có ai muốn vào, thì lại ngăn-trở. (Có mấy bản cũ thêm một câu 14 rằng: Khốn cho các ngươi, thầy thông-giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả-hình! vì các ngươi làm bộ đọc lời cầu-nguyện cho dài, mà nuốt nhà đờn-bà góa; vì cớ đó, các ngươi sẽ bị đoán-phạt nặng hơn.)

 15 Khốn cho các ngươi, thầy thông-giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả-hình! vì các ngươi đi khắp dưới nước trên bộ để khuyên một người vào đạo mình; và khi đã khuyên được rồi, thì các ngươi làm cho họ trở nên người địa-ngục gấp hai các ngươi.

16 Khốn cho các ngươi, là kẻ mù dẫn đường, các ngươi nói rằng: Nếu người nào chỉ đền-thờ mà thề, thì không can chi; song chỉ vàng của đền-thờ mà thề, thì phải mắc lời thề ấy. 17 Hởi kẻ dại và mù, vàng, và đền-thờ làm cho vàng nên thánh, cái nào trọng hơn? 18 Lại các ngươi nói rằng: Nếu người nào chỉ bàn-thờ mà thề, thì không can chi; song chỉ của-lễ trên bàn-thờ mà thề, thì phải mắc lời thề ấy. 19 Hỡi kẻ mù kia, của-lễ, và bàn-thờ làm cho của-lễ nên thánh, cái nào trọng hơn? 20 Vậy thì người nào chỉ bàn-thờ mà thề, là chỉ bàn-thờ và cả của-lễ trên bàn-thờ mà thề; 21 người nào chỉ đền-thờ mà thề, là chỉ đền-thờ và Đấng ngự nơi đền-thờ mà thề; 22 còn ai chỉ trời mà thề, là chỉ ngôi của Đức Chúa Trời và Đấng ngự trên ngôi mà thề vậy.

23 Khốn cho các ngươi, thầy thông-giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả-hình! vì các ngươi nộp một phần mười bạc-hà, hồi-hương, và rau cần, mà bỏ đều hệ-trọng hơn hết trong luật-pháp, là sự công-bình, thương-xót và trung-tín; đó là những đều các ngươi phải làm, mà cũng không nên bỏ sót những đều kia. 24 Hỡi kẻ mù dẫn đường, các ngươi lọc con ruồi nhỏ mà nuốt con lạc-đà!

25 Khốn cho các ngươi, thầy thông-giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả-hình! vì các ngươi rửa bề ngoài chén và mâm, nhưng ở trong thì đầy-dẫy sự ăn-cướp cùng sự quá-độ. 26 Hỡi người Pha-ri-si mù kia, trước hết phải lau bề trong chén và mâm, hầu cho bề ngoài cũng được sạch-sẽ.

27 Khốn cho các ngươi, thầy thông-giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả-hình! vì các ngươi giống như mồ-mả tô trắng bề ngoài cho đẹp, mà bề trong thì đầy xương người chết và mọi thứ dơ-dáy. 28 Các ngươi cũng vậy, bề ngoài ra dáng công-bình, nhưng ở trong thì chan-chứa sự giả-hình và tội-lỗi.

29 Khốn cho các ngươi, thầy thông-giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả-hình! vì các ngươi xây-đắp mồ-mả của đấng tiên-tri, trau-giồi mồ-mả của người công-bình, 30 và nói rằng: Nếu chúng ta ở cùng một thời với tổ-phụ, thì không hùa theo người mà làm đổ máu các đấng tiên-tri vậy. 31 Ấy đó, các ngươi tự làm chứng cho mình rằng thật là con cháu những người giết các đấng tiên-tri. 32 Vậy thì hãy làm cho đầy-dẫy cái lường của tổ-phụ các ngươi! 33 Hỡi loài rắn, dòng-dõi rắn lục kia, thế nào mà tránh khỏi sự đoán-phạt nơi địa-ngục được?

34 Vậy nên, nầy, ta sai những đấng tiên-tri, kẻ khôn-ngoan, và thầy thông-giáo đến cùng các ngươi; trong những người ấy, kẻ thì các ngươi sẽ giết và đóng đinh trên cây thập-tự, kẻ thì các ngươi sẽ đánh-đập trong nhà hội mình, và các ngươi sẽ đuổi-bắt họ từ thành nầy qua thành kia, 35 hầu cho hết thảy máu vô-tội bị tràn ra trên mặt đất, đổ về các ngươi, từ máu A-bên là người công-bình cho đến máu Xa-cha-ri là con của Ba-ra-chi, mà các ngươi đã giết ở giữa khoảng đền-thờ và bàn-thờ. 36 Quả thật, ta nói cùng các ngươi, mọi đều đó sẽ xảy đến cho dòng-dõi nầy.

37 Hỡi Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem, ngươi giết các đấng tiên-tri và ném đá những kẻ chịu sai đến cùng ngươi, bao nhiêu lần ta muốn nhóm-họp các con ngươi như gà mái túc con mình lại ấp trong cánh, mà các ngươi chẳng khứng! 38 Nầy, nhà các ngươi sẽ bỏ hoang! 39 Vì, ta bảo, các ngươi sẽ không thấy ta nữa, cho đến lúc các ngươi sẽ nói rằng: Phước cho Đấng nhơn danh Chúa mà đến!

Đờn-bà góa dâng của

(Mác) 12 41 Đức Chúa Jêsus ngồi đối ngang cái rương đựng tiền dâng, coi dân-chúng bỏ tiền vào thể nào. 42 Có lắm người giàu bỏ nhiều tiền; cũng có một mụ góa nghèo kia đến bỏ hai đồng tiền ăn một phần tư xu. 43 Ngài bèn kêu môn-đồ mà phán rằng: Quả thật, ta nói cùng các ngươi, mụ góa nghèo nầy đã bỏ tiền vào rương nhiều hơn hết thảy những người đã bỏ vào. 44 Vì mọi kẻ khác lấy của dư mình bỏ vào, còn mụ nầy nghèo-cực lắm, đã bỏ hết của mình có, là hết của có để nuôi mình.

< Lui    Trang Lịch     Tới >