Ngày 02 tháng Mười Một

< Lui     Trang Lịch     Tới >

Đọc Ma-thi-ơ 15:21; Mác 7:24b; Ma-thi-ơ 15:22-28; Mác 7:31-37; Ma-thi-ơ 15:30-31; Mác 8:1-10; Ma-thi-ơ 16:1-4; Mác 8:14; Ma-thi-ơ 16:6-12; Mác 8:22-26

Chuyến Đi Rộng Lớn Khắp Ga-li-lê

Có lẽ trong một hành động rút lui khỏi người Do Thái, hoặc có lẽ như một phần của kế hoạch truyền giáo rộng lớn hơn, Chúa Giê-su bây giờ hướng chức vụ của Ngài đến Phê-ni-xi và khu vực xung quanh Ty-rơ và Si-đôn. Ở đây Ngài gặp một người đàn bà Ca-na-an xin Chúa Giê-su chữa lành con gái bà. Là con cháu của Cham, con trai của Nô-ê, người mà một lời nguyền đã được áp đặt chống lại, người Ca-na-an bị người Do Thái xem thường là không xứng đáng với phước hạnh của Đức Chúa Trời. Vì vậy, yêu cầu của người đàn bà là một cơ hội tuyệt vời để Chúa Giê-su dạy các môn đồ của Ngài một lần nữa về tính phổ quát của nước Ngài. Thoạt đầu có vẻ như Chúa Giê-su khiển trách người đàn bà, nhưng kết quả cuối cùng chứng tỏ mối quan tâm của Chúa Giê-su đối với mọi người, và cũng cung cấp một gương mẫu xuất sắc về đức tin kiên trì từ phía một tín đồ.

Trở về Biển Ga-li-lê, Chúa Giê-su sẽ thực hiện thêm các phép lạ và khiển trách các người Pha-ri-si vì yêu cầu các dấu hiệu về thần tính của Ngài. Sau đó, Chúa Giê-su sẽ tiếp tục chuyến đi rộng lớn của Ngài bằng cách đi về phía bắc đến Sê-sa-rê Phi-líp.

Người đờn-bà Ca-na-an

(Ma-thi-ơ) 15 21 Đức Chúa Jêsus đi từ đó, vào bờ-cõi thành Ty-rơ và thành Si-đôn.

(Mác) 7 24b Ngài vào một cái nhà, không muốn cho ai biết mình, song không thể ẩn được. 

(Ma-thi-ơ) 15 22 Xảy có một người đờn-bà xứ Ca-na-an, từ xứ ấy đến, mà kêu lên rằng: Lạy Chúa, là con cháu vua Đa-vít, xin thương-xót tôi cùng! Con gái tôi mắc quỉ ám, khốn-cực lắm. 23 Nhưng Ngài chẳng đáp một lời. Môn-đồ bèn đến gần, cố nài-xin rằng: Xin thầy truyền cho đờn-bà ấy về, vì người kêu-van ở đằng sau chúng ta. 24 Ngài đáp rằng: Ta chịu sai đến đây, chỉ vì các con chiên lạc-mất của nhà Y-sơ-ra-ên đó thôi. 25 Song người đờn-bà lại gần, lạy Ngài mà thưa rằng: Lạy Chúa, xin Chúa giúp tôi cùng! 26 Ngài đáp rằng: Không nên lấy bánh của con-cái mà quăng cho chó con ăn. 27 Người đờn-bà lại thưa rằng: Lạy Chúa, thật như vậy, song mấy con chó con ăn những miếng bánh vụn trên bàn chủ nó rớt xuống. 28 Ngài bèn phán rằng: Hỡi đờn-bà kia, ngươi có đức-tin lớn; việc phải xảy ra theo ý ngươi muốn! Cũng một giờ đó, con gái người liền được lành.

Người điếc

(Mác) 7 31 Đức Chúa Jêsus lìa bờ-cõi thành Ty-rơ, qua thành Si-đôn và trải địa-phận Đê-ca-bô-lơ, đến biển Ga-li-lê. 32 Người ta đem một người điếc và ngọng đến cùng Ngài, xin Ngài đặt tay trên người. 33 Ngài đem riêng người ra, cách xa đám đông, rồi để ngón tay vào lỗ tai người, và thấm nước miếng xúc lưỡi người. 34 Đoạn, Ngài ngửa mặt lên trời, thở ra mà phán cùng người rằng: Ép-pha-ta! nghĩa là: Hãy mở ra! 35 Tức thì tai được mở ra, lưỡi được thong-thả, người nói rõ-ràng. 36 Đức Chúa Jêsus cấm chúng chớ nói đều đó cùng ai; song Ngài càng cấm, người ta lại càng nói đến nữa. 37 Chúng lại lấy làm lạ quá đỗi, mà rằng: Ngài làm mọi việc được tốt-lành: khiến kẻ điếc nghe, kẻ câm nói vậy!

(Ma-thi-ơ) 15  30 Bấy giờ có đoàn dân rất đông đến gần Ngài, đem theo những kẻ què, đui, câm, tàn-tật và nhiều kẻ đau khác, để dưới chơn Đức Chúa Jêsus, thì Ngài chữa cho họ được lành. 31 Vậy, chúng thấy kẻ câm được nói, kẻ tàn-tật được khỏi, kẻ què được đi, kẻ đui được sáng, thì lấy làm lạ lắm, đều ngợi-khen Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên.

Chúa hóa bánh ra nhiều, lần thứ hai

(Mác) 8 1 Những ngày đó, lại có một đoàn dân đông theo Đức Chúa Jêsus. Vì chúng không có chi ăn, nên Ngài kêu các môn-đồ mà phán rằng: 2 Ta thương-xót đoàn dân nầy: vì đã ba ngày nay, không rời-bỏ ta, và chẳng có gì ăn. 3 Nếu ta truyền cho nhịn đói trở về nơi họ ở, dọc đàng chắc sẽ kém sức, vì có mấy người đã đến từ nơi xa. 4 Môn-đồ thưa rằng: Có thể kiếm bánh đâu được trong đồng vắng nầy cho chúng ăn no ư? 5 Ngài hỏi: Các ngươi có bao nhiêu bánh? Thưa: Có bảy cái. 6 Ngài bèn biểu đoàn dân ngồi xuống đất; đoạn lấy bảy cái bánh, tạ ơn, rồi bẻ ra trao cho môn-đồ để phân-phát, thì môn-đồ phân-phát cho đoàn dân. 7 Môn-đồ cũng có mấy con cá nhỏ; Đức Chúa Jêsus tạ ơn rồi, cũng khiến đem phân-phát như vậy. 8 Ai nấy ăn no-nê; rồi người ta thâu được bảy giỏ những miếng thừa. 9 Vả, những người ăn đó ước-chừng bốn ngàn người. Đức Chúa Jêsus cho chúng về; 10 rồi liền vào thuyền với môn-đồ, sang xứ Đa-ma-nu-tha.

Men của người Pha-ri-si và người Sa-đu-sê

(Ma-thi-ơ) 16 1 Những người Pha-ri-si và Sa-đu-sê đến cùng Đức Chúa Jêsus, có ý thử Ngài, thì xin làm cho xem một dấu lạ từ trên trời xuống. 2 Nhưng Ngài đáp rằng: Khi chiều tối đến, thi các ngươi nói rằng: Sẽ tốt trời, vì trời đỏ. 3 Còn sớm mai, thì các ngươi nói rằng: Hôm nay sẽ có cơn dông, vì trời đỏ và mờ mờ. Các ngươi biết phân-biệt rõ sắc trời, mà không phân-biệt được dấu chỉ thì-giờ ư! 4 Dòng-dõi hung-ác gian-dâm nầy xin một dấu lạ; nhưng sẽ chẳng cho dấu lạ chi khác ngoài dấu lạ của đấng tiên-tri Giô-na. Rồi Ngài bỏ họ mà đi.

(Mác) 8 14 Vả, môn-đồ quên đem bánh theo; trong thuyền chỉ có một cái bánh mà thôi.

(Ma-thi-ơ) 16 6 Đức Chúa Jêsus phán cùng môn-đồ rằng: Hãy giữ mình cẩn-thận về men của người Pha-ri-si và Sa-đu-sê. 7 Môn-đồ suy-nghĩ và luận cùng nhau rằng: Đây là vì chúng ta không đem bánh theo. 8 Đức Chúa Jêsus biết đều đó, thì phán rằng: Hỡi kẻ ít đức-tin, sao các ngươi tưởng rằng ấy là vì cớ các ngươi không có bánh? 9 Các ngươi há chưa hiểu, cũng không nhớ năm cái bánh cho năm ngàn người, và các ngươi lượm được mấy giỏ đầy bánh thừa sao? 10 Lại há không nhớ bảy cái bánh cho bốn ngàn người, và các ngươi lượm được bao nhiêu giỏ đầy bánh thừa sao? 11 Các ngươi sao chẳng hiểu rằng không phải về bánh mà ta muốn nói đâu?… nhưng hãy giữ mình về men của người Pha-ri-si và Sa-đu-sê. 12 Bấy giờ môn-đồ mới hiểu rằng Ngài chẳng bảo giữ mình về men làm bánh, nhưng về đạo của người Pha-ri-si và Sa-đu-sê.

Người mù ở Bết-sai-đa

(Mác) 8 22 Kế đó, Đức Chúa Jêsus và môn-đồ đi đến làng Bết-sai-đa. Người ta đem cho Ngài một người mù và cầu-xin Ngài rờ đến người. 23 Ngài bèn nắm tay người mù, dắt ra ngoài làng, thấm nước miếng trên mắt người, đặt tay trên người, và hỏi có thấy chi không. 24 Người mù ngó lên rồi thưa rằng: Tôi thấy người ta, và nhìn họ đi giống như cây. 25 Rồi Đức Chúa Jêsus lại đặt tay trên mắt người; người nhìn xem, được sáng mắt, thấy rõ-ràng cả thảy. 26 Đức Chúa Jêsus khiến người về nhà, và truyền rằng: Đừng trở vào trong làng.

< Lui    Trang Lịch     Tới >