Ngày 10 tháng Mười Một

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Giăng 12:12-13; Lu-ca 19:29-34; Ma-thi-ơ 21:4-5; Giăng 12:16; Mác 11:4-7; Lu-ca 19:36-40; Mác: 11:8; Lu-ca 19:41-44; Ma-thi-ơ 21:10-11; Giăng 12:17-19; Mác 11:11-18; Lu-ca 19:48; Ma-thi-ơ 21:14-16; Giăng 12:20-36; Mác 11:19

Sự Vào Thành Ngày – Chủ Nhật

Đã đến cuối tháng Ba và Lễ Vượt Qua đã đến gần. Thời điểm đã đến để Chúa Giê-su bị nộp. Không có lễ hội nào của người Do Thái quan trọng hơn đối với dân chúng, và không có lễ hội nào có thể thích hợp hơn cho đỉnh cao của đời sống và chức vụ của Chúa Giê-su. Lễ Vượt Qua đến vào thời điểm bắt đầu Lễ Bánh Không Men, kéo dài bảy ngày. Lễ này tưởng niệm cuộc xuất hành của dân Y-sơ-ra-ên cổ đại khỏi ách nô lệ tại Ai-cập. Trong ngày Lễ Vượt Qua, con chiên đánh dấu được giết, đúng như nó đã từng được giết vào thời điểm bắt đầu cuộc xuất hành, lúc đó máu của nó được rảy lên cửa nhà của dân Y-sơ-ra-ên. Khi sự chết đi qua Ai-cập và con đầu lòng của mỗi gia đình bị giết, Đức Chúa Trời chỉ tha cho những gia đình nào có cửa được phủ bằng máu. Là Chiên Con hoàn hảo của Đức Chúa Trời, chính Chúa Giê-su sắp bị giết vì sự cứu rỗi của tất cả những ai nhận biết và chấp nhận quyền năng trong huyết của Ngài.

Ngay khi Chúa Giê-su đến gần Giê-ru-sa-lem, kẻ thù của Ngài đang âm mưu cái chết của Ngài. Nhưng sự đau khổ sẽ không đến cho đến khi Chúa Giê-su đã vào thành trong chiến thắng. Cưỡi trên một con lừa con, Chúa Giê-su được đám đông chào đón ca ngợi Đức Chúa Trời vì đã sai “nhà tiên tri vĩ đại” này mà họ giờ đây tin tưởng. Tuy nhiên Chúa Giê-su biết rằng hầu hết trong số họ vẫn chưa hiểu bản chất thật của chức Đấng Mê-si và thần tính của Ngài, và rằng còn rất nhiều người khác vẫn hoàn toàn không tin vào Ngài. Khi Chúa Giê-su giờ đây được chào đón nồng nhiệt nhất trong chức vụ của mình, kẻ thù của Ngài sợ sự phổ biến của Ngài và để cho Ngài có ngày vinh quang của mình.

Đức Chúa Jêsus vào thành Giê-ru-sa-lem

(Giăng)12 12 Qua ngày sau, có một đám dân đông đến đặng dự lễ, biết Đức Chúa Jêsus lên thành Giê-ru-sa-lem, 13 bèn lấy những lá kè ra đón Ngài, và reo lên rằng:

Hô-sa-na!

Chúc phước cho Đấng nhơn danh Chúa mà đến,

là Vua của Y-sơ-ra-ên! 

(Lu-ca) 19 29 Đức Chúa Jêsus gần đến thành Bê-pha-giê và Bê-tha-ni, ngang núi gọi là Ô-li-ve, sai hai môn-đồ đi, 30 và dặn rằng: Hãy đi đến làng trước mặt các ngươi; khi vào làng, sẽ thấy một lừa con buộc đó, chưa hề có ai cỡi; hãy mở và dắt về cho ta. 31 Hoặc có ai hỏi sao các ngươi mở nó ra, hãy trả lời rằng: Chúa cần dùng lừa nầy. 32 Hai người được sai ra đi, quả gặp mọi đều y như Đức Chúa Jêsus đã phán. 33 Đang mở lừa con, các chủ lừa hỏi rằng: Sao mở lừa con nầy ra? 34 Hai người trả lời rằng: Chúa cần dùng nó. 

(Ma-thi-ơ) 21 4 Vả, đều ấy xảy ra để cho ứng-nghiệm lời của đấng tiên-tri rằng:

5 Hãy nói với con gái thành Si-ôn rằng:
Nầy, vua ngươi đến cùng ngươi,
Nhu-mì, cỡi lừa
Và lừa con, là con của lừa cái mang ách.

(Giăng) 12 16 Môn-đồ trước vốn không hiểu đều đó; nhưng đến khi Đức Chúa Jêsus đã được vinh-hiển, mới nhớ lại những sự đó đã chép về Ngài, và người ta đã làm thành cho Ngài.

(Mác) 11 4 Hai người đi, thì thấy lừa con đương buộc ở ngoài trước cửa, chỗ đường quẹo, bèn mở ra. 5 Có mấy kẻ trong những người ở đó hỏi rằng: Các ngươi mở lừa con đó làm chi? 6 Hai người trả lời theo Đức Chúa Jêsus đã dặn; thì họ để cho đi.

7 Hai người dắt lừa con về cho Đức Chúa Jêsus, lấy áo mình trải trên nó; rồi Ngài cỡi lên. 

(Lu-ca) 19 36 Khi Đức Chúa Jêsus đang đi tới, có nhiều kẻ trải áo trên đường. 37 Lúc đến gần dốc núi Ô-li-ve, cả đám môn-đồ lấy làm mừng-rỡ, và cả tiếng ngợi-khen Đức Chúa Trời về những phép lạ mình đã thấy, 38 mà nói rằng: Đáng ngợi-khen Vua nhơn danh Chúa mà đến! Bình-an ở trên trời, và vinh-hiển trên các nơi rất cao! 39 Bấy giờ, có mấy người Pha-ri-si ở trong đám dân đông nói cùng Ngài rằng: Thưa thầy, xin quở-trách môn-đồ thầy! 40 Ngài đáp rằng: Ta phán cùng các ngươi, nếu họ nín-lặng thì đá sẽ kêu lên.

(Mác)11  8 Nhiều người trải áo mình trên đàng; lại có kẻ rải nhánh cây chặt trong đồng ruộng.

(Lu-ca) 19 41 Khi Đức Chúa Jêsus gần đến thành, thấy thì khóc về thành, và phán rằng: 42 Ước gì, ít nữa là ngày nay, mầy đã hiểu biết sự làm cho mầy được bình-an! Song hiện nay những sự ấy kín-giấu nơi mắt mầy. 43 Vì sẽ có ngày xảy đến cho mầy, khi quân nghịch đào hố xung-quanh mầy, vây mầy chặt bốn bề. 44 Họ sẽ hủy hết thảy, mầy và con-cái ở giữa mầy nữa. Không để cho mầy hòn đá nầy trên hòn đá kia, vì mầy không biết lúc mình đã được thăm-viếng.

(Ma-thi-ơ) 21 10 Khi Ngài đã vào thành Giê-ru-sa-lem, thì cả thành đều xôn-xao, nói rằng: Người nầy là ai? 11 Chúng trả lời rằng: Ấy là Đấng tiên-tri Jêsus ở thành Na-xa-rét, xứ Ga-li-lê.

(Giăng) 12  17 Đoàn dân ở cùng Ngài, khi Ngài kêu La-xa-rơ ra khỏi mộ và khiến từ kẻ chết sống lại, đều làm chứng về Ngài. 18 Ấy cũng tại đều đó mà đoàn dân đi đón Ngài, vì có nghe rằng Ngài đã làm phép lạ ấy. 19 Nhơn đó, người Pha-ri-si nói với nhau rằng: Các ngươi thấy mình chẳng làm nổi chi hết; kìa, cả thiên-hạ đều chạy theo người!

Cây vả khô.— Sự dẹp sạch trong đền-thờ

(Mác) 11 11 Đức Chúa Jêsus vào thành Giê-ru-sa-lem, đến nơi đền-thờ; đoạn, liếc mắt xem mọi sự chung-quanh, thì trời đã tối, Ngài bèn ra, đặng đi tới làng Bê-tha-ni với mười hai sứ-đồ.

Tuần Cuối Cùng—Ngày thứ Hai

Vào ngày hôm sau, sự phổ biến của Chúa Giê-su vẫn đang ở đỉnh cao, và trẻ em hát ca ngợi Ngài như thể để cảm ơn Ngài vì sự ghi nhớ liên tục của Ngài đối với chúng. Trong một tâm trạng tương phản của ngày hôm đó, Ma-thi-ơ, Mác và Lu-ca mỗi người ghi lại một sự kiện gần như giống hệt với một sự kiện được ghi lại bởi Giăng vào lúc bắt đầu chức vụ của Chúa Giê-su—đó là, việc đuổi các con buôn ra khỏi đền thờ. Nếu đây thực sự là một sự kiện riêng biệt, có thể chính là Chúa Giê-su đang nắm lấy cơ hội cuối cùng này để thanh tẩy đền thờ. Giận dữ như họ hẳn phải thế, các con buôn và người đổi tiền, giống như các nhà lãnh đạo tôn giáo, sợ dân chúng và sẽ chờ thời cơ của họ.

Giờ đây Chúa Giê-su nói công khai về sự đóng đinh sắp đến của mình và nỗ lực đặc biệt để giải thích mục đích của nó. Có nhiều người vẫn không tin, nhưng, như Giăng quan sát, ngay cả sự hoài nghi của họ cũng là sự ứng nghiệm lời tiên tri.

Bây giờ Chúa Giê-su rời Bê-tha-ni và đặt lời nguyền rủa lên một cây vả không kết trái, một sự kiện mà sau này Ngài sẽ sử dụng để minh họa một bài học về quyền năng của đức tin.

(Mác) 11 12 Sáng ngày, khi đã lìa làng Bê-tha-ni rồi, thì Ngài đói. 13 Vừa thấy đàng xa một cây vả có lá, Ngài đến đó xem hoặc có chi chăng; song, tới gần rồi, chỉ thấy có lá mà thôi, vì bấy giờ không phải mùa vả. 14 Ngài bèn cất tiếng phán cùng cây vả rằng: Chẳng hề có ai ăn trái của mầy nữa! Các môn-đồ đều nghe lời ấy.

15 Đoạn, đến thành Giê-ru-sa-lem; Đức Chúa Jêsus vào đền-thờ, đuổi những kẻ buôn-bán ở đó, lại lật-đổ bàn những người đổi bạc, và ghế những kẻ bán bò-câu. 16 Ngài cấm không cho ai được đem đồ gì đi ngang qua đền-thờ. 17 Rồi Ngài dạy-dỗ chúng mà rằng: Há chẳng có lời chép: Nhà ta sẽ gọi là nhà cầu-nguyện của muôn dân hay sao? Nhưng các ngươi đã làm thành cái hang trộm-cướp. 18 Các thầy tế-lễ cả và các thầy thông-giáo nghe mấy lời, bèn kiếm cách diệt Ngài; vì họ sợ Ngài, tại cả đoàn dân cảm-động sự dạy-dỗ của Ngài lắm.

(Lu-ca) 19  48 nhưng họ không biết dùng chước chi, vì dân-sự đều chăm-chỉ mà nghe Ngài nói.

(Ma-thi-ơ) 21 14 Bấy giờ, những kẻ mù và què đến cùng Ngài trong đền-thờ, thì Ngài chữa cho họ được lành. 15 Nhưng các thầy tế-lễ cả và các thầy thông-giáo thấy sự lạ Ngài đã làm, và nghe con trẻ reo lên trong đền-thờ rằng: Hô-sa-na con vua Đa-vít! thì họ tức giận, 16 và nói với Ngài rằng: Thầy có nghe đều những đứa trẻ nầy nói không? Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Có. Vậy chớ các ngươi chưa hề đọc lời nầy: Chúa đã được ngợi-khen bởi miệng con trẻ và con đương bú, hay sao? 

Mấy người Gờ-réc xin ra mắt Đức Chúa Jêsus. — Chúa phán về sự chết mình gần đến

(Giăng) 12 20 Vả, trong đám đã lên đặng thờ-lạy trong kỳ lễ, có mấy người Gờ-réc, 21 đến tìm Phi-líp, là người ở thành Bết-sai-đa, thuộc xứ Ga-li-lê, mà xin rằng: Thưa chúa, chúng tôi muốn ra mắt Đức Chúa Jêsus. 22 Phi-líp đi nói với Anh-rê; rồi Anh-rê với Phi-líp đến thưa cùng Đức Chúa Jêsus. 23 Đức Chúa Jêsus bèn đáp rằng: Giờ đã đến, khi Con người sẽ được vinh-hiển. 24 Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, nếu hột giống lúa mì kia, chẳng chết sau khi gieo xuống đất, thì cứ ở một mình; nhưng nếu chết đi, thì kết quả được nhiều. 25 Ai yêu sự sống mình thì sẽ mất đi, ai ghét sự sống mình trong đời nầy thì sẽ giữ lại đến sự sống đời đời. 26 Nếu ai hầu việc ta, thì phải theo ta, và ta ở đâu, thì kẻ hầu việc ta cũng sẽ ở đó; nếu ai hầu việc ta, thì Cha ta ắt tôn-quí người….

27 Hiện nay tâm-thần ta bối-rối; ta sẽ nói gì?… Lạy Cha, xin cứu Con khỏi giờ nầy! Nhưng ấy cũng vì sự đó mà Con đến giờ nầy! 28 Cha ơi, xin làm sáng danh Cha! Bấy giờ có tiếng từ trên trời phán xuống rằng: Ta đã làm sáng danh rồi, ta còn làm cho sáng danh nữa!

29 Đoàn dân ở tại đó nghe tiếng, thì nói rằng ấy là tiếng sấm; có kẻ khác nói: Một vị thiên-sứ nào nói với Ngài. 30 Đức Chúa Jêsus cất tiếng phán rằng: Ấy chẳng phải vì ta mà tiếng nầy vang ra, nhưng vì các ngươi. 31 Hiện bây giờ, có sự phán-xét thế-gian nầy, và hiện nay vua-chúa của thế-gian nầy phải bị xua-đuổi. 32 Còn ta, khi ta đã được treo lên khỏi đất, ta sẽ kéo mọi người đến cùng ta. 33 Ngài phán vậy để chỉ mình phải chết cách nào. 34 Đoàn dân thưa rằng: Chúng tôi có học trong luật-pháp rằng Đấng Christ còn đời đời, vậy sao thầy nói Con người phải bị treo lên? Con người đó là ai? 35 Đức Chúa Jêsus bèn đáp rằng: Sự sáng còn ở giữa các ngươi ít lâu; hãy đi trong khi các ngươi còn có sự sáng, e rằng sự tối-tăm đến thình-lình cùng các ngươi chăng; kẻ đi trong nơi tối-tăm thì chẳng biết mình đi đâu. 36 Các ngươi đương có sự sáng, hãy tin sự sáng, hầu cho trở nên con-cái của sự sáng.

Đức Chúa Jêsus phán như vậy, rồi đi, và ẩn mình cách xa họ.

(Mác) 11 19 Đến chiều, Ngài và môn-đồ ra khỏi thành.

< Lui    Trang Lịch     Tới >